Đô Thị Tàng Kiều Chương 5 00: Chuyện tự nhiên

Đô Thị Tàng Kiều
Tác giả: Tam Dương Trư Trư

Chương 500: Chuyện tự nhiên

Nhóm dịch: Tepga
Nguồn: Sưu Tầm
Share by 4vn


Chu Hân Mính trần truồng bước xuống giường, vứt chiếc khăn giấy vào thùng rác ở góc phòng. Rồi cô lại trở lại giường, nằm nghiêng trong lòng Diệp Lăng Phi, tay phải đặt sau lưng Diệp Lăng Phi khẽ vuốt ve. Ánh mắt Chu Hân Mính tràn đầy vẻ nhu tình, dịu dàng, cô quay mặt nói với Diệp Lăng Phi:

- Anh đừng có những hành động quá khích như vậy trước mặt Bạch Tình Đình, những hành động ở bàn ăn ban nãy của anh, em và Tình Đình đều cảm thấy không thích hợp chút nào. Dù Tình Đình có đồng ý quan hệ giữa anh và em đi chăng nữa, nhưng em và Tình Đình vẫn cần có thời gian để thích nghi dần dần, anh tưởng anh đang là hoàng đế thời cổ đại đấy à, trái một cô, phải một cô. Đừng quên, luật pháp nước ta chỉ cho phép một vợ một chồng, em và Tình Đình đều không thể thích ứng nhanh như vậy được.



Diệp Lăng Phi dùng tay phải bấu mông Chu Hân Mính, trận triền miên ban nãy làm toàn thân hắn cảm thấy xương cốt đã dã hết cả ra. Hắn cùng Chu Hân Mính đổi không biết bao nhiêu tư thế, đặc biệt là tư thế Chu Hân Mính cong mông còn mình thì đâm từ phía sau, suýt chút nữa làm hắn hưng phấn đến khống chế không nổi bản thân. Lúc này, hắn đang hưởng thụ cảm giác thích thú sau khi được thỏa mãn đến tận cùng.
Diệp Lăng Phi nghe Chu Hân Mính nói vậy thì lại hung hăng bấu cặp mông cong của cô, mồm nói:

- Anh không để ý đến điều này, sao anh lại cảm thấy Tình Đình rất thích như vậy nhỉ. Hơn nữa, em và cô ấy đều là người phụ nữ của anh, như vậy thì đã làm sao, nếu không phải Tình Đình luôn lo rằng anh làm tổn thương cô ấy, thì không biết chừng hiện nay chúng ta có thể chơi…
truyện được lấy từ website tung hoanh
Chu Hân Mính vừa nghe Diệp Lăng Phi nhắc đến chuyện đó, thì cô vội gạt đi:

- Anh đang mơ đấy à, anh là đồ… suốt ngày chỉ nghĩ những chuyện linh tinh, chăc chắn cả ngày não của anh chỉ toàn nghĩ đến những chuyện bên nước ngoài.

Nói xong, Chu Hân Mính liền cười khúc khích. Rồi môi cô kề sát miệng hắn, chủ động dâng hiến một nụ hôn, rồi lại nói:

- Em bị anh làm cho hư hỏng rồi. Em thật không biết ma xui quỷ khiến thế nào mà tự dưng lại chủ động chạy đến phòng anh. Nếu như để người khác biết được, em còn mặt mũi nào nữa.

- Thế thì có gì nghiêm trọng, trai yêu gái thích, chuyện thường ngày ở huyện ấy mà. Em nói xem có ai là không muốn chuyện ấy. Đừng xem tv rồi nói với anh về mấy anh chàng quân tử ăn mặc bảnh bao giảng toàn đạo lý này nọ nhé, cởi bỏ quần áo thì cũng như nhau cả thôi. Anh nói em nghe này, rất nhiều chính khách Mỹ thích đi chơi gái, thậm chí có cả một tổ chức chuyên cung cấp gái cho họ. Chỉ là họ làm việc đó rất kín kẽ thôi.

Vừa nói hắn vừa đặt tay vào giữa hai bờ mông của Chu Hân Mính.
Chu Hân Mính cảm thấy mông mình không được thoải mái, liền tiện mồm nói:

- Đừng động vào đấy. Trứng thối nhà anh cũng không biết chỗ đấy chẳng sạch sẽ chút nào à. Thật là…

- Bảo bối Hân Mính của anh làm gì có chỗ nào không sạch sẽ.

Diệp Lăng Phi cười hề hề nói:

- Để anh thơm cái nào.

Hắn quả thật không nói đùa, vừa nói xong hắn liền định hôn lên mông Chu Hân Mính thì bị cô ngăn lại:

- Được rồi, được rồi, đừng làm ồn nữa, em sớm biết ở cùng anh chỉ toàn học những điều hư hỏng thôi mà.

Diệp Lăng Phi cười sảng khoái nói:

- Thế có là gì. Em vì yêu anh nên mới như vậy, còn anh cũng vì yêu em nên cũng đâu ngại ngần bất cứ việc gì. Anh thấy, da thịt trên người em chỗ nào cũng làm anh phát điên lên mất.

Nói xong hắn lại cố ý ân mạnh lên mông Chu Hân Mính.
Chu Hân Mính thu hông lại, cô chỉ nhẹ nhàng nhíu mày, nghĩ bụng: “Thôi kệ lão ta vậy, muốn làm gì thì làm.”
Chu Hân Mính để mặc Diệp Lăng Phi nghịch ngợm, dù gì thì cả cơ thể cô cũng đã trao cho hắn cả rồi, nên tự nhiên cũng không còn cảm thấy ngại ngần xấu hổ gì trước mặt hắn nữa.
Tay trái cô từ lưng Diệp Lăng Phi mân mê đến phần hông của hắn, dịu dàng hỏi:

- Sao anh chẳng nói gì với em đã đột nhiên đi Mỹ thế. Em rất muốn biết đã xảy ra chuyện gì?

Diệp Lăng Phi cũng chẳng cần phải giấu giếm Chu Hân Mính chuyện gì, hắn gần như đem toàn bộ chuyện của mình kể lại cho cô nghe, đương nhiên cũng không ngại nói cho cô thêm vài chuyện khác nữa. Diệp Lăng Phi hai tay ôm chặt người Chu Hân Mính, môi hai người dường như dính chặt lấy nhau. Chu Hân Mính nhắc chân phải lên, gác lên chân Diệp Lăng Phi, rồi nhìn hắn.
Tư thế này của Chu Hân Mính làm tay hắn không còn bất cứ trở ngại nào, hắn lại cấu mông cô, hôn lên làn môi xinh gần kề, rồi mới nói:

- Anh đi mời công ty tư vấn chuyên nghiệp về quản lý tập đoàn Tân Á. Em chắc cũng biết chủ tịch tập đoàn Trương Khiếu Thiên bị tai nạn, nhưng nếu cứ cho là ông ấy có thể bình phục lại được thì cũng không thích hợp đảm nhận vị trí chủ tịch Tân Á. Nếu Tân Á mà không có Trương Khiếu Thiên lãnh đạo thì sẽ rất hỗn loạn. Trương lộ Tuyết thì chưa đủ thực lực để đảm nhận chức vụ này trong thời gian ngắn như vậy. Anh không thể giương mắt đứng nhìn tập đoàn cảu mình thì sụp đổ như vậy, nên anh muốn tìm người chuyên nghiệp đến quản lý Tân Á, còn anh vẫn có thể ung dung kiểm soát bên trong tập đoàn.

Câu nói trên của Diệp Lăng Phi nằm ngoài dự đoán của Diệp Lăng Phi, Chu Hân Mính vốn không ngờ Diệp Lăng Phi sẽ nói tập đoàn Tân Á là của hắn. Thế nên cô cất tiếng hỏi:

- Câu này của anh có ý gì vậy, Tập đoàn Tân Á sao có thể là của anh được?

