Chương 388
Dịch: Nộ Vấn Thiên
Biên dịch:Tiểu Yêu Tinh
Biên tập: Tiểu Màn Thầu
Nguồn: tangthuvien.com
Lăng gia cứ như vậy dựa vào chế tạo vũ khí lạnh đồng thời lén lút buôn bán, thu được từ trong đó lợi ích cực lớn. Người Lăng gia kiếm được tài phú cũng trở nên càng lúc càng khôn khéo, từ ban đầu chỉ biết thu mua đất đai biến thành đầu tư sản nghiệp đa nguyên hóa.
Nhất là vào thời cận đại, sau khi bùng nổ hoạt động giao thiệp với nước ngoài, người Lăng gia nhạy bén lập tức ý thức được lợi ích lâu dài và ưu thế của người nước ngoài, hấp thu tri thức mới giống như bọt biển, nâng cao tầm hiểu biết và kiến thức, giao tiếp trao đổi với người nước ngoài, có thể nói là xí nghiệp trong nước đầu tiên làm ăn buôn bán với người nước ngoài.
Lăng gia tích lũy khoản tài phú khổng lồ làm bất cứ việc gì đều thuận buồm xuôi gió, làm ít công to. Lúc này cánh tay họ vươn ra càng xa càng dài, người Lăng gia lập nghiệp từ nghề rèn, cho nên hạng mục đầu tiên của họ chính là tìm mỏ khai thác quặng sắt, đồng thời làm giao dịch sắt thép với người nước ngoài. Vì tiện cho kinh doanh càng thuận lợi hơn, họ thành lập công ty thuyền viễn dương, công ty mậu dịch, tuyên bố Lăng gia chính thức quật khởi.
Đương nhiên cả quá trình nói ra thì nhẹ nhàng, nhưng lại trải qua vài trăm năm, vài đời người bỏ sức và tích lũy, vừa trải qua thời kỳ lịch sử đặc thù, trong đó rốt cuộc còn ẩn chứa bao nhiêu máu và nước mắt thì người ngoài không thể biết được.
Ngay khi sự nghiệp của Lăng gia càng làm càng lớn, thời cuộc lại phát sinh biến hóa cực lớn, ngọn lửa chiến tranh quét qua toàn thế giới, cả nhân loại rơi vào trong sợ hãi, duy chỉ có Lăng gia bật cười, lại lần nữa nhìn thấy cơ hội lớn mạnh chính mình.
Trong cuộc chiến tranh quy mô lớn nhất, thời gian lâu nhất, số người thương vong nhiều nhất, tổn thất nặng nề nhất trong lịch sử, Lăng gia phát huy tác dụng rất lớn. Bất kể là ngăn cản địch ngoại xâm, hay là cuộc chiến định giang sơn cuối cùng, đều có bóng dáng của Lăng gia. Họ hoặc là nhập khẩu, hoặc buôn lậu, hoặc tự mình chế tạo, vũ khí giết người trở thành món hàng kiếm tiền của họ.
Ngay khi người Lăng gia vừa kiếm được tài phú, vừa có được địa vị thì đám người Lăng gia đột nhiên phát hiện, từ gia chủ thợ rèn đầu tiên vào trăm năm trước, đến gia chủ tài trợ chiến tranh đời này, tuổi thọ của họ đều rất ngắn.
Trên gia phả nói, gia chủ đời đầu tiên qua đời không bệnh không tật vào lúc 66 tuổi, đột nhiên đùng cái chết đi. Gia chủ đời hai cũng tương tự, cũng vào năm 66 tuổi không có bất kỳ dấu hiệu nào, trước khi chết còn nói muốn đi dạo lầu xanh cơ mà, kết quả còn chưa đến lầu xanh thì đã gục xuống đường.
Đối với điều này người Lăng gia vẫn chưa cảm thấy có gì khác thường, dù sao vào thời đại lạc hậu mấy trăm năm trước đó, tuổi thọ trung bình của mọi người đều không cao, còn về không bệnh mà chết, không trải qua bệnh tật hành hạ, ngược lại được mọi người coi thành một kiểu giải thoát tuyệt diệu, là quả báo tích đức từ kiếp trước.
Nhưng rồi, đến gia chủ đời ba đời bốn đời năm, tuổi thọ của họ thoáng cái rút ngắn mười tuổi, ba người đều chết bất đắc kỳ tử vào năm 55 tuổi, trước khi chết tương tự không có bất kỳ điềm báo trước nào.
Sau đó thì đến thời cận đại, khoa học kỹ thuật và y thuật của phương Tây dần du nhập vào, hơn nữa Lăng gia đã hoàn toàn thoát khỏi giai cấp thấp kém, oằn mình biến thành nhân sĩ thượng lưu, giàu nút đố đổ vách, gia chủ đời này bắt đầu chú trọng dưỡng sinh hơn. Nhưng, gia chủ đời sáu đời bảy không ngờ toàn bộ đều chết vào năm 44 tuổi, tương tự cũng không có bất kỳ dấu hiệu bệnh tật nào.
Lần này trên dưới cả Lăng gia hoàn toàn lo sợ, không chỉ là cái chết bất ngờ của các gia chủ đời trước, còn có rất nhiều việc quái lạ vây quanh Lăng gia. Ví dụ như có một lần Lăng gia vận chuyển một lượng hoa quả từ phía Nam đi phía Bắc, cả đội ngũ đi dọc theo con đường duy nhất, đi liên tục ba ngày lại phát hiện gần như dậm chân tại chỗ, hoa quả trên xe hư thối toàn bộ. Một lần vận chuyển đường thủy, trên biển gió êm sóng lặng, vài chiếc thuyền hàng tiên tiến nhất khi đó lại chìm một cách quái lạ.
Chuyện na ná như vậy còn có rất nhiều, nhưng đáng sợ nhất vẫn là sự kiện quỷ dị phát sinh trên người.
Vì sao một gia tộc khổng lồ như vậy, truyền thừa đến bây giờ chỉ còn lại một chi nhà Lăng Vân, đó là vì đến đời ông nội Lăng Vân thì những con cháu Lăng gia khác đều chủ động yêu cầu rời khỏi gia tộc, thà mai danh ẩn tính không hưởng thụ sự hơn người của gia tộc lớn, cũng không dám lấy tính mạng mình làm trò đùa.
Tới đời này, ông nội Lăng Vân là gia chủ đời gần nhất, ông còn có vài người anh chị em liên tiếp xảy ra chuyện quỷ dị. Ví dụ như bà cô của Lăng Vân, trong một lần trở về từ bên ngoài, vừa vào cửa liền kêu mình rất đói, người nhà lập tức chuẩn bị đồ ăn cho bà. Nhưng bà ăn mãi, ăn thế nào cũng ăn không no, cuối cùng thậm chí một người ăn hết đồ ăn của một nhà mười mấy người, song bà vẫn như chưa hề ăn thứ gì cả, hô to kêu đói. Cuối cùng, bà không ngờ cắn đứt năm ngón tay phải của mình rồi nuốt trôi, mãi đến khi bản thân vì mất máu quá nhiều mà hôn mê, bằng không bà chắc chắn sẽ ăn sạch cả người mình. Sau việc đó đi hỏi bà, bà hoàn toàn không biết gì về việc này, chỉ trong cơn hôn mê mơ một giấc mơ, trong mơ bản thân đang ở chiến trường khói lửa mù trời, bà và đồng đội bị địch nhân vây khốn, đã mấy ngày mấy đêm không ăn thứ gì, tùy lúc sẽ chết vì đói. Mà bên cạnh bà, có rất nhiều thi thể của đồng đội…
Ngoài bà cô này, còn có một ông chú của Lăng Vân, thuộc lớp con cháu phá phách trong gia tộc, dốt nát vô học, cũng mặc kệ việc kinh doanh của gia tộc, mỗi ngày chỉ biết ăn chơi nhảy múa.
Lần đó ông chú này một thân một mình đi câu cá ven con sông cách nhà không xa, nước sông do mạch nước ngầm hội tụ với con suối chảy từ trên núi xuống tạo thành, chảy vào biển, nước không sâu không nông, hơi vẩn đục.
Người ông chú này vừa buông cần, cảm giác có cá mắc câu, ông lập tức kéo cần thu dây, lại cảm giác đầu kia cũng có một lực rất lớn kéo qua kéo lại với ông. Ông chú còn tưởng câu được cá to, lập tức dùng hết sức lực toàn thân, nhưng cuối cùng không ngờ sức cá lớn hơn, ông cả người lẫn cần đều bị lôi vào trong sông.
Con sông này tuy hơi đục nhìn không thấy đáy nhưng do ở ngay cửa nhà, người xung quanh đó đều rất quen thuộc, trong ngày thường còn có phụ nữ giặt tẩy quần áo ở đây, biết chỗ sâu nhất cùng lắm chỉ ngang hông mà thôi. Nhưng hôm nay ông chú vừa xuống sông, lập tức bị nước sông vẩn đục ngập quá đầu, suýt nữa bị sặc nước sông.
Mà đây vẫn chưa tính là xong, nước sông không chỉ ngập quá đầu, khi cả người chìm xuống, dường như bên dưới là động không đáy, hoàn toàn không đạp tới đáy, còn giống như bị ai đó túm mắt cá chân, kéo mạnh xuống dưới. Ông liều mạng vùng vẫy nhưng không ăn thua, may mắn thay, lúc này vừa vặn có người đi ngang qua bờ sông, cứu ông từ trong nước lên.
Lúc ấy dưới cơn hoảng sợ, ông chú này không ngờ vẫn nắm chặt cần câu trong tay, cũng không biết là không nỡ bỏ con cá to câu được, hay là coi cần câu thành cọng rơm cứu mạng.
Khi ông hoàn toàn khôi phục lại từ trong nỗi sợ hãi, vô ý thức nhìn về phía cần câu, muốn xem xem rốt cuộc cá to cỡ nào mà có thể kéo ông vào trong sông. Nhưng khi ông nhìn lại, suýt nữa bị dọa mất hết hồn vía, trên lưỡi câu kia nào có cá to gì, chỉ có một nhúm tóc rối tung vừa đen vừa dài, hơn nữa còn bám theo một mảng da đầu dính máu…
_______________