Mặc dù bận rộn một đêm, nhưng Đỗ Hà vẫn tới Hoằng Văn quán rất sớm, hắn muốn báo tin tức này cho Lý Tuyết Nhạn.
Hắn biết chỉ có như vậy, Lý Tuyết Nhạn mới có thể an tâm.
Có lẽ ra ngoài không xem lịch, hắn không hẹn mà gặp Trưởng Tôn Trùng.
Nhìn thấy thần sắc hả hê của Trưởng Tôn Trùng, trong lòng Đỗ Hà như phát hỏa, chắc chắn là tên vương bát đản này đã tiết lộ tin tức của mình và Lý Tuyết Nhạn cho Trưởng Tôn Vô Kỵ.
Trưởng Tôn Vô Kỵ lại là loại người âm hiểm đến tận xương cốt, hắn ám hại mình mà cũng không lưu lại cho mình một đường lui. Mặc dù cuối cùng Lý Thế Dân không dùng cách của Trưởng Tôn Vô Kỵ, nhưng cũng cảm thấy thưởng thức vì hắn có thể tích cực xuất mưu cho tương lai của Đại Đường.
Đỗ Hà thấy xung quanh không có bóng người, cúi xuống nhặt hòn đá, đi theo phía sau Trưởng Tôn Trùng, khi thấy hắn đi ngang qua cây cầu nhỏ cạnh hồ nước, liền lặng lẽ cầm hòn đá bắn mạnh vào đầu gối của hắn.
Hòn đá chuẩn xác đánh vào đầu gối Trưởng Tôn Trùng.
Trưởng Tôn Trùng vừa sơ sẩy, lập tức mất cân bằng, thân thể nghiêng xuống hồ nước.
Hắn hoa chân múa tay, lực cân bằng vẫn chưa mất, vội vã kêu to, nhất thời vẫn chưa ngã xuống.
Lúc này một
"núi thịt" chạy tới, muốn đỡ Trưởng Tôn Trùng. Trưởng Tôn Trùng vung vẩy tay lung tung thế nào, lại may mắn túm được ngực của
"núi thịt" này.
"Núi thịt" hét lên
"thê lương", hai tay đẩy ngã Trưởng Tôn Trùng xuống hồ.
Đồng thời, còn nghe thấy một tiếng
"xoẹt" vang lên, cũng không biết là Trưởng Tôn Trùng dùng lực lớn hơn, hay là
"núi thịt" dùng lực lớn hơn.
Lần này, đến lượt áo ngoài của
"núi thịt" bị xé rách thành hai nửa, vẻn vẹn chỉ còn lại một chiếc áo yếm và một chiếc quần con.
"Núi thịt" ngây người sửng sốt, òa khóc nức nở, thanh âm vang lên như chấn thiên động địa, không thể nào hình dung.
Người khởi xướng Đỗ Hà ngây người, liếc nhìn
"núi thịt", sắc mặt biến đổi, vội vàng bịt miệng.
"Núi thịt" này là Trình Phỉ Thúy, thành viên của học kỳ mới năm nay, ái nữ nhỏ tuổi nhất của Lô Quốc công Trình Giảo Kim, dáng người không thể nào hình dung. Đây tuyệt đối không phải kỳ thị dung mạo, Đỗ Hà có thể thề, vì lần đầu gặp mặt, vẻn vẹn chỉ liếc nhìn, từ đó Đỗ Hà không dám nhìn lại khuôn mặt của nàng ta nữa.
Hắn sợ buổi tối gặp ác mộng.
Nhưng thân hình của Trình Phỉ Thúy có thể hình dung theo đúng tiêu chuẩn núi thịt.
Mặc dù năm nay nàng mới 15 tuổi, nhưng đã nặng hơn 200 cân.
Nhất là hiện tại, y phục của nàng bị Trưởng Tôn Trùng xé rách, lộ ra thân hình bên trong y phục.
Vừa liếc nhìn chỉ thấy thịt, nhìn lại cũng chỉ có thịt.
Bộ ngực hùng vĩ thậm chí còn lớn hơn Trường Nhạc công chúa có thân hình hoàn mỹ.
Chỉ có điều bộ ngực của Trường Nhạc công chúa là hung khí mê hoặc chết người thật sự, còn bộ ngực của Trình Phỉ Thúy rút cuộc là thịt mỡ hay là hung khí cũng không dễ phán đoán, dù sao hắn cũng không dám nhìn lâu.
Đỗ Hà tỏ vẻ không hề liên quan, lặng lẽ đi đường vòng đến thư viện.
Khi hắn bước vào đã thấy Lý Tuyết Nhạn và Trường Nhạc công chúa đã ngồi đối diện với nhau trong phòng học.
Lý Tuyết Nhạn vẻ mặt khẩn trương, còn Trường Nhạc công chúa đang nắm tay nàng, nhẹ giọng an ủi.
Nhìn thấy Đỗ Hà bước vào, Lý Tuyết Nhạn chờ đợi nhìn qua
hắn.
Đỗ Hà im lặng.
Lý Tuyết Nhạn thở dài, vẻ mặt buồn bã. Trường Nhạc công chúa cũng vô lực cúi đầu.
Đỗ Hà cười nói:
- Mọi sự đã định, Lý thúc thúc đã bị ta thuyết phục, hủy bỏ hôn ước!
Lý Tuyết Nhạn giờ mới hiểu mình bị chơi xỏ, nín khóc, mỉm cười, thò tay cầm nghiên mực trên bàn ném qua.
Trường Nhạc công chúa cũng không kìm được tức giận, cầm lá thư trước bàn ném về phía Đỗ Hà.
- Mưu sát chồng!
Đỗ Hà hét to, sớm đã có đề phòng, đưa tay chụp lấy nghiên mực và phong thư.
Nghe hắn gọi thân mật, cả Trường Nhạc công chúa và Lý Tuyết Nhạn đều bỏ bừng mặt, khuôn mặt giống như quả táo chín đỏ, khiến người ta chỉ muốn cắn một cái.
Đệ tử xung quanh cũng không hiểu tình huống cụ thể, chỉ ghen ghét nhìn bọn họ.
Vì tình huống này, tựa hồ ngày nào cũng diễn ra.
- Được rồi, đừng làm ồn nữa!
Trường Nhạc công chúa cuối cùng vẫn là tiểu thư khuê các, không muốn để người khác để ý, thấp giọng quát.
- Tuân mệnh!
Đỗ Hà nhìn thấy Trường Nhạc công chúa rất có dáng dấp của nữ chủ trong nhà, hắn liền mỉm cười, trả lại nghiên mực và phong thư cho hai nàng.
Trường Nhạc công chúa hiếu kỳ hỏi:
- Ngươi làm thế nào thuyết phục được phụ hoàng?
Sau khi biết tin, nàng đã khẩn cầu Lý Thế Dân hơn một canh giờ, lại tìm Trưởng Tôn hoàng hậu xin giúp đỡ, cuối cùng vẫn không thể nào thay đổi được ý đồ của Lý Thế Dân.
Nhưng hiện giờ Đỗ Hà đã giải quyết xong, trong đôi mắt to tròn của nàng chứa đầy vẻ không thể tưởng tượng nổi, mơ hồ còn có chút bội phục. Phải biết rằng hoàng đế Lý Thế Dân là người rất coi trọng nguyên tắc, nếu không khiến hắn tâm phục khẩu phục, hắn sẽ không tùy ý thay đổi chủ ý của mình.
- Sơn nhân tự có diệu kế!
Đỗ Hà cố làm ra vẻ huyền bí nói, cũng không có ý tứ nói cho các nàng biết. Thật ra không phải hắn có gì đó khó nói, chỉ là nói cho các nàng biết không có bất kỳ ý nghĩa nào, ngược lại sẽ vì tri thức hoàn toàn mới của phản ứng cao nguyên mà dẫn phát đến các loại nghi vấn.
Ngay cả bản thân Đỗ Hà cũng không biết nhiều lắm về phản ứng cao nguyên, vạn nhất bị các nàng hỏi đến, chẳng phải sẽ rất mất thể diện?
Hai người bất mãn hừ lạnh, cũng không bắt ép, chỉ mỉm cười nhìn nhau.
Nhất là Lý Tuyết Nhạn, chỉ cần có thể không bị gả đến Thổ Phiên, nàng cũng không quan tâm Đỗ Hà đã dùng biện pháp gì.
Lúc này, trong học đường bắt đầu lưu truyền đồn đãi liên quan đến Trưởng Tôn Trùng.
Các loại phiên bản thiên kỳ bách quái, thậm chí bắt đầu lưu truyền, Trưởng Tôn Trùng phi lễ với Trình Phỉ Thúy, cưỡng ép xé rách y phục của Trình Phỉ Thúy, khiến Trình Phỉ Thúy giận dữ, đẩy hắn xuống hồ nước.
Đỗ Hà cười thầm, chỉ cảm thấy hơi có lỗi với Trình Phỉ Thúy.
Bất luận thân hình của nàng như thế nào, dù sao cũng là nữ nhân, vậy mà lại để Trưởng Tôn Trùng xé rách quần áo trước mặt nhiều người như vậy, đây thật sự là tổn hại rất lớn với danh dự của nàng.
Trường Nhạc công chúa kinh ngạc nói:
- Chuyện này là thật hay giả, Trưởng Tôn Trùng không thể quá đáng như vậy chứ!
Dù sao Trưởng Tôn Trùng cũng là biểu ca của nàng, từ nhỏ hắn đối đãi với nàng không tệ, mặc dù trong lòng nàng rất chán ghét hắn, nhưng gặp phải tình huống này, nàng vẫn rất để tâm.
Đỗ Hà không đếm xỉa đến, bày ra tư thái không hề liên quan đến chuyện này.
Khi tiếng chuông vào học vừa vang lên, Trưởng Tôn Trùng vội vàng xông vào học đường.
Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenyy.comLúc này hắn đã thay đổi y phục hoàn toàn mới.
Đối mặt với thanh âm thì thầm to nhỏ của cả học đường, Trưởng Tôn Trùng vẫn giữ vẻ mặt âm trầm, không nói câu nào, chỉ nhìn thoáng qua vị trí của Trình Phỉ Thúy, tựa hồ thở dài một hơi.
Trình Phỉ Thúy hiện giờ vẫn chưa đến lớp.
- Không phải luẩn quẩn chuyện này trong lòng chứ!
Đỗ Hà cũng hơi để ý, nếu quả thật như thế, vậy thì lần này hắn đã phạm lỗi nặng rồi.
Mới nghĩ đến đây, Khổng Dĩnh Đạt đã tiến vào học đường, bắt đầu giờ học.
Trong đầu Đỗ Hà vẫn lởn vởn chuyện của Trình Phỉ Thúy, cảm giác bất an không yên.
Trường Nhạc công chúa, Lý Tuyết Nhạn đều phát hiện ra biểu hiện lạ thường của hắn, cả hai lo lắng, thỉnh thoảng lại liếc nhìn.
Đúng vào lúc này, Đỗ Hà đột nhiên nghe thấy một tiếng quát lớn:
- Tên khốn khiếp Trưởng Tôn, dám khi dễ con gái bảo bối của lão tử, lăn ra đây cho Trình gia.
Thanh âm kia như sấm sét giữa trời quang, Trình Giảo Kim dẫn theo năm con trai vây quanh Trình Phỉ Thúy, đằng đằng sát khí xông vào học đường.
- Trình lão thất phu, nơi này là học đường, ngươi ra ngoài cho lão phu!
Nếu quấy rầy Khổng lão đầu dạy học, đừng nói là Trình Giảo Kim, ngay cả hoàng thượng cũng không nể mặt.
Trình Giảo Kim xách Khổng lão đầu lên, sau đó ném sang một bên nói:
- Lão đầu, lão Trình ta không có công phu đấu võ miệng với ngươi!
Lửa giận của Trình Giảo Kim bộc phát, căn bản không để ý tới Khổng Dĩ Đạt, trực tiếp kêu nhi tử của mình áp giải Khổng Dĩ Đạt ra ngoài.
Trưởng Tôn Trùng vừa định trốn, Trình Giảo Kim đã tới trước một bước, xách cổ hắn lên quát:
- Ngươi dám ức hiếp nhi nữ của lão Trình ta, xem ta giáo huấn ngươi như thế nào!
Hắn đang muốn ném Trưởng Tôn Trùng xuống đất, nhưng Trình Phỉ Thúy đã vội vàng ngăn lại.
Trình Phỉ Thúy đỏ mặt thấp giọng nói:
- Phụ thân, không được tổn thương hắn!
Trình Giảo Kim giật mình quát:
- Khuê nữ, không phải con thích tên tiểu tử này chứ.
Trình Phỉ Thúy vặn vẹo bàn tay to như cây quạt, khẽ gật đầu.
Trình Giảo Kim buông Trưởng Tôn Trùng xuống, dậm chân tức giận nói:
- Mắt con làm sao vậy, tiểu tử Đỗ gia anh hùng khôi ngô, con lại không để ý, lại đi thích tên tiểu tử thối của nhà hồ ly này?
- Được rồi! Nếu khuê nữ đã thích, vậy tiểu tử thối ngươi chính là con rể của lão Trình này rồi!
Trình Giảo Kim ném Trưởng Tôn Trùng xuống đất.