“Ấy đến Bắc Kinh bao giờ chưa?”.
“Đến rồi, hồi bé bố mẹ có đưa tớ đến. Hồi ấy tớ mới ba tuổi nên cũng coi như là chưa đến”.
“Thế thì cũng chưa đi Thiên An Môn, Đại học Bắc Kinh, Đại học Thanh Hoa bao giờ nhỉ?”. Sở Giang Nam hỏi tôi.
“Chưa”. Tôi ngây thơ trả lời.
“Đúng là bé ngốc, cô bé ngốc!”.
Cậu ấy gọi tôi là cô bé ngốc, ba chữ cô bé ngốc đó như có từ tính mà như đang tỏa hương thơm. Tôi cúi đầu xuống và cười thầm, thế là cậu ấy càng được thể gọi tiếp bên tai tôi, cô bé ngốc.
Phải rồi, tôi ngốc.
“Tớ thích sự ngốc nghếch của ấy”.
“Tớ biết ấy thích sự ngốc nghếch của tớ”.
Cậu ấy dắt tôi lên xe bus. Chỉ còn một chỗ ngồi thôi, cậu ấy nhường tôi ngồi xuống còn mình thì bám vào tay vịn. Người trên xe bus chen chúc như cá sardine[1], cậu ấy cố gắng che chở cho tôi, và nói thầm: “Tớ sẽ không cho ai chạm vào người ấy, cho dù vô tình cũng không được chạm!”.
[1] Cá Sardine (cá mòi) thường di chuyển theo đàn rất đông.
“Ấy đi Trường Thành chưa?”.
“Cũng chưa”.
“Thế mình đi Trường Thành nhé!”.
Vì chỉ có một ngày nên đi Trường Thành có lẽ là sự lựa chọn tốt nhất. Được đi cùng với Giang Nam, cho dù có xuống địa ngục tôi cũng chịu.
“Ừ”. Tôi nói: “Ấy bảo đi đâu thì đi đấy”.
Chắc là người con gái nào khi yêu cũng đều trở nên yếu đuối, ngốc nghếch, không phân biệt được phương hướng như vậy thôi. Ai mà biết được hướng Bắc ở phía nào kia chứ? Không biết hướng Bắc ở đâu cũng là chuyện hết sức bình thường thôi mà.
Xe bus bỗng phanh gấp, cậu ấy đột nhiên đứng không vững rồi đổ ập lên người tôi, chúng tôi ôm chặt lấy nhau.
Mặt tôi bỗng đỏ ửng lên.
Trong phút chốc, chúng tôi nắm tay nhau. Trên xe bus của Bắc Kinh, giữa một xe người đông như cá sardine, chúng tôi đã nắm tay nhau. Cậu ấy không nhìn tôi, tôi cũng không nhìn cậu ấy nhưng tay thì vẫn nắm chặt. Đây là bí mật của chúng tôi mà thôi.
Đến Trường Thành.
Ôi, gió to quá!
Gió thổi tung mái tóc đen của tôi. Sở Giang Nam nắm tay tôi: “Nào, đi theo tớ nhé!”.
Đây là Trường Thành trong trí tưởng tượng của tôi sao? Thậm chí còn hùng vĩ hơn trên ti vi nữa, những bậc cầu thang rất dốc. Chúng tôi leo rất nhanh, đi qua hết Phong Hỏa Đài[2] này đến Phong Hỏa Đài khác, cuối cùng nơi chúng tôi đến dường như không có một bóng người.
[2] Nơi dùng để đốt lửa truyền tin trên Trường Thành.
Chỉ có tôi và cậu ấy thôi.
Gió rất lớn, nhưng tôi vẫn nghe thấy hơi thở của Giang Nam. Cậu ấy đứng cạnh tôi, chúng tôi cùng nhìn ra xa. Lớp tuyết mỏng phủ trên đỉnh núi xa xa. Đây là xứ Bắc, là Trường Thành, bên cạnh tôi là người con trai mà tôi thích. Ôi, trên người cậu ấy có một mùi gì đó khó gọi tên, một chút buồn phảng phất, một chút lạnh lùng nhàn nhạt, ánh mắt như của một chú ngựa bất kham, lại có tài hoa hơn người. Tôi biết, từ khi tôi đặt chân lên chuyến tàu đi Bắc Kinh, cậu ấy đã trở thành tôn giáo của tôi.
Mà tình yêu chẳng phải là tôn giáo ư! Tôi nghĩ, tình yêu là tôn giáo, khi yêu một người, sẽ tin tưởng họ và mê đắm họ, thậm chí nguyện vì họ từ bỏ tất cả, kể cả tính mạng. Tình yêu, chính là tôn giáo của mỗi người.
Tôi nhìn khuôn mặt nghiêng của cậu ấy mãi. Cậu ấy bỗng hét to lên: “Vu Bắc Bắc, tớ thích ấy, có Trường Thành làm chứng, tớ thích ấy!”.
Nước mắt tôi bỗng rơi đầm đìa.
“Sao lại thích tớ?”. Tôi hỏi.
Cậu ấy lại gọi tôi là ngốc: “Chẳng lẽ thích ai đó lại cần lý do à? Không cần lý do nào cả!”.
“Nhưng Khả Liên...”. Phải rồi, tôi nghĩ tới Khả Liên, con bé thật đáng thương. Nó thật đáng thương, cứ nhặt nhạnh rác mà cậu ấy vứt đi, nghe ngóng từng động tĩnh của cậu ấy, nó yêu cậu ấy điên cuồng.
Cậu ấy quay mặt lại: “Cám ơn bạn ấy đã thích tớ! Tớ cũng cảm động, nhưng Vu Bắc Bắc này, cảm động không phải là tình yêu, đúng không? Tớ không có cảm giác với Khả Liên, nhưng tớ lại rung động vì những câu văn của ấy. Khi tớ đi hỏi khắp nơi xem ấy là ai, khi tớ va vào ấy, khi ấy đưa thư cho tớ hộ Khả Liên, tớ đã biết, ấy chính là người con gái mà tớ đang tìm!”.
Giang Nam bỗng tiến lại gần tôi, rồi nâng cằm tôi lên. Trong cơn gió lạnh buốt, bàn tay cậu ấy cũng lạnh như băng nhưng mắt cậu ấy như có muôn vàn ngọn lửa đang nhảy múa, đống lửa đó đủ làm tôi tan chảy.
“Ấy có thích tớ không?”. Cậu ấy khẽ khàng hỏi.
“Có”. Tôi lý nhí.
“Thế thì, tớ hôn ấy được không?”.
Tôi đứng đờ ra, nhìn cậu ấy. Đờ đẫn, hoang mang, không biết phải làm gì, thật ngốc nghếch.
Tôi lại đi nói rằng: “Tớ không biết”.
Cậu ấy cười phá lên, nụ cười rất xấu xa: “Vu Bắc Bắc, ấy có biết ấy là cô bé ngốc không?”
“Biết chứ”.
Bởi vì cậu ấy đã từng nói, nếu hôn tôi thì sẽ đồng ý cặp với Khả Liên. Thế thì liệu cậu ấy có đến với Khả Liên không? Tôi hỏi, cậu ấy véo mũi tôi: “Cô bé ngốc nghếch ạ!”.
Cậu ấy kéo tôi vào lòng rồi không hỏi thêm gì nữa, hôn tôi, một nụ hôn sâu thẳm, biển trời như chao đảo. Nụ hôn trong gió mùa đông lạnh như băng, vừa ướt vừa mặn. Tôi tưởng như mình hóa thành một con cá nhỏ lạc vào đại dương bao la, mà nước biển đủ để dìm chết tôi.
Gió thổi tóc tôi bay lên mặt, cậu ấy hôn lên tóc tôi từng sợi, từng sợi một. Cậu ấy nói: “Ba nghìn sợi tóc này, mỗi sợi đều là của tớ nhé! Nụ cười của ấy, nước mắt của ấy, còn nữa, sự ngốc nghếch của ấy cũng là của tớ nốt!”.
“Ấy thích sao?”. Tôi hỏi.
“Tớ yêu chúng”.
Tôi ôm chặt lấy cậu ấy, thành lũy của tôi cuối cùng đã bị nhấn chìm, nhấn chìm cả rồi.
Tôi, thế là “đổ”.
Rất nhiều năm sau đó, khi tôi nhìn thấy Trường Thành trên ti vi, tôi bỗng nhớ tới mùa đông khó quên này. Trời lạnh giá nhưng trong tim tôi và Giang Nam có ngọn lửa đang rực cháy. Có hai thiếu niên đang đứng trên Trường Thành mà ngoắc tay, rồi còn đóng dấu nhau nữa. Hai chúng tôi đứng trong gió buốt ngoắc tay nhau. Sở Giang Nam nói: “Ấy sẽ tốt với tớ cả đời nhé, được không?”.
“Không được”. Tôi nói.
Tôi hỏi: “Tớ có phải người đầu tiên ấy hôn không?”.
“Không”. Cậu ấy trả lời: “Không phải”.
Tôi đau khổ cúi gằm mặt xuống. “Biết ngay mà, cái anh chàng công tử đào hoa này chắc là hôn nhiều con gái lắm rồi!”.
“Không nhiều lắm, chỉ hai thôi”.
Tôi càng giận hơn, không thèm để ý đến cậu ấy nữa, hóa ra, hóa ra cậu ấy đã hôn những hai người!.
Cậu ấy nắm lấy vai tôi: “Không phải tớ hôn người ta, mà là người ta hôn tớ, tớ chịu, tớ không kháng cự được! Ấy nghĩ xem nhé, hồi ý tớ mới có một tuổi, mẹ tớ hôn tớ trước, rồi đến bà ngoại hôn tớ. Hai người ấy bỗng nhiên hôn tớ khi tớ còn chưa biết gì, ấy bảo tớ phải làm thế nào? Tớ chẳng có sức phản kháng ấy chứ”.
“A”. Tôi hiểu ra đang bị cậu ấy chọc, liền đánh cậu ấy.
Cậu ấy lại hỏi: “Ở bên tớ cả đời nhé?”.
“Không được!”.
“Tại sao?”.
Tôi hạ giọng: “Tại sao là cả đời? Mà cả kiếp sau, kiếp sau nữa, hết đời này sang kiếp khác, mãi mãi, tất cả thời gian tớ sẽ đều ở bên ấy! Không rời xa một giây nào cả!”.
Cậu ấy nhìn tôi rồi lại véo mũi tôi: “Tớ biết mà, tớ tìm đúng người rồi!”.
Hôm đó, chúng tôi cùng ăn mì trộn Bắc Kinh trong một quán nhỏ dưới chân Trường Thành. Lần đầu tiên ăn mì trộn, có mì sợi dai, có dưa chuột nạo, có trứng sốt cà chua, còn có tương đậu. Giang Nam còn tự tay bóc cho tôi một nhánh tỏi to: “Ăn đi này”. Cậu ấy nói: “Chống lạnh”.
“Sẽ có mùi đấy”. Tôi nói: “Miệng sẽ dính mùi”.
“Tớ không sợ!”. Cậu ấy cười hi hi: “Ấy thế nào tớ cũng vẫn thích mà!”.
Cậu ấy lại đưa tay ra.
“Lại muốn véo mũi tớ à?”. Tôi hỏi.
Cậu ấy nói: “Ừ, tớ thích véo mũi ấy! Ấy biết không, mũi ấy nhìn giống mũi người Hy Lạp, không giống mũi của người Trung Quốc tí nào! Hay ấy là con lai? Mắt ấy nhìn cũng không giống người khác, hơi có màu xanh đấy. Ấy đã từng xem phim Rạp chiếu phim thiên đường (Nuovo cinema Paradiso) chưa? Trong phim có một câu nói mà tớ rất nhớ: “Phụ nữ mắt xanh rất khó hiểu”. Mắt ấy hơi có màu xanh đấy”.
“Vậy à?”.
Tôi lập tức lấy chiếc gương con ra soi. Hóa ra là bị lừa, tôi làm gì có mắt xanh, mắt tôi đen sì.
“Đen mà, đen mà”. Tôi nói: “Đen như màn đêm ấy”.
Cậu ấy suốt ngày trêu tôi thế thôi, tôi không ngờ cậu ấy lại thú vị như thế, cậu ấy rất đáng yêu. Cậu ấy nói: “Thế thì phải chia cho ai”. Tôi lại nhớ tới Khả Liên, tôi hỏi cậu ấy: “Thế còn Khả Liên thì làm thế nào?”.
“Vu Bắc Bắc à, tớ hy vọng ấy sẽ hiểu, tớ thích ấy, yêu ấy, không muốn có người thứ ba. Nếu ấy cứ nhắc tới Khả Liên, mối quan hệ này sẽ rất phức tạp, ấy hiểu không?”.
“Hiểu”.
Phải đấy, mọi thứ trên thế gian này đều có thể chia sẻ với người khác, chỉ trừ tình yêu mà thôi. Vì tình yêu là ích kỷ, là duy nhất. Nó là của riêng mỗi người. Cho dù bạn thân của tôi là Khả Liên, dù trong lòng tôi thấy tội lỗi như đang ăn cắp, ăn trộm, nhưng tôi không thể đem tình yêu của mình ra chia cho Khả Liên.
Tối, ga Bắc Kinh.
Chúng tôi ngồi trong nhà chờ tàu, vì hệ thống sưởi không tốt lắm nên rất lạnh, chúng tôi dựa sát vào nhau.
“Đến Hàng Châu gọi cho tớ ngay nhé. Chăm học vào! Chắc chắn ấy sẽ thi đỗ đại học, mà đỗ trường ở Bắc Kinh nhé! Kết quả của tớ cũng thường thôi, nhưng tớ sẽ cố gắng. Mùa xuân năm sau ở Bắc Kinh có cuộc thi chọn ca sĩ, tớ sẽ tham gia!”. Những gì cậu ấy dặn, tôi đều đồng ý, tôi thấy mọi thứ trước mắt cứ như trong giấc mơ.
Chúng tôi nói chuyện như thế một hồi, nhanh quá, ngày hôm nay trôi qua nhanh quá đỗi. Tôi không nỡ rời xa cậu ấy chút nào, vậy đấy, không nỡ rời xa.
“Sau khi thi đại học xong chúng mình sẽ gặp nhau nhé, sắp thi rồi còn gì! Sẽ nhanh thôi!”.
“Không, trước đó phải gặp nhau nữa chứ”. Tôi nói: “Tớ sẽ rất nhớ ấy, nhớ phát điên mất!”.
“Ừ được thôi”. Cậu ấy lại đưa tay ra véo mũi tôi.
“Tớ sẽ nhớ ấy lắm!”. Tôi nói.
“Tớ cũng thế! Tớ sẽ nhớ ấy vô cùng vô cùng! Nhiều vô cùng vô cùng!”.
“Tớ sẽ nhớ nhiều hơn vô cùng vô cùng vô cùng !”.
Chúng tôi vừa cười vừa trò chuyện, mắt tôi đã rơm rớm nước. Lần này tôi đã làm đúng. Nếu không dám tới đây, làm sao có thể chạm được tới tình yêu của mình?
Vì thế, tôi phải cám ơn sự dũng cảm và bất chấp sĩ diện của mình. Yêu tới mức này, thì chẳng cần sĩ diện nữa, sĩ diện so với tình yêu mà nói là chuyện thật xa vời.
Tôi sắp phải lên tàu rồi. Sở Giang Nam mua hai quả táo đỏ, vài quả chuối, kẹo ô mai, còn mua cả mì tôm và nước nữa. Cậu ấy dặn: “Khi nào đói thì ăn nhé! Ăn no rồi mới được nhớ tớ, nếu không thì chẳng có sức mà nhớ đâu!”.
“Ừ”. Tôi nói: “Tớ ăn no xong sẽ nhớ ấy!”.
Ở ga, tôi hình như là người cuối cùng lên tàu. Sở Giang Nam vẫy tay chào: “Đừng nói chuyện với đàn ông nhé! Mệt thì nghe nhạc ấy! Nhớ ăn nhiều hoa quả vào kẻo bị nóng đấy!”.
Còn tôi thì chỉ một mực nói rằng: “Sở Giang Nam, ấy phải nhớ tớ đấy, viết thư cho tớ, gọi điện cho tớ thường xuyên nhé!”.
Tàu hỏa đem những câu cuối cùng của tôi đi theo, tôi đứng ở bên cửa sổ tàu và khóc.
Tạm biệt, Sở Giang Nam của em. Tạm biệt Bắc Kinh.
Chương tiếp theo sẽ được cập nhật nhanh nhất đến bạn đọc !