Đô Thị Tàng Kiều
Tác giả: Tam Dương Trư Trư
Chương 527: Ba cô gái nghịch nước.
Nhóm dịch: Tepga
Nguồn: Sưu Tầm
Share by 4vn
Diệp Lăng Phi từ dưới mặt biển nhô đầu lên liền nhìn thấy ba người Chu Hân Mính, Bạch Tình Đình, Vu Tiêu Tiếu cũng đã đứng lên hết rồi. Cái này không nhìn sẽ tốt hơn, vừa nhìn thì suýt chút nữa đã khiến cho Diệp Lăng Phi hộc máu. Quần áo của ba cô gái bị ngập nước ướt tèm lem, quần áo dính chặt trên người bọn họ, lồi lõm rất có trật tự. Càng huống hồ chi ba cô gái Chu Hân Mính, Bạch Tình Đình và Vu Tiêu Tiếu đều mặc đồ mùa hè mỏng manh, vừa ngấm nước thì quần áo trở nên trong suốt, nội y mặc bên trong cũng là thoắt ẩn thoắt hiện.
Bạch Tình Đình, Chu Hân Mính và Vu Tiêu Tiếu không hề nhận thức được một chút nào về Diệp Lăng Phi lúc này đang no tròn con mắt, ba người bọn họ cùng nhau đưa mắt ra hiệu, đầu tiên là Bạch Tình Đình và Chu Hân Mính xông lên, Vu Tiêu Tiếu còn hơi do dự nhưng rồi vẫn xông lên.
Ba người đẹp vây quanh Diệp Lăng Phi ở chính giữa, ra sức dùng tay đập nước, phun lên những màn nước, bắn tóe lên người Diệp Lăng Phi. Cái gọi là hảo hán nan địch tứ thủ, một mình Diệp Lăng Phi làm sao có thể chịu được sự bao vây tấn công của ba cô gái chứ, rất nhanh hắn đã bị bại trận, vùi đầu xuống mặt biển không chịu ló đầu lên nữa.
Ba cô gái tìm hành tung của Diệp Lăng Phi dưới mặt biển, tìm cả nửa ngày cũng không tìm thấy được, ba người tách nhau ra tìm, Bạch Tình Đình vừa đi được mấy bước liền cảm giác đôi chân mình bị ai đó túm chặt dưới nước, tiếp theo sau đó Diệp Lăng Phi từ dưới mặt nước nhô lên, ôm chặt eo Bạch Tình Đình, hai người ngã nhào xuống mặt nước.
Bạch Tình Đình ở trong nước bị Diệp Lăng Phi bắt vê nặn, đợi lúc Chu Hân Mính và Vu Tiêu Tiếu tới thì Diệp Lăng Phi lại lặn mất tăm. Ba người không dám tiếp tục tách ra nữa, liền tụm lại với nhau đi tìm Diệp Lăng Phi, lúc ba người bọn họ đang tìm Diệp Lăng Phi thì đột nhiên nghe thấy một trận cười từ trên bãi biển vọng xuống, Diệp Lăng Phi không biết từ lúc nào đã lên bờ rồi, đang ở trên bãi biển chỉ chỉ ba người bọn họ đang ở dưới nước cười nắc nẻ.
Ba người thấy Diệp Lăng Phi đã lên bờ cũng lần lượt đi ra khỏi mặt nước biển. Diệp Lăng Phi cả người toàn là nước đi đến bên bở biển cầm lấy túi xách của mình phi nhanh vào trong lều bạt.
Lúc ba người Bạch Tình Đình đến trước lều trại, đang chuẩn bị xông vào thì nghe tiếng Diệp Lăng Phi vọng lại:
- Anh đang thay đồ, nếu như tụi em xông vào nhìn thấy cảnh nào đó không thích hợp cho thiếu nhi thì cũng không được trách anh đó.
Câu nói này quả nhiên hiệu quả. Bạch Tình Đình, Chu Hân Mính, Vu Tiêu Tiếu quả nhiên không dám xông vào nữa rồi, chỉ có thể đứng ở bên ngoài lều hét lên:
- Anh mau ra đây!