Diệp Lăng Phi cười nói:

- Chuyện này nói ra cũng hơi dài, tóm lại, anh đã mua 55% cổ phần của Tân Á, hiện tại Tân Á đang là tập đoàn của anh. Chuyện này chỉ có chủ tịch Tân Á Trương Khiếu Thiên biết, đương nhiên, em là người thứ hai.

Chu Hân Mính lè lưỡi, tỏ vẻ khó tin. Nhưng Chu Hân Mính ngẫm lại quá khứ của Diệp Lăng Phi nên cô cũng cảm thấy không phải không thể chấp nhận chuyện này. Hành động lè lưỡi đáng yêu quyến rũ chết người của Chu Hân Mính vô tình lọt vào mắt Diệp Lăng Phi khiến hắn không nhịn được cũng giơ lưỡi ra liếm lấy phần lưỡi ngọt ngào đang thè ra của cô. Lưỡi của Chu Hân Mính và Diệp Lăng Phi cứ cuốn lấy nhau đùa nghịch một hồi Chu Hân Mính mới kéo lưỡi lại rồi cô lại dính sát lấy người Diệp Lăng Phi, để hạ thân cô chạm vào bộ phận đàn ông kia của Diệp Lăng Phi, nói:

- Vậy anh đến Bắc Kinh làm gì?

- Đi gặp Nhạc Lâm Sơn và lão già, anh nghĩ anh có thể yên ổn, vui vẻ sống ở đây không thể không nhờ đến sự giúp đỡ của hai người bọn họ, nói gì thì nói cũng nên đi gặp họ một chút.

Diệp Lăng Phi đáp:

- Hơn nữa, cha vợ của bà xã đại nhân lại là thị trưởng, anh thường xuyên đi lại với họ, nói không chừng lại có thể giúp nhạc phụ đại nhân thăng chức ấy chứ!

Chu Hân Mính nghe Diệp Lăng Phi nói bà xã đại nhân cô còn tưởng hắn đang nhắc đến Bạch Tình Đình. Nhưng nghe câu sau cô mới rõ là Diệp Lăng Phi đang ám chỉ mình, bèn nũng nịu nói:

- Anh đừng nói linh tinh, như vậy Tình Đình sẽ không vui đâu.

- Anh nói gì linh tinh, ai bảo anh không thể cưới hai vợ, em đừng quên, anh có thân phận đa quốc gia, một trong số đó hình như là thân vương của quốc gia nào đó nha, ôi, suýt nữa anh quên mất, hình như là Thái Lan hay Campuchia gì đó. Anh phải kiểm tra lại việc này mới được. Tóm lại, anh có thể lấy nhiều vợ.

- Anh còn là thân vương?

Chu Hân Mính kinh ngạc hỏi, cô không thể tưởng tượng nổi điều này.

Diệp Lăng Phi ngẩn người, hỏi:

- Có vấn đề gì sao?

- Đương nhiên có vấn đề, sao em lại chẳng cảm thấy cốt cách quý tộc của anh nhỉ?

Diệp Lăng Phi cười xòa:

- Hóa ra là như vậy, vậy thì em không hiểu rồi, ở nước ngoài, chỉ cần có tiền em có thể có được tất cả những thứ mà em muốn. Ngày xưa anh có được danh hiệu quý tộc ấy cũng rất đơn giản, chỉ là giao dịch vài thứ vũ khí thôi ấy mà. Mà em phải hiểu là đối với anh danh hiệu đó phải cho anh được những ưu đãi gì thì anh mới nhận.

Chu Hân Mính cười, cô kinh ngạc nhận ra những thứ mà cô không biết quá nhiều, nhưng ở bên Diệp Lăng Phi cái cảm giác ấy cũng trở nên quên thuộc rồi. Cô mềm giọng nói:

- Em phải về phòng rồi, em không thể ở đây quá lâu được, nếu để Tình Đình bắt gặp thì chẳng hay chút nào. À, còn chuyện này em muốn nói với anh, Tình Đình dạo này không được vui vẻ cho lắm, anh cố gắng nói chuyện hỏi han cô ấy xem sao.

- Anh thấy việc này anh có nói cũng chẳng ích gì, có lẽ ba em đích thân ra mặt giúp đỡ thì tốt hơn.

