Sáng thứ hai đầu tuần, Vi đến công ty với bộ mặt phờ phạc của một người không hề chợp mắt. Flora liếc nhìn đôi mắt mọng đỏ của Vi với vẻ tò mò: “Lại đi bar đến sáng đấy à?”. Cô quẳng chiếc túi xách lên ghế, chỉ cười cười đáp lại, không đồng tình cũng chẳng phản đối. Cô đồng nghiệp vô tư này đôi khi cũng làm cô khó xử. Vi nhấp một ngụm lớn cà phê, bật máy tính lên, bắt đầu làm việc nhưng cả buổi sáng cô không sao tập trung được. Những ý nghĩ về anh và về Quân cứ bám riết lấy cô như những bóng ma…
Sắp đến giờ ăn trưa, mọi người trong phòng đã lục tục đứng dậy. Buổi chiều cô có hẹn gặp một khách hàng vào lúc một giờ ba mươi, nên cô quyết định sẽ đi luôn sau khi ăn mà không quay trở lại văn phòng nữa. Xách túi ra đến sảnh, cô quyết định sẽ thử gọi cho Quân một lần nữa. Điện thoại của anh vẫn để chế độ hộp thư thoại, không có ai nghe máy. Vi thất vọng buông máy xuống. Hôm qua cô đã tìm đến nhà Quân để gặp anh nhưng anh không có nhà, quán ăn cũng đóng cửa. Không biết đã có chuyện gì xảy ra với anh? Phân vân một lúc, Vi bấm số gọi đến nhà bác cô. Đúng như Vi dự đoán, bác cô có thể cung cấp cho cô thông tin về Quân. Hóa ra anh đã đi Vancouver chơi một thời gian. Vi đứng tần ngần trước cái tin vừa nhận được, cửa thang máy đã mở ra từ lúc nào cô cũng không hay. Rõ ràng cô không thể tự nhận là vô can trong việc này. Nhưng anh đã không hề cho cô biết về chuyến “đi chơi” đột ngột ấy. Điều đó chẳng giống anh chút nào, trước đây, anh luôn chia sẻ với cô tất cả mọi chuyện. Vi khẽ thở dài, như vậy cũng tốt cho anh. Mà có lẽ cô cũng nên đi đổi gió để lấy lại tinh thần sau những chuyện đau đầu vừa qua. Vi không cảm thấy đói, cô chẳng có bụng dạ hay tâm trạng dành cho việc ăn uống. Cô lững thức bước ra đường. Trụ sở công ty khách hàng của cô cũng ở khu này, rất gần với văn phòng công ty cô. Vì vậy Vi quyết định đi bộ. Trời mùa thu se lạnh. Ánh mặt trời rực rỡ chiếu trên các tán lá cây đã bắt đầu chuyển màu. Những cây phong lá đỏ, lá vàng hai bên đường nổi bật trên nền trời trong xanh, có điểm những đám mây trắng xốp như tuyết đầu mùa. Cả một góc phố trông giống như trong một bức tranh sơn dầu khổ lớn. Vi lơ đãng nhìn những người đi bộ đang cắm cúi vội vã trên đường. Phía bên kia, trên bãi cỏ dưới chân CN Tower, một đám đông du khách đang đứng chụp ảnh.
Bỗng tim Vi thót lại… Có lẽ nào? Màu áo đỏ nổi bật trong đám đông. Cô không dám tin vào mắt mình… Anh đang đứng đó, ở một vị trí rất trung tâm, chiếc áo đỏ thắm không thể nào nổi bật hơn được nữa. Anh vẫn còn nhớ câu chuyện bên sân băng ngày ấy hay sao? Một nỗi xúc động trào dâng khiến Vi muốn bật khóc. Cô đứng sững giữa đường, nước mắt nhòa khóe mi. Chỉ cần bước sang bên kia đường là cô sẽ có anh, sẽ có thể ngả đầu vào ngực anh, nắm tay anh, cô lại có thể đắm chìm trong đôi mắt nâu sâu thẳm ấy. Đi hay không đi? Trái tim cô như đang gào thét. Rồi không kiềm chế được, Vi bắt đầu bước về phía anh như người mộng du… Nhưng đúng vào lúc đó, bóng anh bỗng tan biến đi như một ảo ảnh. Vi đưa tay dụi mắt, không thể tin thị giác lại có thể đánh lừa cô như thế. Người áo đỏ quay mặt lại, một khuôn mặt hoàn toàn xa lạ. Vi lấy tay che mắt, tự giận mình đến run người. Cô không ngờ lại có thể thấy ảo giác về anh giữa ban ngày, ban mặt. Bây giờ là thời đại nào rồi mà cô vẫn còn tin vào những câu chuyện cổ tích. Anh thì lại càng không phải tuýp người có thể làm những việc điên rồ như thế. Mà cho dù có là anh thật đi chăng nữa thì đã sao? Có thay đổi được gì? Liệu anh và cô có đủ dũng khí, có đủ kiên trì để vượt qua những trở ngại đang ngăn cách họ? Liệu cô có đủ can đảm để nói với Quân rằng “sứ mệnh lịch sử” của anh đối với cuộc đời cô đã hoàn thành rồi, bây giờ đã đến lúc cô phải “cho anh vào lịch sử”, để cô rộng đường đến với tình yêu đích thực của mình? Vi tự cười nhạo bản thân. Cô không thể, không dám… Cô đã quyết định điều ấy hai năm về trước rồi, vào cái ngày mà cô viết bức email gửi cho Quân… Vi thẫn thờ nhấc đôi chân như đang đóng đinh xuống mặt đường lên. Lục trong túi ra một tờ khăn giấy, cô lau sạch nước mắt. Cần phải trang điểm lại một chút - Cô nghĩ - Không thể đến gặp khách hàng với bộ dạng như thế này được.
Ngày hôm sau là một ngày bận rộn đối với Vi. Buổi sáng có hẹn làm việc với người phụ trách kế toán của khách hàng nên cô đến thẳng văn phòng của họ mà không qua công ty. Thảo luận và nghiên cứu sổ sách của khách hàng đến hơn một giờ, Vi chặc lưỡi bỏ qua luôn bữa trưa, phần vì bị cuốn vào mạch làm việc, phần vì hôm nay lại chỉ có một mình cô ở đây. Đến lúc Vi quyết định ra về thì cũng đã gần bảy giờ tối. Cô định bụng sẽ mua tạm cái gì đó mang về nhà ăn. Vi luôn không thích ngồi ăn một mình ở ngoài quán. Xách túi xuống đến sảnh cô mới sực nhớ ra là còn chưa in tài liệu chuẩn bị cho cuộc họp sáng mai, vì vậy thay vì đi về phía bến tàu điện ngầm, cô đổi hướng quay lại văn phòng của công ty. Vi bước chậm rãi trên vỉa hè, không khí se lạnh của tối mùa thu khiến cho cô thấy tỉnh táo trở lại. Phía trước mặt cô đã là CN Tower với ngọn tháp vút cao trên nền trời tím sẫm vệt hoàng hôn. Vi không thể ngăn mình liếc mắt về phía đó. Sự nhầm lẫn của ngày hôm trước vẫn còn khiến Vi cảm thấy xấu hổ. Cô thầm trách bản tính yếu đuối của mình, đã hạ quyết tâm không biết bao nhiêu lần mà lần nào cũng vẫn không sao dứt khoát được. Đột nhiên cô bỗng nhớ mấy hôm nay ngập đầu trong công việc nên cô chưa gọi lại cho Quân. Vi thấy hết sức áy náy, vì kể từ cuộc nói chuyện với Quân sau lễ tốt nghiệp hôm đó, cô đã không liên lạc với anh. Anh cũng không gọi cho cô một lần nào, ngay cả chuyến đi chơi đột xuất này, anh cũng không hề cho cô biết. Nhưng đúng là cô vẫn đang nợ anh một câu trả lời. Cho dù thế nào, cô nghĩ cô cũng phải gặp để nói rõ với anh tất cả: những suy nghĩ của cô, những cảm xúc trong lòng cô, lòng biết ơn của cô đối với anh… Cô muốn chính cô sẽ là người cho anh biết rằng giữa cô và Nguyên bây giờ không còn quan hệ gì đặc biệt nữa. Tất cả đã chấm dứt rồi. Một lần nữa Vi lại hạ quyết tâm. Phải, có lẽ đó mới là quyết định đúng đắn nhất. Số phận luôn thích đẩy con người ta vào những hoàn cảnh éo le. Giữa hai người đàn ông đã từng có quan hệ mật thiết với cuộc đời cô, cô lại không thể chọn một ai cả. Chắn giữa cô và Nguyên là cả một vực thẳm cách biệt. Sự tồn tại của Quân với tất cả những tình cảm chân thành mà anh dành cho Vi càng khiến cho cái vực thẳm đó ngày một sâu hơn nữa. Đối với Vi, Quân luôn là ân nhân của cô, là người thân của cô, là chỗ dựa cho cô những khi cô chới với trong cơn lốc xoáy của cuộc đời. Mặc dù không yêu anh và không thể dùng tình cảm để đền đáp cho anh, nhưng Vi chắc chắn không bao giờ muốn làm tổn thương người đã chăm lo cho cô từng bữa cơm, chia sẻ với cô từng niềm vui, nỗi buồn... Trái tim cô cũng đã từng có những lúc dao động vì Quân, đã từng có những lúc cô nghĩ rằng mối quan hệ giữa cô và anh đang có những tiến triển tốt đẹp. Nhưng sự xuất hiện của cái thỏa thuận khó tin đó giữa Nguyên và Quân cùng với sự xuất hiện của đồng tiền đã khiến cho tất cả bỗng trở thành không thể: không thể đến với Quân nhưng cũng không thể quay lại với Nguyên được nữa. Nghĩ đến số tiền mà Nguyên đã trang trải cho cô suốt những năm vừa qua, trái tim Vi lại như có một tảng đá đè nặng. Cô cảm thấy mình đang cố gắng giữ thăng bằng một cách tuyệt vọng giữa kiêu hãnh và định kiến. Trong con mắt thiên hạ, cô chắc chắn sẽ được phong tặng hàng tá những biệt danh “mỹ miều” như gái bao, vợ hờ hay bồ nhí, cô sẽ là tấm bia hứng đủ mọi búa rìu dư luận… Nhưng điều khó khăn hơn là trách nhiệm với món nợ lớn này sẽ trở thành sợi dây ràng buộc khiến cô không thể cắt đứt hoàn toàn liên lạc với Nguyên được. Đó mới chính là thử thách đáng sợ nhất với Vi, bởi chỉ cần một phút yếu lòng, cô sẽ có thể bị rơi xuống cái vực sâu hun hút của định kiến bất cứ lúc nào…
Tòa nhà NKT đã hiện ra trước mắt Vi. Cô khẽ thở dài, dứt ra khỏi dòng suy nghĩ miên man. Vi nhấn nút gọi thang máy lên tầng năm. Giờ này mà văn phòng vẫn đang có rất nhiều người làm việc. Vi ngó vào phòng Nam nhưng không thấy anh ở đó, cô nghĩ chắc có lẽ hôm nay anh không đến văn phòng. Đối với cô, Nam vừa là sếp của cô, vừa là một người bạn tốt mà cô có thể tin cậy, đồng thời cũng là một ân nhân. Cô vẫn luôn nghĩ rằng, nếu không có anh, chưa chắc cô đã được tuyển dụng vào công ty này.
Vi lặng lẽ vào cabin của mình, mở máy tính in đống tài liệu mang về nhà để tối lại tiếp tục nghiên cứu. Xong việc, cô ôm xấp giấy tờ trong tay, gọi thang máy xuống sảnh. Bây giờ thì chẳng còn bụng dạ nào để ăn uống. Mà thật kỳ lạ là cô cũng không còn cảm thấy đói nữa, chắc có lẽ rẽ vào quán McDonald bên kia đường mua một cái hamburger cho xong bữa. Quyết định như vậy, Vi mở cửa kính bước ra ngoài.
“Vi “ - Một tiếng gọi khẽ khiến cô giật mình ngẩng lên. Nguyên đang đứng dựa lưng vào tường, khuôn mặt khuất trong bóng tối, chỉ thấy chiếc áo khoác màu ghi của anh sáng lên dưới ánh đèn đường. Vi bước lại phía anh trước khi đầu óc cô kịp hoạt động.
- Sao anh lại ở đây? - Cô bối rối thốt ra một câu hỏi vô nghĩa.
- Anh chờ em - Anh khẽ trả lời, bước lại gần cô.
Trong ánh sáng vàng dịu của ngọn đèn đường, Vi nhìn thấy khuôn mặt với những đường nét quen thuộc của anh bỗng nhuốm một vẻ u tối. Đôi mắt anh đang nhìn cô chăm chú. Tim Vi lại nhói lên. Cô định bảo anh là có chuyện gì để gặp nhau nữa đâu, rằng cái gì cần nói cô đã nói hết cả rồi, nhưng không hiểu sao, cô lại chỉ thốt ra được một câu, nửa như câu hỏi, nửa như trách móc:
- Sao anh không hẹn trước, nhỡ em không ở văn phòng thì sao?
- Anh không có số điện thoại của em - Anh khẽ trả lời.
Thực ra hôm trước khi sang đây, anh đã gọi cho Quân để xin số điện thoại và địa chỉ của cô, nhưng không làm sao liên lạc được, thành ra anh chỉ có địa chỉ mà Quân cho anh thời điểm trước khi cô tốt nghiệp. Cũng may là cô không thay đổi chỗ ở.
Cô không biết phải nói gì thêm nữa, đành đứng im một lúc trong không khí có phần gượng gạo. Anh tiến lên một bước tới gần cô hơn, giọng nói dịu dàng:
- Chắc em chưa ăn tối đúng không?
- Em không thấy đói - Cô khẽ lắc đầu.
Gió thổi nhẹ trên những tán cây xào xạc, một lọn tóc của cô xòa ra trên trán. Không kiềm chế được, anh bất chợt đưa tay lên chạm nhẹ vào đó. Rồi hết sức khẽ khàng, anh vén những sợi tóc lòa xòa của cô ra sau tai. Ngón tay anh cảm nhận được hơi ấm từ làn da mềm mại trên má cô. Như có một luồng điện chạy dọc sống lưng, anh bỗng rùng mình, thu tay về. Theo phản xạ, Vi cũng lùi lại một bước, lúng túng hướng cái nhìn xuống đất, không dám ngẩng lên nhìn anh. Rồi cô nghe thấy anh khẽ hắng giọng, âm điệu hơi khàn đi:
- Em không nên bỏ bữa, ít nhất cũng phải ăn tạm cái gì đó.
Cô không trả lời, để mặc cho anh nắm tay kéo đi. Một lần, chỉ một lần này nữa thôi, rồi anh sẽ về Việt Nam, cô và anh chắc chắn sẽ không còn liên quan gì nữa, Vi tự nhủ khi bước theo anh như một cái máy vào một quán ăn bất kỳ trên đường. Anh kéo ghế cho cô, rồi ngồi xuống đối diện với cô.
- Mai anh về rồi - Anh nói.
- Vâng - Cô đáp.
- Anh chỉ muốn gặp để chào tạm biệt - Giọng anh buồn đến mức làm cho cô cảm thấy muốn khóc.
- Vâng - Cô cúi mặt xuống.
- Em thật sự không có gì để nói với anh sao?
- À, có… - Cô ngập ngừng, tiếp tục lảng tránh ánh mắt anh - Về chuyện số tiền anh đã giúp em, anh cho em số tài khoản, mỗi năm em sẽ cố gắng chuyển trả anh mười ngàn, cho đến khi nào hết. Em chỉ…
- Sao em lại có thể nhắc đến tiền bạc ở đây được nhỉ? - Anh sốt ruột cắt ngang lời cô, vẻ thất vọng hiện rõ trên khuôn mặt anh.
- Em cũng cảm thấy rất ngại khi phải nói chuyện tiền bạc với anh, nhưng cái gì cần nói thì cũng vẫn phải nói thôi - Cô bướng bỉnh nhìn anh.
- Em không cần phải trả - Giọng anh nhẹ như cơn gió thoảng.
- Sao lại không, nợ thì phải trả chứ - Cô nắm chặt chiếc khăn ăn trong đôi bàn tay đang khẽ run lên dưới gầm bàn.
- Đối với anh, mọi thứ của anh cũng là của em. Lần sau đừng bao giờ nói đến chuyện tiền bạc với anh nữa nhé - Anh cau mày khiến cho đôi mắt thoáng một gợn buồn.
- Vâng, mọi thứ… trừ anh - Cô bỗng buột miệng nói ra ý nghĩ vừa lướt qua trong đầu.
Người anh như cứng lại, quai hàm hơi bạnh ra, tia nhìn đau đớn và bất lực chiếu thẳng vào Vi trong giây lát. Biết mình lỡ lời, cô vội gắng gượng nặn ra một nụ cười tự nhiên nhất:
- Em chỉ đùa thôi… Anh biết là em không còn trách anh chuyện đó nữa rồi mà.
- Mong anh hãy quên hết mọi chuyện cũ đi. Ít nhất cũng đối xử với em như với một người bạn của anh, được không? - Cô nói thêm khi thấy khuôn mặt anh vẫn còn đang đanh lại.
- Anh không muốn quên. Và anh cũng không thể coi em là bạn - Anh lạnh lùng nhìn cô.
- Anh đừng như vậy nữa - Đến lượt cô van nài - Em không thể… làm gì cho anh hơn thế được.
Cô định nói “em không thể chịu được khi nhìn thấy anh đau khổ” nhưng đã kịp cắn chặt môi để khỏi bị lỡ lời một lần nữa.
- Em có thể - Anh khẳng định chắc chắn, không hề bị dao động bởi những gì cô nói - Hãy đợi anh, hãy cho anh thời gian để giải quyết mọi chuyện. Chỉ cần sáu tháng thôi. Anh sẽ làm tất cả những gì cần làm…
- Em không thể. Còn anh Quân thì sao? Làm sao em có thể vui vẻ hạnh phúc với anh sau tất cả những gì đã xảy ra, sau tất cả những gì anh ấy đã làm cho em?
- Sao em lại lôi Quân vào chuyện này? - Anh gạt phắt đi, vẻ khó chịu.
Cô khẽ lắc đầu:
- Nhưng em không thể bất chấp tất cả vì tình yêu.
Câu nói đã bật ra Vi mới biết mình lại vừa lỡ lời. Đáng lẽ cô không nên để cho anh thấy bất cứ một tia hy vọng nào. Nhưng đã trót, cô không còn đường rút lui nên đành tiếp tục:
- Anh cũng biết không phải cứ yêu nhau là có thể lấy nhau. Trên đời này, ngoài tình yêu ra cũng còn rất nhiều điều quan trọng khác. Đáng lẽ chúng mình không nên đến với nhau. Tình yêu của em và anh sẽ chẳng có ai ủng hộ đâu, bởi ngay từ đầu đây đã là một sai lầm.
- Chẳng có gì là sai lầm hết. Anh cũng không cần có ai ủng hộ, chỉ cần em không từ chối anh - Anh nói với một ngữ điệu cứng rắn và bất cần đến mức Vi biết rằng cô sẽ không thể nào thuyết phục được anh.
Anh sẽ không bao giờ hiểu những mâu thuẫn giằng xé trong cô bởi anh nhất quyết không muốn hiểu. Vi cúi mặt xuống để giấu đôi mắt đang ngấn nước. Liệu anh có biết rằng cô khát khao được ở bên cạnh anh đến mức nào không? Liệu anh có biết hằng đêm cô vẫn mơ thấy anh bên cô âu yếm? Liệu anh có biết nỗi đau khổ trong lòng cô: yêu mà lại không thể giữ người yêu bên mình? Cô đẩy đĩa thức ăn trước mặt ra xa:
- Bây giờ có nói gì cũng vô ích thôi, mọi chuyện chẳng có gì thay đổi cả. Anh có thể lường hết được hậu quả của cuộc ly hôn này không? Liệu mẹ anh hay chính bản thân anh có vướng phải rắc rối gì nữa hay không? Còn vợ anh sẽ phản ứng như thế nào? Nhỡ xảy ra chuyện gì không hay thì ai sẽ chịu trách nhiệm? Còn nữa, làm sao em có thể bước vào nhà anh sau tất cả những sự việc này? Làm sao em có thể sống yên ổn nếu như có chuyện gì xảy ra với anh, với mẹ anh hoặc thậm chí là với vợ anh nữa? Em còn có gia đình phải lo lắng, em không thể chỉ nghĩ đến bản thân mình được.
- Hãy chấm dứt mọi chuyện ở đây - Cô nhìn anh tha thiết - Anh làm kinh doanh cơ mà, tại sao anh lại định đánh cược tất cả những gì đang có hiện tại để đổi lấy một thứ tương lai không chắc chắn?
- Rủi ro càng cao thì lợi nhuận càng lớn. Em có học kinh tế không? - Anh nheo mắt nhìn cô, nửa như nghiêm túc, nửa như giễu cợt.
- Nhưng rồi anh sẽ hối hận cho mà xem. Càng tiếp tục thì mọi chuyện chỉ càng xấu thêm thôi. Đối với em, những gì mà chúng ta có với nhau đã quá đẹp rồi. Em không mong muốn gì hơn thế nữa - Cô ngước đôi mắt đẫm nước lên nhìn anh.
- Vi, anh chỉ biết rằng anh rất muốn gặp em, rất muốn được nhìn thấy em, rất muốn được chạm vào em… Những thứ còn lại, anh không quan tâm. Anh sợ nhất cảm giác nhìn thấy em mà không thể tự do đến với em - Anh nói với vẻ mệt mỏi không che giấu.
Vi cố gắng ngăn một tiếng nấc. Cảm giác của anh cô hiểu rõ ràng hơn ai hết. Đó chính là cảm giác cô luôn gặp phải mỗi tối trước khi chìm vào giấc ngủ, là cảm giác của một tình yêu trong bóng tối, một tình yêu bị chia cách, một tình yêu không được thừa nhận… Nhưng cô có dám bất chấp tất cả như anh không? Mặc kệ tương lai, mặc kệ bố cô, mặc kệ em trai cô, mặc kệ Quân… để dấn thân vào một cuộc phiêu lưu tình ái mà kết quả không biết có tốt đẹp không, nhưng chắc chắn sẽ gây đau khổ cho rất nhiều người khác, ngoài cô và anh? Cô khẽ lắc đầu:
- Coi như em và anh gặp nhau không đúng thời điểm. Số bọn mình đã thế rồi, chấp nhận như vậy thôi.
- Số phận do chính mình tạo ra. Hãy tin anh! Hãy cho anh thêm sáu tháng nữa, anh sẽ làm hết sức để chúng mình có thể ở bên nhau.
- Em không thể hứa hẹn gì với anh cả.
- Anh có đòi hỏi em phải hứa đâu Vi. Chỉ cần em tin anh thôi, chỉ cần em đừng bi quan như thế.
- Còn vợ anh thì sao? Quân thì sao?
- Đó là sự lựa chọn của cô ấy, đó cũng là sai lầm của anh. Đáng lẽ ra anh phải tìm một cách khác để giải quyết vấn đề của mẹ anh khi đó, nhưng lúc đó anh còn quá trẻ… Giữa cô ấy và anh không có tình yêu, ly hôn chỉ là vấn đề thời gian thôi Vi. Còn với Quân, em không thể đền đáp tình cảm của Quân bằng cách chấp nhận Quân trong khi em không yêu anh ấy - Khi nói câu đó anh nhìn vào mắt cô, nửa như hỏi, nửa như khẳng định - Nếu làm thế tức là em hoàn toàn không tôn trọng tình cảm của anh ấy.
Anh ngừng lại một lúc, dường như để cho những lời nói của anh có đủ thời gian ngấm vào đầu óc cô, rồi nhẹ nhàng, anh đưa tay sang nắm lấy tay cô:
- Anh không cần em phải hứa hẹn gì cả. Mọi việc cứ để anh lo, em hãy tin anh, được không?
- Em không biết - Cô ngập ngừng - Em không muốn bất kỳ một chuyện gì xấu xảy ra với anh.
- Sẽ không có chuyện gì xấu cả - Anh nói như đinh đóng cột - Anh sẽ liên lạc thường xuyên với em.
Rồi anh đẩy điện thoại của anh tới trước mặt cô:
- Ghi số di động của em vào đây.
- Không - Cô từ chối - Em không muốn anh liên lạc thường xuyên với em, ít nhất trong khi anh chưa giải quyết được chuyện gia đình - Cô cẩn thận lựa chọn từ ngữ - Em không thể làm thế, như vậy là không tôn trọng vợ anh…
- Thôi được, đọc số điện thoại của em đi - Anh sốt ruột cắt ngang lời cô để tránh phải nhắc đến vấn đề mà anh không muốn nghe thấy nhất.
- Nhưng đổi lại thì anh phải cho em số tài khoản của anh. Mỗi năm em sẽ chuyển tiền trả cho anh làm hai đợt nhé.
- Sao em cứ nhắc đến chuyện tiền nong mãi thế? - Anh cau mày tỏ vẻ không bằng lòng.
- Đừng đôi co nữa, anh biết tính em mà.
- Thôi được rồi, được rồi…
Anh giơ tay đầu hàng, mở ví rút ra một tấm danh thiếp, viết số tài khoản và số di động của anh vào mặt sau rồi đưa nó cho cô:
- Trong này có đầy đủ thông tin liên lạc của anh. Số di động đằng sau là số điện thoại cá nhân của anh, không liên quan đến công việc. Gọi cho anh bất cứ khi nào em muốn.
- Ôi, muộn quá rồi, mai em có một cuộc họp sớm - Vi liếc nhìn đồng hồ trên di động của anh, giật mình kêu lên. “Thế là toi mất giấc ngủ tối nay rồi”, cô thoáng nghĩ khi nhìn thấy đống tài liệu đang nằm trên chiếc ghế bên cạnh.
- Anh đưa em về - Anh nói trong khi vẫy tay gọi người phục vụ lại trả tiền.
Ra khỏi ga điện ngầm, anh tiễn cô đến tận cửa nhà. Vi dừng lại dưới cột đèn đường:
- Nhà em đây rồi. Mai mấy giờ anh đi?
- Anh đi chuyến tám giờ sáng.
- Vậy anh về nghỉ ngơi một chút đi. Chúc anh thượng lộ bình an.
Nhưng hình như anh không còn chú ý nghe cô nói nữa. Đôi mắt sâu của anh đang gắn chặt trên khuôn mặt cô, như thể muốn tạc hình cô vào trong trí nhớ. Anh đưa một tay lên vuốt tóc cô, hơi thở của anh khẽ vờn trên trán cô nóng hổi.
- Anh sẽ rất nhớ em - Anh thì thầm khi kéo cô vào trong vòng tay anh.
Vi ngước mắt lên bối rối. Cảm giác hồi hộp bất chợt khiến cho trái tim cô đập một cách điên cuồng. Cô dùng cả hai tay đặt lên ngực, chỉ sợ khoảng cách quá gần tố cáo tâm trạng mà cô đang cố giấu. Anh nhẹ nhàng gỡ tay cô ra, xiết chặt vòng ôm quanh người cô trước khi đặt một nụ hôn lên đôi môi cô đang hé mở. Đầu óc Vi mụ mị. Cô muốn ngăn anh lại, muốn vùng vẫy, muốn thoát khỏi vòng tay ấm áp của anh, nhưng hình như tứ chi của cô đã bị nụ hôn ngọt ngào của anh chi phối. Một cách vô thức, Vi bỗng thấy mình đáp lại đôi môi anh… Chỉ đến khi anh dừng lại, cảm giác tội lỗi mới dâng đầy trong cô. Nhưng đôi tay cô vẫn không muốn buông rời, đôi mắt cô vẫn đắm chìm trong ánh mắt mênh mông, sâu thẳm và dịu dàng của anh. Cảm giác này ngọt ngào đến nỗi Vi cứ ước ao cho thời gian ngưng đọng lại. Chỉ một lần này nữa thôi, một lần cuối cùng thôi - Cô nhủ thầm - Rất có thể sau giây phút này, cô sẽ phải xa anh mãi mãi…