Vào ngày 12, tháng Năm, 1970, Jeremiah Renway và ba người bạn cực đoan đã cho nổ bom tại khoa Hóa trường đại học Eastern State. Tin đồn từ Weather Underground rằng các nhà khoa học thuộc lực lượng quân đội đã sử dụng phòng thí nghiệm của trường để tạo ra một loại bom napalm mạnh hơn. Bốn sinh viên, trong một cơn hứng khởi sáng tạo độc đáo đã tự đặt tên cho mình là Tiếng gào Tự do, quyết định đứng lên thực hiện việc đó một cách ấn tượng nhưng đầy phô trương.
Vào thời điểm đó, Jeremiah Renway không biết tin đồn thực hư thế nào. Giờ đây, hơn ba mươi năm sau, ông nghi ngờ nó. Không quan trọng. Vụ nổ không làm hư hại bất cứ thứ gì trong phòng thí nghiệm. Tuy nhiên, hai nhân viên bảo vệ của trường đã vấp phải một cái túi khả nghi. Khi một người nâng cái túi lên, nó nổ tung, giết chết cả hai.
Cả hai đều có con.
Một trong những đồng sự “chiến đấu vì tự do“ của Jeremiah bị bắt hai ngày sau đó. Ông ta vẫn nằm trong tù. Người thứ hai chết do bị ung thư ruột già năm 1989. Người thứ ba, Evelyn Cosmeer, bị bắt năm 1996. Cô ta hiện nằm tù với mức án bảy năm.
Jeremiah tẩu thoát vào rừng đêm đó và không bao giờ liều đi ra. Ông gần như không nhìn thấy người hay nghe đài, xem tivi. Ông chỉ dùng điện thoại một lần duy nhất - và đó là trong trường hợp khẩn cấp. Mối liên hệ thực sự duy nhất của ông với thế giới bên ngoài là thông qua báo chí, tuy nhiên những gì báo chí đăng tải về sự kiện xảy ra ở đây tám năm trước đều sai cả.
Sinh ra và lớn lên ở vùng đồi thấp dưới chân núi phía Tây Bắc Georgia, cha Jeremiah đã dạy con trai mình tất cả các kỹ năng để có thể sống sót, tuy nhiên bài học quan trọng hơn tất thảy chỉ đơn giản thế này: Tin tưởng vào tự nhiên thì được, con người thì không. Jeremiah đã quên bẵng bài học đó trong một thời gian. Giờ đây ông sống bằng nó.
Sợ cảnh sát truy tìm gần thành phố mình sinh ra, Jeremiah đến cánh rừng ở Pennsylvania. Ông cuốc bộ một thời gian, đổi chỗ cắm trại mỗi đêm hay hai đêm một lần, cho đến khi ông tình cờ phát hiện ra khu hồ Charmaine khá dễ chịu và an toàn. Khu cắm trại của hồ có đám giường cũ có thể vào trong trú ngụ được khi bên ngoài quá bẩn thỉu. Không mấy người lai vãng đến hồ - phần lớn là vào mùa hè, và ngay cả mùa hè thì cũng chỉ những ngày cuối tuần. Ở đây, ông săn hươu giết thịt trong khung cảnh khá yên bình. Một vài lần trong năm khi hồ có người sử dụng, ông đơn giản chỉ trốn hoặc đi dịch xa lên phía Tây một chút.
Hoặc ông quan sát.
Với những đứa trẻ thường đến đây, Jeremiah Renway là ông Ba Bị.
Bây giờ Jeremiah đứng yên dõi nhìn cảnh sát đi đi lại lại trong những chiếc áo gió màu đen. Áo gió của FBI. Nhìn thấy ba chữ cái in hoa màu vàng đó vẫn làm cho đầu ông như bị một trụ băng đập vào.
Không ai buồn căng cái dải băng vàng khoanh khu vực này lại, có thể vì nó quá hẻo lánh. Renway đã không hề ngạc nhiên khi người ta tìm thấy những thi thể. Phải, hai người đàn ông đã bị chôn sâu và kỹ, nhưng Renway biết nhiều hơn hết thảy: bí mật không thích nằm mãi dưới mặt đất. Đồng phạm trước đây của ông, Evelyn Cosmeer, đã tự biến mình thành một bà mẹ hoàn toàn bình thường ở Ohio trước khi bị bắt, cũng hiểu điều đó. Jeremiah không thoát khỏi được sự trớ trêu.
Ông trốn trong bụi rậm. Ông rất rành ngụy trang. Họ sẽ không nhìn thấy ông.
Ông nhớ cái đêm tám năm trước khi hai gã kia chết - những tiếng súng nổ bất thình lình, tiếng xẻng sục vào đất, tiếng rền rĩ từ đáy huyệt. Ông thậm chí đã cân nhắc có báo lại với cảnh sát chuyện đã xảy ra - tất cả.
Nặc danh, dĩ nhiên.
Nhưng cuối cùng ông không mạo hiểm. Không ai, sinh ra để chịu cảnh ngục tù, Jeremiah biết, mặc dù một số sống sót được qua kiếp nạn ấy. Jeremiah không thể. Ông có một người em họ tên là Perry đã ở tám năm trong nhà tù liên bang. Perry bị giam trong một xà lim nhỏ tí hai mươi ba giờ một ngày. Một buổi sáng, Perry cố tự sát bằng cách đập đầu vào tường xi măng.
Jeremiah cũng sẽ như thế.
Vì vậy ông ngậm chặt miệng và không làm gì cả. Cũng đã tám năm.
Nhưng ông nghĩ về cái đêm hôm đó rất nhiều. Ông nghĩ về người phụ nữ trẻ khỏa thân. Ông nghĩ về những gã đang rình rập. Ông nghĩ về trận ẩu đả gần cái xe. Ông nghĩ về tiếng đập kinh người của gỗ lên da thịt trần. Ông nghĩ về người đàn ông bị bỏ lại sắp chết.
Và ông nghĩ về những lời nói dối. Những lời nói dối, hơn tất thảy, ám ảnh ông.
Chương tiếp theo sẽ được cập nhật nhanh nhất đến bạn đọc!