Diệp Lăng Phi cứ rề rà cả nửa ngày mới thay xong đồ khô đi ra khỏi lều. Diệp Lăng Phi cầm lấy đồ ướt của mình từ trong lều đi ra, nhìn ba mũ nữ đứng trước lều miệng hắn huyết một tiếng sáo lưu manh, cười ha ha đi qua bên ba người đó.
Ba mỹ nữ bước vào lều bắt đầu thay quần áo. Diệp Lăng Phi khoan thai đi ăn thịt nướng. Đợi lúc thấy ba người bọn Bạch Tình Đình thay xong đồ đi ra thì nhịn không được cười ha ha. Thì ra ba người này đều không có chuẩn bị nhiều quần áo, chỉ đem có một chiếc áo khoác, tuy đã thay áo khoác rồi nhưng nội y của ba người bọn họ vẫn không thay, chỉ đành phải mặc đồ ướt như vậy thôi, nếu cứ như vậy thì nhìn bộ dạng của bọn họ đều rất đau khổ.
Vốn dĩ Bạch Tình Đình định tối nay đi cắm trại dã ngoại, chơi bên ngoài một trận cho đã. Nhưng nội y ướt tèm nhem thế này thật là khó chịu. Vì thế đành phải từ bỏ cái dự định đó. ở bờ biển mãi đến hơn ba giờ chiều mới trở về thành phố Vọng Hải.
Vừa về đến biệt thự, Bạch Tình Đình và Chu Hân Mính vội vàng đi tắm, sau khi hai người tắm nước nóng xong mới cảm giác trên người dễ chịu hơn chút. Hai người ngồi trong phòng khách miệng trách mọc Diệp Lăng Phi đã phá rối đi sự hào hứng của bọn họ. Hai người trách móc Diệp Lăng Phi cả nửa ngày cũng chẳng nhìn thấy Diệp Lăng Phi xuống lầu.
- Tình Đình, sao tiểu tử này chẳng chịu xuống lầu, cậu nói xem hắn đang làm gì thế?
Chu Hân Mính cảm giác hơi kỳ lạ, bây giờ đã sắp năm giờ rồi, sao Diệp Lăng Phi cũng không chịu xuống chuẩn bị ăn cơm, thấy vú Ngô đang chuẩn bị bữa cơm trong nhà bếp, Chu Hân Mính thắc mắc hỏi:
- Tình Đình, hay tụi mình lên lầu xem thử!
- Không biết hắn lại nói chuyện với tiểu cô nương nào nữa đây!
Bạch Tình Đình mím môi.
- Không thèm để ý đến hắn, bây giờ nhắc đến hắn mình vẫn tức đầy bụng, cậu nói xem đi dã ngoại chơi cho thoải mái, lại bị tên tiểu tử này làm thành thế này, cả người ướt như chuột lột, chả còn tâm trạng để đi chơi nữa, cậu nói xem sao mình không tức được chứ. Cậu nhìn hắn thử, giống như người không có chuyện gì xảy ra vậy, cũng chẳng thèm xin lỗi tụi mình, vừa nghĩ đến đã thấy tức hộc máu.
Chu Hân Mính vỗ vỗ vai Bạch Tình Đình nói:
- Tình Đình, thôi đi vậy, tụi mình cũng chẳng phải lần đầu tiên quen anh ấy, cậu còn không hiểu tính khí của anh ấy sao, cậu càng phục tùng anh ấy, anh ấy càng không hề nổi giận.
- Cái này thì đúng!
Bạch Tình Đình cười nói:
- Cậu còn nói nữa, Diệp Lăng Phi đúng là người như vậy, mình càng muốn hắn giận, hắn càng không giận, ngược lại còn có thể khiến cho người ta tức chết đi được. ừm, mình phải biểu hiện tốt hơn một chút, để cho Diệp Lăng Phi thấy áy náy trong lòng, thấy áy náy vì chuyện ngày hôm nay.
Chu Hân Mính cười nói:
- Ừm, Tình Đình nói đúng lắm, biểu hiện của cậu hôm nay khiến mình quá ngạc nhiên đó, bây giờ mình mới biết được dự tính của Tình Đình cậu, ừm, rất tốt, rất tốt.
Bạch Tình Đình nghe thấy Chu Hân Mính khen mình, có chút ngượng ngùng nói:
- Mình cái này cũng đều là bị Diệp Lăng Phi ép phải làm thế, được rồi, được rồi, chúng ta đừng nói nữa, mau lên lầu xem thử anh ấy đang làm gì.
Bạch Tình Đình và Chu Hân Mính vừa đứng lên khỏi sô pha đang chuẩn bị lên lầu thì đúng lúc vú Ngô từ trong nhà bếp đi ra, vú Ngô nói:
- Đại tiểu thư, Diệp tiên sinh vừa đi ra ngoài rồi!
- Anh ấy đi ra ngoài rồi?
Bạch Tình Đình và Chu Hân Mính sững sờ, bọn họ nghĩ không thấu tại sao lúc này Diệp Lăng Phi lại đi ra ngoài.
Diệp Lăng Phi lái xe chạy thẳng đến khu biệt thự ở quảng trường Hải Tình, lúc này hắn nhận được điện thoại của Vu Đình Đình, giọng của Vu Đình Đình trong điện thoại rất yếu ớt, nói muốn gặp Diệp Lăng Phi.
Xưa nay Diệp Lăng Phi chưa từng nghe Vu Đình Đình dùng ngữ khí này nói chuyện với hắn, vừa nghe giọng nói yếu ớt đó của Vu Đình Đình, Diệp Lăng Phi dự cảm là Vu Đình Đình đã gặp chuyện gì đó, mà việc này lại rất nghiêm trọng, Diệp Lăng Phi đi rất vội vàng, thậm chí còn không chào Bạch Tình Đình và Chu Hân Mính nữa.
Điện thoại của Bạch Tình Đình nhanh chóng gọi đến, Diệp Lăng Phi đang lái xe, nhìn thấy điện thoại của Bạch Tình Đình, Diệp Lăng Phi nghe máy.
Diệp Lăng Phi vốn tưởng Bạch Tình Đình sẽ nổi nóng với mình, nói thế nào hôm nay hắn cũng làm cho Bạch Tình Đình mất hứng, kết quả mình lại không chào Bạch Tình Đình một tiếng đã chạy đi khỏi nhà rồi. Diệp Lăng Phi đã chuẩn bị tinh thần, định đợi cho Bạch Tình Đình mắng cho một trận rồi xong chuyện, nhưng lần này Diệp Lăng Phi lại cảm thấy ngạc nhiên thêm một lần nữa, Bạch Tình Đình vốn không mắng Diệp Lăng Phi, mà còn dặn dò Diệp Lăng Phi cẩn thận trên đường đi, tốt nhất là về nhà sớm, ngay cả Diệp Lăng Phi đi đâu cũng không hỏi.
Diệp Lăng Phi ấp a ấp úng hỏi:
- Bà xã, em thật sự không sao chứ, có phải là ốm rồi không?
- Em không sao, rất tốt mà. Ông xã, về nhà sớm nhé. Ừm, tối nay em không đợi anh đâu, hôm nay em hơi mệt muốn ngủ sớm.
Giọng nói êm dịu của Bạch Tình Đình khiến cho Diệp Lăng Phi hận không thể ngay lập tức chạy về đứng trước mặt Bạch Tình Đình, hắn không ngờ Bạch Tình Đình lúc dịu dàng lại khiến cho người ta dễ chịu đến như vậy. Thái độ này của Bạch Tình Đình khiến cho Diệp Lăng Phi có cảm giác muốn cấp bách quay về nhà, nếu không phải không biết Vu Đình Đình đã xảy ra chuyện gì thì hắn lập tức quay đầu xe chạy về nhà rồi.
xem tại t.u.n.g.h.o.a.n.h.c.o.m
- Ừm, bà xã, anh biết rồi, ngủ sớm đi nhé, ngủ ngon!
- Ngủ ngon!
Sau khi Bạch Tình Đình nhẹ nhàng nói xong cô nghe thấy điện thoại Diệp Lăng Phi đã cúp máy, nụ cười trên mặt cũng đông cứng lại, bỏ điện thoại xuống miệng lầm bầm nói:
- Quá đáng mà, quá đáng mà!
Chu Hân Mính ngồi bên cạnh Bạch Tình Đình, nhìn thấy bộ dạng nóng giận của Bạch Tình Đình, cô cười nói:
- Sao thế, anh ấy lại khiến cho cậu giận nữa hả?
- Cậu đoán xem anh ấy nói gì, anh ấy bảo mình ngủ sớm đi, cũng không nói anh ấy đi đâu cả, còn nữa ngay cả câu xin lỗi cũng không có. À, anh ấy lại hỏi có phải mình ốm rồi không?
Bạch Tình Đình nói xong nhìn Chu Hân Mính, rất thành thật nói:
- Hân Mính, cậu nói thật cho mình biết, mình đối xử tốt với anh ấy một chút có phải là cảm giác rất không binhg thường không?
Chu Hân Mính nhìn Bạch Tình Đình, ra sức gật đầu, lập tức cô lại lắc đầu.
Bạch Tình Đình sốt ruột hỏi:
- Rốt cuộc là bình thường hay không bình thường, Hân Mính, cậu mau nói đi!
- Mình không biết!
Chu Hân Mính miễn cưỡng đáp.
- Tóm lại mình cảm thấy hôm nay cậu rất khác thường, ngay cả mình cũng lo có phải hôm nay cậu có vấn đề hay không nữa!
- Cậu…tiểu tử cậu!
Bạch Tình Đình vừa nghe miệng lầm bầm nói:
- Chẳng phải là cậu nói với mình phải dịu dàng đó sao, chẳng lẽ mình dịu dàng là sai hả?
- Tình Đình, cậu dịu dàng không có sai, nhưng mà…!
Chu Hân Mính đứng lên, nói:
- Nhưng mà, dịu dàng quá mức thì lại có vấn đề.
Nói xong Chu Hân Mính chạy nhanh lên lầu, Bạch Tình Đình nói:
- Hân Mính, được đó, cậu dám đụng vào nỗi đau của mình hả, xem tối nay mình có tha cho cậu không nè.
Liền sau đó, Bạch Tình Đình cũng đuổi theo lên lầu. Diệp Lăng Phi chạy nhanh đến trước biệt thự ở quảng trường Hải Tình, hắn đỗ xe trong vườn của biệt thự vội vàng chạy xông vào. Lúc hắn đẩy cửa phòng ngủ lầu hai thì nhìn thấy Vu Đình Đình cuộn tròn nằm trên giường, quấn chăn khắp người, mặt trắng bệch.
Tim Diệp Lăng Phi đập thình thịch, dự cảm chuyện này có thể nghiêm trọng hơn mình tưởng tượng, Diệp Lăng Phi thậm chí còn ngồi không ổn, bất luận Vu Đình Đình có xảy ra chuyện gì hắn cũng không thể không cần Vu Đình Đình.
Diệp Lăng Phi ngồi bên giường, đưa tay ra nắm lấy cánh tay bé nhỏ của Vu Đình Đình, hắn cảm giác tay của Vu Đình Đình lạnh ngắt, vội vàng hỏi:
- Đình Đình, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thế?
Vu Đình Đình đột nhiên ôm chặt cổ Diệp Lăng Phi, bật khóc hu hu.
Diệp Lăng Phi vội an ủi nói:
- Đình Đình, đừng khóc nữa, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thế?
Vu Đình Đình ôm Diệp Lăng Phi chặt hơn nữa nói:
- Diệp đại ca, em rất sợ, em rất sợ!
- Đình Đình, đừng khóc nữa, đã xảy ra chuyện gì rồi.
Diệp Lăng Phi đưa tay ra vỗ nhẹ lên bờ vai của Vu Đình Đình, an ủi:
- Anh đã ở bên cạnh em rồi, có việc gì nói cho anh biết đi, anh nhất định sẽ bảo vệ em, không để cho em bị tổn thương.
- Đan Đan chết rồi, cô ấy chết trước mặt em. Diệp đại ca, em thấy ánh mắt cô ấy vẫn đang nhìn em, em nhắm mắt lại liền thấy đôi mắt ấy, Diệp đại ca, em rất sợ!
Vu Đình Đình không nói tiếp được nữa, hai tay ôm chặt cổ Diệp Lăng Phi, toàn thân run bần bật.