Diệp Lăng Phi nói:

- Anh thấy cái ghế thị trưởng ba em đang ngồi không được yên ổn cho lắm , không ít người đang cầu mong ba em bị lật đổ. Em nên nói chuyện nhiều hơn với ba, xem ba em có dự định gì không, chỉ có biết được ý định của ba em thì anh mới có thể can thiệp được.

Nói xong hắn áp sát vào người Chu Hân Mính thì thầm:

- Còn về chuyện em muốn về phòng mình thì miễn đi, tối nay anh không muốn ngủ một mình, em hãy ở lại ngủ cùng anh.

- Anh…

Chu Hân Mính đang định mở miệng phản đối thì đã bị Diệp Lăng Phi dùng miệng bít chặt miệng cô lại khiến cô không kịp trở tay. Hai tay cô thít chặt lưng hắn, hai người lại tiếp tục ân ái.
Bạch Tình Đình cả tối ngủ không ngon giấc, vô tình nghe được tiếng rên rỉ của Chu Hân Mính tối qua làm cho trái tim vốn thổn thức của cô càng thêm nôn nao, cô sợ Chu Hân Mính biết chuyện mình tình cờ nghe được âm thanh tối qua, nên cô thức dậy từ rất sớm, tắm rửa sạch sẽ rồi lái xe rời khỏi biệt thự.
Tiếng xe rời đi của Bạch Tình Đình làm Chu Hân Mính giật mình tỉnh giấc, cô vội vàng nhảy xuống giường trong trạng thái trần truồng, bước đến mành rèm che trước cửa sổ cô nhẹ nhàng kéo ra một khe nhỏ, nhìn thấy bóng xe của Bạch Tình Đình rời khỏi biệt thự, cô mới thở phào nhẹ nhõm, mặc quần áo xong xuôi đâu đấy thì vẫn thấy Diệp Lăng Phi đang nằm ngủ ngon lành, cô nhẹ nhàng mở cửa phòng, ngó nghiêng hành lang một hồi thấy không một bóng người mới dám chạy thẳng về phòng mình.
Tiếng mở cửa chuồn ra ngoài của Chu Hân Mính đánh thức Diệp Lăng Phi, hắn dụi mắt nhìn đồng hồ, giờ mới bảy giờ, hắn mơ màng một lát, rồi mới vươn vai ỏe oải đi tắm.
Diệp Lăng Phi nằm thư giãn trong bồn tắm, suy nghĩ về việc hôm nay mình có nên đến công ty. John David chưa tới, nên hắn cảm thấy mình đến công ty cũng chẳng ích gì. Không cần đến công ty hắn cũng tưởng tượng ra cảnh hỗn loạn ở đấy. Trương Lộ Tuyết đảm nhận chức vụ chủ tịch hội đồng quản trị há chẳng phải truyện cười sao. Giờ Trương Lộ Tuyết còn tâm trạng nào mà quản lý tập đoàn, cô chỉ lo mỗi việc chăm sóc ba mình. Nhưng Tân Á cũng không đến lượt Tiền Thường Nam quản lý, Diệp Lăng Phi cười thầm nghĩ bụng, Tiền Thường Nam, ta cho ngươi vui vẻ vài ngày, rồi đến lúc ngươi muốn khóc cũng không khóc nổi.
Diệp Lăng Phi cùng Chu Hân Mính rời khỏi biệt thự, đến ngã tư hắn và cô mỗi người lái xe của mình phóng mỗi ngả. Diệp Lăng Phi lao xe đến bệnh viện, hắn muốn xem bệnh tình của Trương Khiếu Thiên hôm nay ra sao, nói gì thì nói Trương Khiếu Thiên và mình cũng là chỗ quên biết, thăm hỏi ông ta lúc bệnh tật cũng là việc nên làm.
Kết quả hắn vừa đỗ xe trước cổng bệnh viện thì gặp ngay Trương Lộ Tuyết cũng đang tiến vào bệnh viện

Nguồn: tunghoanh.com/do-thi-tang-kieu/chuong-500-3xkaaab.html


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận