Định Mệnh Anh Yêu Em Chương 1


Chương 1
Đồng xu vận mệnh

Tiếng còi vang lên, quay đầu sang một bên, con tàu lộng lẫy dừng lại, thân tàu màu trắng tuyết như cưỡi lên mặt biển xanh, giống như một con thiên nga trắng thuần khiết. 

“Chiếc thuyền tình yêu” này mới mở chuyến du lịch lãng mạn hai ngày một đêm, cho dù là người thất tình, người đang yêu, hoặc người đang theo đuổi tình yêu thật sự, đều nở nụ cười thật tươi, đều thầm hy vọng  trong chuyến hành trình ngắn ngủi này có thể diễn ra một câu chuyện tình yêu lãng mạn thuộc về riêng mình. 

Trần Hân Di - cô gái được gọi là “cô gái giấy nhớ tiện lợi” cũng là một trong số đó. Tuy cô ngoại hình bình thường, gia đình bình thường, ngay cả cái tên, hễ gọi thì có tới mấy chục người quay đầu lại như “tên rau ở chợ” vậy, thế nhưng cô cũng hiểu thế nào là mơ ước, trong giấc mơ cô là cô bé Lọ Lem, có một ngày gặp được một hoàng tử thật sự yêu thương cô như công chúa. Nếu có thể, thì chàng hoàng tử định mệnh của cô chính là bạn trai hiện tại - Cổ Trì. 

“Cổ Trì, Cổ Trì, đợi em với”. Cô cõng một túi to trên lưng cố gắng len qua dòng người đông nghịt, miệng không ngớt gọi tên người yêu, thế nhưng anh ta bước thật nhanh, bước chân cũng không vì tiếng gọi của cô mà chậm lại. 

Giống như những người bạn trai trước của cô, bọn họ luôn nghĩ cho mình và luôn đi trước, để cô đuổi theo phía sau. Thế nhưng lần này, cô nhất định phải đuổi theo anh ta, nếu không thì anh ta lại nhét thẻ vào và thanh toán hết lộ phí của chuyến đi đắt đỏ này, thế thì còn ý nghĩa gì nữa chứ! 

Thật không dễ dàng, cuối cùng cô cũng đuổi kịp theo bóng anh ta. Đang định chu môi lên nũng nịu thì một chiếc xe thét còi inh ỏi vang lên, suýt nữa đâm vào cô, cô giật mình lùi lại phía sau, mắt kính rơi xuống đất. 

“Này, cô không có mắt hả?” 

Hân Di vội vàng quỳ xuống đất mò mẫm tìm kính, một người cận nặng như cô nếu không có kính thì không khác gì người mù. 

Trong chốc lát cô đã tìm được kính, thế nhưng khi đang định đưa tay ra lấy kính thì cửa ô tô mở, một người đi giày đen hàng hiệu bước xuống, giẫm lên chiếc kính không chút thương tình. 

“Ối, kính của tôi”. 

Tiếng hét dừng xe kinh thiên động địa của một chàng trai vang lên, cúi đầu nhìn mảnh kính vỡ, chàng trai bước xuống đi về phía Hân Di và đưa tay ra. 

Hân Di lặng người nhìn bàn tay to lớn ấy rồi ngước mắt nhìn gương mặt ngời sáng ấy. Cô nhìn không rõ mặt anh, nhưng cô cảm thấy lồng ngực mình đập mạnh, cô do dự đặt bàn tay nhỏ bé của mình vào lòng bàn tay anh ấy rồi đứng dậy, một tay anh đỡ cô, một tay  đeo kính cho cô. 

Tiếng nhạc vang lên, hương hoa bay ngào ngạt, Hân Di như rơi vào trong giấc mộng, đây không phải là cuộc gặp gỡ định mệnh của cô và hoàng tử sao? Một hoàng tử cao to đẹp trai, dịu dàng quan tâm... 

“Lần sau đừng có tùy tiện đặt kính dưới đất nhé, như thế rất nguy hiểm”. Chàng hoàng tử không những không xin lỗi mà còn trách móc như vậy. 

“Hả?” Hân Di giật mình, trong chốc lát cô trở về với hiện thực, cô chớp mắt, cô thấy giấc mộng của mình tan biến khi nhìn vào mảnh kính vỡ, chàng hoàng tử này không hề dịu dàng quan tâm, anh ta ngạo mạn đến nỗi không thèm nhìn cô một cái. 

Trong sự bảo vệ của đám tùy tùng, anh ấy lạnh lùng bước đi. Anh ấy đi vào buồng lái của con tàu, dường như đang chuẩn bị tiếp đón một nhân vật quan trọng nào đó thì phải, có cả một con đường nhỏ kết hoa đón anh ấy lên thuyền.

 “Hứ, có cái gì mà oai chứ!” Hân Di xì lên một tiếng. 

Lúc này Cổ Trì - bạn trai cô cuối cùng cũng đợi cô đi đến, anh ta nói: “Trần Hân Di, cô còn lề mề đến bao giờ nữa hả? Còn không mau lên thuyền!” 

*

*      *

Phòng 306. 

Chàng hoàng tử trong mắt của Hân Di đang đứng một mình trong phòng, giữa phòng bày một chiếc giường theo phong cách cổ điển, có rèm buông bốn phía như giường của công chúa, trên giường rải đầy cánh hoa hồng, khắp phòng hoa tươi đang âm thầm tỏa hương. Trên bàn trà đặt một lọ hoa mà bạn gái anh, Anna thích nhất - "La Romanee Conti", rượu vang hạng nhất thế giới, thật phù hợp với môn múa ba lê của cô. 

Anh cười, gương mặt thanh tú lộ nụ cười như tia nắng, trong chốc lát ánh mắt anh sáng lên như thần mặt trời. 

Anh là Kỷ Tồn Hy - giám đốc tập đoàn sản phẩm vòi nước dân sinh Ma Pháp Linh của Đài Loan. Anh vừa sinh ra đã là hoàng tử, tướng mạo như hoàng tử, tính cách cũng như hoàng tử, vị trí luôn ở trên cao, cô độc, kiêu ngạo không hợp với nhiều người. Mối quan tâm duy nhất của anh là bà nội và bạn gái Anna. Anna là một cô gái xinh đẹp, tao nhã, là người con gái anh yêu nhất trên đời. 

Đêm nay, anh đặc biệt sắp xếp tất cả để  chuẩn bị cầu hôn với bạn gái. 

Anh cẩn thận lấy hộp đựng nhẫn ra, tập nói những lời cầu hôn. 

“Anh yêu tất cả của em, vì thế, Anna, em lấy anh nhé?” 

*

*      *

“Em đồng ý, Cổ Trì, em sẽ trao tất cả cho anh”. 

Trong phòng 309. Hân Di đang ôm bộ áo ngủ rồi ngại ngùng nói với không khí. 

Đêm nay cô dự tính sẽ hiến dâng tất cả cho Cổ Trì, cô biết anh ấy là một người có yêu cầu mạnh mẽ, trước đây bởi vì tôn trọng cô nên anh ấy phải chịu nhiều cực khổ rồi. Có điều không sao cả, đêm nay anh ấy không cần phải chịu đựng nữa, cô sẽ hiến dâng cho anh ấy tất cả, cô tin rằng quan hệ lạnh nhạt của hai người sau đêm nay nhất định sẽ cải thiện tốt. 

Hân Di nghĩ xong rồi cười, cô tiếp tục sắp xếp hành lý. Cổ Trì đã đi tới sòng bạc trước, một lát nữa cô sẽ đi tìm anh ấy, hai người nhất định sẽ có một đêm thật lãng mạn và diệu kỳ...

 “Hắt xì”. Hân Di đột nhiên hắt xì mấy cái, mũi ngứa ngứa và bắt đầu chảy nước. Từ tối qua cô đã cảm thấy trong người khó chịu, bây giờ thì càng nghiêm trọng hơn. 

Không được, không được. Cô tìm thuốc cảm rồi uống vội hai viên. Không thể để bất cứ điều gì phá hoại đêm lãng mạn mà cô đã lao tâm khổ tứ thiết kế nên.

 Trước khi Anna lên tàu, Tồn Hy quyết định đến quán rượu trên tàu uống một cốc trong khi đợi thời gian trôi qua, tiện thể nuôi dưỡng luôn cảm xúc cầu hôn. Anh bước vào quán rượu, ngoài người phục vụ ra chỉ có một đôi trai gái đang ngồi trên ghế, đang trao cho nhau những nụ hôn thắm thiết. Anh lướt mắt qua rồi ngồi xuống quầy, nhấp một hơi Martinitune. 

Trên ghế sofa đôi tình nhân hôn xong rồi mới lưu luyến tách nhau ra. 

“Cổ Trì, không phải anh lên thuyền cùng với bạn gái sao? Không ở bên cô ấy à?” Giọng nữ nũng nịu vang lên.

 “Cô ta đang sắp xếp hành lý”. Giọng nam lạnh lùng nói. “Thực ra sớm anh đã không chịu được cô ta rồi, nếu như không phải cô ta khóc lóc cầu xin thì thực sự anh không bao giờ tham gia vào cái chuyến du lịch trên “con tàu tình yêu” này đâu. 

“Nếu anh không đến thì sao gặp được em chứ”. 

“Nói cũng đúng, không ngờ anh lại gặp được chân mệnh thiên nữ ở đây chứ!”. 

Nói xong hai người lại tiếp tục hôn nhau. 

Thật là một đôi không biết xấu hổ! Tồn Hy chau mày, anh cảm thấy đau lòng thay cho bạn gái của anh ta, yêu cái loại đàn ông này coi như cô ấy có mắt như mù. 

Nhưng việc này chả liên quan đến anh, anh lại im lặng uống rượu. Anh chỉ sợ đêm nay cầu hôn không thuận lợi, bất luận thế nào anh nhất định phải khiến cho Anna gật đầu. 

“Kỷ Tồn Hy!” Một tiếng thét đầy oán giận vang lên, hai gã đàn ông một trái một phải lao đến kẹp chặt Tồn Hy ở giữa. 

Anh không vui ngước mắt nhìn bọn họ rồi nói: “Ô Lục Lục, Ô Thất Thất. Sao lại là hai người? Hai người còn muốn bám lấy tôi đến bao giờ?” Từ ngày anh mua một công xưởng ở đảo Khương Mẫu đến giờ, hai cha con người này cứ như âm hồn bám lấy anh không rời. 

“Kỷ Tồn Hy, cậu mua công xưởng của tôi là ngay lập tức cơ giới hóa toàn xưởng, cậu có biết làm như vậy sẽ khiến cho cuộc sống của bao nhiêu gia đình trên đảo Khương Mẫu rơi vào đường cùng không hả? Tôi tuyệt đối không thể giương mắt nhìn cậu đối đãi với công nhân cũ của tôi như thế được”. Ô Lục Lục nói: “Tôi hỏi cậu một lần nữa, cậu còn muốn cắt giảm nhân viên không hả?” 

Anh đương nhiên muốn cắt, cắt hết luôn ấy chứ! Tồn Hy cười nhạt: “Xin hỏi, hôm nay hai người vì tìm tôi mà mua hai tấm vé tàu, tốn bao nhiêu tiền?”

 “Ha ha, cậu nghĩ tôi tiếc tiền vì lên con tàu sang trọng này à?” Ô Thất Thất đắc ý nói. “Nói cho cậu biết, chỉ cần cắt góc của 16 tờ Nhật báo quả táo là có thể giảm được 8% giá vé tàu, vì thế nên giá vé của hai bọn tôi có hơn 25 triệu thôi. Ha ha, cậu không nghĩ rằng bọn tôi sẽ dùng chiêu này đúng không?” 

Đương nhiên anh không ngu đến mức dùng cái chiêu này: “Chỉ vì có mấy chữ thôi sao? Hơn nữa tôi cũng đã trả lời mười mấy lần rồi, hai người lại còn tốn hơn 25 triệu và hai ngày nữa? Tính trung bình ra một chữ mất bao tiền hả? Dùng cái cách không có hiệu quả lợi nhuận này để hỏi chả trách công xưởng của hai người làm ăn thua lỗ là phải”. 

Ô Thất Thất mím chặt miệng, lắp bắp không nói được gì. 

“Công xưởng dầu gội đầu bẩn thỉu của hai người không làm ăn được, tôi chỉ mua bán theo đúng trình tự hợp pháp, tôi còn để cho bí quyết gia truyền “Lão Khương tái sinh viên nang” có thể tiếp tục hoạt động, đấy không phải là cách thuận tiện cho cả hai bên rồi sao?” Anh thực sự không hiểu hai cha con người này có chỗ nào bất mãn nữa. 

“Cậu...”. Ô Thất Thất tức giận thổi phì phì mấy chùm râu, “Cái miệng cậu thật là giảo hoạt, chết rồi còn có thể bị cậu nói thành sống. Trong mắt cậu chỉ có bí quyết gia truyền của công xưởng chúng tôi, hoàn toàn không hề nghĩ đến sự sống chết của người dân vùng đảo!”. 

Anh quản nhiều thế để làm gì chứ! Tồn Hy mệt mỏi nhìn hai con ruồi đang bay trước mặt mình, anh cau mày: “Tôi cảnh cáo hai người, ngày hôm nay rất quan trọng với tôi, hai người dám làm liều tôi đảm bảo gia đình hai người sẽ khuynh gia bại sản! Tôi nói lại một lần nữa - tôi - nhất - định - sẽ - cắt - giảm! Vừa ý chưa? Bây giờ thì cút ngay!” 

Cơn tức giận của anh làm Ô Lục Lục giật thót. Ô Thất Thất thấy mọi ánh mắt trong quán rượu đều đổ dồn vào Tồn Hy nên nhân cơ hội này hắn lấy ra một gói bột màu hồng, trong lúc thần không biết quỷ không hay đã lén bỏ vào ly rượu của Tồn Hy. 

“Bố, hảo hán không tính nợ trước mắt, chúng ta đi”. Sau khi xong chuyện hai cha con hắn liền tức tối bước đi. 

Ô Lục Lục hiểu ý nên nói: “Được, đi thì đi. Kỷ Tồn Hy, cậu đợi đấy, loại người làm ăn máu lạnh như cậu thì không có kết cục tốt đẹp đâu”. 

Hai cha con họ Ô rời khỏi quán rượu, lát sau trong quán lại yên tĩnh như cũ, đôi nam nữ lúc nãy nhìn Tồn Hy rồi cúi xuống xì xầm bàn tán. Tâm trạng của cậu bị cha con họ Ô phá đám, cậu bực mình vò đầu uống cạn ly rượu, sau đó tính tiền rồi đi về phòng. 

Ở cửa, anh đâm phải một người con gái đi lảo đảo, anh trừng mắt: “Cẩn thận một chút!”

 “Là anh đâm vào tôi chứ!” Hân Di bực mình nói, sau đó cô ôm đầu đi đến quán rượu hỏi phục vụ. 

“Xin lỗi, cho tôi hỏi sòng bạc ở đâu?” 

“Sòng bạc ở tầng trên”. Phục vụ nói, “Chị ơi, sắc mặt chị không khỏe, có cần uống chút nước không?” 

“Không cần đâu, cảm ơn”. Hân Di từ chối, cô vội vàng đến sòng bạc tìm bạn trai, không ngờ vừa quay đầu lại thì thấy bóng Cổ Trì ở trên ghế sofa, cô vừa ngạc nhiên vừa vui sướng: “Cổ Trì, sao anh lại ở đây?” 

Cổ Trì nghe cô gọi liền giật mình quay lại, anh ta giật mình vội vàng đứng dậy, che mất tầm nhìn của Hân Di, để cô không nhìn thấy một cô gái khác: “Cô làm gì ở đây?” 

“Em không tìm được sòng bạc nên đến đây hỏi. Còn anh? Không phải anh đi sòng bạc sao?”

 “Tôi đi sòng bạc làm gì? Trong túi thì không có tiền đi đến đó để bị người ta cười cho vì keo kiệt à?” 

“Ồ, anh không có tiền à?” Hân Di lặng người một lúc rồi rút thẻ tín dụng trong túi ra đưa cho anh ta. “Hay là anh cầm thẻ của em đi mà tiêu”. 

Cổ Trì sáng mắt lên nhưng vẫn làm ra vẻ lạnh lùng: “Tôi nói rồi, tôi không thích tiêu tiền của phụ nữ”. 

“Anh cầm đi, đến đó chơi cho vui”. Hân Di nũng nịu,“Biết đâu anh thắng thì tối nay chúng ta lại được ăn một bữa tối sang trọng”. 

Cổ Trì cười rồi vuốt mặt cô và hôn lên trán cô một cái. “Sao nhìn em không khỏe thế?”

 Hân Di đỏ mặt nói: “Hình như em bị cảm rồi, em vừa uống thuốc, cũng không biết có phải do thuốc không mà thấy đau đầu quá”. 

“Thế này đi, em về phòng ngủ đi nhé! Buổi tối còn xinh đẹp để mà đi ăn với anh chứ!” Cổ Trì nịnh cô. 

“Ừ”. Hân Di ngoan ngoãn rời khỏi quán rượu hoàn toàn không hề biết một giây sau khi cô đi bạn trai cô liền ôm hôn ngay cô gái xinh đẹp mới quen. 

Cô mơ màng đi về phòng, do thuyền rộng quá nên bị lạc mấy lần, không dễ gì tìm được phòng cả: “303, 305, 307...”. 

Tìm thấy rồi, cô đang định reo lên thì một anh phục vụ gấp gáp hỏi cô: “Cô là cô gái được đặc biệt sắp xếp cho buổi tối nay à?” 

Đặc biệt sắp xếp? Đang nói đến việc tối nay cô chuẩn bị hiến thân à? Cô hơi run liền nói: “Tôi đúng là có đặc biệt sắp xếp, chỉ là...”. 

“Không sao, tôi biết, mời cô đi”. Người phục vụ dẫn cô đến phòng, có điều trong lúc mơ màng cô không phát hiện ra là mình bước vào là phòng 306 chứ không phải phòng 309. 

Người phục vụ đóng cửa. Hân Di lên giường, nghĩ đến cảnh cùng bạn trai ăn tối trong ánh nến lãng mạn là cô vui vẻ chìm vào giấc ngủ. 

*

*      *

Kỳ lạ, sao lại đau đầu thế nhỉ? 

Sau khi rời quán rượu, Kỷ Tồn Hy vốn muốn đến sòng bạc chơi vài ván nhưng đầu đột nhiên nặng trĩu, toàn thân nóng rực, nóng như lửa đốt. Trực giác không sáng suốt nên anh tìm đường  về phòng bằng tay. Bốn phía phòng buông rèm tối om. Anh mơ màng bước vào trong tấm rèm, thấy một người con gái yểu điệu đang nằm trong đó, anh rất vui. 

“Anna, em đến rồi à?” Anh ngồi bên mép giường nhẹ nhàng hỏi cô gái. Cô gái không phản ứng gì, dường như vẫn đang ngủ ngon. Cô xoay người, để lộ đôi chân trắng muốt. 

Anh nhìn, trong người có cảm giác rất lạ, đột nhiên muốn hôn lên cổ cô.

 “Ừ...” Hân Di cảm thấy khác lạ nên lơ mơ tỉnh, cứ nghĩ là bạn trai mình nên cô quay người ôm lấy anh. “Em đã quyết định, từ hôm nay anh là tất cả với em, anh là quan trọng nhất”. Cô tỏ tình một cách nhiệt tình. 

Tồn Hy nghe những lời ngọt ngào ấy trong lòng rất vui sướng, thêm tác dụng của thuốc nên nhất thời không kiềm chế được ham muốn, ôm chặt lấy cô rồi hôn mãnh liệt.

Cô xấu hổ từ chối: “Đừng mà, bây giờ chưa tối, hơn nữa... em còn chưa thay áo ngủ...”

“Nhưng anh không đợi được nữa rồi”. Anh hôn chặt đôi môi mềm mại của cô, hôn từng đợt từng đợt phản kháng của cô, đôi tay của anh không ngừng khám phá cơ thể cô, nó như đốt lên từng đốm lửa nóng rực trên mỗi thớ thịt trên cơ thể cô.

Một đôi nam nữ xa lạ, trong một sai lầm ngẫu nhiên, lại chìm đắm trong biển tình say đắm...

Trong phòng, vẫn tối như thế, hương vị tình yêu vẫn âm ỉ bay...

*

*      *

Hân Di âu yếm hôn lên từng thớ thịt cuồn cuộn trên cơ thể cường tráng của Tồn Hy, đầu óc vẫn mơ màng chìm đắm trong giai điệu ngọt ngào của tình yêu. Anh động đậy, quàng đôi tay rắn chắc ôm chặt lấy cô, dường như sợ cô đi mất.

“Đừng cử động, anh không để em đi đâu, anh muốn em mãi mãi ở bên cạnh anh”. Tiếng anh vang lên bên tai cô.

Cô hít sâu và cảm động nói: “Từ trước đến giờ em không biết em lại quan trọng với anh đến thế...”. Cô luôn luôn lo sợ Cổ Trì sẽ đá cô như mấy anh bạn trai trước.

Cô nấc nghẹn trong cổ họng, đột nhiên tay trái cô bị kéo lại, một chiếc nhẫn kim cương được đeo vào ngón áp út. Cô không dám tin nên mở to mắt nhìn anh: “Đây là...”.

“Anh cuối cùng cũng có được em, chiếc nhẫn này không chỉ thể hiện vị trí của em trong lòng anh mà còn có ý nghĩa là cả đời anh sẽ yêu em, quan tâm đến quyết định của em, mỗi một ngày sau này anh đều chia sẻ cùng em”.

Đây là lời cầu hôn lãng mạn nhất mà cô nghĩ tới! Hân Di không ngừng rơi nước mắt, ôm chặt lấy anh.

“Anh yêu em, Anna”. Anh nói.

“Em cũng yêu anh, Cổ Trì”. Cô nói.

Hai người đồng loạt giật mình, rồi cùng thốt lên:

“Ai là Anna?”

“Ai là Cổ Trì?”

Hai người kinh ngạc quay sang nhìn nhau, tuy trong ánh sáng mờ mờ thế nhưng hai người vẫn có thể nhận ra người này vốn không phải là người mà mình đã nghĩ tới.

“Anh là ai?” Hân Di hốt hoảng nói, trong đầu cô hiện lên gương mặt của người đeo chiếc kính cho cô ban sáng. “Là anh”. Là chàng hoàng tử kiêu ngạo.

“Là cô”. Kỷ Tồn Hy cũng nhận ra cô, chính là cô gái mơ màng anh đâm phải.

Hai người hồ nghi quay sang nhìn nhau, Tồn Hy cau mày đang định nói thì đột nhiên cửa mở toang, cha con họ Ô xông vào, tay cầm điện thoại chụp liên hồi.

“Không được chụp”. Tồn Hy tức giận hét lên. “Kỷ Tồn Hy, cậu bất nhân trước nên đừng trách người khác bất nghĩa”. Ô Lục Lục nói: “Nếu không đồng ý điều kiện của bọn tôi thì ngày mai những bức ảnh hạ lưu này sẽ được công bố trên báo”.

“Các người hại tôi?”

“Là hại đấy thì sao chứ?” Ô Thất Thất cười nói. “Đến đây, tôi giới thiệu với cậu cô ấy, cô ấy đến từ Indonesia...”.

Anh ta giật mình khi thấy trên giường là Hân Di.

Hân Di cũng ngạc nhiên hỏi: “Anh rể? Sao anh lại ở đây?”

“Làm sao em lại ở đây hả?” Ô Thất Thất đau đớn kêu lên. Xong rồi! Rõ ràng anh ta đã bố trí một cô gái Indonesia đến dụ dỗ Tồn Hy rồi cơ mà. Làm sao lại có thể là em vợ được chứ?

Chuyện này là thế nào? Tồn Hy nhìn ba người, gương mặt thất thần. Lẽ nào anh rơi vào bẫy rồi sao?

“Cô có quan hệ gì với họ? Các người là một bọn với nhau phải không?” Anh hỏi cô.

“Tôi...”. Hân Di không biết nói gì, cô cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra nữa, tại sao cô lại lên giường cùng với một người đàn ông lạ, lại còn bị anh rể chụp ảnh khi đang trên giường nữa?

“Cô cố ý vào phòng tôi hả? Vì âm mưu bẩn thỉu mà không tiếc thân lên giường với tôi? Loại con gái như cô không có một chút xấu hổ sao?” Tồn Hy tức giận nói.

“Không, không phải, tôi thực sự không hiểu sao mình lại đi nhầm phòng, cũng không biết chuyện này như thế nào... . Xin lỗi, tôi không cố ý”. Cô làm sao phải xin lỗi chứ? Bị người ta ngủ cùng rồi còn phải xin lỗi sao? Còn có ai bi thảm hơn cô nữa không?

Hân Di mím chặt môi, đột nhiên thấy mình oan ức quá, cô run rẩy quấn chăn quanh người rồi cầm thẻ phòng chạy ra ngoài.

Cổ Trì sao? Bạn trai của cô đang ở đâu? Anh ấy nhất định sẽ bảo vệ cô, nhất định sẽ nói với cô đây là một giấc mộng, không phải sự thật, không phải sự thật...

Cô mở to mắt, nuốt lệ vào lòng rồi tìm phòng 309, đút thẻ xong, vào phòng. Thế nhưng đợi ngay trước mặt cô là một màn còn chấn động hơn.

Người cô yêu, đang lăn lộn trên giường cùng một người phụ nữ khác, người phụ nữ ấy thậm chí còn mặc bộ quần áo ngủ gợi cảm cô mua để dành riêng cho chuyến đi này.

“Cổ Trì, anh đang làm gì thế?”

“Hân Di?” Nhìn thấy cô anh ta vội vàng bò dậy. “Em đừng hiểu nhầm, anh chỉ giúp Rebecca xoa bóp thôi...”. Anh ta đột nhiên dừng lại, nheo mắt hỏi cô: “Sao em lại quấn chăn? Quần áo em đâu?”

Tiếng anh ta vừa dứt thì thấy Tồn Hy cầm quần áo của cô tức giận xông vào.

“Ê, trả lại đồ cho cô, nhẫn của tôi...”. Anh không nói nữa.

Không khí dối trá bao trùm, hai người đàn ông, hai người phụ nữ đối mặt nhìn nhau.

Bạn trai cô bị cô bắt gặp đang có tư tình với người đàn bà khác, thì lại quay ra chỉ trích cô, còn cô thì chẳng nói được gì, lếch thếch kéo hành lý rời khỏi căn phòng mình bỏ tiền ra đặt.

Cái này thì là cái gì chứ? Cô có thể chấp nhận một người đàn bà khác trong phòng mình sao? Là tiền của cô cơ mà!

Thế nhưng cô lại là cô gái như thế, chẳng bao giờ học được cách nói “không”, luôn bị người ta chơi xỏ, cô cố gắng đối tốt với tất cả mọi người, còn bọn họ chỉ lợi dụng cô.

Có người nói, kiểu con gái như cô giống như “tờ giấy nhớ tiện lợi”, người ta dùng xong là ném đi, chẳng ai quan tâm xem nó sẽ bay đi đâu, rơi vào góc nào.

 Rốt cuộc cô phải làm thế nào đây? Hân Di đứng trên boong tàu, ôm lấy lan can, khóc nức nở. Cô chỉ hy vọng có người yêu mình! Tại sao Cổ Trì lại đối xử với cô như thế? Tại sao ngay cả anh rể của mình cũng ức hiếp cô? Tại sao cô không kiên cường lên một chút, tại sao cô luôn ngốc nghếch để bị người khác làm trò cười?

“Tôi là đồ ngốc, đồ đại ngốc!” Cô gào to mắng mỏ bản thân mình, tiếng chuông tin nhắn đổ một hồi ngắn, nước mắt lưng tròng cô hấp tấp đọc tin.

“Quý khách, quý khách vừa tiêu mười triệu đồng ở sòng bạc Anna Bell, hiện nay tài khoản của quý khách đã hết, sau khi nhận được thông báo mời quý khách thanh toán tiền. Cảm ơn!”

Đây là cái gì? Hân Di giật mình. Cổ Trì quả nhiên dùng hết tiền của cô? Trước mắt cô biến thành màu đen, điện thoại rơi xuống không trung. Cô vội vàng đón lấy nhưng đã không kịp rồi, chỉ còn cách nhìn nó rơi xuống biển mà thôi.

Họa vô đơn chí, chắc chắn phù hợp với hoàn cảnh của cô bây giờ lắm! Tại sao cô không chết cho xong đời đi?

Suy nghĩ vừa tới, Hân Di đột nhiên đứng lên lan can, đưa hai chân lên.... .

“Cô làm cái gì thế?” Một người đàn ông vội vàng lao đến, ôm lấy cô từ đằng sau. “Chỉ là thất tình thôi, có cần thiết phải tự sát không?”.

Hân Di quay đầu lại, người ngăn cản cô lại là ch 372d ng hoàng tử bất hạnh phải lên giường cùng với cô, thảm hơn nữa!

“Điện thoại mất rồi, tiền cũng mất rồi, chàng hoàng tử định mệnh cũng không còn nữa... . Hoàn toàn mất hết rồi! Tại sao lại đối xử với tôi như thế? Tôi chỉ muốn toàn tâm toàn ý yêu một người mà thôi, rốt cuộc tôi sai cái gì?” Cô khóc và nói không thành tiếng.

Kỷ Tồn Hy ôm chặt lấy cô, tâm trạng rất hỗn loạn, anh vẫn nghĩ rằng cô cùng với cha con họ Ô âm mưu tính kế hại anh, nhưng sau đó anh mới phát hiện cô bị chính bạn trai của mình phản bội, lại còn đuổi cô đi trước mặt con hồ ly tinh kia nữa.

“Sao cô lại ngốc thế hả? Gã đàn ông kia đuổi cô đi cô cũng đi à? Là anh ta sai!”.

“Thế nhưng tôi... tôi cũng lên giường cùng anh! Tuy tôi không cố ý, nhưng...”.

“Cô thật là một người ngốc nghếch!” Tồn Hy bực mình nói, “Bạn trai cô ở quán rượu đã lăng nhăng với người khác rồi, không biết sau lưng còn bồ bịch với người khác bao lần nữa, cô còn để cho anh ta lợi dụng cô nữa à?”.

“Tôi chỉ là... hy vọng anh ấy yêu tôi thôi, tôi biết bản thân mình không đủ tốt, không xứng với anh ấy...”.

“Cái gì mà không xứng? Ai nói cô không xứng?” Tồn Hy bực tức nói rồi lau nước mắt đang lăn trên má cô, không tin nổi lại có người con gái lại tự coi thường bản thân mình đến thế.

“Cô đi với tôi” nói rồi anh lôi cô đi.

“Đi... đi đâu?” Cô hốt hoảng đi theo anh ta.

“Đi nói với mọi người là cái tên không biết tốt xấu gì kia không xứng với cô!”.

Anh vì cô mà diễn một trò ảo thuật.

Anh dẫn cô đến phòng Spa trên tàu, yêu cầu nhà tạo mẫu tóc làm tóc cho cô, làm đẹp toàn thân, trang điểm, đeo kính áp tròng, làm tóc xoăn nhẹ, mặc một bộ đầm dạ hội cực đẹp, thậm chí ngay cả móng tay cũng sơn lại, gắn kim cương lấp lánh.

Anh biến cô thành công chúa.

Hân Di ngạc nhiên nhìn mình trong gương, đây thực sự là cô sao? Cô cũng có thể xinh đẹp thế này sao?

Nhà tạo mẫu dẫn cô đến trước mặt Tồn Hy, anh đọc báo, liếc mắt nhìn cô, anh cũng ngây người, trong đáy mắt lộ vẻ kinh ngạc.

Hân Di xấu hổ cúi mặt xuống.

“Trông cô cũng được đấy chứ!” Anh khen cô, rồi chạm vào tay cô.

“Làm gì thế?”. Cô không hiểu.

“Khoác tay tôi”. Anh ra lệnh.

“Ờ”. Cô khờ khạo khoác tay anh, đỏ mặt cùng anh bước đến sòng bạc, trên trần nhà chiếc đèn treo thủy tinh đang chiếu rọi trong mắt cô.

“Chúng ta đến đây làm gì?” Cô hỏi nhẹ anh.

“Cô có muốn cho gã đàn ông kia một bài học không?” Anh cười lạnh.

Cô rất muốn, “Thế nhưng...”. .

“Không nói, đi theo tôi”. Anh nhìn cô bằng ánh mắt cảnh cáo, không cho phép cô rút lui trước khi lâm trận.

Hai người tìm thấy Cổ Trì đang đắc ý bên sòng bạc và ngồi xuống trước mặt anh ta. Cổ Trì thấy Hân Di ăn mặc quý phái sang trọng nên ngây người nhìn, còn Rebecca ngồi bên nhìn cô với ánh mắt đố kỵ.

Hân Di xấu hổ muốn bỏ chạy nhưng Kỷ Tồn Hy giữ chặt tay cô dưới gầm bàn, anh lạnh lùng nhìn nhân viên chia bài rồi gật đầu, lần này là cược ván bài hơn năm trăm vạn.

Người xem kinh ngạc, Hân Di cũng ngây người ra nhìn, tuy nhiên Kỷ Tồn Hy chỉ coi đó như việc ăn cơm hộp thôi, anh búng búng ngón tay, ra hiệu cho nhân viên chia bài.

Vòng đầu tiên, anh thua Cổ Trì năm triệu, vòng thứ hai anh thua năm triệu nữa, phát nữa thua hai lăm triệu, vòng bốn thua còn thảm hơn thế!

“Cứ tưởng là giỏi lắm, hóa ra chỉ được cái mẽ!” Rebecca cười khẩy, cô ta ngả đầu vào vai Cổ Trì rồi nói: “Vẫn là anh giỏi, darling”.

“Ê”, Hân Di vốn không thèm để ý đến bạn trai mình đang trong vòng tay người đàn bà khác mà cô chỉ lo Tồn Hy, sợ anh ấy thua sạch trên sới bạc thôi, cô kéo nhẹ tay áo anh: “Ê, đừng chơi nữa”.

Thần sắc Tồn Hy không thay đổi, mắt anh hơi nheo lại, rồi nhếch môi: “Một trăm triệu”.

“Hả?” Rebecca nói không ra câu.

Hân Di càng lo lắng hơn: “Ê, đừng chơi nữa mà”.

Tồn Hy mặc kệ lời cô nói, anh chỉ khiêu khích Cổ Trì: “Một trăm triệu có chơi không?”

Cổ Trì tức lộn máu: “Được, tôi chơi”.

Nhân viên phát bài phát tiếp một quân nữa, bài ngửa của Tồn Hy là A, quân bài úp là K. Cổ Trì là A, J, Q, bài úp là 10.

“Vẫn là tôi nói”. Tồn Hy cười nhạt: “Một trăm triệu”.

Lại là một trăm triệu? Cổ Trì nén thở dài, mồ hôi lạnh túa ra.

“Sợ cái gì?” Rebecca nhìn anh ta nói. “Anh ta chẳng qua chỉ có ba quân A, chúng ta bên này có đồng hoa đại thuận cơ mà, sợ gì. Lên đi”. Cô ta thay Cổ Trì rút bài.

Tồn Hy nhíu mày: “Vậy tôi cá hai người không bao giờ có bài là đồng hoa đại thuận, lật bài”.

Tất cả người có mặt đều ngạc nhiên, người này điên rồi sao?

Nhân viên phát bài phát cây cuối cùng, Cổ Trì lật bài, là một quân K đỏ: “Haizzz, đáng tiếc, chỉ là may mắn, có điều vẫn thắng cậu ba ván có thừa”.

Tồn Hy không vội vàng lật bài, anh nhìn Hân Di nói: “Cô lật bài đi”.

“Tôi?” Hân Di ngạc nhiên.

“Tin tôi đi, cô sẽ là ngôi sao may mắn của tôi”. Ánh mắt Tồn Hy kiên định nhìn cô nói.

Hân Di lo lắng, ánh mắt anh ấy trong suốt như thế, không hiểu sao cô cảm thấy rất tin tưởng anh, cô từ từ lật bài, là một quân hoa mai K.

“Full House!” Mọi người kinh ngạc hét lên: “Thắng rồi, thắng rồi”.

Cổ Trì thấy trước mặt tối om, một trăm triệu trong chốc lát đã không cánh mà bay!

“Lúc nãy không tính, chúng ta chơi lại đi”.

Tồn Hy nhìn lướt qua hắn ta rồi nói: “Anh nói cái gì?”

“Tôi nói anh đã ngủ với người đàn bà của tôi, chụp mũ tôi, lẽ nào không thể bồi thường một chút thiệt hại tinh thần cho tôi sao?” Cổ Trì hốt hoảng đến mức nói lắp ba lắp bắp.

Anh ta nói cái gì? Hân Di tim đập loạn xạ, ánh mắt Tồn Hy càng lạnh lùng hơn: “Được, nếu anh đã muốn lấy lại ván bài thua thì tôi có thể cho anh một cơ hội”.

“Thật à?” Cổ Trì sáng mắt lên. “Quỳ xuống trước mặt cô ấy”. Tồn Hy chỉ vào Hân Di và nói: “Nói xin lỗi cô ấy”. “Cậu muốn tôi... quỳ xuống trước mặt mọi người sao?” Sắc mặt Cổ Trì trắng bệch ra. “Thế nào? Anh không làm được à?” Cổ Trì do dự một lát rồi nghiến răng quỳ xuống, coi như dưới đầu gối đàn ông có tiền vậy, cũng không là gì so với một trăm triệu anh ta vừa mất. “Xin lỗi, Hân Di”. Anh ta quả nhiên quỳ xuống xin lỗi. “Hãy tha thứ cho anh”. Hân Di nhìn anh ta, hàng trăm thứ cảm xúc đan xen trong lòng khiến cô không nói ra câu. “Sao anh lại đối xử với tôi như thế?”

*

*    *

Mạn tàu gió thổi mạnh, ánh trăng trong vắt rải đều trên tàu. Hân Di run rẩy hạ thấp giọng hỏi người đàn ông đứng bên cạnh.

Tồn Hy không trả lời, ánh mắt xa xăm nhìn về phía biển xa, một hồi lâu miệng anh mới mấp máy nửa cười nửa không. “Chỉ là kéo dài thời gian mà thôi”.

“Kéo dài thời gian?”

“Tôi vốn định tối nay sẽ cầu hôn với bạn gái tôi, thế nhưng cô ấy lại bỏ lại tôi khi gần đến lúc rồi, một mình bay đi New York”.

Anh thấp giọng nói: “Cô ấy là diễn viên múa ba lê, vũ đoàn bên New York mời cô ấy sang bên đó biểu diễn, và còn hứa sẽ để cô ấy đảm nhiệm vai chính trong vở “Hồ thiên nga”.

“Vai chính trong “Hồ thiên nga?” Hân Di nhắm mắt tưởng tượng một cô gái xinh đẹp mặc váy trắng biểu diễn trên sân khấu. “Cô ấy nhất định rất xuất sắc!” Hân Di nói một cách đầy ngưỡng mộ.

“Cô ấy đương nhiên xuất sắc rồi”. Tồn Hy chu môi lên tán thưởng. Nếu không thế thì sao anh luôn yêu thương cô ấy chứ, thậm chí anh còn định kết hôn với cô ấy nữa cơ mà.

Hân Di nhìn anh, không hiểu sao cô lại thấy đằng sau gương mặt thanh tú điển trai kia lại là một sự cô đơn. Trái tim cô khẽ rung lên, cô nói: “Chắc chắn cô ấy sẽ về nhanh thôi! Có anh đợi cô ấy ở đây nên cô ấy không đi lâu đâu”.

Tồn Hy quay mặt lại nhìn cô rồi nói: “Cô đang thương hại tôi đấy à?”

“Không! Làm sao mà tôi lại...” Hân Di vội vàng xua tay: “Bản thân tôi... mới thảm cả đám đây, bị một gã đàn ông không ra gì chơi đểu, nợ một khoản tiền lớn, lại còn lên giường với một người đàn ông không quen biết... Trời ơi, lên giường”. Nói đến đây giọng cô càng lúc càng nhỏ, hai má ửng hồng.

Tồn Hy thấy gương mặt xấu hổ của cô liền cười rồi chủ động đưa tay ra: “Tôi là Kỷ Tồn Hy”.

“Hả!” Hân Di cũng vội vàng đưa tay ra: “Tôi là Trần Hân Di”.

Hai người bắt tay, trong khoảng thời gian ngắn ngủi ấy cả hai đều cảm thấy sự ấm áp đang len lỏi trong từng mạch máu. Trái tim Hân Di đập loạn xạ không ngừng.

“Cái này cho cô”. Tồn Hy lấy trong tay một đồng xu đưa cho cô.

Cô run run đưa tay đón lấy: “Tại sao lại đưa cho tôi cái này?”

“Đây là vật kỉ niệm thay đổi cả đời người. Đời người như một canh bạc, không thể trận nào cũng thắng, thế nhưng có đồng xu trong tay thì luôn luôn có hy vọng. Tối hôm nay cô tự giành lại sự tôn nghiêm, cô phải nhớ kĩ vận mệnh của mình nằm trong bàn tay mình, sau này không được coi thường bản thân mình”.

Hân Di nhìn đồng xu, cô thấy sống mũi cay cay, mắt hơi đau. Từ trước đến giờ chưa có ai nói với cô những lời như thế này, mọi người đều nói cô chẳng được cái gì tốt đẹp cả, ngay cả cha mẹ cô cũng suốt ngày than ngắn thở dài rằng cô không xuất sắc, chỉ có anh...

Cô nắm chặt đồng xu trong tay, cố gắng ngăn nước mắt rơi, cô cười rồi nói: “Cảm ơn anh! Tôi sẽ ghi nhớ!” 

Nguồn: truyen8.mobi/wDetail/control/chapter_id/77372


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận