Đan Đỉnh Tu Diễm Lục Chương 22 : Long hổ đại hoàn đan ( Trung )

Quyển 1 : Sơ Thí Song Tu
Chương 22 : Long hổ đại hoàn đan ( Trung )
Converter : daitri_giangu
Dịch : xbntx
Biên Tập : Lythongcz nguồn truyện t u n g h o a n h . c o m
Nguồn : 4vn - http://4vn




A Mạn Đạt đứng rất gần, nên nhanh nghe được mùi thơm này, nàng đưa mặt đến bên cạnh Dương Hạo, không ngừng ngửi:" Mùi gì thế, thật là thơm, thơm chưa từng thấy."

Dương Hạo nhìn A Mạn Đạt đang tham lam hít lấy mùi thơm, mặt của hai người rất gần, cơ hồ là mặt kề mặt, Dương Hạo có chút ngượng ngùng, nhanh chóng thối lui hai bước, cúi đầu hỏi Hỗn nguyên tử:" Lão bá, đây là tại sao vậy."

Hỗn nguyên tử chứng kiến Dương Hạo quả nhiên nghe lời đem đan dược ăn vào, nộ khí cũng giảm nhiều:" Cái này gọi là khổ tận cam lai, hiểu không, đồ đệ ngốc. Ngươi xem như nhân họa đắc phúc, ăn Long hổ đại hoàn đan, có thể cho ngươi bổ sung chân khí quanh thân, như vậy vô luận ngươi có ngoại phát bao nhiêu chân khí đều có thể bổ sung lại, đồng thời trên người còn có thể tản mát ra loại mùi thơm đặc biệt này, loại mùi thơm này đối với dị tính rất hấp dẫn là một điểm tốt."



Dương Hạo thật là không có nghĩ đến, không thể tưởng được chỉ một viên đan dược lại có tác dụng cường đại như thế, trong khoảng thời gian ngắn, hắn cảm giác được khổ cực mấy ngày qua cũng không có uổng phí, không khỏi tăng thêm niềm tin. Dưới tâm tình hưng phấn, Dương Hạo liền đem tất cả số dược thảo còn lại ném vào trong đan lô, hắn muốn đem số thảo dược này luyện thành Long hổ đại hoàn đan.

Lúc này đây, Dương Hạo đã thuần thục, rất nhanh đã đem chân khí ngoại phát đến bên trong lô hỏa . Bất quá lần này hắn ngoại phát chân khí sắc thái càng thêm minh diễm, có thể thấy được sau khi ăn đan dược, quả nhiên chân khí tinh túy rất nhiều, đối với ngọn lửa trợ nhiên cũng có thêm càng nhiều chỗ tốt. Sau vài phút, bốn viên Long hổ đại hoàn đan đã hiện ra bên trong đan lô.

Không đợi Dương Hạo động thủ, A Mạn Đạt cũng đã liền kinh suất đi tới, từ đan lô lấy ra một viên đan dược, đặt lên trên lòng bàn tay:" Ăn cái vật này có thể phát ra mùi thơm nha."

"Trả lại cho ta." Dương Hạo lo lắng A Mạn Đạt nếu ăn bậy sẽ xảy ra vấn đề.
"Đồ quỷ hẹp hòi, đều là ta miễn phí giúp ngươi làm đan lô, ngươi làm cho ta ăn một viên thì thế nào."

A Mạn Đạt chu mỏ một cách rất mất hứng. " Không phải mà, cái vật này có thể không tốt để mà ăn tùy ý được." Kỳ thật Dương Hạo cũng không chính xác lắm, hắn cũng chỉ là phòng hờ mà thôi.

Không nghĩ tới Hỗn nguyên tử cũng là siêu cấp hào phóng:" Để cho nữ hài tử này ăn một viên đi, ăn cũng không chết người......"

A Mạn Đạt cũng dây dưa không ngớt:" Ta liền ăn, ngươi quản ta sao!" Dương Hạo bị nhất nội nhất ngoại thanh âm làm phiền, cũng không nghĩ ra được sẽ có kết quả gì, tùy tiện phất tay:" Ăn đi ăn đi, ngươi muốn ăn thì cứ ăn đi."

A Mạn Đạt mừng rỡ, lập tức đem đan dược đưa vào trong miệng, quả nhiên, rất nhanh toát ra vẻ mặt khổ tận cam lam, nhưng khi ăn xong, A Mạn Đạt lắc lắc thân thể, lại phát hiện cổ hương khí quanh thân không có xuất hiện.

"Như thế nào mà ta ăn vào một chút cũng không linh a." A Mạn Đạt nhìn chằm chằm Dương Hạo, đại khái là cảm giác được Dương Hạo đang ở âm thầm giở trò quỷ. Quả là Dương Hạo đầy bụng oan uổng, hắn căn bản cái gì chưa từng làm, đang lúc muốn giải thích, Dương Hạo lại phát hiện A Mạn Đạt tựa hồ có chút không ổn, vốn hôm nay khuôn mặt đã rửa sạch sẽ <@không có dầu máy>, không biết như thế nào đột nhiên đỏ lên, hơn nữa hô hấp cũng càng trở nên không bình thường mà càng gấp gáp.

Một lát sau, thậm chí ngay cả da tay, cũng phát ra các điểm lớn màu đỏ. "A Mạn Đạt, ngươi không sao chứ?" Dương Hạo bối rối đứng lên, tưởng rằng đan dược tạo thành phiền toái.

"Hình như có cảm giác váng đầu ." A Mạn Đạt cũng cảm giác được thân thể có chút vấn đề, có cảm giác đứng ngồi không yên, đầu thì đau nhức. Dương Hạo nhanh chóng mang A Mạn Đạt vào bên trong phòng đặt nằm lên giường , vừa mới nằm xuống, A Mạn Đạt đã mơ màng, tựa hồ thần trí không tỉnh táo:"Nóng...... Nóng...... Nóng chết mất......" Nàng vừa nói, vừa đem chăn trên mình ném xuống.

Dương Hạo liền khẩn trương hỏi:" Hỗn nguyên tử lão bá, khỏa dược hoàn kia rốt cuộc có tác dụng phụ là gì, như thế nào ăn xong lại ra như vậy?"

"Long hổ đại hoàn đan là phụ trợ đan duy nhất không có tác dụng phụ, ngươi cứ yên tâm đi." Hỗn nguyên tử thanh âm bình thản.
" Nhưng sao A Mạn Đạt lại thành ra như vậy chứ, toàn thân nàng giống như là hỏa thiêu, tâm lý còn trở nên hồ đồ nữa, này chẳng lẽ không phải là tác dụng phụ sao?" Dương Hạo lo lắng gần chết, dù sao A Mạn Đạt tại học viện này là bằng hữu tốt nhất của hắn, huống chi hôm nay lại toàn tâm toàn ý giúp hắn luyện đan, nếu có vấn đề, Dương Hạo sợ rằng mình sẽ ân hận đến chết.

"Như thế này là tác dụng phụ gì." Hỗn nguyên tử còn đang ngây ngốc, nhưng trong thanh âm dường như cố gắng che dấu sự đắc ý," Đây là phản ứng bình thường thôi."

Dương Hạo tự kiểm tra cơn nóng của A Mạn Đạt, hắn dường như muốn nhảy dựng lên:" Điều nầy không bình thường, nếu là phản ứng bình thường hẳn là phải giống nhau ta, gia tăng chân khí sau đó cả người toát ra hương khí mới đúng."

Hỗn nguyên tử cười một cách đê tiện:" Mỗi khỏa dược hoàn đối với mỗi người đều không giống nhau, đương nhiên sẽ có phản ứng bất đồng, điều này có gì mà kì quái chứ."

"Có ý gì?" Dương Hạo mê hoặc không giải thích được.
" Ngươi là đệ tử Đan đỉnh song tu phái chúng ta, trên người tràn ngập chân khí của môn phái, đem khỏa Long hổ đại hoàn đan ăn vào, tự nhiên là có chỗ tốt." Hỗn nguyên tử đáp," Nhưng nếu không phải người trong môn phái của chúng ta, khi ăn khỏa đan dược này, chỉ phát huy tác dụng vốn có của nó."

" Tác dụng vốn có?" Dương Hạo đối với Hỗn nguyên tử giảo hoạt này rất cảnh giác, hắn đã có dự cảm không tốt," Long hổ đại hoàn đan vốn có tác dụng gì."
"Ngốc quá! Tiểu đồ đệ." Hỗn nguyên tử cười càng thêm quỷ dị," Ngươi đã quên rằng môn phái của cúng ta gọi là gì sao?"

" Xuân dược phái!" Dương Hạo nói ra khỏi miệng mới chợt chiểu," Nguyên lai khỏa đan dược này chính là xuân dược!" Hỗn nguyên tử tăng mạnh ngữ khí "LÀ SIÊU CẤP CÔNG HIỆU."

"Vậy mà lão còn nói ăn vào không có chuyện gì." Dương Hạo quả thực là có cảm giác như bị chọc tức đến chết. "Không phải là độc dược, ăn vào thì có vấn đề gì chứ."

Dương Hạo phát hiện khó mà nói lại cái lão già này, mấu chốt là lão toàn nghĩ những chuyện khác hẳn với thường nhân, người khác đều xem việc này như là chuyện riêng tư, mà cái lão hổn nguyên tử này lại công nhiên như là nói với cả thiên hạ, mở miệng ngậm miệng đều là một bộ dáng sắc mị, hoàn toàn không nghĩ đến chuyện gì khác.

Tình huống của a mạn đạt trên giường không được tốt lắm, nàng đã tự động vạch áo ngoài của mình ra, trên da thịt xuất ra mồ hôi hột, cả thân mình tuyệt mỹ không ngừng uốn éo như một con rắn. A Mạn Đạt vóc người phải nói là tuyệt phẩm, không chỉ có ngực to mông nở, lại có thêm một cặp chân dài rất là cân xứng, còn nằm uốn éo trên giường quả thật là mê người.

Nhưng Dương Hạo lại không có ý định tranh thủ, hắn là lo lắng xuất phát từ trong tận đáy lòng rằng A Mạn Đạt sẽ có hậu quả nghiêm trọng, bởi vì Dương Hạo đã rất hiểu rõ cá tính Hỗn nguyên tử, biết cái lão gia hỏa này, ngoài miệng nói là chuyện không nghiêm trọng, thường thường sẽ ảnh hưởng đến tính mạng con người.

"Lão hãy thành thật nói đi! A Mạn Đạt ăn khỏa dược kia sẽ có phản ứng gì?" Dương Hạo nói lên trong cơn giận dữ,"Nếu có vấn đề, ta sẽ phục độc, đem lão giết chết."

Nguồn: tunghoanh.com/dan-dinh-tu-diem-luc/quyen-1-chuong-22-f94aaab.html


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận