Đừng Nói Với Anh Ấy Tôi Vẫn Còn Yêu Chương 11


Chương 11
Lớp trưởng, thẳng thắn được khoan hồng, chống cự chịu nghiêm phạt

Có người hỏi, tại sao không thể quên đi được?

Bởi vì, sự yêu thương và chiều chuộng anh dành cho em, tất cả đều tồn tại rất chân thực trong sinh mệnh của em. Cho dù em biết, chán ghét, mệt mỏi, nhạt nhẽo, cũng đều là chân thực…

… Tâm tình tôi lại như một bãi phế thải càng thêm chồng chất.”

~~ Lục Xu ~~

Trần Tử Hàn bình thường luôn là người cuối cùng rời khỏi lớp học rồi khóa cửa, nhưng hôm nay Vương Y Bối một mực ngồi đằng sau đá chân lên ghế anh. Vừa hết giờ một cái, anh liền liếc nhìn cô bằng ánh mắt bí hiểm, sau đó dáng vẻ cam chịu cầm sách quay về chỗ ngồi, thu dọn sách vở rồi vác cặp sách ra khỏi lớp.

Vương Y Bối nán lại trong lớp mấy phút, Lương Nguyệt kéo tay cô: “Còn không đi sao?”

“Cậu đi trước đi, mình còn có việc.”

“Cậu thật sự quyết định nỗ lực học tập đấy à?” Lương Nguyệt thu dọn sách vở, khó tin nhìn Vương Y Bối.

Vương Y Bối chỉ cười trừ. Đây là một bí mật giấu tận sâu trong lòng, cô không muốn chia sẻ, chỉ mong nó là niềm hạnh phúc của riêng mình.

Trần Tử Hàn đứng ngoài cổng khu phòng học, vừa nhìn thấy Vương Y Bối trong tầm mắt, anh liền đi về phía trước. Cô cũng đi theo sau anh nhưng giữ một khoảng nhất định, mãi cho tới khi đến vườn cây nhỏ, cô mới tiến lên sánh vai cùng anh: “Dám phớt lờ mình, giả vờ cũng quá lắm nha!”

Trần Tử Hàn lắc đầu cười: “Mình dám sao? Chỉ là mình biết rõ một chuyện, nhất định không thể cùng cậu lên lớp tự học.”

“Ghét mình?” Vương Y Bối hờn dỗi.

Trần Tử Hàn lấy một quyển sách trong cặp quẳng trên mặt đất, bảo cô ngồi xuống: “Sao có thể chứ? Xưa nay ánh mắt của mình đều không được tốt lắm.”

Còn đả kích trá hình cô, nhưng mà cô cũng không hề tức giận: “Tưởng sách là bảo bối của cậu?”

“Bảo bối là kiến thức, chứ không phải bản thân quyển sách!”

“Trời, nếu mấy lời này không phải là chính cậu nói ra thì mình nhất định sẽ cười chết mất.”

“Có gì mà cười?”

“Chỉ thấy buồn cười thôi!”

Vương Y Bối nhìn một đôi khác trong vườn cây đang trình diễn tiết mục hôn môi, chàng trai ôm chặt lấy cô gái, chạm môi vào.

Cô kéo áo Trần Tử Hàn: “Cậu xem!”

“Có gì hay mà xem. Nhìn trộm là hành vi vô văn hóa.”

“Không phải, ý mình là hình như bọn họ rất có kinh nghiệm.”

Sắc trời đã bắt đầu tối lại, lỗ tai đỏ bừng của Trần Tử Hàn cũng được che đi: “Cậu muốn mình có kinh nghiệm hay không có kinh nghiệm?”

Vương Y Bối vô tư nói: “Mình  muốn cậu chỉ có kinh nghiệm với một mình mình.”

Trần Tử Hàn kéo cô vào trong lòng, nụ cười hiện rõ trên mặt.

Bầu trời đêm vô cùng đẹp, ngàn vạn vì sao lấp lánh trên nền trời đen sẫm. Hóa ra, tâm trạng tốt thì nhìn cái gì cũng đều thấy đẹp, cô siết chặt tay anh: “Sau ngày mai trời sẽ mưa.”

“Dự báo thời tiết nói à?”

“Rõ ràng là mình nói mà.”

“Cậu cũng biết?”

“Hàng năm vào kỳ thi đại học, trời đều mưa, mình nghiên cứu kĩ rồi.”

“Cậu có thể nghiên cứu cái gì có giá trị một chút được không?”

“Cậu!”

Kỳ nghỉ kéo dài ba ngày này là lần duy nhất Vương Y Bối cảm thấy thời gian trôi thật chậm. Ngồi trên ô tô, cô không ngừng nhắn tin cho Trần Tử Hàn, thông báo mình đi tới chỗ nào, nhìn thấy cái gì, ví dụ như trên xe có một đứa trẻ rất đáng yêu, hay có một cậu nam sinh rất đẹp trai cười với cô. Nhưng kết quả, Trần Tử Hàn chốt lại một câu rằng, anh rất lạc quan về cô, căn bản là ngoại hình của cô cũng rất phổ biến.

Suốt một giờ đồng hồ ngồi trên xe ô tô, Vương Y Bối liên tục nhắn tin qua lại với Trần Tử Hàn. Nhìn phong cảnh bên ngoài cửa xe, ánh mặt trời gay gắt khiến cô không còn gì ghét hơn.

Về tới nhà cũng đã khuya, Vương Y Bối ngồi chuyến xe cuối cùng sau khi chuyển xe mới tới nơi, nhưng mà tâm trạng của cô rất vui vẻ.

Từ ngoài đường cái về nhà phải đi qua một khu mộ, trong đó có mộ của ông nội cô. Vương Y Bối đi đến đó, dừng chân ngồi xuống bên mộ phần, trên mặt cỏ vung vãi những dây pháo, thoạt nhìn cũng không đến nỗi quá hiu quạnh.

Cô không hề sợ hãi, đưa tay lên chạm những tảng đá chất đống kia, lòng nặng trĩu, nhưng cũng có phần nào thư thái.

“Ông nội, ông sẽ thích cậu ấy, phải không?”

Cô mỉm cười. Người ta nói, có những người sau khi qua đời sẽ lên thiên đường, ông nội cô nhất định là đang ở đó.

Nếu như mỗi người đều phải trải qua quá trình sinh tử, thì cái tử kia chẳng đáng để người ra chịu bi thương, chỉ cần không quá nhiều khổ đau là được rồi. Giờ phút này cô cảm thấy bản thân mình cũng rất may mắn, ông nội không ra đi trong đau thương, mà rất thanh thản nhẹ nhàng, ngoại trừ chuyện khiến mọi người trở tay không kịp, không thể tin nổi, thì dường như không có gì thiếu sót.

Ở nhà chỉ có mình bà nội, bố mẹ cô đi làm công nhân lâu dài bên ngoài. Về tới nhà, Vương Y Bối giúp bà nội nấu cơm, cô không thích giặt quần áo, may mà ở nhà có máy giặt. Bà nội bình thường không có việc gì làm thì sẽ lôi quần áo và mấy thứ đồ linh tinh ra giặt.

Cuộc sống vẫn luôn bình thường như vậy, cái bất thường chính là tâm tư trong lòng người. Tâm trạng vui vẻ kéo dài sang một thế giới khác, nơi tràn ngập hạnh phúc và ước ao.

Gia đình Trần Tử Hàn ở khu mở rộng bên cạnh thành phố, về nhà anh chỉ cần đi một chuyến xe buýt mười phút là được.

Nhưng mà hôm nay Tôn Thục Mẫn lại tự mình tới đón con trai. Bà nhìn con trai bằng ánh mắt kỳ lạ: “Nhìn di động suốt như vậy làm gì?”

Trần Tử Hàn buông điện thoại: “Con nhìn xem có tin nhắn không.”

“Có tin nhắn thì có chuông báo cơ mà.”

“Con sợ không nghe thấy.”

Tôn Thục Mẫn nhìn con trai: “Dạo này học hành thế nào?”

“Vẫn tốt, sao ạ?”

Tôn Thục Mẫn ngồi bên cạnh nói: “Học cấp ba rồi, còn tham gia công việc của trường nữa, như vậy có bị ảnh hưởng tới việc học không?”

“Mẹ, kết quả học tập và mấy chuyện này không liên quan gì hết.”

“Ừ, là mẹ lo con đảm nhận nhiều việc rồi lại mất thời gian học.”

“Không có chuyện đó đâu mẹ.”

Tôn Thục Mẫn gật đầu: “Vậy đi nghỉ sớm đi.”

Trần Tử Hàn đáp lại một tiếng, nghe thấy tiếng đóng cửa mới lại cầm di động lên xem. Tin báo QQ đã truyền đến: “Sao không nói gì thế? Đáng ghét! Còn không trả lời thì mình sẽ mặc kệ cậu luôn đấy.”

Trần Tử Hàn mỉm cười, nhanh chóng bấm điện thoại.

Cứ như vậy, câu qua câu lại, chuyện trên trời dưới bể gì hai người cũng nói, tán gẫu đến tận lúc ngủ quên.

Tài khoản QQ này là do Vương Y Bối đưa cho Trần Tử Hàn, trước đây anh không chơi mấy thứ này, thậm chí cũng không thấy máy tính có điểm gì hay ho. Anh cũng là một trong số ít các bạn học không ham mê mấy cái trò ấu trĩ này. Thế nhưng hiện giờ anh lại cảm thấy như vậy cũng không đến nỗi nào, ít nhất cũng có thể dùng cách này để cảm nhận được buồn vui của đối phương.

Có điều, ngày hôm sau anh liền sửa chữa phương thức này của bọn họ, nghiêm cấm nói chuyện quá mười hai giờ đêm. Anh cũng không muốn vì sự tồn tại của cô mà làm rối loạn hoàn toàn tới cuộc sống của mình.

Sau khi bắt Vương Y Bối đi ngủ, Trần Tử Hàn liền nhận được một nhắn: “Cậu và cậu ấy thật sự đang hẹn hò?”

Trần Tử Hàn cau mày nhìn thoáng qua tên người gửi, trả lời một chữ: “Ừ.”

 

Thời cấp ba có một câu nói nổi tiếng: đại khảo đại hảo sái, tiểu khảo tiểu hảo sái, bất khảo bất hảo sái(kỳ thi lớn thì chơi nhiều, kỳ thi nhỏ thì chơi ít, không thi không chơi), quan điểm đó hoàn toàn đúng trong đợt thi đại học lần này, mặc dù chỉ là kỳ thi của người khác. Trong lớp bọn họ, số người không làm bài tập về nhà ít nhất cũng phải đến một nửa, vì vậy, những người tới lớp sớm không phải là những người thật sự chăm chỉ học hành, mà là, đến sớm để tranh thủ làm bài tập hoặc tùy tiện chép của nhau.

Vương Y Bối chẳng biết là chạy đi đâu chơi, bài tập cũng để lại mang lên lớp làm.

Trần Tử Hàn bị cô dặn đi dặn lại là phải tới lớp thật sớm, cho nên anh cũng nghe. Nhưng dù cô có bám lấy anh thế nào anh cũng không đồng ý đưa bài tập của mình cho cô chép, trong khi các bạn học khác thì anh rất vô tư.

Vương Y Bối sau khi kháng nghị vô hiệu, đành phải cắm cúi tự làm bài của mình.

“Trời ạ, thật là rắc rối! Không làm nữa.” Vương Y Bối tức giận vê viên tờ bài tập thành nắm tròn ném xuống đất.

Trần Tử Hàn cau mày, khẽ gõ vào đầu cô: “Nhặt lên!”

Cô  ngồi im.

“Nhặt lên!”

Mặc dù rất không cam tâm nhưng cuối cùng cô vẫn phải nhặt tờ giấy lên, sau đó mở ra như thường.

Hai người không hề phát hiện ra, lúc này cả lớp đang kinh ngạc nhìn bọn họ. Hành động, cử chỉ không thân mật nhưng lại có chút mờ ám đã hoàn toàn công bố quan hệ giữa bọn họ “trong sáng” đến cỡ nào.

Ánh mắt ngạc nhiên lúc đầu của bạn học cũng đã chuyển sang “đương nhiên”, tất nhiên những điều này hai người Trần Tử Hàn và Vương Y Bối không hề biết.

Ở cái tuổi này, chuyện trong lớp có bạn học yêu nhau thì mọi người cũng sẽ đứng xem với tư cách mua vui, tuyệt đối không nhiều chuyện mà đi kể với giáo viên, thậm chí còn sẵn lòng giấu giếm.

Nhưng mà mỗi người đều có suy nghĩ của riêng mình, ví dụ như mấy bạn nữ thì vô cùng bất ngờ khi biết Trần Tử Hàn và Vương Y Bối hẹn hò.

Lúc mới đầu, chẳng ai chú ý, dần dần có người để ý tới nhất cử nhất động của hai người bọn họ, cuối cùng cũng phát hiện ra “manh mối”, chứng minh phán đoán của mọi người là sự thật.

Ví dụ như, có người nhìn thấy bọn họ ở vườn cây.

Ví dụ như, có người tận mắt thấy bọn họ nắm tay.

Trần Tử Hàn lại rất sẵn sàng giảng bài cho Vương Y Bối, biểu hiện vô cùng tự nhiên, khiến cho người khác nhìn vào không biết nói gì.

Con người ta ở tuổi này thường rất nhạy cảm, hơn nữa, lại luôn tỏ ra chiều “hiểu rồi”. Vì vậy chỉ cần Trần Tử Hàn và Vương Y Bối đúng là đang hẹn hò thì tuyệt đối sẽ không có người đi hỏi bài Trần Tử Hàn, tuyệt đối sẽ không quấy rầy thế giới riêng của hai người bọn họ.

Người đầu tiên tỏ ra bất mãn là Lương Nguyệt, Vương Y Bối dám trước mắt cô chơi cái trò ái tình này. Có điều, Vương Y Bối cũng sớm nghĩ cách an ủi Lương Nguyệt rồi, mời cô ấy đi uống trà sữa, lập tức đã làm tiêu tan hơn nửa cơn tức giận của cô ấy.

Hai người ngồi trên ghế xoay chân cao trong quán trà sữa, Lương Nguyệt tò mò hỏi: “Cậu và lớp trưởng “thông đồng” với nhau từ bao giờ thế hả? Thật là không thể tin được.”

“Mình chính là người như thế đấy, không đi con đường bình thường, để các cậu phải giật mình.”

Lương Nguyệt khinh bỉ: “Lớp trưởng của chúng ta thật sự đáng thương!”

“Này này này, sao có thể nói thế được chứ!”

Lương Nguyệt thành thật nói: “Mình quả thực không ngờ được Trần Tử Hàn lại cũng yêu sớm, hơn nữa, đối tượng lại là cậu. Thật là quá sức tưởng tượng mà! Chắc chắn trong lớp cũng có rất nhiều người chung ý nghĩ với mình, hơn nữa, cũng rất tò mò cậu và lớp trưởng làm thế nào mà lại yêu nhau, rốt cuộc thì ai là người chủ động?”

Vương Y Bối nhìn chính mình trong tấm gương lớn dán trên tường, hút một ngụm trà sữa: “Chúng mình “lưỡng tình dương duyệt”!”

“Cậu lần này che giấu khá đấy! Ngay cả mình đây mà cũng không phát hiện ra được. Nhưng mà, chủ yêu là không có cách nào nghĩ được đối tượng lại là Trần Tử Hàn.”

Vương Y Bối nhìn chính mình mỉm cười ngọt ngào trong gương, nụ cười mang theo phần nào tự mãn.

Lương Nguyệt lắc đầu, quả nhiên là con gái lúc yêu luôn luôn ở trong trạng thái ngốc nghếch.

Điều khiến Lương Nguyệt ngạc nhiên nhất là khi hai cô đang ở đây uống trà sữa thì Trần Tử Hàn thình lình xuất hiện, trả tiền trà sữa cho hai người xong sau đó nói: “Khuya rồi, nên về ký túc đi ngủ thôi.”

“Còn sớm mà!” Vương Y Bối bất mãn nhìn Trần Tử Hàn, “Một lúc nữa rồi về.”

Trần Tử Hàn lấy di động ra chìa trước mặt cô: “Tiểu thư, mở to hai mắt ra nhìn xem mấy giờ rồi?”

Vương Y Bối bĩu môi, không nói lời nào nữa, trong tay vẫn còn cầm ly trà sữa mới uống một nửa. Cô đang chuẩn bị tụt xuống khỏi ghế xoay thì Trần Tử Hàn lập tức ôm lấy cô, đỡ cô xuống. Vương Y Bối không có biểu cảm gì, Trần Tử Hàn cũng rất thản nhiên. Chỉ có Lương Nguyệt là tỏ ra “nhìn thế là đủ rồi”, hơn nữa trong lòng cô còn thầm nghĩ, Vương Y Bối từ bao giờ lại yếu đuối như vậy chứ, cái ghế thấp như vậy mà cũng cần có người bế xuống.

Nhưng mà dù sao cũng cô phải thừa nhận, hai người này ở bên nhau quả đúng là đẹp đôi không chê vào đâu được, nhìn thế nào cũng rất hài lòng.

Trần Tử Hàn sờ vào ly trà sữa trong tay Vương Y Bối: “Lạnh không?”

“Bình thường.”

“Đừng uống mấy thứ này nhiều quá, có uống thì cũng nên uống ấm.”

“Biết rồi!” Vương Y Bối tỏ ra biết nghe lời vô cùng, sau đó lại đưa nửa cốc trà sữa còn lại cho Trần Tử Hàn, “Mình không uống hết, cậu uống đi!”

Trần Tử Hàn cau mày, nhìn cốc trà sữa hồi lâu mới đưa lên miệng uống hết, bộ dạng “thấy chết mà không sợ”. Anh không uống từng ngụm từng ngụm, mà là một hơi liền hết, ngay cả mùi vị như thế nào anh cũng chưa kịp cảm nhận rõ, chỉ cảm thấy làm như vậy có thể giảm thiểu tối đa sự giày vò.

Lương Nguyệt thấy vậy, tự đáy lòng cảm thấy Vương Y Bối thật sự rất hạnh phúc, cô còn tưởng Trần Tử Hàn sẽ tức giận, thẳng tay ném cốc trà sữa đi.

Trần Tử Hàn vứt cái cốc không vào thùng rác, rồi lại quay lại đi bên cạnh Vương Y Bối. Lương Nguyệt rất tự giác mà đi phía sau, không làm quấy nhiễu đôi tình nhân kia.

Đưa hai cô về ký túc rồi, Trang Tự cũng quay về phòng mình.

Sau khi anh đi rồi, Lương Nguyệt lập tức kéo Vương Y Bối: “Lớp trưởng đại nhân ở trước mặt cậu hoàn toàn khác với lúc trên lớp.”

“Ở trước mặt mình là Trần Tử Hàn, ở lớp học cũng vẫn là Trần Tử Hàn, có gì mà khác?” Vương Y Bối thật không hiểu Lương Nguyệt đang nói cái gì.

Lương Nguyệt cũng không thể nào giải thích rõ được, chỉ cảm thấy lúc ở trên lớp, Trần Tử Hàn có vẻ uy nghiêm của một lớp trưởng, khiến người ta nhìn đã nể phục. Còn ở bên cạnh Vương Y Bối, Trần Tử Hàn lại là một người con trai rất bình thường, yêu chiều bạn gái, dịu dàng săn sóc.

“Vương Y Bối, cậu phải quý trọng vị lớp trưởng vĩ đại của chúng ta nghe chưa, cậu ấy đã chấp nhận cậu rồi.”

Vương Y Bối liếc mắt nhìn Lương Nguyệt: “Mình tốt như vậy, lẽ ra phải là cậu ấy quý trọng mình chứ!”(con gái chị Xu có độ tự sướng rất cao!!!)

Lương Nguyệt lắc đầu, thật sự không hiểu nổi Trần Tử Hàn làm sao lại có thể chịu đựng được Vương Y Bối. Trong lòng cô vẫn luôn cho rằng, Trần Tử Hàn hẳn là thích những cô gái học giỏi, xinh đẹp, tính tình tốt, kiểu con gái dịu dàng hiền thục mà đa số con trai tìm kiếm. Nhưng mà, Vương Y Bối rõ ràng là còn kém rất xa!

Xem ra, Trần Tử Hàn này khẩu vị cũng không giống người thường.

Vừa mới vào trong phòng, Vương Y Bối đã nhận được điện thoại của Trần Tử Hàn: “Về phòng chưa?”

“Ý cậu là gì? Cứ làm như mình còn chạy lung tung ngoài đường ấy.”

Trần Tử Hàn đứng ngoài ban công, khẽ cười: “Chẳng lẽ cậu không có  suy nghĩ như vậy?”

“Có có có! Nhưng có cũng bị cậu bóp chết từ trong trứng nước rồi.”

“Cho nên hãy tự giác một chút!”

“Mình là đứa trẻ ngoan, mình rất tự giác!”

“Cậu nói câu đấy mà không thấy ngượng miệng à?”

“Những đứa trẻ nói thật đều không ngượng miệng.”

“Da mặt cậu càng ngày càng dày.”

“Đâu có…”

Trần Tử Hàn và Vương Y Bối trò chuyện rất lâu, đến lúc đèn ký túc đã tắt anh mới dặn dò cô đi ngủ.

Lúc anh quay vào trong phòng, bạn cùng phòng liền yếu ớt mở miệng: “Lớp trưởng mà cũng nói chuyện điện thoại, cũng gia nhập vào đội ngũ kiếm tiền cho công ty viễn thông rồi!”

“Không biết là ai có mị lực như vậy, có thể khiến cho lớp trưởng của chúng ta cầm di động không muốn buông!”

“Lớp trưởng, thẳng thắn được khoan hồng, chống cự chịu nghiêm phạt.”

Trần Tử Hàn nhìn bọn họ, sắc mặt không hề biến đổi: “Ngủ sớm đi, mai mình không gọi dậy đâu, đi học muộn gắng chịu nộp tiền phạt.

Mời các bạn đón đọc chương tiếp theo!

Các chương khác:

Nguồn: truyen8.mobi/wDetail/control/chapter_id/55243


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận