Tôi không có luật sư chuyên những vụ hình sự - mà ai có? - vì vậy tôi gọi cho Shauna từ một máy điện thoại trả tiền ở hành lang và giải thích tình thế. Cô không lãng phí chút thời gian nào.
“Tớ gọi được đúng người ngay,” Shauna nói. “Ngồi vững nhé.”
Tôi đợi trong phòng thẩm vấn. Carlson và Stone đủ tốt bụng để chờ tôi. Họ dành thời gian thì thầm với nhau. Nửa giờ trôi qua. Một lần nữa im lặng gây lo lắng bồn chồn. Tôi biết đó chính là thứ mà họ muốn. Nhưng tôi không thể ngăn bản thân mình. Xét cho cùng, tôi vô tội. Làm thế nào tôi có thể làm hại bản thân mình nếu tôi cẩn thận?
“Khi được tìm thấy, vợ tôi bị đóng dấu một chữ cái K,” tôi nói với họ.
Cả hai ngước lên. “Thứ lỗi cho tôi,” Carlson nói, nghển cái cổ dài lại về phía tôi. “Anh đang nói chuyện với chúng tôi?”
“Khi được tìm thấy, vợ tôi bị đóng dấu một chữ cái K,” tôi nhắc lại. “Tôi đã ở trong bệnh viện sau khi bị chấn động bởi một vụ tấn công. Anh không thể nghĩ...” tôi ngừng ở đó.
“Nghĩ cái gì?” Carlson nói.
Việc đã làm thì phải làm cho đến nơi đến chốn. “Rằng tôi có liên quan gì đó đến cái chết của vợ tôi.”
Đó là lúc cánh cửa bật tung, và một phụ nữ tôi nhận ra quen thuộc từ màn hình tivi giậm chân bước vào phòng. Carlson nhảy lùi lại khi anh ta trông thấy bà. Tôi nghe thấy Stone lầm bầm “Chó chết”.
Hester Crimstein chẳng buồn mở màn giới thiệu. “Thân chủ của tôi có yêu cầu luật sư phải không?” bà hỏi.
Nhờ Shauna. Tôi chưa bao giờ gặp luật sư của tôi, nhưng tôi nhận ra bà từ phần xuất hiện ngắn ngủi của bà với tư cách một “chuyên gia luật“ trên các chương trình gặp gỡ trò chuyện và từ chương trình riêng của bà Crimstein on Crime trên Court TV. Trên màn ảnh, Hester Crimstein rất lanh lợi, sắc bén và thường để lại các vị khách trong tình trạng tả tơi thảm hại. Khi gặp trực tiếp, ở bà toát ra một thứ hương quyền lực kỳ dị bậc nhất, loại người nhìn mọi người khác cứ như thể bà là một con hổ đói và họ là những con linh dương gazen bị què.
“Đúng thế,” Carlson nói.
“Vậy mà các anh ở đây, hoàn toàn lịch thiệp và dễ chịu, vẫn thẩm vấn anh ta.”
“Anh ta mở miệng nói chuyện với chúng tôi trước.”
“Ồ, tôi hiểu rồi.” Hester Crimstein mở đánh tách cái cặp đựng tài liệu, moi ra một cây bút cùng tờ giấy và ném chúng lên bàn. “Viết tên anh ra.”
“Xin lỗi, cái gì cơ?”
“Tên anh, anh chàng đẹp trai. Anh biết cách đánh vần tên mình chứ?”
Đó là một câu hỏi tu từ, nhưng Crimstein vẫn đợi một câu trả lời.
“Có,” Carlson đáp.
“Có biết,” Stone chen thêm.
“Tốt. Viết tên ra. Khi tôi đề cập trên chương trình của tôi, làm cách nào hai người chà đạp lên quyền được quy định theo hiến pháp của thân chủ tôi, tôi muốn chắc chắn mình có được đúng tên. Chữ viết hoa một cách rõ ràng, xin vui lòng.”
Bà cuối cùng nhìn thấy tôi. “Đi thôi.”
“Gượm đã,” Carlson nói. “Chúng tôi xin phép hỏi thân chủ của bà một vài câu hỏi.”
“Không.”
“Không? Mỗi thế thôi?”
“Chính xác. Anh không nói chuyện với anh ta. Anh ta không nói chuyện với anh. Không bao giờ. Hai anh hiểu chứ?”
“Hiểu,” Carlson nói.
Bà liếc lại Stone.
“Hiểu,” Stone nói.
“Rất cừ, hai anh bạn trẻ. Bây giờ có phải anh đang bắt giữ bác sĩ Beck?”
“Không.”
Bà quay về phía tôi. “Cậu còn đợi cái gì?” bà giận dữ nói với tôi. “Chúng ta ra khỏi đây.”
Hester Crimstein không nói một lời nào cho đến khi chúng tôi yên vị trong chiếc limousine của bà.
“Cậu muốn tôi thả cậu xuống chỗ nào?” bà hỏi.
Tôi đưa người lái xe địa chỉ phòng khám.
“Kể cho tôi về cuộc thẩm vấn,” Crimstein nói. “Không bỏ sót gì.”
Tôi thuật lại chi tiết cuộc đối thoại với Carlson và Stone hết sức có thể. Hester Crimstein không hề liếc mắt nhìn sang tôi. Bà lấy ra một quyển sổ ghi chép trong ngày to hơn vòng eo của tôi và bắt đầu đọc lướt qua.
“Vậy những bức ảnh vợ cậu,” bà nói khi tôi kể xong. “Cậu không chụp chúng?”
“Không.”
“Và cậu đã nói với hai gã giống nhau như đúc điều đó?”
Tôi gật đầu.
Bà lắc đầu. “Bác sĩ. Luôn là những khách hàng tệ nhất.” Bà hất một lọn tóc ra sau. “Được rồi, thế là cậu khờ, nhưng không ngu. Cậu nói cậu chưa bao giờ nhìn thấy những bức ảnh này trước đây?”
“Chưa bao giờ.”
“Nhưng khi họ hỏi cậu điều đó, cậu cuối cùng lại câm bặt.”
“Phải.”
“Tốt hơn rồi,” bà gật đầu nói. “Câu chuyện về việc cô ấy bị những vết bầm trong một tai nạn ôtô. Nó là sự thật?”
“Xin lỗi, bà nói gì kia?”
Crimstein gấp cuốn sổ ghi chép lại. “Nghe này... Beck, phải không nhỉ? Shauna bảo mọi người gọi cậu là Beck, vì vậy cậu không phiền nếu tôi cũng gọi thế chứ?”
“Không.”
“Tốt. Nghe này, Beck, cậu là bác sĩ, phải không?”
“Phải.”
“Cậu ân cần với bệnh nhân?”
“Tôi cố được thế.”
“Tôi không. Dù một chút cũng không. Cậu muốn được chiều chuộng, tiếp tục ăn kiêng và thuê Richard Simmons. Vì vậy hãy bỏ qua tất cả những xin lỗi, bà nói gì kia và thứ lỗi cho tôi và tất cả những trò cảm giác khó chịu kia đi, được chứ? Chỉ trả lời câu hỏi của tôi. Câu chuyện tai nạn xe ôtô cậu kể cho họ. Thật không?”
“Thật.”
“Bởi vì bọn nhân viên FBI sẽ kiểm tra tất cả những việc đó. Cậu biết điều đó, phải không?”
“Tôi biết.”
“Được rồi, ổn, vậy là ở chỗ này chúng ta đã rõ ràng.” Crimstein hít một hơi. “Vậy có thể vợ cậu đã để một người bạn chụp những bức ảnh đó,” bà nói, đoán chừng các khả năng. “Vì lý do bảo hiểm hay gì đó. Trong trường hợp cô ấy muốn kiện. Điều đó nghe có vẻ hợp lý, nếu như người ta cần bằng chứng.”
Điều đó với tôi chẳng hợp lý gì cả, nhưng tôi giữ ý nghĩ đó cho riêng mình.
“Vậy câu hỏi uno thứ nhất: Những bức ảnh đó đã ở đâu, Beck?”
“Tôi không biết.”
“Dos thứ hai và tres thứ ba: Làm thế nào bọn FBI có được chúng? Tại sao bây giờ những bức ảnh này lại xuất hiện?”
Tôi lắc đầu.
“Và quan trọng nhất, bọn họ đang cố buộc tội gì cho cậu? Vợ cậu đã chết được tám năm. Hơi muộn cho chuyện buộc tội bạo hành cho người chồng.” Bà ngồi lại và ngẫm nghĩ về việc đó trong vòng một hay hai phút. Rồi bà ngước lên và nhún vai. “Không quan trọng. Tôi sẽ gọi vài cú điện thoại và tìm ra đang có chuyện gì. Trong lúc chờ đợi, đừng khờ dại. Không nói gì với bất cứ ai. Cậu hiểu chứ?”
“Hiểu.”
Bà ngồi lại và nghĩ về chuyện đó thêm một lúc. “Tôi không thích chuyện này,” bà nói. “Tôi không thích chuyện này, không một chút nào.”
Chương tiếp theo sẽ được cập nhật nhanh nhất đến bạn đọc!