Tinh Hà Đại Đế
Tác giả: Mộng Nhập Thần Cơ
Chương 28: Bịđiều tra
Nhóm dịch: VLPL
Nguồn: metruyen.com
Giang Huyên bắt đầu vỗ tay, cô bé đứng đúng tư thế, luyện tập quyền pháp từng chiêu từng thức, là "Cầm địch cách sát quyền" một bộ thểthuật cấp D.
- Bộ Cầm địch cách sát quyền này chú trọng bắt tóm, động tác ổn định, chính xác và tàn nhẫn. Tuy nhiên độ cong và tính hàm súc mang theo trong đó cũng tương đối ổn. Em xem này chiêu Phong hầu tỏa nã, lúc cong tay thì vai phải nhún xuống vạch ra một đường cong, hình bầu dục va chạm, như vậy mới có thểmang theo lực quay tròn, một trảo tóm gọn
Giang Ly ngay l
ập tức chỉra thiếu sót của em gái.
Hắn biểu diễn môn võ thu
ật này có v
ận dụng một vài kỹ xảo của "Giảo cốt hồi toàn sát".
Quảnhiên, Giang Huyên tu luyện dưới sự hướng d
ẫn của hắn, uy lực đã lớn mạnh hơn rất nhiều, mỗi một chiêu thức đều suôn sẻ, không giống như trước đây cứđi một mạch. Như v
ậy khoảng trống xoay xở giữa hai chiêu thức lớn hơn khá nhiều, càng khiến cho cơ thểthêm linh hoạt.
Cùng lúc đó, tại một tòa biệt thự vùng ngoại ô.
Này!
Trịnh Văn Băng đang tu luyện quyền pháp, cùng tu luyện với gã ta là một người trung tuổi khoác trên mình một bộ quần áo kiểu Hoa cổ xưa, rõ ràng là một thầy dạy võ.
Hai người đọ sức kịch liệt, Trịnh Văn Băng tấn công mạnh mẽ phi thường, chiêu nào cũng sắc bén, chiêu đang thểhiện là "Cồn Thạch Quyền" - một môn thểthu
ật cấp D.
Song người trung niên thì lại rơi tự do, bất lu
ận quyền pháp của Trịnh Văn Băng có mạnh mẽ đến đâu, chỉcần va vào cú đấm của y là liền quay tít, hoàn toàn không dính trên thân thể.
Cuối cùng Trịnh Văn Băng cũng sức cùng lực kiệt nên dừng lại, mồ hôi rơi như mưa.
- Vương sư phụ, tôi không ổn rồi. Gã thở hổn hển.
- Thểchất yếu quá, muốn nâng cao sinh mệnh lực lên tới 1 trong một khoảng thời gian ngắn, trừ khi phải xuất hiện kì tích. Vương sư phụ nói: - Vương Đạo Vinh tôi cũng không có cách nào khiến c
ậu một bước lên trời.
- Vương sư phụ, bố em đã tốn rất nhiều tiền đểmời thầy giáo võ thu
ật như thầy, còn nhờthầy dạy cho em phương pháp tu luyện hiệu quảnhất nữa. Bằng mọi giá em nhất nâng cao sinh mệnh lực của mình lên 1 trong kì thi cuối kỳ này. Trịnh Văn Băng nghiến răng nghiến lợi.
- Không có khảnăng này đâu, thời gian quá ngắn. Vương Đạo Vinh lắc đầu nguây nguẩy: - Vương gia của chúng ta là gia đình nhà võ từ xưa, bắt đầu từ thời nước Hoa Hạđến thời đại Tinh Không bây giờ, hiểu biết về võ học vô cùng thấu đáo, bất lu
ận là công pháp gì thì trò đều phải tự mình lĩnh hội, trừ phi tính từ thời điểm này trò đã tiến vào Ngủ say giai đoạn 2 rồi! Nếu không thì cho dù có ăn bất kì loại thuốc bổ siêu cấp gì đi chăng nữa thì cơ thểcũng không thểhấp thụ được, ngược lại dinh dưỡng v
ẫn dư thừa.
- Chẳng lẽ không có cách nào sao?
- Chỉcó thểdựa vào hàng phục tâm viên của bản thân mà thôi. Tuy nhiên ở chỗ ta có một bí kíp tu luyện tâm linh cổ xưa của Vương Gia có thểdạy cho trò. Vương Đạo Vinh chắp hai tay ra đằng sau, vô cùng dứt khoát, tuyệt đối không phải là hạng người rảnh rang.
- Được ạ! Trịnh Văn Băng mừng rỡ. Cùng đúng lúc đó điện thoại reo lên, gã vừa ấn một cái thì xuất hiện một người:
- Anh Băng, chuyện anh nhờchúng tôi điều tra đều đã rõ cảrồi, sự việc đã giải quyết ổn thỏa. Có điều tên Giang Ly đó lại là công dân một sao.
- Cái gì? Công dân một sao ư? Rốt cuộc chuyện là như thế nào? Sao đột nhiên nó lại trở thành thân ph
ận như v
ậy chứ? Trịnh Văn Băng mặt mũi cau có cảlại.
- Hình như tên tiểu tử đó tham gia một vụ điều tra của phòng cảnh sát, lại có công trong việc tóm được hội viên của tổ chức phục quốc Huyễn Hồ nên phòng cảnh sát đã phong tặng cho hắn ta công lao to lớn.
- Công dân một sao thì làm sao mà đối phó nổi? V
ậy bố mẹ của nó thì sao? Trịnh Văn Băn hùng hùng hổ hổ vung cánh tay lên phát ra tiếng nổ: - Điều tao cần bây giờlà đối phó với bố mẹ nó đểuy hiếp nó.
- Bố mẹ của nó thì rất dễ đối phó, em đang làm giảsổ sách, trong ngày hôm nay có thểtrực tiếp vu cáo bố mẹ hắn là tội phạm kinh tế rồi bắt giữ. Bây giờđến phòng cảnh sát tố cáo, họ đã bắt đầu tiến hành điều tra rồi, đến lúc đó uy hiếp hai anh em chúng nó th
ật là dễ như trở bàn tay. Nhân tiện em cũng đã liên hệ với chợ đen ở thành Khư Hoa xem xem ông chủ ở chợ đen có muốn trực tiếp đem hai anh em của chúng qua đó bán mạng cho chúng ta không.
- Không tồi chút nào!
đọc truyện mới nhất tại tung hoanh . com Trịnh Văn Băng cười sằng sặc lên:
- Chú em, c
ậu th
ật sự đem đến cho anh tin tốt lành đấy.
- Tất nhiên, hiện giờanh có thểgọi điện cho hai anh em Giang Đào, Giang Ly rồi. Em nghĩphòng cảnh sát đã bắt đầu triệu t
ập bố mẹ bọn chúng rồi. Sinh mệnh lực hai anh em nó đều rất mạnh, ông chủ chợ đen cũng rất thích. Âm thanh trong điện thoại cũng th
ật nham hiểm.
- Ha ha ha... Trịnh Văn Băng cúp điện thoại. - Giang Ly, Giang Đào, hai anh em nhà ngươi chết chắc rồi. Đương nhiên tao không thểđểchúng mày chết được, tụi mày đánh giỏi như v
ậy, làm công cụ kiếm tiền cho tao v
ẫn còn được.
- Huyễn Hồ?
xem tại t.u.n.g.h.o.a.n.h.c.o.m Vương Đạo Vinh không chú ý đến tình tiết nhỏ này, có điều nghe thấy hai chữHuyễn Hồ này, ánh mắt y chợt lóe lên.
- Thành viên của tổ chức phục quốc khác sao...
Trong nhà, một bộ quyền pháp đã được học xong, Giang Huyên dừng lại, nhìn bầu trời bên ngoài toàn một màu đen, không khỏi sững sờ: - Sao bố mẹ mãi v
ẫn chưa về nhỉ?
- Ừm nhỉ, như mọi khi thì giờnày bố mẹ phải về rồi mới đúng chứ. Giang Ly cũng nhíu mày.
Giang Ly có một dự cảm không tốt.
Tâm linh của hắn rất linh nghiệm.
Thai tức trong một thời gian dài không những có thểphát triển tế bào cơ thểngười mà th
ậm chí còn có thểkhai phá giác quan thứsáu của não.
Leng keng, leng keng...
Chuông cửa reo lên.
- Bố mẹ về rồi! Cô em gái Giang Huyên hết sức phấn khởi ra mở cửa.
Nhưng khi cửa mở ra lại xuất hiện vài viên cảnh sát mặc cảnh phục, mặt mày không chút cảm xúc
- Đây là nhà Giang Chấn Đông phải không?
- Vâng ạ. Giang Ly bước ra thấy sắc mặc em gái bỗng trắng bệch.
- C
ậu là con của Giang Chấn Đông? Một viên cảnh sát lấy một tờgiấy ra.
- Đúng ạ. Giang Ly v
ẫn cố gắng giữtỉnh táo.
- Bố mẹ c
ậu bịtình nghi có dính líu đến tham ô tài sản của công ty, hiện giờđã bịcảnh sát điều tra. Theo quy định sẽ tạm giam trong vòng 15 ngày và tiến hành điều tra hành vi phạm tội của họ trong khoảng thời gian này.
Một viên cảnh sát đưa tờgiấy cho Giang Ly, đó là lệnh điều tra.
- Không.... Giang Huyên hét ầm lên.
- Không sao đâu em, đừng kích động. Giang Ly kéo em gái vào trong. - Th
ật xin lỗi, em gái tôi còn chưa trưởng thành, cảm xúc bịkích động, theo quy định cũng không bịtính là can thiệp tư pháp chứ.
- Điều này không tính. Vài viên cảnh sát nhìn thấy hắn bình tĩnh như v
ậy liền g
ật g
ật đầu, trong đó một người nói: - Không bịcoi là can thiệp tư pháp, lệnh điều tra chúng tôi đã đưa đến rồi, các cô c
ậu có thểmời lu
ật sư, xin gặp nghi phạm. Có điều đừng có làm gì can thiệp đến tư pháp. Môn pháp lu
ật các cô c
ậu chắc là đều đã học qua hết rồi, hơn nữa hiện giờmới chỉđang điều tra, có tội hay không còn phải chờkết quảđiều tra nữa.
- Được rồi, tôi đã hiểu. Giang Ly đưa mắt nhìn theo những người này rời đi, hắn bình tĩnh trở lại.
- Anh à, làm thế nào bây giờ? Bố mẹ chúng ta không thểlàm những việc như v
ậy được. Nhất định là bịvu khống, làm sao bây giờ? Giang Huyên khóc ầm ĩ; - Gọi điện thoại cho anh hai đi, anh ấy nhất định có cách.
- Không! Ánh mắt Giang Ly lóe sáng
- Không thểgọi điện cho em hai được, tình tình nó rất dễ kích động, nhỡ làm chuyện gì dại dột thì cũng chẳng được ích gì. Anh cảm thấy chúng ta đang bịlôi vào một âm mưu, hơn nữa chuyện này sẽ ảnh hưởng đến việc học hành của em hai thì sao? Bố mẹ nhất định không muốn chúng ta nói cho em hai đâu. Mà nếu như có chuyện gì thì bố mẹ cũng sẽ gọi điện về, đằng này chẳng có điện thoại, rõ ràng là lo chúng ta phân tâm.
- V
ậy phải làm sao bây giờ? Giang Huyên không hề chú ý, dù gì cô bé cũng chỉlà một đứa trẻ mười mấy tuổi mà thôi.
- Có người hãm hại bố mẹ chúng ta là điều chắc chắn. Giang Ly nghĩmột hồi, có vẻ rất bình tĩnh. - Ngày đêm phòng ngự, cuối cùng cũng v
ẫn phải đến, xem ra là Trịnh Văn Băng giở trò rồi. Lần trước hắn cũng đã lấy bố mẹ ra đểuy hiếp anh, nói rằng sẽ khiến họ mất việc, không ngờthủ đoạn lại ác như v
ậy! Có điều anh đã có cách, em đừng có cuống lên như v
ậy, đểanh gọi một cuộc điện thoại.
Trong lòng hắn đã sớm phòng bị, cuối cùng cũng v
ẫn tới.
Cô em gái luống cuống đến suýt khóc, nhưng thấy Giang Ly bình tĩnh gọi điện thoại, cô bé mới từ từ chấn tĩnh lai.
Tích tích tích....
Điện thoại đã được kết nối, là giám đốc Lôi.
- Hả, chú em Giang Ly đấy à, tìm tôi có chuyện gì v
ậy?
Giám đốc Lôi - Lần này th
ật sự phải cảm ơn c
ậu, Tuyết Bích Nhi tiểu thư sắp khỏi rồi, tôi đã báo cáo với Chủ tịch hội đồng quản trị, đợi sau khi tiểu thư hoàn toàn bình phục sẽ có h
ậu tạ.
Hiện giờông ta vô cùng nhiệt tình với Giang Ly, thái độ cũng bắt đầu chuyển sang sưng hô anh anh em em vô cùng thân thiết.
- Không cần h
ậu tạgì hết, tôi chỉmong ông giúp tôi một việc thôi.
Nơi làm việc của bố mẹ Giang Ly là một công ty con của t
ập toàn Tuyết Thị, mà giám đốc Lôi lại là một giám đốc lớn của t
ập đoàn Tuyết Thịnày. Lần trước Trịnh Văn Băng nói sẽ khiến bố mẹ c
ậu mất việc nên Giang Ly đã sớm có chuẩn bị, bây giờxảy ra chuyện liền l
ập tức gọi điện đến.
- Giúp chuyện gì v
ậy? Tôi nhất định sẽ giúp! Đúng lúc giám đốc Lôi muốn kết thân.
- Là như này... Giang Ly kểhết sư tình mọi chuyện. - Chuyện này phải nhờanh rồi, sau này giám đốc Lôi có chuyện gì, dù có nhảy vào nước sôi lửa bỏng tôi đây quyết không chối từ.
- Sao cơ? Lại có cảchuyện như v
ậy hả? Th
ật là to gan lớn m
ật quá mà! Giám đốc Lôi hùng hổ nói: - C
ậu cứchờxem, tôi sẽ đi điều tra, nhưng trước tiên phải bảo lãnh bố mẹ c
ậu ra trước đã! Người anh em cứyên tâm đi, họ sẽ không xảy ra chuyện gì đâu! Những công ty khác xảy ra chuyện tương tự như v
ậy thì tôi không dám nói, nhưng công ty của tôi thì chỉcần nói một câu là đủ. Nửa tiếng đồng hồ, c
ậu cứchờtôi khoảng nửa tiếng thôi!
- Tốt quá, giám đốc Lôi, tôi chờtin vui của anh.
Giang Ly biết rằng năng lực của giám đốc Lôi này vô cùng lớn, lại là người quản lý tất cảcông việc trong nội bộ công ty, ra chỉthịcho công ty quảlà dễ như trở bàn tay.
- Em này, chúng ta đến cục cảnh sát gặp bố mẹ đi. Theo trình tự thông thường, bố mẹ cũng chỉlà được triệu đến đểtrợ giúp điều tra mà thôi, chỉlà hỏi chuyện chứchẳng thểcó chuyên gì cả. Pháp lu
ật bây giờđã khá hoàn thiện rồi, bất kì viên cảnh sát nào cũng đều phải làm theo quy định.
Giang Ly vung tay lên:
- Việc này không cần thiết phải cho em hai biết đâu, nếu không em ấy sẽ nổ tung mất. Anh biết ai đã hãm hại bố mẹ rồi, nếu anh đoán không nhầm thì kẻ hãm hại kia rất có khảnăng sẽ gọi điện tới đây.
Nửa giờsau.
Tích tích tích....
Giám đốc Lôi lại gọi điện tới: - Giang huynh đệ à, mọi chuyện đã giải quyết ổn thỏa cảrồi, bố mẹ c
ậu đều đã được bảo lãnh ra ngoài, hơn nữa tôi cũng đã mượn danh nghĩa công ty bắt đầu điều tra. Điều tra sơ bộ cho thấy là do cấp trên trong công ty hãm hại, hiện tại đã báo cảnh sát tiến hành triệu t
ập. Ngoài ra tôi đã cho người đưa bố mẹ c
ậu về nhà, đồng thời còn sắp xếp cho họ vào công ty mẹ của t
ập toàn Tuyết Thị, thăng chức cho họ coi như là đểbồi thường.
- Rất cảm ơn ông! Giang Ly vội vã ngỏ ý cảm ơn.
- Là do công ty chúng tôi không làm tròn bổn ph
ận nên mới xảy ra chuyện như v
ậy. Cũng may là có c
ậu nhắc nhở, nếu không thì tiếng xấu đồn xa. Lôi Đông vội vã: - Coi như là bù đắp cho bố mẹ c
ậu, cũng là điều nên làm. Bây giờc
ậu có thểgọi điện cho bố mẹ rồi đấy.
- Tốt quá, v
ậy tôi gọi liền đây.
Giang Ly bấm số điện thoại của bố.
Quảnhiên điện thoại đã gọi được rồi, giọng nói của bố vang tới: - Giang Ly phải không con? Con định hỏi sao muộn thế này mà bố mẹ v
ẫn chưa về hả? Bố và mẹ con gặp chút chuyện, bên tài vụ của công ty có một vấn đề nhỏ cần phối hợp với phía cảnh sát điều tra. Hiện giờsự việc đã được điều tra rõ ràng, bố mẹ đang cùng đàm phán vấn đề bồi thường với công ty, lát nữa sẽ có xe của công ty đưa bố mẹ về nhà, khoảng tầm một tiếng nữa là có thểvề rồi. Nếu các con đói thì tự ra ngoài ăn trước đi, không cần đợi bố mẹ đâu.
Giọng bố nói rất nhẹ nhàng.
Giang Ly thở phào nhẹ nhõm.
Tích tích tích...
Vừa mới cúp điện thoại của bố thì một số lạgọi đến.
Giang Ly ấn nút
Ngay tức khắc một bóng người hư ảo xuất hiện ngay trước mặt, chính là Trịnh Văn Băng.
- Trịnh Văn Băng, quảnhiên là mày! Trong lòng Giang Ly nghĩlà có thểtìm ra chứng cứ. Hắn hết sức bình tĩnh bởi vì bố mẹ đã không sao cảrồi.
- Giang Ly, đừng tức gi
ận. Trịnh Văn Băng cười thầm đắc ý: - Chắc là mày đã nh
ận đươc thông báo của cảnh sát rồi chứ? Có phải bố mẹ mày bịđiều tra đúng không? Bọn họ th
ật là cảgan đấy, dám tham ô công quỹ của công ty.
- Trịnh Văn Băng, mày đã động tới điểm mấu chốt của tao rồi
Giang Ly nghiến răng nghiến lợi nói.
- Máy mới là kẻ chọc tức tao kìa. Giọng điệu Trịnh Văn Băng rất nham hiểm. - Giang Ly, mày lại dám tát tao à. Tao đã từng nói là không thểđấu võ với mày, chỉcó thủ đoạn mới có thểchơi trò ẩu đảtrong xã hội này.
- Chính mày đã hãm hại bố mẹ tao đúng v
ậy không? Giang Ly đã sớm lấy lại bình tĩnh và bắt đầu ghi âm.
- Chuyện của bố mẹ mày chẳng có liên quan gì tới tao cả, bọn họ tham ô công quỹ của công ty, công ty đó lại không phải của tao, v
ậy thì tao có thểlàm gì được chứ? Có điều chúng ta cũng vốn là bạn học, tao cũng chỉmuốn giúp đỡ mày mà thôi! Trịnh Văn Bình có vẻ như biết được Giang Ly đang ghi âm, nên trảlời không có chút sơ hở gì: - Mày nói sằng b
ậy ít thôi, mau ra đây, đến phòng riêng số 9 trên đường lớn cửa Đông. Cho mày trong vòng nửa tiếng đồng hồ, còn nữa phải khuyên em trai mày làm rõ mọi việc và xin lỗi tao. Nếu nó không nghe tao thì mày biết h
ậu quảsẽ là thế nào rồi đấy!
- Tao đến ngay bây giờ, mày đợi ở đó. Giang Ly cúp điện thoại.