Độc Cô Chiến Thần Chương 286: Liên Minh khai chiến (P2)

Tỉnh Trung Nhạc cũng là tỉnh giáp giới, lại là tỉnh do giới quyền quý cai quản. Những quan lại tại đây trừ trên đầu có con rối Hoàng đế, thành lập chính quyền cũng không khác biệt gì với đối phương, đương nhiên phải có một chút quan hệ.
Tuy nhiên lần này nhưng là chia cắt tỉnh Trung Nhạc, không giống như mọi người chung vốn làm ăn buôn bán chia lời, mà là chia cắt cái bánh ngọt, nhiều người nhiều phần, chính mình cũng ăn ít đi.
Nếu có điều kiện bọn họ hận không thể độc chiếm tỉnh Trung Nhạc. Nhưng nếu không có hỗ trợ của nhân viên bên trong tỉnh Trung Nhạc này lại không có khả năng, mức độ khó tấn công khẳng định sẽ lớn hơn rất nhiều.
Hơn nữa ý tứ trong câu nói của Khang Tư tỏ rõ cần phải kiếm mấy tên đồng bọn bên trong cùng chia cắt cái bánh ngọt tỉnh Trung Nhạc. Nên chuyện này đừng nghĩ tới độc quyền cho ba nhà. Là hành động thuận lợi thu hút người ngoài đầu nhập vào, cho nên muốn ăn một mình là không có khả năng.

Hiện tại chính là phải suy nghĩ rốt cuộc lôi kéo người nào về đây, hơn nữa cũng phải nhìn xem ai nguyện ý chịu cho mình mời chào đầu nhập. Việc này cũng rất hao phí một phần trí nhớ đây!
Nếu không thể tránh khỏi phải kéo người nhập bọn, như vậy người nhập bọn này bất cứ giá nào cũng phải đứng ở phe mình bên này. Về sau thời điểm chia cắt bánh ngọt, chính mình nói gì đi nữa cũng có thể vẻ vang một chút nha! Vì thế sau một hồi thỏa hiệp, bọn họ quyết định ra danh sách người phải mời chào.
Ngay tại thời điểm mọi người chuẩn bị tan họp để tiến hành thực hiện nhiệm vụ mời chào, Khang Tư lại lên tiếng nói:
- Chúng ta không chỉ phải chiếm lĩnh tỉnh Trung Nhạc ở hình thức bề ngoài, còn phải hoàn toàn chiếm lĩnh tỉnh Trung Nhạc, phải làm sao để các thế lực khác dù muốn chạy tới kiếm chút tiện nghi cũng không chiếm được.
Lời này vừa nói ra, các đại thần ở đây đều cảm thấy chóng mặt, hoàn toàn chiếm lĩnh ư? Thế lực khác muốn chạy tới kiếm chút tiện nghi cũng không chiếm được? Câu này có ý gì?
Chỉ cần điều quân đội tiêu diệt đối phương, chiếm lĩnh địa phương này, sau đó thay quan viên bằng người của mình, vậy không phải chính là hoàn toàn chiếm lĩnh sao?
Không cho thế lực khác chiếm tiện nghi, thì nếu người nào muốn thò tay tới chém đứt tay là được rồi, như thế nào phải nói một cách kỳ lạ như vậy?
Khang Tư phỏng chừng cũng biết những người này không hiểu rõ ý của mình, cũng liền nói rõ ra:
- Khi ta nói hoàn toàn chiếm lĩnh, tức là ngoài điều động quân đội khống chế đất đai và quan viên ra, chúng ta còn phải kiểm soát luôn các mặt kinh tế, vật tư, tài nguyên khoáng sản, bang phái tổ chức v. V... Có như vậy, chẳng những chiến lợi phẩm của chúng ta sẽ càng thêm dồi dào, hơn nữa cũng có thể làm cho các địa phương khác càng sớm quy thuận về với chúng ta!
Kế tiếp sau một hồi cuồng nhiệt phân phối công tác, hoặc phải nói là chia của, hội nghị chấm dứt. Minh chủ Khang Tư không có trên danh nghĩa này, nhận được hệ thống ngân hàng của tỉnh Trung Nhạc. Tuy rằng ai nấy đều biết rõ ngân hàng đại biểu cho lợi nhuận thế nào, nhưng chỉ vì Khang Tư địa vị cao, kim tệ nhiều, còn quan trọng nhất là Khang Tư có được chuyên gia ngân hàng chuyên nghiệp, điểm đó các đại thần so ra chỉ có thể nói là cường hào không thể hơn được.
Thiểm Đông Thiểm Nam cộng thêm các đầu lĩnh quân phiệt ù ù cạc cạc chạy tới đây kết hợp với Khang Tư, tạo ra một cái Liên minh thống nhất. Tuy rằng liên minh công bố ra binh lực chỉ có mười mấy vạn quân, nhưng toàn bộ các thế lực phụ cận liền tăng cường cảnh giác nhất cử nhất động của liên minh.
Liên minh thống nhất bị thế lực khắp nơi phái mật thám tới dò xét, rất nhanh phát hiện ra hành động của Liên minh thống nhất. Trong nháy mắt gần như mật thám các nơi đều chạy qua lại như thoi đưa.
Tất nhiên là sau một phen trải qua gian khổ nguy hiểm cùng hy sinh mà người ngoài không biết đến, tin tình báo của đám mật thám đó rốt cục chuyển đến tay mỗi chủ nhân.
Các thủ lĩnh thế lực nhìn đến tin tình báo phát hiện mục tiêu của đối phương là tỉnh Trung Nhạc. Khu vực này diện tích không lớn, không có gì đặc biệt, kinh tế phát triển chậm dân chúng nghèo khổ... Bọn họ không khỏi thở phào nhẹ nhõm, còn chế nhạo Liên minh thống nhất này lần đầu tiên phát quân ra oai không ngờ lại lựa chọn một đối tượng quá suy yếu như vậy.
Các thế lực cách xa Liên minh thống nhất chỉ xem như một truyện cười đến đối đãi, còn các thế lực gần Liên minh thống nhất, đặc biệt là mục tiêu tỉnh Trung Nhạc, thì lại lòng người hoảng sợ lập tức điều binh khiển tướng. Tuy nhiên ngoài tỉnh Trung Nhạc bởi vì thế lực không có mà trong lòng run sợ ra, hai thế lực lân cận không như vậy lại đánh động chú ý tới Liên minh thống nhất.
Một là Tam hoàng tử người đã rừng mưu đoạt bản đồ thảo nguyên của Khang Tư. Hắn có hai tỉnh Trữ Nam, Trấn Nam vừa vặn là láng giềng hành tỉnh Thiểm Nam.
Nếu không vì bận đánh nhau một mất một còn với Nhị hoàng tử, Tam hoàng tử đã sớm gồm thâu Thiểm Nam cơ sở của thằng em Thập thất này rồi.
Tuy nhiên hiện tại rút ra một phần binh lực thừa dịp Thiểm Nam rỗng không chiếm chút tiện nghi cũng không phải chuyện khó, nếu tình huống thích hợp, nuốt gọn hành tỉnh Thiểm Nam, vậy thực lực của mình dư sức chống lại Nhị hoàng tử. Phải biết rằng thời gian này quả thực hắn luôn bị Nhị hoàng tử áp bức đánh cho muốn ngạt thở đấy.
Người còn lại là Thập tam hoàng tử hành tỉnh Trung Xuyên, hành tỉnh này kế cận tỉnh Trung Nhạc. Tuy nhiên bởi vì Thập tam hoàng tử cũng chỉ lớn hơn mấy tháng so với Thập thất hoàng tử mà thôi, cho nên thống trị hành tỉnh này đều là quyền thần thân thích của vợ vua, cùng với toàn bộ quyền quý của tỉnh Trung Nhạc đều có quan hệ qua lại cấu kết với nhau.
Thực lực song phương không chênh lệch lắm, lại có mối quan hệ tốt, cho nên hai bên trước giờ vẫn bình an vô sự.
Thế nhưng mắt thấy Liên minh thống nhất sẽ xuống tay với tỉnh Trung Nhạc. Dù thế nào hành tỉnh Trung Xuyên cũng có chút cảm giác môi hở răng lạnh, nên vừa nhận được đám quyền quý tỉnh Trung Nhạc cầu cứu, lập tức triệu tập binh mã chuẩn bị trợ giúp chống quân xâm lấn cũng là giúp bản thân mình.
Dân chúng tại các tỉnh phụ cận Liên minh thống nhất, bao gồm hành tỉnh mục tiêu, đối với chiến tranh quân phiệt này, khóe mắt cũng không thèm nhướng lên dòm một cái. Hai bên đều là người đế quốc, không phải là kẻ thù bên ngoài xâm lấn, muốn đánh nhau chí chết đều là chuyện của tầng lớp trên, đám dân bình thường mình không bị cuốn vào vòng khói lửa chiến tranh đã là chuyện tốt rồi.
Vì thế có điều kiện thì ào ào chạy ra ngoài lánh nạn, không có điều kiện, không có địa vị, chỉ có thể ở lại địa phương bất đắc dĩ bắt đầu hoạt động tư quân theo mệnh lệnh của đám quyền quý.
Mà ở hai tỉnh Thiểm Đông Thiểm Nam của Liên minh thống nhất, hơn nữa không biết Khang Tư lĩnh dư dã thế nào, xe ngựa vận chuyển tới vật tư nối liền không dứt.
Bởi vì dưới yêu cầu cứng rắn của Khang Tư, sử dụng kim tệ bạc trắng chiêu mộ học giả mua sắm mua vật tư. Cho nên chẳng những không có xuất hiện tình cảnh làm cho dân chúng khủng hoảng, thương nhân bỏ chạy, vật tư thiếu hụt, giá hàng tăng cao. Ngược lại bởi vì có thừa tiền của, thương đoàn chen chúc mà đến giúp cho người người trong phạm vi thế lực Liên minh thống nhất ít nhiều đều kiếm được một khoản lợi nhuận.
Tình hình này xuất hiện, vì thế dân chúng Liên minh thống nhất đều có khuynh hướng nghiêng về Liên minh thống nhất có thể đạt được thắng lợi.
Mà số lượng thương nhân của Liên minh thống nhất tăng vọt nhanh chóng, khiến cho một số thương nhân có dã tâm có gan lớn chạy tới khu tỉnh Trung Nhạc kinh doanh buôn bán.
Những thương nhân này lúc đầu tính thăm dò tình hình, nhưng thấy Liên minh thống nhất mặc kệ hoàn toàn không quản tới, đồng thời nhìn thấy chưa thương nhân nào bôn ba vận chuyển vũ khí tới buôn bán. Đám thương nhân đó lập tức mặc kệ Liên minh thống nhất thu thuế nặng hơn nhiều các vật tư đặc biệt liên quan tới quân sự, ngay sau đó liền như ong vỡ tổ ào ào chạy tới tỉnh Trung Nhạc.
Mà hơn phân nửa tỉnh Trung Nhạc đương nhiên là chỉ mong sao các thương nhân cần tiền hơn cần mạng đó chạy tới mang theo binh khí trang bị quân đội càng nhiều càng tốt, nên để mặc cho đám thương nhân ra vào. Còn như bên trong đám thương nhân có gián điệp hay không, các vị quan liêu này thông qua binh khí quân đội kiếm được một mớ vào tay thật không có hứng thú đi quản tới.
Ở thời điểm Liên minh thống nhất bắt đầu chuẩn bị khai chiến, các vị quyền quý tỉnh Trung Nhạc phái đi sứ giả chạy tới chạy lui, tuy nhiên đám sứ giả có thành công đàm phán hiệp ước gì với Liên minh thống nhất hay không, chuyện đó cũng chỉ có chủ nhân của sứ giả đó mới biết rõ. Dù sao cũng không có người nào lên tiếng nói tới đề tài đàm phán thất bại hay không.
Theo tần suất của sứ giả xuất hiện càng ngày càng ít, tới cuối cùng sau khi sứ giả hoàn toàn biến mất, đại quân Liên minh thống nhất bắt đầu hành động.
Liên minh thống nhất không có che dấu quân tình của mình, trực tiếp cho thế nhân biết Liên minh thống nhất điều động sáu vạn thiết kỵ, ba vạn bộ binh, còn có ba vạn loại xe phủ mui kín mít.
Bộ đội tập kết xong liền ầm ầm hành quân tới tỉnh Trung Nhạc. Có thể nói hầu như liên minh phái ra toàn bộ quan binh dưới quyền khống chế của mình, tuy nhiên nghĩ đến Thiểm Nam, Thiểm Đông đều có quân đội bản bộ lưu thủ, cũng không kỳ quái tổng bộ Liên minh thống nhất ở trên lãnh thổ của người ta mà dốc toàn bộ lực lượng không để lại một tên lính nào.
Thương nhân nhanh nhạy cẩn thận, người của tỉnh Trung Nhạc cũng không phải kẻ điếc: Nên quân đội đã sớm tập kết ở biên cảnh lập tức khẩn trương cả lên. Sĩ quan quát lớn ra lệnh, tất cả binh sĩ nhanh chóng tiến vào trạng thái chuẩn bị chiến đấu.
- Chủ thượng! Hành tỉnh Trung Xuyên đã phái ra năm vạn bộ binh tiến vào tỉnh Trung Nhạc; mười vạn đại quân của Tam hoàng tử kia mặc trang phục bình dân cũng bố trí ở biên giới hành tỉnh Thiểm Nam, phỏng chừng thời điểm chúng ta cùng tỉnh Trung Nhạc đánh nhau, bọn chúng sẽ xâm chiếm hành tỉnh Thiểm Nam.
Tương Văn báo cáo tin tình báo mới nhất với Khang Tư. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenyy.com
Khang Tư vốn muốn đích thân chỉ huy chiến đấu, nhưng vì thân phận của mình nên hắn không thể lại dấn thân lên tiền tuyến, hơn nữa nhóm quan liêu của Liên minh thống nhất cũng không muốn Khang Tư đem thân vào chiến trường.
Không nói nhân vật thống lĩnh trọng yếu này có thể xảy ra tai nạn bất ngờ ngoài ý muốn, mà người nầy mang theo quân tinh nhuệ của mọi người một đi không trở lại cũng là chuyện lớn đây! Cho nên Khang Tư ngoan ngoãn ở hậu phương đối với mọi người mà nói đều là lựa chọn tốt nhất.
Khang Tư hỏi ngược lại:
- Mật vệ chuẩn bị thỏa đáng chưa?
- Đều đã ẩn núp ở bên người sĩ quan chủ yếu trong quân đội Tam hoàng tử, chỉ cần chủ thượng ra lệnh một tiếng, có thể trong nháy mắt khiến cho mười vạn đại quân của Tam hoàng tử trở thành đám ruồi nhặng mất đầu.
Tương Văn có phần tự đắc nói.
- Tốt lắm! Lệnh cho mật vệ ở thời điểm quân Tam hoàng tử bước vào hành tỉnh Thiểm Nam lập tức thi hành kế hoạch chém đầu. Cứ như vậy, phỏng chừng quân đội lưu lại ở hành tỉnh Thiểm Nam hẳn là đủ để chống lại đội quân như rắn mất đầu của Tam hoàng tử.
Khang Tư gật đầu nói, đã quen nếp mật vệ mang đến thành quả thật lớn cho mình, nên mấy năm nay Khang Tư đã không hề có chủ ý né tránh thủ đoạn ám sát. Dù sao thế lực mật vệ là để làm loại chuyện này. Phỏng chừng khắp thiên hạ chỉ có một nhà mình mới có được, nếu mình chỉ để mật vệ bảo hộ an toàn cho bản thân và chỉ để dó thám một chút tin tình báo, vậy quả thực đầu óc mình có vấn đề rồi.
- Dạ!
Tương Văn trước lên tiếng, sau đó có hơi lấy làm lạ hỏi:
- Chủ thượng! Quân số quân Thiểm Nam lưu lại phòng thủ tuy rằng chỉ có sáu vạn, nhưng là được tuyển chọn ra từ hơn mười vạn tráng đinh ưu tú trong ưu tú, chẳng lẽ bằng vào sáu vạn quân này còn không thể đánh bại mười vạn quân mất đi quan chỉ huy của Tam hoàng tử sao?
Nguồn: truyenyy.com/doc-truyen/doc-co-chien-than/chuong-286/


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận