Độc Cô Chiến Thần Chương 81: Khu vực hỗn loạn (P1+2+3)

Bán đảo Phi Ba, là một địa phương có địa hình thật quái dị.
Nhìn trên bản đồ bán đảo Phi Ba ba mặt giáp biển, một mặt thì giáp sát với Liên minh tự do Duy Nhĩ Đặc và đế quốc Áo Đặc Mạn. Có thể nói bán đảo Phi Ba là vùng biên cảnh của lục địa, vừa khéo bị hai nước chia ra làm hai phần.
Có điều ở mặt này lại bị một vùng ao đầm chướng khí bao phủ dày đặc, có thể nói lối đi từ lục địa nối liền bán đảo Phi Ba không tồn tại, cũng chỉ có thông qua đường biển mới có thể tới bán đảo Phi Ba.
Nếu không phải như vậy, bán đảo Phi Ba đã sớm bị Liên Minh Tự Do và đế quốc tóm thâu từ một trăm vạn năm trước rồi.
Người ta thường nói bán đảo Phi Ba là một trong các Khu vực hỗn loạn. Với diện tích mấy trăm vạn cây số vuông trên mặt đất, tồn tại hơn một ngàn thành trì có kích thước và dân số lớn nhỏ không đều nhau. Còn như các cứ điểm đơn sơ xây dựng bằng gỗ hoặc các sơn trại xây dựa vào núi thì lại càng nhiều không kể xiết.

Mặc dù theo biểu hiện bề ngoài trên đảo này có gần một trăm thế lực xung đột lẫn nhau, nhưng người quen thuộc tình huống lại biết rằng: thành trì dưới cờ của trăm thế lực này phần lớn thuộc loại nghe điều động mà không chịu thuộc quyền, thuộc vào loại bán độc lập. Nói cách khác trên bán đảo Phi Ba hầu như một thành trì chính là một thế lực.
Thử nghĩ xem trên bán đảo Phi Ba có bao nhiêu thành trì, bởi vậy có thể thấy được bán đảo Phi Ba này hỗn loạn tới mức nào. Cũng vì vậy có thể tưởng tượng mà biết tại sao qua nhiều năm như vậy không có người nào biết chính xác diện tích đất đai và số lượng nhân khẩu của bán đảo Phi Ba.
Thế nhưng mặc dù không có tài liệu chính xác, nhưng phỏng chừng đại khái cũng có. Như mọi người thừa nhận con số tương đối chính là: diện tích đất đai khoảng từ hai trăm vạn đến năm trăm vạn cây số vuông, còn nhân khẩu thì từ năm sáu trăm vạn đến hai ba ngàn vạn người.
Chẳng qua là người ở ngoài bán đảo Phi Ba cho rằng số lượng trên tài liệu thì thiếu, mà người trên bán đảo Phi Ba lại cho rằng số lượng trên tài liệu nhiều hơn.
Có lẽ có người hỏi: bán đảo Phi Ba hỗn loạn này kẹp ở giữa hai đại quốc, tại sao không bị thâu tóm? Cho dù không thể thông qua đường bộ tiến công, cũng có thể từ mặt biển tiến công chứ? Phải biết rằng hai đại quốc tùy tiện phái đi một quân đoàn, thì khẳng định có thể chinh phục bán đảo Phi Ba này rồi.
Hoặc là người trên bán đảo Phi Ba đều ngu ngốc? Nhiều năm như vậy cũng không có xuất hiện một người nào thống nhất bán đảo này?
Trên lý thuyết một địa phương hỗn loạn như thế thì không thể nào tồn tại thời gian dài như vậy. Nhưng trên thực tế, những khu vực hỗn loạn này không phải là địa hình dễ tiếp cận, chính là do con người tạo ra, mà người ta cho rằng bán đảo Phi Ba cũng là khu vực hỗn loạn phần lớn do nhân tố địa hình.
Nói đến không vì nhân tố này nhất định không thoát khỏi đế quốc Áo Đặc Mạn và Liên minh tự do Uy Nhĩ Đặc.
Có lẽ còn có người hỏi: tại sao hai đại quốc phải động tâm với bán đảo Phi Ba với lời đồn đãi không có bến cảng tốt đẹp gì, và ngoại trừ lương thực cùng gỗ và đá tảng ra cũng không có đặc sản gì khác?
Phải biết rằng, vùng duyên hải của hai nước giáp sát bán đảo Phi Ba cũng không có bến cảng tốt, dân cư rất ít ỏi và đất đai nghèo nàn tài nguyên. Hơn nữa tại địa phương chỗ hai nước đối mặt với ao đầm lại càng không cần phải nói tới, nơi đó chỉ là tử địa mà thôi. Có thể nói bán đảo Phi Ba là một địa phương hoàn toàn không có chút giá trị gì.
Mặc dù bán đảo Phi Ba có đúng thật không có giá trị như thế hay không? Tình hình thực tế cũng không ai biết, nhưng chỉ suy xét đơn giản trên phương diện chánh trị, thì đủ để hai nước ra tay rồi.
Hai nước thuộc vào thế kẻ thù không đội trời chung, nên không thể tự mình buông bỏ bán đảo Phi Ba, từ đó cho đối phương không phí công chiếm đi đất đai thành một tỉnh mới.
Dĩ nhiên, bọn họ càng không thể vì một địa phương không có chút giá trị mà tăng thêm một chủ trương phát động chiến tranh. Vì vậy sau khi hai nước trải qua một phen thử dò xét, cũng vô cùng hợp ý xem như cùng buông bỏ bán đảo Phi Ba.
Dĩ nhiên, hai nước tuyệt đối sẽ không cho phép đối phương thuận lợi chiếm tiện nghi trên bán đảo Phi Ba này, vì vậy cố ý đỡ đầu nhiều thế lực trên bán đảo, đồng thời còn có ý kết hợp lại, loại bỏ những thế lực lơ là không cẩn thận, nhân cơ hội phát triển mạnh thế lực của mình.
Sau mấy lần thanh lọc, các thế lực trên bán đảo Phi Ba cứ như vậy hình thành như hiện nay, đến nỗi khiến nhiều kẻ đầu têu đề xướng ý đồ xấu xa của hai đại quốc cũng phải giật mình kinh sợ.
Đến tình trạng này rồi, hai đại quốc cũng hoàn toàn yên lòng để cho bọn họ tự sinh tự diệt. Nguồn truyện: TruyệnYY.com
Bán đảo Phi Ba chỗ tiếp giáp với giải đất vùng duyên hải tỉnh Hải Tuyền của đế quốc Áo Đặc Mạn, có một tòa kiến trúc xây dựng bằng gỗ trên nền bằng đá tảng, cao tới mười mấy thước, chu vi dài ước chừng một ngàn thước, đứng sừng sửng cao chót vót trên một điểm cao.
Bao quanh tòa kiến trúc này, là chi chít nhà cửa phòng ốc mái lợp tranh, dĩ nhiên trong đó rải rác có mấy căn nhà lớn lợp ngói lưu ly.
Nhìn vào đó thì biết: tòa kiến trúc có phần kỳ hình quái trạng kia, chính là tòa thành của thủ lĩnh thế lực thống trị cả khu vực này.
Thế nhưng đừng thấy tòa thành này ngay cả huyện thành đế quốc Áo Đặc Mạn cũng không bằng, nhưng trên bán đảo Phi Ba này nó được coi là một tòa thành kiên cố, với một cái tên dễ nghe là thành Thanh Nguyệt.
Giờ phút này, trong thành Thanh Nguyệt, ngồi trên vị trí cao nhất là một đại hán thân thể cường tráng gương mặt quả cảm mang đầy khí tức sát khí, hắn nhìn một tráng hán cũng vạm vỡ đứng ở phía trước nói:
- Hai người Bỉ Khố Đức kia đã xảy ra chuyện gì? Nói tạm dừng lại mấy ngày, giờ đã qua mười ba ngày tại sao còn không mở lại bến cảng chứ? Chẳng lẽ bọn chúng định vi phạm minh ước sao?
Gã tráng hán có vẻ lanh lợi không tương xứng với dáng vẻ bên ngoài, chỉ thấy hắn mỉm cười cúi gập người nói:
- Chủ công, Bỉ Khố Đức và Khải Nhĩ Đặc gặp phải phiền toái rồi, bọn họ phái người tập kích một lãnh chủ Thiếu tá chiếm cứ tuyến đường buôn lậu, kết quả lại toàn quân bị tiêu diệt, khiến bọn họ nhức cả đầu.
Không biết tại sao gã thành chủ này nghe nói Bỉ Khố Đức thất bại, trên mặt lại lộ ra vẻ tươi cười.
- Một tên Thiếu tá nho nhỏ cũng có thể chiếm cứ tuyến đường buôn lậu. Hơn nữa còn để cho người ta tiêu diệt sạch toàn quân phái đi tập kích? Bỉ Khố Đức và Khải Nhĩ Đặc thật đúng là đồ vô dụng mà. Khải Nhĩ Đặc phái bao nhiêu người đi vậy?
Phía sau câu này, nhìn bộ dáng lơ đãng của thành chủ cũng biết là thuận miệng hỏi thăm.
- Chủ công! Căn cứ tin tình báo, đối phương chỉ có bảy tám trăm người, mà Khải Nhĩ Đặc thì phái ra hai đại đội.
Gã tráng hán nói.
- Ồ! Đám quân Thiếu tá kia lợi hại thế sao? Ít hơn đối phương năm sáu trăm người cũng có thể đạt được toàn thắng? Ngươi xác định tên Thiếu tá đó không có chỗ dựa lưng nào chứ?
Gã thành chủ vuốt càm hỏi.
Tráng hán gật đầu nói:
- Thần hạ chỉ có thể dò xét hắn hoàn toàn không có bối cảnh, nếu như không phải chính xác như thế, vậy thì quả thật hắn ẩn giấu quá cao thâm. Có điều theo thần hạ suy đoán hẳn là người không có bối cảnh, suy cho cùng nếu người có chỗ dựa thì không thể bị đối xử như tên Thiếu tá nhận lãnh địa đó để khai phá.
Thành chủ thở dài.
- Ừ, dù sao chúng ta không phải là người đế quốc, không cần quan tâm nhiều thứ như vậy. Hiện giờ tuyến đường buôn lậu bị cắt đứt, chúng ta ở nơi này đang tích trữ một số lượng lớn hàng hóa. Các thương nhân đã có ý không bằng lòng, nếu như không sớm ngày khai thông, tiền vốn của chúng ta sẽ thiếu hụt đấy, làm cái gì cũng cần tiền mà. Chỉ là vì không để cho kia hai tên khốn đó biết chúng ta chỉ có bọn họ là nơi phát sinh hàng hóa, nên chỉ có thể ráng sức nhẫn nhịn. Dù sao biểu hiện của chúng ta ở trước mặt bọn họ cứ giống như là có được mấy nguồn phát sinh hàng hóa.
- Như vậy có cần xúi giục mấy đám thổ phỉ tới tấn công lãnh địa của tên Thiếu tá kia hay không?
Gã tráng hán hỏi.
- Dĩ nhiên! Thể diện của bọn Khải Nhĩ Đặc cũng bị vứt mất tiêu rồi. Nếu như bến cảng buôn lậu đó rơi ở trong tay ta, lúc đó hai tên khốn chia hoa hồng này nhất định không dám lên mặt tác oai tác quái nữa! Chuyện này giao cho ngươi làm. Nhưng mà lực chiến đấu của mấy đám thổ phỉ đó kém hơn so với hai đại đội của Khải Nhĩ Đặc, nhớ xúi giục nhiều hơn một chút.
Gã thành chủ cười nói.
- Dạ.
Đúng lúc gã tráng hán vừa định lui ra ngoài, một con bồ câu đưa thư bay vào.
Thành chủ giữ gã tráng hán lại. Sau khi đọc xong tin, hắn đưa tờ thư cho tráng hán, đồng thời cười nói:
- Bỉ Khố Đức, Khải Nhĩ Đặc nhất định bị tên Thiếu tá kia bắt bí rồi, bằng không sẽ không hỏi ta có muốn để tên Thiếu tá kia gia nhập hay không. Hừ hừ, ngươi nhìn giọng điệu trên thư xem: cơ hồ chỉ định ta nhất định phải để cho tên Thiếu tá gia nhập đấy.
- Chủ công, ngài quyết định thế nào? Bọn họ thật là bọn rắn độc mà.
Gã tráng hán hỏi.
- Ha ha, ta đương nhiên là đồng ý, dù sao giao dịch của chúng ta như vậy, thêm một vài người cũng không sao.
Thành chủ cười nói.
- Nếu như vậy, chúng ta còn cần để cho mấy đám thổ phỉ công kích lãnh địa Thiếu tá kia không?
Gã tráng hán lần nữa hỏi.
- Dĩ nhiên tiếp tục công kích, ta còn hy vọng bọn họ có thể chiếm cứ địa phương đó đấy! Không nói mất lãnh địa tên Thiếu tá kia phải ngoan ngoãn rời đi. Hơn nữa khi chiếm được bến cảng phần chia hoa hồng cho chúng ta nhất định có thể chiếm phần cao nhất đấy.
Thành chủ nói.
Gã tráng hán có chút chần chừ:
- Nhưng cứ như vậy chẳng phải là...
Mấy chữ "lật lọng" này hắn không dám thốt ra. Sao đã đáp ứng cho người ta nhập bọn, đồng thời lại còn phái người công kích?
- Ta biết ngươi muốn nói cái gì. Nhưng mà ngươi đừng quên điều kiện lần trước của người phát động ấy liên lạc với chúng ta. Mặc dù ta quan hệ khá lâu với bọn Bỉ Khố Đức, nhưng để gia tộc ta có thể phát triển nhảy vọt, nói không chừng cũng phải thay đổi lại đồng bọn hợp tác đấy. Dù sao bán cho ai không phải cũng là bán sao?
Thành chủ nói đến đây, thấy thần thái gã tráng hán định nói cái gì đó, hắn liền phất tay một cái cười nói tiếp:
- Đương nhiên chuyện đó cũng là dò xét thử xem: nếu như tên Thiếu tá kia không thể chống cự lại bọn thổ phỉ, vậy thì hắn cũng không đủ năng lực hợp tác với chúng ta. Còn như năng lực hắn hùng mạnh, ta cũng nguyện ý tiếp tục cùng hợp tác làm đồng bọn... Ngươi gửi thư trả lời cho biết ta đồng ý, cũng báo cho Bỉ Khố Đức bọn họ biết mười ngày sau sẽ gặp nhau tại lãnh địa của gã Thiếu tá đi. Chúng ta cách lãnh địa của gã Thiếu tá đó một cái hải vực, thời gian lâu như vậy bọn thổ phỉ đã có thể tấn công tới rồi. Thời gian mười ngày đủ để để bọn tiện dân đánh cá kia qua lại mấy lần rồi.
Gã tráng hán đã suy nghĩ rõ ràng chuyện gì xảy ra, lập tức đổi thành nét mặt sùng kính.
- Chủ công anh minh, chỉ cần phóng ra tin tức, bọn võ sĩ ngang tàng thích gây chuyện dưới thành kia đang nhàn rỗi không có gì làm nhất định sẽ vui mừng chạy tới bên kia. Thiếu bọn chúng trị an trong thành cũng sẽ tốt hơn lên, các thương nhân cũng không cần phập phòng lo sợ nữa rồi.
- Ha ha, cái này cũng chưa tính, ngươi nói cho bọn chúng biết, chỉ cần bọn chúng đoạt được binh khí của đế quốc, bổn thành chủ mua lại của chúng với giá cao. Đồng thời ngươi phái người chú ý trong đám thổ phỉ, xem có người tài giỏi hay không? Phải biết rằng, nhân tài kiệt xuất chỉ xuất hiện trong chiến tranh! Một khi phát hiện lập tức chiêu mộ bọn họ, như vậy gia tộc ta càng hùng mạnh hơn!
Nguồn: truyenyy.com/doc-truyen/doc-co-chien-than/chuong-81/


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận