Đứa Trẻ Giấy Chương 12-13

Chương 12-13
Ở lần gặp đầu đương nhiên chẳng thể nói gì nhiều, Viên Cát chỉ an ủi tôi mấy câu đầy thiện ý, rồi bâng quơ nhắc đến vấn đề “tín ngưỡng”.

Thấy tôi hứng thú, hắn liền đề nghị chúng tôi trao đổi thông tin liên lạc và hẹn khi nào rảnh sẽ đến tìm tôi nói chuyện nhiều hơn.

Tôi không muốn tỏ ra quá chủ động, vồn vã, nên chỉ đợi Viên Cát gọi điện cho mình. Một buổi tối mấy ngày sau đó, màn hình điện thoại di động của tôi cuối cùng cũng hiện lên cái tên tôi chờ đợi bấy lâu. Qua điện thoại, hắn ta nhiệt tình mời tôi đến tham dự buổi tụ họp của bọn chúng. Tôi làm ra vẻ chần chừ, do dự, rồi cuối cùng mới xuôi theo lời khuyên của đối phương.

Địa điểm tụ họp của hội tà giáo này chẳng phải được tổ chức ở nơi ma mị nào, mà là ở ngay một ngôi trường trung học.

Đấy là ngôi trường trung học bình thường ở khu Bắc Thượng Hải, Viên Cát đã đứng sẵn trước cổng trường đợi tôi. Trời mới bắt đầu nhá nhem, còn chưa đến bảy giờ.

Nhà trường cho thuê phòng học để thu tiền là một chuyện thường tình, vì cũng không rõ người trực tiếp đến thuê đứng tên dưới danh nghĩa gì. Nếu buổi tụ họp trong nhà trường của hội tà giáo này mà lộ ra, hẳn vị hiệu trưởng sẽ khó giữ được cái ghế của mình.

Nơi diễn ra buổi họp là một phòng học được xây theo kiểu bậc thang, rộng gấp hai lần phòng học bình thường. Tôi đi cạnh Viên Cát, thấy từ lúc ở cổng vào, thỉnh thoảng hắn ta lại chào hỏi ai đó, nên thầm nghĩ: hẳn người đến tham dự buổi tụ họp lần này chẳng phải là ít.

Muốn vào được bên trong cần phải kí tên trước, lúc này xung quanh tôi các giáo chúng càng lúc càng đổ về nhiều hơn. Viên Cát tươi cười niềm nở, như thể đang gặp người thân trong gia đình, bắt tay người này vỗ vai người nọ, nhiệt tình chào hỏi mọi người xung quanh, rồi đẩy tôi lên giới thiệu: “Người anh em này mới đến dự lần đầu”. Liền đó rất nhiều gương mặt tươi cười xích lại, chừng như rất thân thiện.

Luận về tuổi tác, họ cơ bản đều lớn tuổi hơn tôi, nếu gặp ở ngoài đời, trông họ cũng chẳng khác gì những người dân bình thường. Ở ngay chính nơi đây, dù biết đó là buổi tụ họp ngầm của nhóm tà giáo, song nó không khiến tôi cảm thấy “tà” mấy, mà phần nhiều là sự đáp trả đầy thân thiện từ những người mới gặp lần đầu, như đang tham dự buổi hội thảo bán hàng vậy.

Phòng học xây theo kiểu bậc thang chật ních người ngồi, có rất nhiều ghế xếp ở góc tường. Viên Cát dẫn tôi đi lấy hai chiếc, đặt vào hàng cuối rồi ngồi xuống. Vẫn tiếp tục có người đi vào, nói là bảy giờ bắt đầu, nhưng đã đến giờ mà chưa thấy động tĩnh gì.

Đến bảy giờ mười phút thì phòng học đã nen chật một, hai trăm người. Những người đến sau, ngay ghế cũng không thể lấy ra, đành phải đứng. Một phụ nữ trung niên với dáng vẻ còn rất thướt tha, nền nã, là người dẫn chương trình, bước lên bục diễn thuyết phát biểu đôi câu chào mừng. Tôi để ý quan sát những người xung quanh, thấy đa phần họ đều chẳng phải là người đến tham gia lần đầu, nét mặt lộ vẻ tươi cười đầy hào hứng theo từng câu nói của người dẫn bên trên; trong khi đó một số ít người lại ra vẻ nghiêm nghị, giữ kẽ, một số khác thì không biết nên làm gì.

Người dẫn nhanh chóng giới thiệu với mọi người vị diễn giả khai mạc, rồi bước xuống bục diễn thuyết. Bước lên bục diễn thuyết tiếp sau đó là một người đàn ông to béo, trông rất phúc hậu. Theo tôi đánh giá, bài phát biểu của ông ta khá có kĩ xảo và dụng ý.

Mở đầu, ông ta kể một câu chuyện cười, điều tiết lại bầu không khí của buổi tụ họp. Sau khi cười, tâm lý cảnh giác của con người phần nhiều sẽ được giảm bớt, tiếp đó ông ta đặc biệt nhấn mạnh đây không phải là buổi bán hàng đa cấp, sẽ không chào bán bất kì sản phẩm gì với người tham gia, và cũng không thu tiền dưới bất kì danh nghĩa gì. Đây chỉ là một nơi hướng thiện, xoa dịu những nỗi phiền muộn của mọi người trong cuộc sống để mọi người yêu thương, giúp đỡ lẫn nhau. Khi một người được đưa đến nơi xa lạ, nỗi lo lớn nhất của họ là bị gạt tiền, ông ta nói thế nhằm khiến những người mới đến an tâm. Tôi đồng thời cũng xác định: đây nhất định là buổi tụ họp nhằm thu nhận thêm thành viên mới, được chủ trì bởi những kẻ có tài ăn nói hòng xóa bỏ, hạ thấp hàng rào cảnh giác của người mới đến tham gia, khiến họ thấy tò mò, hiếu kì về tổ chức này. Do đối tượng thu nạp mà hội Thánh Nữ này nhắm đến là người từng gặp khó khăn, trắc trở trong cuộc sống, nên họ rất dễ bị mắc lừa.

Người đàn ông to béo đã lên bục diễn thuyết trao đổi hơn tiếng rưỡi đồng hồ có thể được xem là một diễn giả giỏi, rất biết cách khuấy động bầu không khí xung quanh. Những mẩu chuyện cười - với các nhân vật là những con người bình thường trong cuộc sống hàng ngày, cứ tiếp nối nhau hiện ra, khán thính giả bên dưới nghe kể về trường hợp người này, người kia bị mắc lừa mà vừa cười vừa chợt liên tưởng đến chính bản thân mình. Tôi thầm thấy mình đã hơi dao động, bởi chúng có phần rất giống với những câu chuyện trong kinh Phật.

Dù vậy, người đàn ông to béo không nhắc đến bất kì thông tin thực tế nào liên quan đến hội Thánh Nữ giáo. Tôi đang đoán người đàn ông này có vẻ chỉ là một nhân vật đệm cho ai sau đó, thì quả nhiên, ông ta đã mở lời giới thiệu về vị “đại sư” sắp xuất đầu lộ diện ngay sau đấy.

Ông ta hết mực tung hô, ngợi ca vị “đại sư” này với toàn những lời có cánh như “giàu tư tưởng”, “uyên bác”, “có thể giúp con người thoát khỏi biển khổ cuộc đời, tìm được động lực sống”…

Khi vị “đại sư” - được bao phủ trong vô số ánh hào quang, “khó mà thỉnh mời được” này bước ra bục diễn thuyết từ phía sau cánh gà, rồi mỉm cười đứng trước mọi người, thì tôi bất ngờ đưa tay lên dụi mắt mấy lần. Nhìn kĩ thêm, tôi không khỏi giật mình, và tiếp sau đó là cảm giác mừng rơn.

Là người này ư?

Chương 13: Thần tích

Là Tiết Dĩnh.

Người được trịnh trọng giới thiệu và cũng là một nhân vật cấp cao của hội Thánh Nữ giáo chính là Tiết Dĩnh, cô hộ lý năm xưa của bệnh viện Bà mẹ trẻ em số 1, người rất hòa hợp với Chu Tiêm Tiêm, và cũng là người đã về thôn Đại Đường để bí mật tiếp xúc với con bé, sau khi Hoàng Chức xuất viện.

Chị trưởng ban to béo kia đã không lừa tôi. Hội Thánh Nữ giáo này đúng là có mối liên hệ mật thiết đến vụ án sát hại Hoàng Chức. Nhìn Tiết Dĩnh, nhớ về Chu Tiêm Tiêm còn đang mất tích, tôi bất giác nảy ra một vài liên tưởng về tên gọi của hội tà giáo này.

Tiết Dĩnh – kẻ đang thao thao bất tuyệt trên bục diễn thuyết, quả là có một phong độ khí khái khác người. Không ai có thể ngờ mới vài năm trước đây, cô ta chỉ là một hộ lý chăm sóc người bệnh trong bệnh viện.

Nội dung những điều cô ta nói hơi khác với điều người đàn ông ban nãy vừa phát biểu. Dựa trên bước đệm hiệu quả người đàn ông kia tạo ra trước, Tiết Dĩnh đi thẳng vào vấn đề tín ngưỡng.

“Tôi biết rất nhiều người trong số các vị đang ngồi phía dưới, vừa mới phải trải qua không ít sóng gió, làm người trên cõi đời này ai chẳng phải gặp khó khăn, chỉ khác nhau ở chỗ ta đang hoặc đã, hoặc sẽ gặp khó khăn mà thôi. Mọi người thấy đấy, bất kể ta đau khổ thế nào, thì trên thực tế nó cũng chỉ là một điều hết sức bình thường”.

Giọng Tiết Dĩnh vừa nhỏ nhẹ, vừa trầm trầm pha chút khàn khàn. Những điều được cô ta lặp đi lặp lại không biết bao nhiêu lần này, giờ nghe ra lại có vẻ rất hay.

“Sao một điều hết sức bình thường đó lại khiến ta đau khổ vậy? Là bởi vì ta đã quá để tâm, quá coi trọng một số thứ nào đó, nên mới bị tổn thương. Nhưng thực sự chúng có quan trọng như vậy không? Hãy thử nghĩ lại xem, trước khi được sinh ra ta là gì, sau khi chết đi ta là gì, và trong mấy chục năm ngắn ngủi của cuộc đời thì điều gì mới thực sự là quan trọng?”

“Chỉ có tình cảm mới là thứ thực sự khiến trái tim ta rung động. Tình cảm ta dành cho bản thân, cho người khác, tình cảm giữa người với nhau. Ngoài nó ra, mọi cái khác đều chỉ là hư ảo. Chẳng phải vậy sao? Cảm giác vui mừng, sung sướng của nhà sưu tầm đá khi tìm thấy một viên đá lạ nơi sa mạc; của đứa trẻ khi nó nhặt được một chiếc vỏ ốc rất đẹp, rất đặc biệt ngoài bãi biển, hay của người đào vàng khi đãi được những bụi vàng ròng v.v… chẳng phải rất giống nhau sao? Song trên thực tế, hòn đá, chiếc vỏ ốc và bụi vàng, những thứ mang đến cho họ cảm giác đó, lại không hề quan trọng.

“Bởi thế nên ta có thể nói: phần lớn, thậm chí là tất cả mọi thứ trên thế gian này, đều không quan trọng, đều là hư ảo, chỉ có trạng thái tinh thần trong nội tâm mỗi người chúng ta mới là cái có thật. Khi bạn hiểu ra điều này, mọi phong ba bão tố của cuộc sống bên ngoài sẽ chẳng thể đánh gục được bạn”.

Tiết Dĩnh vẫn tiếp tục thao thao nói, nhưng tôi dần cảm thấy hơi kỳ lạ. Những lời cô ta nói càng lúc càng gần với học thuyết hư vô của chủ nghĩa duy tâm. Hay nói cách khác, giáo lý của Thánh Nữ giáo cũng mang khuynh hướng của chủ nghĩa duy tâm. Tuy nhiên điều này không phù hợp với sự sùng bái trong tà giáo, vì theo lệ thường, tà giáo liên quan đến sự sùng bái của một cá nhân và có giáo lý hết sức cuồng tín. Trong khi đó, chủ nghĩa duy tâm là thứ tiêu cực đến mức không thể tiêu cực hơn được nữa. Cô ta đã nói một hồi lâu, mà vẫn chưa đề cập tới việc liên quan đến “Thánh Nữ”. Vậy một giáo phải kiểu này tập hợp tín đồ dựa trên căn cứ gì? Với chính giáo hay tà giáo? Mà thiếu khả năng tập hợp tín đồ, cũng đồng nghĩa với sự diệt vong.

“Những bạn bè xung quanh tôi đều có cách nhìn riêng về thế giới, về cuộc đời. Những cách nhìn này có thể giúp ta can đảm tiến bước trên đường đời, khiến ta không cảm thấy e ngại, run sợ trước bất kì phong ba bão táp nào. Vòng tròn nhỏ này của chúng tôi được đặt tên là “Thánh Nữ”. Vậy tại sao lại là “Thánh Nữ”? Hôm nay tôi xin mạn phép được đưa ra câu hỏi này cho mọi người. Nếu bạn thấy môi trường của chúng tôi hòa hợp thân thiện, muốn tiếp tục đến tham gia buổi họp sau, tới khi đó bạn sẽ biết câu trả lời. Vấn đề lớn nhất của người Trung Quốc hiện giờ là thiếu tín ngưỡng. Song may là bây giờ chúng tôi đã tìm thấy tín ngưỡng kiên định cho bản thân, chân thành hi vọng bạn cũng có thể gia nhập với chúng tôi”.

Tiết Dĩnh kết thúc bài diễn thuyết, hoặc bài giảng đạo của mình bằng đoạn thuyết giảng trên. Tuy nhiên, buổi tụ họp này chưa dừng lại ở đó, các thính giả bên dưới kết thành các nhóm nhỏ, bắt đầu chia sẻ thu hoạch sau buổi nói chuyện hôm nay, đồng thời khích lệ những người mới đến tham gia lần đầu, nói về những khó khăn mới đây của bản thân để “thư giãn thân tâm”.

Viên Cát kéo tôi nhập vào một nhóm – chừng hơn hai chục người, các thành viên trong nhóm lần lượt phát biểu theo thứ tự. Không lâu sau, Tiết Dĩnh cũng xuất hiện, cô ta hình như chỉ đến nghe, nhưng đã lập tức bị những tín đồ cũ níu lấy, khẩn khoản đề nghị cô ta chút nữa lên phát biểu lời kết sau cùng cho buổi họp.

Đến lượt mình, tôi mang câu chuyện tình yêu – đã được soạn sẵn ra, thuật lại một lượt và nhận được rất nhiều ánh mắt an ủi của mọi người. Vì không thể không giới thiệu qua đôi nét về bản thân, nên tôi cứ có gì nói đấy, rằng tôi là một phóng viên. Lúc nhắc đến công việc này, qua đuôi mắt mình, tôi quan sát thấy thần sắc Tiết Dĩnh hơi dao động, Viên Cát cũng có phần bất ngờ. Anh ta hỏi tôi làm gì, song tôi chỉ trả lời một cách mơ hồ.

Điều Tiết Dĩnh phát biểu sau đó không nằm ngoài những điều ban nãy cô ta đã nói, nhưng bây giờ lại được phát triển thêm lên dựa trên ý kiến của các thành viên trong các nhóm nhỏ. Sau khi cô ta nói xong, tiếng vỗ tay vang rền như sấm dậy, còn cô ta thì cáo lui.

Lúc đó về cơ bản, các nhóm nhỏ cũng đã kết thúc thảo luận, Viên Cát dẫn tôi đi gặp mọi người hàn huyên dăm ba câu rồi chuẩn bị ra về. Bấy giờ có một người chạy tới, ghé sát tai Viêm Cát thầm thì đôi câu; sau đó anh ta, bảo tôi đợi một lát, rồi chạy về phía một góc khác trong phòng.

Đưa mắt nhìn theo, tôi phát hiện thấy người đang đợi anh ta chính là Tiết Dĩnh.

Tiết Dĩnh trao đổi vài câu với đối phương. Trong lúc nói chuyện, thấy tôi đang nhìn về phía mình, cô ta hơi gật gật đầu ra hiệu với tôi.

Phải chăng thân phận phóng viên của tôi đã khiến Tiết Dĩnh trở nên cảnh giác? Vốn dĩ tôi đã định bịa ra một công việc ít nhạy cảm hơn, nhưng sau khi Tiết Dĩnh xuất hiện, tôi đã thay đổi chủ ý. Ba năm về trước, khi tôi đến bệnh viện phỏng vấn, rất có thể cô ta đã nhìn thấy tôi. Nếu thật sự trí nhớ cô ta còn tốt, thì việc tôi khai gian công việc sẽ chỉ biến “lợn lành thành lợn què” mà thôi.

Sau khi quay lại Viên Cát chẳng nói gì, khiến tôi càng cảm thấy bất an hơn.

Lúc bước chân ra khỏi lớp học, bầu không khí ban đêm tạt vào mặt tôi ở ngoài này rõ ràng dễ thở hẳn bầu không khí trong kia. Tôi và Viên Cát đi với nhau, xuyên qua sân tập, hướng về phía cổng trường.

“Na Đa, cậu thấy tối nay thế nào?”

“Không khí trong đó rất tuyệt, song tôi thấy hơi kì lạ, chắc do xưa nay tôi chưa từng tham gia những buổi tụ họp kiểu này!” – Là phóng viên thì cẩn thể hiện một chút nhạy cảm nghề nghiệp, nếu không sẽ thật giả dối.

“Tham gia thêm mấy lần nữa, dần dà cậu cũng sẽ quen thôi. Thực ra chúng tôi là một tổ chức giáo hội gồm những người có chung một tín ngưỡng”.

“Ủa?” – Tôi không ngờ Viên Cát ngửa bài nhanh và thẳng thắn vậy.

“Đừng lo. Chúng tôi không phải là tà giáo!” – Viên Cát vội nói, “Đúng ra, đến tham gia thêm mấy lần tự khắc cậu sẽ biết, song vừa nãy Tiết thượng sư bảo tôi nói thẳng với cậu, không cần che che giấu giấu nữa. Người làm nghề như của cậu ắt sẽ hiểu nhiều biết rộng, tín ngưỡng của chúng tôi rốt cuộc có thật hay không tin chắc cậu sẽ sớm nhận ra.”

Sợ tôi đoán ra nên mới nói thẳng? Hay Tiết Dĩnh nghĩ thu nhận thêm một tín đồ là phóng viên thì sẽ tạo ra hiệu quả thị phạm tốt. Nhưng vấn đề là làm thế nào cô ta có thể khẳng định là tôi sẽ “tin”?

“Xin ngợi ca người, đáng Thiên tôn, vị thần duy nhất!” – Viên Cát dừng lại bên đường biên của sân tập, hạ giọng niệm. Câu nói có vẻ như một câu chú này khiến thần sắc anh ta thoắt trở nên vô cùng thành kính, “Nhất định cậu sẽ tin vào đấng Thiên tôn, đó chẳng phải là câu nói suông, cậu sẽ nhìn ra chân tướng của thế giới này”.

“Chân tướng? Chân tướng gì?” – Tôi thầm nghi ngại, cái tên Thiên Tôn này quả chẳng có gì là sáng tạo.

Khóe miệng Viên Cát nhếch lên cười một cách thần bí: “Đúng ra có một số chuyện chỉ tín đồ đích thực như tôi mới được hay biết. Song nghe nói chẳng thể nào bằng tận mắt trông thấy. Một giờ rưỡi chiều mai, tại khu vực X sẽ mở phiên tòa sơ thẩm xét xử công khai. Tuy nói là công khai, song lại không công bằng, người bị đưa ra xét xử là một tín đồ của chúng tôi. Dù luật pháp của thế giới này phán quyết anh ta thế nào, thần hội cũng tuyên bố anh ta vô tội. Cậu nhất định phải đi, rồi cậu sẽ nhìn thấy thần tích”.

Vào giai đoạn mới hình thành ban đầu, mọi tôn giáo đều cỏ rất nhiều thần tích. Ví dụ như Jesus Christ với năm chiếc bánh cùng hai con cá, cũng khiến cho năm nghìn người no nê; như Đức Phật Thích Ca Mâu Ni tiên đoán vào thời gian Đức Phật qua đời, mặt đất rung động mạnh. Dựa trên hằng hà sa số những điều khó có thể tưởng tượng, khó có thể giải thích, họ tập hợp được tín đồ và khiến cho giáo lý của mình được lưu truyền.

Thánh Nữ giáo cũng cần thi triển thần tích; hơn thế, cần phải thi triển ngay tại tòa, nơi có vẻ khó giở trò nhất. Đó sẽ kiểu thần tích gì?

Cứ đợi xem.

Phiên tòa xét xử không công bằng ư? Một tín đồ vô tội ư?

Tôi rút di động ra gọi cho cảnh sát Vương.

“Phiên tòa xét xử mở màn của Lã Vãn Cường mà lần trước anh bảo tôi, được định ngày rồi à? Là ngày mai phải không?”

“Đúng, sao anh biết?”

“Ở tòa án chiều mai?”

“Không sai. Anh định đến dự à?”

“Ôi, trời!”

Đáng lẽ chiều hôm nay nóng gắt, nhưng khoảng tiếng rưỡi trước, lớp mây dày đã che ngang mặt trời, không khí càng lúc càng ngột ngạt hơn, báo hiệu cho một cơn mưa lớn sắp kéo đến.

Tòa án nhân dân sơ thẩm khu vực X – thành phố Thượng Hải là một tòa nhà bề thế, vuông vắn nổi bật, mọc lên sừng sững, mà từ phía xa ta đã có thể trông thấy. Đi đến trước cổng tòa án, ta mới nhận ra kì thực còn phải băng qua một quảng trường rộng cùng những bậc thang dài, thì mới vào được bên trong tòa án. Nếu là kẻ có điều khuất tất trong lòng, e là khi đặt chân lên những bậc thang trước tòa nhà màu trắng trang nghiêm đó, hẳn sẽ thấy vô cùng bứt rứt khó chịu.

Song lúc này, thu hút sự chú ý của tôi lại là hai chiếc xe cảnh sát cùng chiếc mô tô chuyên dụng đang đỗ trước cổng tòa án.

Lúc tôi đứng lại nhìn về phía mấy chiếc xe thì cửa chiếc xe đi trước bật mở, cảnh sát trưởng Vương bước ra ngoài.

“Anh dừng xe ngay chỗ này không sợ đánh rắn động cỏ sao?” – Tôi hỏi.

Cảnh sát trưởng Vương nhăn nhó cười: “Tôi muốn nó thấy kinh động rồi bỏ đi luôn ấy chứ, nếu có chuyện xảy ra ở tòa, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng. Nguồn tin của anh đáng tín không thế?”

Đây chẳng phải là lần đầu anh ta hỏi tôi; về phần mình, tôi đành phải lặp lại rằng: “Tôi đã thuật lại y nguyên toàn bộ điều tôi nghe thấy tối qua cho anh. Nếu phiên tòa kết thúc mà không có chuyện gì xảy ra, và cái gọi là “thần tích” không xuất hiện, thì chẳng những tên phóng viên tôi đây sẽ không trở thành tín đồ, mà ngay cả những tín đồ cũ cũng sẽ vô cùng thất vọng. Nếu không chắc chắn phần nào, tôi nghĩ chúng chẳng dám mạnh miệng tuyên bố vậy đâu”.

“Hi vọng không có chuyện gì xảy ra!” – Cảnh sát trưởng Vương thở dài nói.

“Công việc chuẩn bị ở đây, anh bố trí vẹn toàn rồi chứ?”

“Vẹn toàn ấy hả? Làm quái gì có thứ gọi là vẹn toàn, huống chi bọn tôi và tòa án là hai hệ thống khác nhau, thời gian lại quá gấp, tính từ lúc anh gọi tôi tối hôm qua đến giờ mới chỉ mấy tiếng đồng hồ!” – Cảnh sát trưởng khẽ trách tôi.

Nguồn: truyen8.mobi/t125604-dua-tre-giay-chuong-12-13.html?read_type=1


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận