Đỉnh Cấp Lưu Manh Chương 134 : Chia rẽ "uyên ương" (hạ)

Chương 134: Chia rẽ "uyên ương" (hạ)

Tác giả: Lý Tiếu Tà (李笑邪)

Dịch: hknmt
Biên dịch: Ooppss
Biên tập: Ooppss
Nguồn: tangthuvien.com






Nhà hàng Bích Hải Thanh Thiên.

Hướng Nhật chọn mấy món rau thịt hợp khẩu vị của mình, ngồi ở bàn ăn thoải mái ăn uống để bù lại vừa rồi ở nhà còn chưa được ăn uống gì. Đương nhiên, hắn còn có "nhiệm vụ" đặc biệt nên tự nhiên không thể lơi lỏng, luôn luôn liếc mắt về phía đôi nam nữ đang dùng bữa cách mình một bàn, đây là mục tiêu của hắn hôm nay!

Không có gì đáng nói về thằng con trai, tên "nhị thế tổ" Dịch Thiên Hành vẫn như trước ăn mặc trang phục của một người thành đạt, còn người con gái vẫn đẹp một cách thanh nhã, nhưng chỉ khác lần đầu nhìn thấy là lông mày nàng nhíu chặt hơn.



Nhưng Hướng Nhật không phải muốn quan sát nàng. Giờ phút này, sự chú ý của hắn ở trên người tên cặn bã "nhị thế tổ", nhất là tay chân hắn còn có những cử chỉ xấu xa.

Bởi vì Hướng Nhật ngồi ở mặt bên của hai người, cho nên có chuyện mờ ám nào xảy ra đều không thể thoát được ánh mắt hắn, với lại khoảng cách của song phương cũng không phải là xa, loáng thoáng còn có thể nghe một vài câu thoại.

Tên cặn bã "nhị thế tổ" một tay cầm chén rượu lóng lánh chứa bên trong chất lỏng màu đỏ tươi, tay kia theo thói quen ôm vào eo nhỏ của người đẹp thanh nhã, không ngừng vuốt ve qua lại.

Người đẹp thanh nhã tuy vẻ mặt không tình nguyện, nhưng bởi vì cố kỵ cái gì đó nên đành phải nhẫn nhịn, thỉnh thoảng vặn vẹo eo với ý kháng nghị, bất quá điều này chẳng những không có tác dụng gì, ngược lại làm cho tên cặn bã "nhị thế tổ" càng thêm trắng trợn, móng vuốt Lộc Sơn (1) cũng dần dần vin vào eo từ từ vuốt lên trên.

- Không nên….
Người đẹp thanh nhã mím chặt môi, một tay liền đè lên bàn tay ma quỷ đang chuẩn bị sờ vào những bộ vị mẫn cảm của mình.

- Cô tốt nhất hãy ngoan ngoãn một chút cho ta!
Tên cặn bã "nhị thế tổ" trong mắt lộ ra một tia giận dữ, đối với hành động này của cô nàng hắn cực kỳ khó chịu, không ngờ vào lúc trọng yếu dám đè tay hắn lại.

- Tôi...
Người đẹp thanh nhã vành mắt đã phủ một lớp sương mờ, nhưng nàng vẫn quật cường không buông tay ra.

Tên cặn bã "nhị thế tổ" trong mắt càng giận dữ hơn:
- Thư Dĩnh, đừng quên cái công ty của mẹ cô…
Quả nhiên, những lời này rất có uy lực, sắc mặt người đẹp thanh nhã trở nên ảm đạm, đôi môi bị cắn tới trắng bệch, mắt nhắm chặt rồi mới buông lỏng tay ra.

Thấy nàng hoàn toàn thỏa hiệp, tên cặn bã "nhị thế tổ" đắc ý cười dâm đãng, tay tiếp tục hướng phía trước mò tới:
- Sớm như vậy không phải được sao, lại còn giả bộ cao quý, mịa nó! Dù sao cô sớm muộn gì cũng phải lên giường với anh đây, bây giờ sờ một chút thì có mất mát gì…

Hướng Nhật nhìn thấy đã không ưa rồi. Mặc dù cô gái ấy không quen với hắn, nhưng nói như thế nào cũng là một cô gái đẹp, với lại bây giờ đang bị tên cặn bã kia chèn ép sờ mó, vì thế bất kỳ một nam nhân bình thường nào cũng đều tuyệt đối không thể dễ dàng làm ngơ.

“Vù” một tiếng, Hướng Nhật ba bước chân đã vọt tới trước mặt nàng, lập tức chộp lấy bàn tay dâm đãng của tên "nhị thế tổ" đang muốn thực hiện ý đồ xấu.

- Lịt mịa!
Dịch Thiên Hành nổi giận gầm lên chửi thề, không thể ngờ lại có người không thức thời ở đây quấy rầy hứng thú của mình, thật sự là chán sống rồi. Đang muốn đứng dậy giáo huấn cho đối phương một trận đến chết cũng không dám quên, nhưng lại phát hiện ra bộ mặt "trời đánh" quen thuộc đang nhìn mình không chút hảo ý, trong lòng run lên, dục vọng muốn đánh người ban đầu chợt biến mất sạch, ngay cả khi nói chuyện giọng nói cũng run rẩy: nguồn tunghoanh.com
- Ngươi, ngươi muốn làm gì ?

- Làm gì à?
Hướng Nhật nở nụ cười quỷ quái, buông tay hắn ra nói:
- Cái này phải xem mày có bao nhiêu thành ý đây.

Lúc này, người đẹp thanh nhã đã mở mắt ra, ban đầu bởi vì sắp bị làm nhục đầu óc trở nên trống rỗng nên nàng không nghe được tiếng rống của tên cặn bã "nhị thế tổ", chỉ cảm thấy sự vũ nhục tới chậm hơn so với dự liệu, điều này khiến cho nàng có một chút kinh ngạc, chẳng lẽ tên súc sinh đó thay đổi chủ ý? Cho đến khi nhìn thấy người kia xuất hiện ở trước mặt, cuối cùng nàng với biết mình tại sao không bị vũ nhục nữa.


Mặc dù chỉ gặp qua một lần, nhưng tình cảnh người đó lúc trước ra oai đánh tên cặn bã hiện ra rõ ràng mồn một, mà tên cặn bã bị đánh kia chính là tên súc sinh ghê tởm đang ở bên cạnh mình, Thư Dĩnh trong lòng cảm thấy rất sảng khoái, đồng thời đã đem hình tượng người ấy khắc ghi ở trong lòng. Chỉ tội hắn bây giờ trông có chút nhếch nhác, tay phải giống như bị thương, mà vết thương hình như không nhẹ.

Chẳng lẽ tên súc sinh nọ lợi dụng thế lực sau lưng trả thù? Thư Dĩnh lập tức đem chuyện tay phải người nọ bị thương đổ lên đầu tên cặn bã "nhị thế tổ", bởi vì nàng biết, gia thế của tên súc sinh kia thực sự quá cường đại, muốn làm cho một người nào đó mất cánh tay, cụt cái chân là chuyện dễ dàng. Cho nên giờ phút này, nàng nhìn thấy lưu manh như thế lại tưởng hắn đến vì trả thù cánh tay phải bị thương, tiếp đó trong ánh mắt của hắn tràn đầy vẻ lo lắng.

Hướng Nhật cũng không biết tâm tư phức tạp của người đẹp thanh nhã bên cạnh, chỉ là sau khi vô thức nhìn nàng một cái, nhận thấy được ánh mắt khác thường của nàng, tưởng rằng nàng sợ hãi tên cặn bã "nhị thế tổ" nên mở miệng an ủi:
- Này, người đẹp, không cần phải sợ, tôi tới cứu cô đây!
Nói xong, hắn đứng che trước người nàng.

Mặc dù trong giọng nói đối phương mang theo chút trêu ghẹo, nhưng trong lòng Thư Dĩnh lại cảm thấy ấm áp, hành động của đối phương làm nàng cảm động sâu sắc. Nàng vốn rất quật cường nhưng mà lúc này hai giọt lệ từ vành mắt đang phủ một lớp sương mờ theo gò má chảy xuống. Nhìn bờ vai người che trở trước mặt mình có chút gầy gò, lại làm cho nàng nhớ tới khi mình bảy tuổi, năm ấy một chiếc ô tô đang lao vùn vụt về phía mình, khi mình sắp bị đụng phải thì bố đã không một chút do dự lao ra chắn trước mặt, bóng lưng kia cũng thon gầy như vậy, hai hình ảnh dần dần chồng chéo lên nhau, trong lòng Thư Dĩnh đột nhiên hạ một quyết định: tuyệt đối không thể để cho người con trai trước mặt bị tổn thương, bất luận là vì cái gì, dù phải mất đi thứ quý giá nhất của mình!

Dịch Thiên Hành thoáng chốc đã trấn định lại, nhìn nam nhân trẻ tuổi trước mặt, người đã gây cho mình áp lực thật lớn, nhưng lại phát hiện tay phải của hắn bị thương, vì thế trong lòng kiềm chế được nỗi sợ hãi:
- Thành ý ngươi nói là cái gì? Chẳng lẽ ngươi muốn ta đem cô gái này cho ngươi?
Đối với lời trêu đùa vừa rồi của lưu manh, hắn đương nhiên nghe được, tưởng rằng đối phương nhìn trúng người đẹp trong tay mình, cho nên mới hỏi câu này.

- Không sai, xem ra đầu óc của mày cũng không ngu lắm.
Hướng Nhật thuận theo lời của hắn nói tiếp, vẻ uy hiếp trong mắt càng đậm:
- Biết làm như thế nào chưa, không cần tao dạy nữa chứ?

- Ta biết rồi.
Dáng vẻ giống như kẻ bề dưới quy phục người mạnh, Dịch Thiên Hành dù có u uất khó chịu đến đâu vẫn phải cầu toàn, trên thực tế hắn cũng biết đối phương không phải là người bình thường, nếu không ông già cũng không luôn mồm dặn dò mình không nên trêu vào hắn, với lại từ miệng chú Ba - người cực kỳ thương yêu hắn - biết một chút bí mật, tên nam nhân trước mắt này rất có thể có quan hệ huyết thống với hắn.

- Biết là tốt rồi.
Hướng Nhật hài lòng gật đầu, xem đối phương vẫn rất thức thời mà nhẫn nhịn, hắn quyết định không làm khó hắn nữa:
- Mày bây giờ không có việc gì sao? Không có việc gì thì biến đi… à, được rồi, trong khi đi ra thuận tiện thanh toán hóa đơn nhé.
Không biết có phải bởi vì đối phương cùng với mình còn có một tầng “quan hệ” hay không mà dục vọng muốn đánh người cũng lưu manh giảm xuống không ít.

Dịch Thiên Hành vốn định muối mặt bỏ đi, sau này sẽ báo thù cũng không muộn, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt khinh miệt của đối phương thì hắn liền thay đổi chủ ý, hắn nghĩ mình là một “Thái Tử”, từ nhỏ đến lớn vẫn chưa từng có người nào có dũng khí nói như vậy với hắn, hơn nữa vừa rồi trong lúc vô tình thoáng nhìn qua cô nàng thanh nhã đáng yêu kia, ngọn lửa dục vọng của hắn lại bừng lên, lần này hắn vất vả lắm mới có được người đẹp trong tay, chẳng lẽ để cho người khác phỗng tay trên của mình như vậy sao? Quyết không thể!

- Thế nào? Còn có vấn đề à?
Hướng Nhật thấy đối phương dừng bước, rõ ràng có ý không muốn đi tiếp, trong mắt lại hiện lên một tia sắc lạnh.

Dịch Thiên Hành không dám cùng hắn đối mặt, quay đầu nhìn ly rượu vang trên bàn nói:
- Vốn ta không có ý kiến gì, nhưng chúng ta dù sao không thể biến nàng trở thành một kiện hàng hóa muốn tặng ai thì tặng, cho nên ta chỉ muốn hỏi rõ ràng, nếu hôm nay nàng ta nói nguyện ý đi theo ngươi, ta đây tuyệt đối không cản trở, nhưng nếu nàng ta nói không muốn đi theo ngươi, ngươi cũng không nên…
Câu nói kế tiếp bỏ lửng, nhưng tin rằng đồ ngốc cũng có thể nghe ra ý của hắn. Thực ra, Dịch Thiên Hành có chín phần chắc chắn cô nàng này sẽ phải đi cùng hắn, bởi vì hắn nắm chắc "điểm trí mạng" của đối phương, không cùng hắn đi thì sẽ biết mùi vị ngay.

- Người đẹp, ý của em thế nào?
Hướng Nhật quay đầu lại hỏi Thư Dĩnh thì thấy nước mắt nàng đã được lau đi, ánh mắt hiện lên vẻ dứt khoát. Thực ra, hắn cũng không lo lắng nàng sẽ đi theo tên cặn bã "nhị thế tổ" kia. Chỉ có điều lưu manh quá tự tin mà quên rằng có một chuyện khác cực kỳ quan trọng, nếu hắn có thể nhớ ra chuyện ấy, thì tin rằng hắn sẽ không hỏi một câu ngu ngốc như thế.

- Em đã nghĩ xong rồi.
Thư Dĩnh thản nhiên, vẻ mặt bình thản nói:
- Cảm ơn ý tốt của anh, nhưng em không thể đi theo anh!


Chú Thích:

(1) Lộc Sơn chi trảo = móng vuốt Lộc Sơn. Dương Quý Phi nhận An Lộc Sơn làm con nuôi đặng có thể dễ dàng gian díu tới lui chơi đùa. Một hôm An Lộc Sơn để lại trên cặp nhũ phong của Quý Phi hai vết xước do tay cào, Quý Phi sợ Huyền Tông phát hiện, nên mới làm cái yếm bằng gấm đoạn che trước ngực lại. Đây là nguồn gốc áo ngực, và cũng do đó thành ngữ "Lộc Sơn chi trảo" hình thành.





Phản hồi và góp ý: http://tangthuvien.com/forum/showthread.php?p=2121810#post2121810
Đăng ký dịch: http://tangthuvien.com/forum/showthread.php?t=27712
Tán phét + bàn luận: http://tangthuvien.com/forum/showthread.php?p=2088996#post2088996

Nguồn: tunghoanh.com/dinh-cap-luu-manh/chuong-134-arsaaab.html


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận