Chương 137: Bị bắn lén (hạ)
Tác giả: Lý Tiếu Tà (李笑邪)
Dịch: Tranbaolong
Biên dịch: Teppii
Biên tập: Ooppss
Nguồn: tangthuvien.com
- Anh làm gì vậy?
Nữ hoàng vừa sợ vừa giận, trong lúc nhất thời nàng không hiểu rõ mục đích của lưu manh là gì, nhưng sự thật không thể cãi chính là mình đang bị hắn đè ở trên mặt đất.
- Không muốn chết thì câm miệng nằm im cho ta!
Hướng Nhật gắt gao đè nàng xuống.
- Bệ hạ!
Đang ngồi tại một cái bàn xa xa, mấy cô gái ngoại quốc đồng loạt kêu lên một tiếng sợ hãi, hướng bên này chạy vội tới.
- Đừng tới đây! Có tay súng bắn tỉa.
Hướng Nhật hướng về phía mấy người nữ nhân khờ khạo kia cao giọng la to.
Đám nữ cận vệ từng có kinh nghiệm một lần hợp tác với hắn lập tức dừng chân lại, nhanh chóng tìm chỗ trốn che chắn ngồi xổm xuống, súng ống giấu ở trên người cũng đã mang ra cầm ở trong tay.
Người bên ngoài cũng không chú ý tới những cử động thấy chướng mắt kia của các nàng, nhưng ánh mắt của mọi người gần như bị hình ảnh hấp dẫn bên kia khi một cô gái ngoại quốc bị chàng trai nước mình đè trên mặt đất hấp dẫn. Trong lòng thầm ghen ghét đồng thời cũng không khỏi bội phục sự can đảm của thằng nhóc, tự nhiên trước mặt mọi người lại dám chơi trò "bạo lực" tới vậy, thật là dâm đãng vô cùng! Thật đáng tiếc cho cái con "ngựa" nước ngoài lại để cho một thằng nhóc bình thường như vậy "cưỡi". Ài! Thật là một bông hoa đẹp cắm bãi phân trâu mà!
Hướng Nhật hiện tại không có thời gian mà chú ý đến suy nghĩ của người xung quanh, một bên đè cô gái nước ngoài tóc vàng một bên tiến hành giải thích ngắn gọn.
Khi nhìn đến cái lỗ thủng trên sàn nhà kia thì Nữ hoàng bệ hạ đã biết xảy ra chuyện gì. Đồng thời thân thể cũng ngoan ngoãn không tiếp tục giãy dụa nữa, chỉ là trong ánh mắt vẻ xấu hổ pha lẫn tức giận bắn về phía "ai đó" đang đè ở trên người nàng. Mà Hướng Nhật đang lúc tính tóan quan sát mấy chỗ an toàn, tìm con đường ít nguy hiểm nhằm có kế hoạch có thể chạy trốn, một chút cũng không có chú ý tới chuyện mới rồi, bởi vì bất chợt do tình hình cấp bách mà đè Nữ hoàng ngã xuống, tay hắn lại đặt ở trên cái chỗ "không nên đặt", hiện tại cái tay kia vẫn gắt gao đặt trên bộ ngực cao vút của nàng.
- Này, người anh em, làm tốt lắm, vì nước nhà làm vẻ vang a!
Đang ngồi bên cạnh, một người nam nhân trung niên hói đầu vẻ mặt hạ lưu cười cười nói với hắn.
Hướng Nhật vừa vặn chuẩn bị mấy phương pháp ứng phó với tình hình, nghe vậy liền mở mồm mắng to:
- Làm mẹ ngươi! Không thấy có người nổ súng sao?
- Súng? Cái gì súng? Người anh em, ngươi tìm lý do...
"Loảng xoảng" tiếng vỡ vụn, trước mắt một cái ly thủy tinh hoàn hảo đột nhiên vỡ vụn thành vô số mảnh vụn làm cho người đàn ông hói đầu há họng cứng mồm, sau khi sửng sốt một lúc, rốt cuộc phát ra tiếng tru réo kinh thiên động địa:
- Súng, nổ súng, chết người rồi, chết người rồi...
Ngay sau đó với tốc độ mà so với thân thể mập mạp kia thì không thể có được nằm úp xuống, làm cho người ta hoài nghi hắn trước đây có phải hay không là một kiện tướng thể dục thể thao.
Âm thanh giống như heo bị thọc huyết kêu thê lương thảm thiết này làm cho mọi người bắt đầu có phản ứng. Lập tức giống như trái bom nổ tung bỏ chạy tán loạn. Người nhát gan không có đầu óc thì hướng về phía cửa chạy ra, hơi có chút đầu óc thì liền chui vào dưới bàn hoặc ngồi xổm tại chỗ, chỉ có người đặc biệt bình tĩnh mới móc điện thoại gọi báo cảnh sát.
Hướng Nhật cũng thừa dịp cảnh tượng hỗn loạn đem Nữ hoàng tóc vàng rời xa khu vực nguy hiểm, giấu mình tại một chân tường thật dày. Mặc dù các tay súng bắn tỉa có thể nhìn không thấy nàng, nhưng mà bọn chúng có thể tính toán đại khái mà đoán ra nàng đang trốn ở dưới cái bàn. Một phát súng mới vừa rồi là do tay súng bắn tỉa căn cứ vào địa điểm được tính toán tốt mà bắn ra. May là Hướng Nhật khi cùng nàng ngã người xuống đã kịp lăn đi vài vòng, nếu không một phát súng kia có khả năng lấy đi tính mạng của hai người rồi.
Vách tường chắc dày này làm cho Hướng Nhật cảm thấy an toàn một chút, đồng thời cho hắn nhiều thời gian hơn để cân nhắc. Đi ra ngoài rõ ràng là không khôn ngoan, trở thành mục tiêu cho đối phương bắn ra thì không có bất cứ chỗ tốt nào. Trốn ở chỗ này thời gian quá dài mà nói hiển nhiên cũng không an toàn, đối phương nếu dùng tới tay súng bắn tỉa, đó chính là nhất định phải giết cho được nhân vật mục tiêu, cho nên tuyệt đối sẽ không chỉ an bài một tay sát thủ, khẳng định phía sau còn có nước cờ lợi hại hơn.
Chỉ có hai biện pháp có thể nói là kế sách tốt nhất vào lúc này. Thứ nhất đó chính là giao mạng cho cảnh sát, hy vọng bọn họ có thể nhanh chân chạy tới. Khi có rất nhiều cảnh sát, tin tưởng đối phương cũng không dám mạo hiểm mà tiếp tục giữa ban ngày ban mặt nổ súng bắn người, khẳng định sẽ vội vã thoát đi. Nhưng phương pháp này dường như nguy hiểm, cực kỳ không ổn, không biết cảnh sát lúc nào sẽ chạy tới, thời gian dài quá đối phương sớm muộn gì sẽ phát hiện ra hai người, sau đó ban cho vài phát súng thì đúng là chuyện quá dễ dàng.
Cái cách thứ hai là tìm ra nhân thủ của đối phương, sau đó giết chết chúng. Nhưng mà trên tay không có vũ khí nào hết, lại còn không biết chúng ẩn thân ở đâu, cho nên cái cách này muốn thực hiện thì thật là khó khăn vô cùng.
- Bệ hạ, ngài không có việc gì chứ?
Hướng Nhật đang lúc suy nghĩ tính toán thì nữ cận vệ da đen lo lắng cho an nguy của chủ mình đã lén lút bò tới hỏi.
- Ta không có việc gì, Suzanne. Các ngươi phải cẩn thận.
Nữ hoàng trải qua một khoảng thời gian yên tĩnh đã bình tĩnh trở lại, chỉ đối với việc mới vừa rồi bị lưu manh chiếm đại tiện nghi trong lòng vẫn còn cực kỳ bất mãn, bởi vậy sau khi trả lời thì nàng với ánh mắt mang sự tức giận rõ ràng liếc nhìn một cái tên nam nhân bên cạnh.
Suzanne cũng không có chú ý tới vẻ mặt khác thường của chủ mình, sau khi nghe được nữ hoàng đối với nàng quan tâm, rất cảm động nói:
- Dạ vâng thưa bệ hạ.
- Đúng rồi, Medary, Anna các nàng có sao không?
Nữ hoàng tiếp tục hỏi.
- Dạ thưa bệ hạ, các nàng đều đang tránh tại nơi an toàn…
- Ta xin, đừng nhiều lời như vậy có được hay không?
Hướng Nhật đột nhiên bất mãn xen miệng nói.
Nữ hoàng trong mắt vẻ tức giận càng tăng lên:
- Hướng tiên sinh, ta nghĩ anh cũng không được khống chế quyền tự do ăn nói của chúng ta.
- Ok, cứ cho rằng ta nói sai đi.
Hướng Nhật thuận miệng nói cho qua chuyện nhưng trong lòng cũng có chút tức giận. Theo hắn nghĩ, chắc chỉ tại tình huống không có cho nàng biết trước mà kéo ngã nàng, nhưng mà có nói như thế nào đi nữa thì coi như là đã cứu nàng một mạng, không cần phải đối đãi mình giống như có thù giết cha vậy chứ? Từ nãy đến giờ Hướng Nhật phát hiện ánh mắt Nữ hoàng nhìn hắn cực kỳ bất mãn khó chịu, nhưng trước mặt lúc này là sinh tử tồn vong, không cần phải làm cho lớn chuyện làm gì. Thực ra, hắn đến bây giờ vẫn không rõ mấy tay súng kia chuẩn bị giết hắn hay cô nàng nước ngoài bên người này mới là mục tiêu của chúng. Căn cứ vào chuyện vừa rồi trong lòng mình có dự cảm nguy hiểm thì có thể nói, đối phương rất có thể là muốn xử cả hai người một lượt. Có phán đoán này, ánh mắt Hướng Nhật nhất thời tràn ngập âm độc tàn nhẫn, chuyển nhìn về phía nữ cận vệ da đen hỏi:
- Có súng hay không, đưa ta một khẩu!
- Đây.
Nữ cận vệ da đen đã từng biết qua sự lợi hại của hắn ở lần gặp trước, cho nên sau khi nghe hắn nói, không chút do dự từ sau lưng rút ra một khẩu súng ngắn vỏ ngoài màu đen đưa qua.
Hướng Nhật nhận lấy, trong lòng lập tức vui vẻ. Vốn đang lo lắng đối phương sẽ đưa cho mình khẩu súng giống như loại khéo léo linh lung mà uy lực không đủ đang trên tay nàng kia, không nghĩ tới nàng lại đưa cho một khẩu Desert Eagle, là loại Desert Eagle nòng 44 ly. Mặc dù so với khẩu 50 ly mà mình giấu trong nhà uy lực thua xa, nhưng được cái là lực phản chấn ngược trở lại ít hơn, độ chuẩn xác cũng cao hơn. Khó trách được nữ cận vệ da đen mang trên người, khẩu này quả thật thích hợp cho nữ sử dụng. Nhưng cho dù uy lực có kém đi thì cũng là Desert Eagle, chỉ cần người bị bắn trúng, cũng đủ để lưu lại trên người cái lỗ thủng lớn bằng cái nắm tay rồi.
Trên tay có vũ khí, Hướng Nhật trong lòng yên tâm không ít. Hiện tại cũng chỉ còn lại việc tìm ra nơi mà đối phương ẩn nấp. Về phần tên sát thủ trên tòa cao ốc đối diện đang tập kích bắn tỉa thì không cần phải để ý, trốn ở chỗ này, vô luận cách nào đi nữa cũng không thể bắn trúng người đang nấp trong một góc chết như vậy, còn mình cũng không làm gì được tên sát thủ kia, súng lục có tầm bắn không xa, hơn nữa cho dù có khả năng đạt tới, khoảng cách xa như vậy mình cũng không nhất định có thể đả thương được hắn.
Hiện tại chỉ có thể chờ, chờ cho đám sát thủ mà đối phương phái ra đang giấu mình ở trong đám đông không nhẫn nhịn được, sau đó mới là lúc mà mình nắm lấy lợi thế.
Quả nhiên, tính nhẫn nại của đối phương hiển nhiên không cao, có lẽ lo sợ để cho cảnh sát tới thì càng thêm khó có thể hoàn thành nhiệm vụ, cho nên bọn họ đã sớm hiện thân.
Bốn gã mặc trang phục không giống nhau tại bốn nơi đồng thời đứng lên. Động tác của chúng gần như không có khác nhau về mặt thời gian, chuyện này cho thấy rõ ràng bọn chúng ít nhất cũng có công cụ liên lạc truyền tin cho nhau. Bọn họ vừa mới xuất hiện thì nâng súng lên hướng về phía nơi mà các nàng ẩn thân bắn tới.
- Đáng chết!
Suzanne oán hận mắng một câu, hướng vào cái tai nghe mini đeo bên tai lớn tiếng quát to:
- Tất cả tản ra, không nên trốn ở cùng một chỗ!
Hướng Nhật ở sát bên nàng, mơ hồ nghe được trong tai nghe truyền đến tiếng rên rĩ đau nhức, biết rằng đã có người bị thương. Theo sự hiểu biết của hắn về mấy người cận vệ được huấn luyện chuyên nghiệp này thì thấy rằng, có khả năng làm cho các nàng bị thương, đối phương nhất định là những tay súng cực kỳ hung hãn. Điểm này, từ lần trước lúc các nàng bị phần tử khủng bố tập kích cũng không có một người nào bị mất mạng, chỉ có mấy người bị vết thương nhẹ thì đã nhìn ra được.
Càng ngày càng nhiều tiếng kêu thảm thiết vang lên, nguyên ban đầu số người còn có thể duy trì sự tỉnh táo đã không còn khống chế được chính mình. Hơn nữa bên tai tiếng súng vang lên không ngừng, có một số người bắt đầu hoảng sợ chen lấn khắp nơi chạy loạn, chỉ vì muốn tìm một nơi an toàn, nhưng chuyện này lại hoàn toàn làm hại chính họ.
Bốn tay sát thủ sớm đã giết đỏ cả mắt rồi, mà số người đứng lên chạy loạn thì trở thành tấm bia thịt. Cho dù sát thủ tự bản thân cũng không muốn giết chết bọn họ, nhưng ở giữa làn đạn thì thật không thể tránh khỏi chuyện không may, càng ngày càng có nhiều người...
Ngã vào trong vũng máu.
Đột nhiên, ánh mắt của Hướng Nhật ngưng tụ, tiếp theo không chút do dự liền xông ra ngoài.
Ngay chỗ cách hắn ba bốn thước, một người mẹ đang ngồi chồm hổm nửa người, gắt gao ôm đứa nhỏ khoảng bốn năm tuổi bảo vệ nó trong lòng ngực mình. Bả vai nàng, giờ phút này đã bị máu nhuỗm đỏ một mảng lớn…
Phản hồi và góp ý: http://tangthuvien.com/forum/showthread.php?p=2121810#post2121810
Đăng ký dịch: http://tangthuvien.com/forum/showthread.php?t=27712
Tán phét + bàn luận: http://tangthuvien.com/forum/showthread.php?p=2088996#post2088996