Chương 248: Quỷ Treo Cổ
Dịch: Nộ Vấn Thiên
Biên dịch:Tiểu Yêu Tinh
Biên tập: Tiểu Màn Thầu
Nguồn: tangthuvien.com
Ngay khi Lưu Anh Nam tìm bóng dáng hồn ma khắp nơi thì Mục Tuyết bỗng phát ra một tiếng thét xé gan xé phổi, hệt như nhìn thấy chuyện đáng sợ nhất trên thế gian vậy.
Da đầu Lưu Anh Nam tê rần trong tiếng thét của cô, như thể bị hét rách màng nhĩ. Đây chính là lớp màng duy nhất của Lưu Anh Nam đó.
Hắn quay đầu nhìn Mục Tuyết hoảng sợ thất thố, suýt nữa phát điên, như thể muốn nhảy lầu. Lưu Anh Nam vội vàng ngăn cô lại, Mục Tuyết nhào đầu vào ngực hắn, ngón tay chỉ về đằng sau, nói đúng ra là phía trên đằng sau chỗ ngồi. Lưu Anh Nam nhìn men theo hướng cô chỉ, thoáng cái sững sờ.
Bởi vì ở đó treo một người!
Một sợi dây lưng buộc lên cánh quạt nóc phòng, một nam sinh thoạt nhìn rất trẻ, hơn nữa còn mặc đồng phục trường treo ở trên đó. Sợi dây lưng chắc chắn ghì cổ cậu ta, chỉ thấy đôi mắt cậu ta lồi ra, tròng mắt như tùy lúc đều có thể rơi xuống, máu tươi chảy quanh hốc mắt. Trên khuôn mặt tím tái, một chiếc lưỡi đỏ tươi vô cùng bắt mắt, từ trong miệng thò ra rất dài, thõng ở trước ngực.
Lần trước lúc kiss Hồng Hà, Hồng Hà giảng giải cho hắn rất nhiều tri thức lý luận, nhất là về lưỡi con người. Thực ra lưỡi con người rất dài, bình quân cũng tầm 10cm, một số người dài hơn chút xíu một số người ngắn một chút xíu, một số người vận dụng rất linh hoạt, một số người thì rất vụng về. Theo lời Hồng Hà, tuy Lưu Anh Nam còn trong giai đoạn vụng về nhưng hắn rất có thiên phú, có thể thông qua luyện tập để trở nên càng ngày càng giỏi.
Có điều, lưỡi tuy dài, đâm thẳng qua chỗ nối liền giữa yết hầu và dạ dày, nhưng có thể vận dụng thì chỉ có một khúc nhỏ trong khoang miệng. Tuy vậy, giờ phút này Lưu Anh Nam nhìn thấy được toàn bộ lưỡi.
Đây là điểm đáng sợ nhất của Quỷ Treo Cổ, tròng mắt như sắp rơi ra ngoài, lại giống như lúc nào cũng có thể nổ tung. Còn có chiếc lưỡi kia, tóm lại là vô cùng thê thảm.
Song thông thường Quỷ Treo Cổ sẽ không biến thành hung quỷ, bởi vì vào thời cổ đại, Quỷ Treo Cổ quá nhiều, treo cổ là hành vi của một số người nhu nhược lòng dạ hẹp hòi, không chịu nổi đả kích, là một phương thức lựa chọn trốn tránh không hiếm thấy.
Cho nên, dẫu Quỷ Treo Cổ tới Âm gian hóa thành Âm hồn cũng sẽ không làm nên trò trống gì. Người tự sát, hồi còn sống không được như ý, sau khi chết tương tự cũng không được đối xử tốt. Tính mạng con người rất đáng quý, là ông trời ban cho, nếu bạn dễ dàng chọn cách kết thúc tính mạng, đó chính là bất kính với ông trời, sau khi chết vẫn sẽ chịu trừng phạt. Nhẹ thì chịu hình ở địa ngục, nặng thì trực tiếp hồn bay phách lạc, không thể vào luân hồi.
Đương nhiên, không chỉ là Quỷ Treo Cổ, tất cả những ngươi vì việc cỏn con đã lựa chọn trốn tránh, hơi thất bại cũng không có dũng khí gánh chịu mà lựa chọn kết thúc tính mạng mình, ở Âm Tào Địa Phủ đều sẽ không được đồng tình, ngược lại sẽ đối mặt với trừng phạt nghiêm khắc.
Lý lẽ của Âm Tào Địa Phủ là: trong bất cứ tình huống nào, con người ta đều không thể chọn cách tự kết thúc tính mạng mình.
Song, Lưu Anh Nam chỉ là Bán Quỷ Thể, nhân viên thời vụ, vẫn có tình cảm của con người. Từ góc độ nhân tính mà nói, rất nhiều người đều là bị dồn vào đường cùng, không chịu nổi hành hạ và đau khổ, cùng đường mới tìm đến cái chết. Nếu ai ai đều sống trong thế giới phim ảnh, ai đi tìm chết ấy mới là có bệnh.
Chỉ có điều, thằng bé treo cổ trước mắt này trên người vẫn mặc đồng phục trường, rõ ràng còn là học sinh, đang trong tuổi thanh xuân trưởng thành phát dục không lo không nghĩ nhất, sao lại nghĩ quẩn tự sát chứ?
Đồng thời Lưu Anh Nam cũng hiểu, vì sao mãi mà hắn không tìm thấy bóng quỷ, hơn nữa còn cảm thấy có người vỗ vai. Bởi vì cậu ta lơ lửng trên nóc nhà, sau lưng đương nhiên không có bóng quỷ, hơn nữa cũng không phải vỗ vai hắn, mà là lúc đu qua đu lại, chân đá lên vai hắn thôi. Còn theo như lời Mục Tuyết, có chất lỏng gì đó nhỏ lên đầu, đó là nước mắt máu nhỏ xuống từ trong mắt cậu ta.
- Được rồi được rồi. Cậu ta sẽ không cắn cô đâu, không có gì đáng sợ cả. –Lưu Anh Nam vỗ vỗ Mục Tuyết, nhẹ giọng nói. Bởi vì con quỷ này vốn dĩ không có chút lệ khí nào, chắc chắn sẽ không tấn công người. Chỉ là do nguyên nhân nào đó dẫn tới oán niệm không tan mới quanh quẩn ở Dương gian mà thôi.
- Nó, nó rốt cuộc là cái gì? –Mục Tuyết ôm chặt Lưu Anh Nam, vùi đầu vào trong ngực hắn, run rẩy cả người, đánh chết cũng không muốn thò đầu ra.
Lưu Anh Nam cười khổ nói:
- Cậu ta, nói đúng ra hẳn là một con quỷ, nhưng cậu ta sẽ không tấn công cô. Còn cụ thể vì sao lại xuất hiện ở đây, tôi nghĩ chúng ta tốt hơn nên hỏi bản thân cậu ta xem… Hey, cậu nhóc, cậu treo lạp xưởng ở trên đó à, mau xuống đi.
Lưu Anh Nam phất phất tay về phía cậu ta, linh phù trong tay tỏa ra ánh sáng nhu hòa, chợt hiện ra Quỷ Treo Cổ. Dần dần, chiếc lưỡi đỏ au của cậu ta co lại từng chút một, lại trở về trong miệng, tròng mắt cũng dần xẹp xuống, máu trong mắt đang tiêu tan, chỉ là khuôn mặt tím tái kia không thể khôi phục nguyên trạng nữa.
Cho dù đã khôi phục dạng mạo nhưng Quỷ Treo Cổ vẫn không nhúc nhích, treo bên trên giống như một chiếc xúc xích, Lưu Anh Nam đành tự mình động thủ ôm cậu ta xuống. Quỷ Treo Cổ cũng rất giật mình, có người có thể nhìn thấy nó đã rất bất ngờ rồi, không ngờ còn có người có thể chạm vào linh thể của nó, hơn nữa nó cũng cảm giác được hơi thở đáng sợ trên người Lưu Anh Nam, vừa vặn áp chế hơi thở của nó. Cho nên nó ngoan ngoãn mặc cho Lưu Anh Nam ôm nó xuống, nhưng vừa chạm đất nó liền gào khóc, có lẽ là đang nghĩ rằng, lúc treo lên đau đớn nhất kia, nếu cũng có người ôm nó như vậy thì tốt biết mấy.
Thực ra tự sát chẳng qua chỉ là bộc phát nhất thời mà thôi, bị ức hiếp, bị đối xử không công bằng, nhất thời tức giận khó dằn mà tự sát. Hầu như mỗi người sau khi chết đều hối hận, họ không giống loại người vì tuyệt vọng, không nhìn thấy bất cứ hy vọng nào, hoặc chịu đủ chứng nan y hành hạ kia. Họ lựa chọn kết thúc tính mạng là một kiểu tự giải thoát bản thân, về cơ bản sẽ không sinh ra oán niệm.
Xui xẻo nhất chính là mẫu thanh niên trẻ tuổi này, bởi vì thất tình, vì gây lộn với bạn cùng lớp, bởi vì về nhà bị cha mẹ trách mắng, đều là vì chuyện nhỏ nhặt mà phí hoài bản thân. Hầu như mỗi người sau khi chết đều hối hận khôn nguôi, loại người này Lưu Anh Nam thấy nhiều lắm rồi.
- Được rồi cậu nhóc, chết thì đã chết rồi, hãy dũng cảm xuống Âm Tào Địa Phủ gánh trách nhiệm cậu nên gánh, sau đó xốc dũng khí đi đầu thai, nghênh đón sự khởi đầu hoàn toàn mới đi. –Những câu từ này là lời thoại cố định của Lưu Anh Nam, giống như MC đọc tên nhà tài trợ trước khi mở màn vậy.
Nhưng con Quỷ Treo Cổ trẻ tuổi kia vẫn khóc thét không ngừng, cứ khóc tiếp như vậy Lưu Anh Nam sợ nó sẽ sinh ra oán niệm. Song mặc hắn khuyên giải bằng mọi cách, con Quỷ Treo Cổ này vẫn không chịu tiếp thu, chỉ ra sức gào khóc. May mà nó chỉ là một linh thể, không hề có âm thanh thật truyền ra, chỉ có Lưu Anh Nam và Mục Tuyết ở bên cạnh, dưới tác dụng của linh phù, thông qua cảm nhận từ linh hồn mới có thể nghe thấy. Nhưng điều này càng khiến họ phiền lòng hơn.
Cuối cùng Mục Tuyết chịu không nổi, cũng không sợ hãi nữa. Con người ta chính là như vậy, bạn yếu thì nó lại mạnh, bạn mạnh thì nó yếu. Nếu Quỷ Treo Cổ vẫn thè lưỡi trợn mắt thì có thể hù chết Mục Tuyết, nhưng bây giờ nó ra sức khóc lóc, giống như một đứa bé nhu nhược, Mục Tuyết đương nhiên sẽ không sợ nữa. Nhất là bộ đồng phục trường kia là Mục Tuyết quen thuộc nhất, cô có quyền uy trời sinh với người mặc đồng phục trường học, chỉ thấy Mục Tuyết đẩy Lưu Anh Nam ra, quát lớn về phía nam sinh nọ:
- Ngậm miệng, không được khóc nữa, bằng không mời phụ huynh, viết kiểm điểm!