Một điều khiến tôi bất ngờ chính là cánh cửa duy nhất của căn phòng có thể mở ra. Bên ngoài là một hành lang hẹp, phủ kim loại màu xám mờ. Xem ra, bọn họ không định nhốt tôi ở trong phòng.
Cũng có lẽ bọn họ cảm thấy không cần thiết giam giữ tôi, bởi vì nơi này là vũ trụ, tôi có thể trốn đi đâu?
Sau khi hít vài hơi thật sâu, chuẩn bị tâm lý đầy đủ, tôi mới rời khỏi căn phòng.
Hành lang vô cùng tĩnh mịch, hai bên thỉnh thoảng xuất hiện những cánh cửa đóng chặt, không một bóng người. Đi một đoạn, cuối cùng tôi cũng nhìn thấy một gian phòng mở cửa. Tôi tiến lại gần, đảo mắt một lượt qua căn phòng, trong lòng không khỏi kinh ngạc.
Một tiếng đồng hồ sau đó, tôi đi theo Mạc Phổ tham quan phi thuyền với tâm trạng thấp thỏm không yên.
Tất nhiên, tôi không hề muốn kết hôn. Nhưng liệu có cách nào thay đổi tình hình?
Mạc Phổ dẫn tôi đi đến khoang năng lượng. Ở đó có một lò phản ứng, bên trên có cái nắp sương khói phủ mờ trông rất bí hiểm. Bởi vì khu vực này tồn tại bức xạ nên chúng tôi chỉ có thể đứng ngoài cửa khoang ngắm nhìn.
Sau đó, chúng tôi đi tới nhà kho. Diện tích nhà kho rất lớn, bên trong có hai đường băng dài. Hiện tại, nhà kho vẫn trống không. Mạc Phổ nói, ngài sĩ quan chỉ huy sau này sẽ mua máy bay theo sở thích của tôi. Nghe anh ta nói vậy, trong lòng tôi hơi ngứa ngáy, bởi vì đây dường như là một chuyện thú vị.
Thấy tôi có hứng thú với máy bay, Mạc Phổ dẫn tôi đi phòng y tế. Hóa ra, cách phòng y tế một cánh cửa còn có kho chứa máy bay cỡ nhỏ. Bên trong có hai chiếc máy bay hàng thật.
Hai chiếc máy bay đại khái to bằng máy bay trực thăng, vỏ ngoài màu trắng bạc, thân hình bầu dục thon thả, trông giống một quả trứng khổng lồ đẹp mắt.
“Đó là máy bay chiến đấu dùng trong trường hợp chạy trốn khẩn cấp, là máy bay mini có tính năng tốt nhất hiện nay. Nó cũng là một trong những món quà ngài sĩ quan tặng tiểu thư.” Mạc Phổ giải thích: “Nó có hệ thống lái hoàn toàn tự động đơn giản, dễ sử dụng, có thể chọn tiếng Trung là ngôn ngữ ra lệnh. Tiểu thư cũng có thể lái nó. Đợi khi nào đến hành tinh Stan, ngài sĩ quan có lẽ sẽ cùng tiểu thư lái chiếc máy bay chiến đấu này, đi ngắm dải thiên hà đẹp đẽ.”
Tôi ngây người hồi lâu.
Hệ thống lái hoàn toàn tự động? Sử dụng tiếng Trung? Tôi cũng có thể lái?
“Tôi có thể lái thử không?” Tôi mỉm cười hỏi Mạc Phổ.
Mạc Phổ lắc đầu: “Không được, không có mệnh lệnh của ngài sĩ quan, tiểu thư không được phép rời khỏi phi thuyền.”
Rời khỏi phi thuyền?
Đầu óc tôi vốn đang lờ mờ xuất hiện một ý niệm. Nghe Mạc Phổ nói vậy, ý niệm lập tức trở nên rõ ràng. Chiếc máy bay chiến đấu này có thể giúp tôi bỏ trốn.
“Thời gian không còn sớm nữa, để tôi đưa tiểu thư về khoang nghỉ ngơi. Sau khi cô ngủ một giấc, chắc ngài sĩ quan đã trở về.”
Chúng tôi rời khỏi phòng y tế. Mạc Phổ bấm mật mã khóa cửa. Bàn phím ở tấm bảng nhỏ bên phải cửa ra vào hiện một loạt con số La Mã. Tôi nghe thấy tám tiếng tít tít. Bởi vì anh ta đứng chắn tầm nhìn của tôi nên tôi chỉ thấy hai chữ số cuối cùng là 2 và 5. Sau đó cánh cửa kêu ‘cạch’ một tiếng, khóa chặt.
Tôi quay về phòng, nằm xuống giường.
Bây giờ có hai con đường bày ra trước mặt tôi: Một là ngoan ngoãn đợi tên sĩ quan chỉ huy trở về, tỏ thái độ lá mặt lá trái, sau này tìm cơ hội trốn thoát. Hai là... bỏ trốn ngay bây giờ.
Về khả năng tự nguyện gả cho anh ta, tôi chưa từng nghĩ đến.
Tôi tuyệt đối không bao giờ sống cả đời với người đàn ông từng cưỡng bức tôi.
Nghĩ đến đây, tôi gần như lập tức quyết định. Cứ nghĩ đến chuyện người đàn ông đó sẽ làm với tôi, tôi không muốn ở lại nơi này dù chỉ một giây một phút.
Bây giờ, cơ hội trốn thoát rất mong manh, nhưng nếu đặt chân xuống hành tinh Stan, cơ hội sẽ càng mong manh hơn. Tôi quyết định thử một lần, dù sao tôi cũng không bị tổn thất gì, còn hơn là khoanh tay chờ chết.
Về việc trốn đi đâu? Nếu tôi có thể thuận lợi lái chiếc máy bay của người ngoài hành tinh đáp xuống Trái Đất, chắc người đàn ông đó sẽ không dễ dàng đến bắt tôi.
Tôi phải giải quyết Mạc Phổ trước tiên, sau đó đến phòng y tế lái máy bay ra khỏi phi thuyền. Nhưng Mạc Phổ là người máy khá cao lớn lại có sức mạnh. Lúc vừa vào phòng, tôi tùy tiện hỏi anh ta là loại hình nào? Anh ta nói anh ta là ‘Người máy vũ trang động lực hạt nhân trí năng con người’. Không hiểu là loại gì nữa?
Tôi chỉ là một người phụ nữ bình thường có máu thịt, liệu tôi có khả năng chế ngự người máy vũ trang đầy mình?
Tôi chậm rãi đi đi lại lại quanh phòng vài vòng, đột nhiên bị một thứ treo trên tường thu hút. Trước đó, tôi không hề chú ý đến nó.
Đó là... một khúc xương? Khúc xương dài khoảng 30 cm, đường kính bằng khoảng cách từ ngón cái đến ngón trỏ, có màu trắng toát dưới ánh đèn. Tôi liền tháo nó khỏi cái móc, cầm vào tay có cảm giác lành lạnh, hơi nặng. Quả nhiên là một khúc xương, có lẽ của một loài động vật nào đó. Tôi gõ xuống bàn, âm thanh giòn tan, xem ra khúc xương rất cứng, có thể làm cây chày.
Nếu người đàn ông đó tặng tôi cả phi thuyền, vậy thì khúc xương này có ý nghĩa gì đặc biệt?
Tôi bấm nút liên lạc trên đầu giường. Mạc Phổ nói nếu cần tìm anh ta, có thể bấm nút này bất cứ lúc nào.
“Hoa tiểu thư, tôi có thể giúp gì cho cô?” Giọng nói của anh ta truyền tới.
Tôi sờ sờ khúc xương: “Tôi phát hiện một khúc xương ở trong phòng, đó là gì vậy?”
“Tiểu thư, đó là đoạn xương đùi của ngài sĩ quan chỉ huy, hy vọng cô thích nó.”
Khúc xương liền tuột khỏi tay tôi.
Mạc Phổ tiếp tục giải thích: “Ba năm trước, ngài sĩ quan dẫn đầu hạm đội tiêu diệt đội quân đánh thuê của hành tinh Thiên Lang. Trong trận chiến đó, ngài sĩ quan bị thương ở đùi, phải thay bằng kim loại. Ngài sĩ quan lưu lại khúc xương này làm vật kỷ niệm chiến tranh.”
Tôi không khỏi ngạc nhiên: “Tại sao lại đặt trong phòng tôi?”
“Tôi nghĩ, đó là ngài sĩ quan muốn tặng tiểu thư.”
Tôi tắt nút liên lạc, nhặt ‘quà tặng’. Anh ta tặng xương đùi của anh ta cho tôi? Đúng là hành vi vô cùng cổ quái.
Tôi ném khúc xương lên đầu giường, tiếp tục nghĩ cách thoát thân. Vài tiếng đồng hồ sau, tôi quyết định dùng biện pháp đơn giản nhất, đó là giả bệnh.
“Mạc Phổ...” Tôi bấm nút liên lạc: “Tôi đôt nhiên thấy chóng mặt buồn nôn, khó chịu quá...”
“Tôi sẽ đến ngay!”
Mạc Phổ trầm ngâm một lát rồi buông tay tôi.
“Hoa tiểu thư, cô đang giả vờ bị bệnh.” Anh ta chớp chớp mắt: “Cô muốn đến phòng y tế, sau đó lái máy bay chiến đấu trốn mất đúng không? Cô không nên lừa dối tôi.”
Tôi cho rằng biểu hiện trước đó của tôi rất bình thản, không ngờ bị anh ta nhìn thấu, hai má tôi bất giác nóng lên.
Tuy là người máy nhưng anh ta đối xử với tôi cung kính ôn hòa, về mặt nào đó đã giúp tôi giảm bớt lo âu và bất an kể từ lúc tôi phát hiện đang ở trên phi thuyền. Bây giờ đối mặt với sự chỉ trích của anh ta, tôi cảm thấy hơi áy náy. Nhưng ngẫm đi nghĩ lại, là bọn họ cưỡng ép tôi trước.
Thế là tôi bình tĩnh nhìn thẳng vào mắt anh ta: “Anh hiểu nhầm rồi, quả thật tôi rất khó chịu trong người.”
Anh ta không nhúc nhích, đôi mắt đỏ rực chiếu thẳng vào tôi: “Hoa tiểu thư, trong người tôi có cài phần mềm chẩn đoán bệnh tật. Tôi vừa quét qua toàn thân cô, cô không làm sao cả.”
Anh ta quay người đi ra cửa: “Rất xin lỗi, để ngài sĩ quan có thể gặp cô ngay khi ngài ấy quay về đây, kể từ bây giờ trở đi, tôi không thể cho cô rời khỏi phòng, xin cô đừng làm những chuyện tốn công vô ích.”
Mạc Phổ đi mỗi lúc một xa, huyệt thái dương của tôi giật giật. Tôi biết rất rõ, chỉ cần Mạc Phổ rời khỏi căn phòng này, lúc cánh cửa phòng mở ra cũng là lúc người đàn ông đó xuất hiện. Anh ta... mạnh mẽ như vậy, anh ta có thể làm chuyện đó với tôi không ngừng nghỉ như buổi tối năm tôi mười tám tuổi.
Tôi phải ngăn cản Mạc Phổ, tôi phải rời khỏi nơi này. Tôi cần đến phòng y tế, lái máy bay bỏ trốn. Ý nghĩ này như ngọn lửa bùng cháy trong đầu tôi, không có cách nào khống chế.
Tôi giơ tay, vô tình chạm phải khúc xương rắn chắc. Khúc xương này liệu có thể đánh ngất Mạc Phổ? Liệu có thể đánh vỡ cái đầu bằng kim loại của anh ta?
Tôi cầm khúc xương nhảy xuống giường, chạy bổ về phía Mạc Phổ.
Nhưng tôi vừa chạy mấy bước, Mạc Phổ đã nghe thấy tiếng động, anh ta lập tức quay người. Đúng lúc tôi chạy đến trước mặt anh ta, tay giơ khúc xương lên cao.
“Cô muốn làm gì vậy?” Mạc Phổ lùi lại phía sau một bước, đưa bàn tay kim loại của anh ta lên trước mặt.
Tôi đập mạnh một cái...
Vào đầu của tôi.
Tôi nghe thấy từ nơi sâu thẳm trong bộ não phát ra tiếng động, màng nhĩ phảng phất rung lên. Thật ra tôi không dùng sức, vậy mà trán tôi vô cùng đau buốt, mắt nổ đom đóm.
Tôi cố gắng mở to mắt, tầm nhìn đột nhiên tối lại, một dòng dung dịch nong nóng chảy vào mắt tôi. Thông qua tầm nhìn mơ hồ, tôi thấy Mạc Phổ chỉ tay vào đầu tôi: “Cô bị chảy máu rồi.”
Tôi cố nhịn đau nói với anh ta: “Mau đưa súng của anh cho tôi, nếu không tôi sẽ tự sát.”
“Xin đừng chết!” Anh ta ngoan ngoãn nghe lời, rút khẩu súng từ thắt lưng đưa cho tôi.
Trong lòng tôi rất xúc động, xem ra suy đoán của tôi không sai, vốn duy nhất của tôi bây giờ chính là bản thân tôi. Mạc Phổ nhận lệnh bảo vệ tôi, chắc chắn không dám để tôi xảy ra chuyện.
Tôi nhận khẩu súng. Khẩu súng rất lạ, có báng súng, nhưng không có chỗ bóp cò, dùng thế nào đây?
Mạc Phổ giơ hai tay che chắn trước mặt: “Hoa tiểu thư, xin cô hãy bình tĩnh, cô không thể bỏ trốn...”
“Nếu không thể, anh sẽ không có ý định nhốt tôi lại đúng không?” Rõ ràng tôi đang chiếm thế thượng phong, vậy mà ngữ điệu vẫn run run: “Bây giờ anh đặt hai tay ra sau gáy, cùng tôi đi phòng y tế.”
Mạc Phổ đứng bất động, tôi chĩa mũi súng vào gáy anh ta.
Đúng lúc này, hệ thống thông tin trong phòng truyền đến tạp âm rè rè.
Mạc Phổ lập tức đứng thẳng người. Nhìn bộ dạng của anh ta, tôi đột nhiên có cảm giác chẳng lành.
Một giọng nói trầm thấp bình thản truyền qua hệ thống thông tin: “Mạc Phổ, cô ấy vẫn ổn đấy chứ?”
Nghe giọng nói quen thuộc này, đầu tôi càng đau như búa bổ. Tôi nghiến răng chịu đựng, ghé sát tai Mạc Phổ thì thầm: “Hãy nói cho anh ta biết tất cả đều rất tốt, sau đó tắt hệ thống liên lạc. Bằng không, tôi sẽ nổ súng.”
Mạc Phổ chẳng thèm nhìn tôi, anh ta trả lời bằng ngữ khí vô cùng cung kính: “Ngài sĩ quan, cô ấy không ổn, cô ấy đang chảy máu.”
Tôi suýt nữa nghẹt thở. Nhưng nếu bảo tôi giết Mạc Phổ, chắc chắn tôi không thể ra tay. Hơn nữa... tôi không biết cách điều khiển phi thuyền ngoài hành tinh này.
“Xảy ra chuyện gì?” Ngữ khí của người đàn ông đó lạnh đi mấy phần.
“Không được nói!” Tôi mấp máy môi với Mạc Phổ, thúc mạnh mũi súng vào đầu anh ta.
Nhưng thanh âm của Mạc Phổ càng vang dội: “Cô ấy dùng xương đùi của ngài đập vỡ đầu mình, rồi cướp súng của tôi, muốn ép tôi đưa cô ấy đến kho chứa máy bay, để cô ấy ngồi máy bay bỏ trốn. Lúc này, cô ấy đang dùng súng chĩa vào đầu tôi. Tôi nghĩ cô ấy có thể hủy diệt tôi bất cứ lúc nào.”
Đầu óc tôi quay cuồng choáng váng, máu chảy xuống làm mờ tầm nhìn của tôi. Tôi biết, trái tim phụ nữ mềm yếu của tôi đã gần như cắt đứt cơ hội bỏ trốn duy nhất. Tôi liền cầm khúc xương, không một chút do dự đập mạnh vào đầu Mạc Phổ bằng tất cả sức lực của mình.
“Rắc, rắc.” Tôi nghe thấy tiếng kim loại va chạm vào nhau. Sau đó, Mạc Phổ nhắm mắt, ngã gục xuống sàn. Phần não sau vốn tròn vo của anh ta bị bẹp dúm, còn khúc xương trong tay tôi gãy làm đôi.
Xương của người đàn ông đó công nhận cứng vô cùng.
“Tôi xin lỗi.” Tôi nói không ra tiếng với Mạc Phổ. Sau đó tôi ôm trán, nín thở nhìn hệ thống thông tin. Tôi rất căng thẳng, nếu người đàn ông đó lại nói chuyện với Mạc Phổ, tôi ứng phó kiểu gì đây?
Nhưng tôi thật sự không ngờ, sau vài giây trầm mặc, đầu kia truyền đến giọng nói mang ý cười của anh ta: “Làm rất tốt!”
Tôi ngây người nhìn máy liên lạc hình vuông ở trước mặt.
Anh ta đang nói chuyện với tôi? Lẽ nào anh ta đoán ra tôi vừa làm gì?
Tôi hít một hơi sâu, ép bản thân bình tĩnh.
Tôi quyết định không mở miệng, bởi vì vừa rồi có khả năng anh ta lên tiếng thăm dò tôi.
Nhưng ngay lập tức tôi biết mình đã đoán sai, bởi vì anh ta không cần thiết thăm dò.
Bởi vì anh ta nói: “Em hãy ở nguyên một chỗ, năm phút nữa tôi sẽ đáp xuống phi thuyền.”