Hai chân vô cùng mỏi mệt, nặng như đeo đá, trước mắt là vô số vì sao.
Bây giờ đang là giữa trưa, vì sao trên bầu trời lại có nhiều sao như vậy?
Vân Nghê chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng.
Thấy nàng thật sự không đi nổi nữa, Thiển Thuỷ Thanh nói với vẻ thông cảm:
- Nghỉ ngơi một chút đi.
Vân Nghê té nhào xuống đất yếu ớt vô lực, khuôn mặt mỹ miều lộ vẻ đau đớn, nhẹ giọng nói:
- Chúng ta...không ra được khỏi thảo nguyên có phải không?
- Đừng nghĩ vậy!
Thiển Thuỷ Thanh hơi trầm ngâm:
- Lúc trước chúng ta chạy về phía Bắc, thành Cô Tinh ở phía Đông, bây giờ đi xéo về hướng Đông Nam...đã đi được một đoạn khá dài. Lúc trước chạy trối chết chỉ lo ngựa chạy quá chậm, bây giờ ngựa đã chết, lại cảm thấy bực bội vì nó chạy quá xa! Ha ha, thế sự khó lường!
Giọng Vân Nghê kêu rên thê thảm:
- E rằng mất mười ngày nửa tháng chúng ta cũng chưa chắc ra khỏi thảo nguyên, thịt ngựa mang theo đã ăn hết sạch, không có thức ăn, chúng ta sẽ chết đói ở đây...
Thiển Thuỷ Thanh hơi sững sờ, thiếu nữ trước mắt mình tuy ngây thơ yểu điệu, không ngờ trong lòng cũng biết lo xa.
Đúng vậy, không có thức ăn, làm sao có thể ra khỏi thảo nguyên đây?
Thiếu nữ trước mặt là vì mình mới lâm vào tình cảnh như bây giờ, nhưng quả thật nàng rất kiên cường. Ngoài vài câu than thở lúc đầu ra, sau đó trong lời nói của nàng không hề thấy lộ ra vẻ gì là oán trách. Từ đầu đến cuối nàng đều lặng lẽ chịu đựng tất cả mọi chuyện, đối với một thiếu nữ xuất thân từ thế gia vọng tộc, không phải đây là lần đầu tiên trong đời nàng phải chịu nhiều cực khổ như vậy sao?
- Nàng yên tâm, nhất định ta sẽ đưa nàng ra khỏi thảo nguyên.
Thiển Thuỷ Thanh miệng nói, trong lòng âm thầm quyết định, hắn bắt đầu lục tìm thứ gì đó trên người.
Hắn cởi hết khôi giáp trên người xuống, dùng Hổ Nha đao cẩn thận cắt ra từng miếng giáp nhỏ, sau đó dùng dây nhỏ cột cẩn thận các miếng giáp bao trùm cả cánh tay mình.
- Ngươi định làm gì?
Vân Nghê kinh ngạc hỏi.
- Chuẩn bị đi săn.
Thiển Thuỷ Thanh đáp.
Vân Nghê nhìn hắn với vẻ ngạc nhiên, không hiểu chuyện mà hắn đang làm thì có liên quan gì đến chuyện đi săn?
- Trên thảo nguyên vốn không thiếu thức ăn, nơi nơi đều có hươu, ngựa, trâu, dê. Vấn đề duy nhất chính là tốc độ của chúng ta thua xa chúng nó, đuổi không kịp chúng nó, chúng ta lại không có công cụ để làm bẫy rập. Dưới tình hình như vậy, muốn tìm thức ăn chỉ còn một cách.
Giọng Thiển Thuỷ Thanh nhẹ nhàng mà kiên quyết.
- Biện pháp gì?
- Đi săn những sinh vật...thấy chúng ta mà không chạy trốn!
Trong lòng cảm thấy lạnh toát, Vân Nghê kêu lên:
- Ý ngươi muốn đi săn hổ và báo hay sao?
- Đúng vậy!
Câu trả lời ngắn gọn đơn giản nhưng kiên quyết, không có chút gì là sợ hãi.
- Không được, ngươi không thể đi!
Vân Nghê kêu to.
- Ta không đi thì chúng ta sẽ đói chết, tin ta đi, ta đã chuẩn bị sẵn sàng. Xem đây, ta đã cột các mảnh giáp bên ngoài cánh tay của ta, đến khi hổ hay báo muốn cắn ta, ta sẽ đưa cánh tay ra cho nó. Nếu như chúng ta may mắn một chút, trước khi nó cắn đứt cánh tay của ta, đao của ta ắt sẽ giết chết nó!
Giọng Thiển Thuỷ Thanh rất ung dung, dường như chuyện đó đơn giản như dùng ba ngón tay nhón lấy một con ốc đang bò vậy!
Bị những lời của Thiển Thuỷ Thanh làm cho mê mẩn, nhất thời Vân Nghê không cảm thấy sự nguy hiểm ấy, chỉ ngơ ngác hỏi:
- Nhưng lỡ như ngươi thất bại thì sao?
Thiển Thuỷ Thanh mỉm cười nhìn nàng:
- Hổ không ăn thịt người, nàng cứ cắt thịt của ta, cắt cho thật khéo, đừng để hư thối, đủ cho nàng ăn đến khi ra khỏi thảo nguyên. Đúng rồi, nếu như hết nước uống...vậy hãy uống máu!
Nghe vậy, ánh mắt Vân Nghê nhìn hắn trở nên đầy tuyệt vọng.
O0o
Một con mãnh hổ đang nằm dài trên thảo nguyên.
Nó mới vừa ăn một bữa no nê, lúc này cảm thấy hơi buồn ngủ, sau khi thè lưỡi ra thật dài liếm qua mũi của mình, nó bèn ngáp một cái.
Nó đang chuẩn bị ngủ.
Con hổ này là một con Thiết Xỉ Cứ Vĩ Hổ*, tuổi nó còn rất nhỏ.
(*Thiết Xỉ: Răng sắt, Cứ Vĩ: Đuôi răng cưa.)
Vào một buổi chiều Đông khi trước, sau khi chủ nhân cũ của mảnh đất này - một con Thiết Xỉ Cứ Vĩ Hổ già nua - chết đi, nó liền trở thành vị lãnh chúa mới, trông coi sinh tử một phương. Thiết Xỉ Cứ Vĩ Hổ là một loại sinh vật rất hùng mạnh, bọn chúng trời sinh hung bạo, thích sống một mình, không hề hoan nghênh bất cứ sinh vật xa lạ nào xâm nhập vào lãnh địa của nó.
Phong Lang (sói) sợ nó, ngay cả Hoả Tê Ngưu (tê giác) cũng không dám trêu chọc nó, đến cả đàn linh cẩu trên thảo nguyên cũng phải hết sức cẩn thận rời xa lãnh địa của nó, không muốn làm hàng xóm với loài động vật ăn thịt hùng mạnh như vậy. Răng nanh móng vuốt sắc bén cộng với cái đuôi răng cưa cứng như sắt thép của nó chính là cái mà nó dựa vào để đứng đầu tất cả các loài sinh vật.
Thế nhưng hôm nay trên lãnh địa của nó lại xuất hiện hai vị khách không mời.
Con Thiết Xỉ Cứ Vĩ Hổ trẻ tuổi thấy rất rõ ràng, hai sinh vật giống như loài khỉ vượn kia đang nhìn nó với ánh mắt hết sức cuồng nhiệt, lại pha lẫn sát khí vô biên và dục vọng giết chóc tàn sát.
Những kẻ không biết chết sống là gì này làm cho một kẻ cao cao tại thượng trên thảo nguyên như nó cảm thấy hơi tức giận, đã lâu, không có sinh vật nào dám nhìn nó với ánh mắt như vậy.
Dưới ánh dương quang, cây cỏ tươi xanh, bóng của vài áng mây trắng che trên mặt đất, khiến cho thảo nguyên xanh biếc trở thành loang lổ.
Thiển Thuỷ Thanh đứng dưới bóng mát của một đám mây như vậy, đưa tay làm một cử chỉ kêu gọi con Thiết Xỉ Cứ Vĩ Hổ kia với vẻ không hề thân thiện chút nào.
Thiển Thuỷ Thanh lại bước tới vài bước, mắt nhìn chằm chằm miếng thịt hươu mà con Thiết Xỉ Cứ Vĩ Hổ kia đang ăn dở.
Hắn nói:
- Không có gì làm cho ngươi giận dữ hơn là cướp đi đồ ăn của ngươi, có phải không?
- Rống...
Thiết Xỉ Cứ Vĩ Hổ ngửa mặt lên trời rống to một tiếng, âm thanh truyền khắp bát hoang, vọng khắp nơi nơi, các loài thú nghe thấy kinh hồn táng đởm, hươu chạy chim bay, thể hiện ra phong thái của một vì lãnh chúa rất rõ ràng.
Nhưng khách không mời mà đến lại không hề tỏ ra sợ hãi.
Thiển Thuỷ Thanh vươn tay trái ra che trước ngực, Hổ Nha đao trong tay phải rủ xuống với một tư thế kỳ dị, giống như đang trêu chọc.
Hắn chỉ có một cơ hội duy nhất, chính là trước khi con thú kia cắn đứt cổ họng của hắn, đút cánh tay trái đã được bao đầy những mảnh trọng giáp vào trong cổ họng của nó, sau đó dùng Hổ Nha đao đâm xuyên qua cằm nó.
- Rống...
Thiết Xỉ Cứ Vĩ Hổ một lần nữa phát ra tiếng rống giận điên cuồng, nhanh như cơn lốc phóng tới, rốt cục nó đã phát động tấn công đối với kẻ đã dám khiêu khích tôn nghiêm của nó.
Cái nhảy ấy, toát ra khí thế uy nghiêm vô tận.
Trong nháy mắt, ánh đỏ xuất hiện.
Trên thảo nguyên thoáng hiện một dòng thác bằng máu tươi đỏ thẫm.
Trong khoảnh khắc ấy, một tiếng gào thét thê lương mà bất lực theo gió vang xa...
- Thiển...Thuỷ...Thanh...!
Thanh âm ấy dường như là thanh âm tuyệt mệnh cuối cùng vang vọng trên đại thảo nguyên.
O0o
Ngày đã sắp tàn, trên thảo nguyên thoáng qua vài luồng gió mát mà vắng vẻ thê lương.
Thân thể to lớn của con Thiết Xỉ Cứ Vĩ Hổ nằm dài trên mặt đất, trong miệng to như chậu máu còn ngậm một cánh tay. Cằm nó đã bị đâm thủng, mũi đao cứng rắn xuyên qua cả hộp sọ, lộ ra trên đỉnh đầu, có thể thấy sức lực của một đao này mạnh mẽ đến mức nào.
Chủ nhân cánh tay kia khẽ cựa mình, rên rỉ có vẻ yếu ớt.
Cảm giác thật đau!
Bốn chiếc răng nanh sắc nhọn xuyên qua các mảnh giáp, ngập sâu vào cánh tay hắn, giống như những cây đinh lớn đóng vào thịt.
- Này, có thể giúp ta một chút không?
Thiển Thuỷ Thanh cười nói.
Không ngờ hắn còn có thể cười được.
Vân Nghê vừa khóc thút thít vừa chạy tới, trên người quần áo xốc xếch, không còn chút nào là dáng vẻ của một tiểu thư trâm anh đài các, gương mặt xinh đẹp tuyệt mỹ giờ đây trở nên u sầu ảm đạm, lệ rơi nhoè nhoẹt, khiến người trông thấy phải xót thương.
- Đừng đau lòng nữa, giúp ta gỡ cái đầu của nó ra được không? Ta còn muốn tiếp tục sử dụng cánh tay này...
Thiển Thuỷ Thanh lại cười, nỗi đau biến nụ cười của hắn trở thành méo mó, hắn cảm thấy cả người mình dường như muốn rã ra từng mảnh.
Vân Nghê run rẩy đưa tay gỡ cái đầu to lớn ra, sau khi tiêu hao gần hết sức lực của một người con gái, rốt cục cũng gỡ được. Trước mắt nàng lập tức hiện ra một cánh tay có bốn cái lỗ thủng thật to đầy máu.
- Thuốc!
Thiển Thuỷ Thanh không nhịn được lên tiếng nhắc nhở.
Vân Nghê cuống quít lấy tất cả thuốc trên người ra, không hề keo kiệt trút tất cả vào miệng vết thương.
Thiển Thuỷ Thanh cố gắng ngồi dậy, thở ra một hơi thật dài:
- Xem kìa, ta vẫn còn sống, nàng khóc như vậy làm gì?
- Ta...ta tưởng chàng đã chết, chàng nằm ở đó rất lâu, lại không hề cử động chút nào!
Vân Nghê nức nở nói. Không biết tự bao giờ, Vân Nghê phát hiện ra bản thân mình đã ỷ lại rất nhiều vào thanh niên trước mặt. Tuy rằng hắn mang đến cho nàng rất nhiều phiền phức, nhưng từ đầu đến cuối hắn đều hành động như một nam tử hán chân chính, dốc hết toàn lực bảo vệ cho mình.
Nếu Thiển Thuỷ Thanh chết thật, Vân Nghê biết rõ, chính mình cũng sẽ không còn dũng khí để mà cầu sống.
Nàng đã từng nghĩ rằng mình là một nữ nhân kiên cường, nhưng trước mặt Thiển Thuỷ Thanh, nàng phát hiện ra chính mình vô cùng yếu ớt, yếu ớt đến mức trong một giây nửa khắc cũng không thể nào rời xa được Thiển Thuỷ Thanh. Càng chết người hơn nữa, nàng phát hiện ra rằng ngọn nguồn phát sinh ra sự dũng cảm của mình, chính là từ Thiển Thuỷ Thanh!
Từ lần đầu tiên thấy hắn, sự lạnh nhạt với tất cả mọi chuyện chung quanh, cùng với nụ cười ung dung không màng sinh tử đã cho nàng lòng tin và sự cổ vũ lớn lao.
Giây phút này giọng Vân Nghê thương tâm khôn xiết:
- Van xin chàng, đừng chết có được không? Chàng đừng chết!
Thiển Thuỷ Thanh nhìn vẻ mặt thương tâm của Vân Nghê, trong lòng đột nhiên xuất hiện cảm giác rung động không biết từ đâu tới, hắn bật thốt:
- Nàng yên tâm, vì nàng, bất kể như thế nào, ta cũng sẽ cố gắng sống sót.
Thiển Thuỷ Thanh vừa thốt ra những lời này, hai người đều trở nên sững sờ ngây ngẩn.
Hai người nhìn nhau một lúc, tình cảm trong ánh mắt biểu lộ ra hoàn toàn khác so với trước kia.
Thiển Thuỷ Thanh đột nhiên phát hiện ra, sinh mạng vốn rất có ý nghĩa.
Trong cuộc sống của hắn, lần đầu tiên xuất hiện một chuyện vướng bận mà hắn khó có thể bỏ qua.
Trước mắt hết sức mơ hồ, mất máu quá nhiều làm cho đầu Thiển Thuỷ Thanh thiếu dưỡng khí, có cảm giác buồn ngủ. Hắn có cảm giác như cái lạnh trong người không ngừng tăng lên, toàn thân lạnh run.
- Ta lạnh.
Hắn nói:
- Vừa mệt vừa lạnh.
- Vậy chàng hãy ngủ một lúc.
Vân Nghê nghẹn ngào nói.
- Không, đừng để ta ngủ.
Thiển Thuỷ Thanh kêu lên, hắn biết cảm giác rét lạnh là vì mất máu làm cho hạ nhiệt độ cơ thể xuống, nếu như ngủ, rất có thể sẽ không bao giờ tỉnh lại.
- Mau, lập tức đốt một đống lửa lên, sau đó, cho ta uống nước...Cho ta uống nước!
Thiển Thuỷ Thanh nói một cách khó nhọc.
Vân Nghê hoảng hốt nghe theo, nàng vội vàng đốt lên một đống lửa, lấy chút nước còn sót lại cuối cùng trên người trút hết vào miệng Thiển Thuỷ Thanh. Mắt thấy bộ dạng của Thiển Thuỷ Thanh vẫn tỏ ra buồn ngủ, lạnh đến phát run như trước, nàng hoảng hốt kêu to:
- Không được ngủ! Ta sẽ làm theo lời chàng! Chàng nói đi, muốn ta làm gì nữa?
Thiển Thuỷ Thanh thì thào trong miệng, rốt cục cũng phát ra thành tiếng:
- Ôm ta đi!
Vân Nghê không hề do dự, nhào đến ôm chặt Thiển Thuỷ Thanh vào lòng.
- Thuỷ Thanh...Chàng đừng chết!
Khoé mắt nàng bất giác trào ra những giọt lệ trong suốt long lanh tuyệt đẹp trên thế gian này...
O0o
Dưới trời xanh mây trắng, trên thảo nguyên xanh biếc, một đôi nam nữ ôm chặt lấy nhau vô cùng thân mật.
Nam nhân đang gặp nguy cơ rất lớn. xem tại t_r.u.y.ệ.n.y_y
Thiển Thuỷ Thanh đang đứng giữa lằn ranh sinh tử.
Dường như hắn đang lạc vào trong một dòng sông nước cuồn cuộn chảy, hai bên bờ chính là sinh tử luân hồi.
Một âm thanh phát ra lời kêu gọi tử vong với hắn:
- Đến đây, đến đây đi, đây chính là thế giới Cực Lạc.
Một âm thanh khẩn cầu hắn sống tiếp:
- Thiển Thuỷ Thanh, sống lại đi...Đừng rời xa ta nữa!
Thiển Thuỷ Thanh đứng ở giữa sông, hai tay ánh lên một vầng sáng đỏ.
Ở chốn tận cùng của sinh tử, hắn thấy được tương lai màu máu.
O0o
Ba ngày liên tiếp, Vân Nghê vất vả chăm sóc cho Thiển Thuỷ Thanh.
Nhờ vậy trong trí nhớ của Thiển Thuỷ Thanh, kiếp sống chiến chinh vĩnh viễn ghi lại một đoạn hồi ức vô cùng tươi đẹp.
Ngày hôm đó, nàng đã buông bỏ tôn nghiêm và e thẹn, chăm sóc cho mình không ngừng nghỉ.
Ngày hôm đó, nàng đã buông bỏ sự tôn quý và danh dự, cẩn thận tỉ mỉ chăm sóc mình đang lúc hôn mê.
Ngày hôm đó, nàng buông bỏ tất cả kiêu ngạo và thành kiến, đem linh hồn hoá thành một chiếc thuyền sinh mệnh trong chốn hư không, giúp cho mình một lần nữa cặp vào bến bờ của sự sống.
Thiếu nữ ấy như một tiên nữ giáng trần, chỉ vì cứu hắn sống lại mà cố gắng bằng mọi giá.
Nàng vì hắn mà phải lang thang, chịu cho bụi trần vương trên mặt ngọc, nàng vì hắn mà phải bôn ba trên thảo nguyên, lưng cõng hắn gian nan đi tới. Nàng lấy sương sớm làm nước uống, dùng miệng mớm cho hắn, tranh đoạt sinh mạng của hắn với Tử thần, nàng vì hắn mà lau rửa toàn thân, không ngại gì câu 'thụ thụ bất thân'.
Ba ngày sau, câu đầu tiên khi Thiển Thuỷ Thanh tỉnh dậy là:
- Ta còn sống, hơn nữa vẫn muốn tiếp tục sống, sống một cuộc đời mới mẻ đầy phấn khích!
Vân Nghê vì quá vui mừng mà bật khóc.