Chu Tự Hàn vừa đi ra ngoài, Trần Bân đã nói: "Kiến Quốc, cậu thật sự cảm thấy Lăng Chu đó là con cháu nhà họ Lăng à?" Kiến Quốc gật đầu một cái: "Đoán tám chín phần mười, lão nhị nhà họ Lăng đó, không phải là đề cử lên từ tỉnh G sáu năm trước sau, lúc ấy ông cụ nhà mình còn thì thầm mấy câu hậu sinh khả úy, mình nhớ được rất rõ ràng, hình như nghe nói có một đứa con trai độc nhất, sau khi ra nước ngoài học trở về cũng đi theo chính trị, tương đối ít nổi danh, cho nên người biết cũng không nhiều lắm, cậu nghĩ Lăng Chu đó bao nhiêu tuổi, lông trên mông đít còn chưa mọc đủ đâu rồi, liền trở thành cục trưởng, không có cha anh ta dùng sức ở phía sau, mệt chết cũng không đến được."
Triệu Nham phất tay một cái: "Dù là người nhà họ Lăng, cũng không gây trở ngại với mấy chúng ta, cậu nói phải không?" Trần Bân trừng mắt liếc anh ta một cái: "Cậu ngu hả? Nếu Sở Dĩnh là con gái của phó chủ tịch tỉnh đó, tính toán ra, cũng là thanh mai trúc mã với tiểu tử nhà họ Lăng, tình cảm này còn không đủ sâu sao, cậu chưa từng thấy qua hai người đó, rõ ràng có vấn đề, mặc dù hôm nay chia tay, không chừng trước kia yêu đến chết đi sống lại thế nào rồi, lại nhìn lão đại của chúng ta, dốc lòng hăng hái theo đuổi Sở Dĩnh, đây còn chưa có chắc chắn đấy, máu ghen lớn có thể chua chết người, nếu như thực sự để cho anh ấy tra ra chút gì đó, cậu suy nghĩ một chút xem có thể yên tĩnh được không, một khi lão đại không yên tĩnh, mấy người chúng ta đây thoải mái được hả? Kiến Quốc, mình thấy lão đại có cái gì đó không đúng, thật sự coi trọng cô nàng Sở Dĩnh này."
Kiến Quốc âu sầu trong lòng: "Cũng cảm thấy như vậy, nhìn ý của lão đại này, chính là ngày nào đó đem Sở Dĩnh cưới về nhà đi, đều có cảm giác mới mẻ, chính là Sở Dĩnh này không đáng tin cậy, vừa thấy đối với lão đại cũng không có nhiệt tình như thế, không biết về sau giày vò như thế nào đấy."
Triệu Nham cười hắc hắc: "Mình cũng muốn gặp gỡ người như Sở Dĩnh vậy, cũng phải làm giống như bảo bối, hiện nay những người phụ nữ này, nhìn đầu tóc ở bên ngoài rất thuận mắt, dẫn về nhà tắm đi tắm lại, thật sự có thể hù chết người, dáng người Sở Dĩnh này, khuôn mặt nhỏ nhắn không son phấn trắng hồng như thế, người đàn ông nào thấy mà không thích chứ?"
Kiến Quốc đưa tay tới hung hăng cho anh ta một cái tát: "Tiểu tử cậu muốn tìm cái chết hả, dám nhớ thương cục cưng của lão đại, sau này mà để cho lão đại biết không băm chết được cậu mới là lạ, mấy anh em chúng ta cũng không cần biết chuyện nhà của lão đại, đánh bài đánh bài đi."
Hiển nhiên Chu Tự Hàn không biết mấy người Kiến Quốc bố trí chuyện anh ghen ở phía sau, ra khỏi phòng ở hội quán đi một vòng không tìm được Sở Dĩnh, lôi người phục vụ tới hỏi chuyện, mới biết đi ra ngoài, lúc này Chu Tự Hàn mới đi về phía cửa chính.
Mới cửa chính ra, đã nhìn thấy bảo bối nhà anh ngồi ở bên cạnh đài phun nước bên cạnh, hai cái tay đặt ở sau lưng ngước đầu nhìn bầu trời mà ngẩn người, ngay cả anh đi ra ngoài cũng không phát hiện, Chu Tự Hàn không khỏi nhíu mày, ánh mắt chạy một vòng ở trên người Sở Dĩnh, Sở Dĩnh có mấy phần lười biếng, căn bản không thích trưng diện tí nào, quần áo trên người cũng tương đối tùy ý, thích quần áo thoải mái như đồ thể thao, hôm nay hai người từ trong nhà ra ngoài, ngay cả quần áo Sở Dĩnh cũng không đổi, một bộ đồ thể thao ngắn tay trắng như tuyết, tóc buộc tùy ý lên đỉnh đầu, trên mặt sạch sẽ, càng lộ vẻ trẻ tuổi.
Có lúc Chu Tự Hàn cũng hoài nghi, có phải Sở Dĩnh đổi thẻ căn cước rồi hay không, nghĩ thế nào một người phụ nữ 28 tuổi, cũng không khác biệt lắm so với người 18 tuổi, anh có cảm giác, cô đặc biệt nhỏ, giống như bảo bối của anh, cho nên gọi bảo bối càng ngày càng thuận miệng, từ khi mới bắt đầu Sở Dĩnh kiên quyết kháng cự đến bây giờ, căn bản đã chấp nhận xưng hô này.
Mắt Chu Tự Hàn khẽ nhíu nhíu lại, chợt nổi lên ý xấu, quay lại nói thầm vài câu với bảo vệ cửa, bảo vệ đi vào, Chu Tự Hàn đi tới ôm lấy Sở Dĩnh cúi đầu hỏi cô: " Bảo bối nhà anh ở chỗ này nghĩ gì thế, nhập thần như vậy, một lát trời mưa thì làm thế nào?"
Sở Dĩnh ngẩng đầu nhìn mặt trời lớn trên đỉnh đầu, thật sự muốn sờ xem có phải Chu Tự Hàn sốt rồi hay không, Chu Tự Hàn nhìn cô như thế không khỏi nháy nháy mắt nói: " Bảo bối em có tin hay không, người đàn ông của em có thể hô phong hoán vũ không gì không làm được cả." Nhìn bộ dáng Chu Tự Hàn này khoác lác như vậy, Sở Dĩnh không nhịn được liếc mắt tức giận nói: "Thật sự sốt rồi!"
Chu Tự Hàn cười hắc hắc, giơ tay lên, đặc biệt ngây thơ bắt đầu đếm: "Một, hai, ba, trời mưa. . . . . ." Rầm rầm đài phun nước chợt phun nước ra ngoài, Sở Dĩnh sợ hết hồn, còn chưa có tỉnh táo lại, liền bị Chu Tự Hàn kéo vào giữa đài phun mà hôn, một tay Chu Tự Hàn nắm cả hông của cô, một tay cầm cái ót, hôn tương đối nhiệt tình, dường như nước xung quanh cũng nóng bỏng theo. . . . . .
Khi Chu Tự Hàn buông cô ra, hai người đã ướt đẫm, người ướt sũng giống như chuột lột vậy: "Sở Dĩnh, em có yêu anhhay không?" Sở Dĩnh có chết cũng không ngờ đến, đột nhiên Chu Tự Hàn lại hỏi ra một câu như vậy, giữa hai người bọn họ làm sao có thể có việc này, Sở Dĩnh rất thành thực lắc đầu một cái: "Không yêu."
Ánh mắt Chu Tự Hàn âm trầm xuống trong nhất thời, lôi cô ra khỏi đài phun nước, đi tới bãi đậu xe bên kia, lên xe, khởi động, dọc đường đi mặt cũng đen thui, Sở Dĩnh ngẩn người nhìn bên ngoài cửa sổ, cô không có cảm giác mình có lỗi gì, cô không cần thiết lừa anh.
Lái xe vào gara, tắt máy, Chu Tự Hàn chợt nghiêng người bá đạo nói: "Chính là không yêu anh, cũng không cho yêu người khác, có biết hay không?" Sở Dĩnh lười phản ứng lại với anh, đẩy cửa xe ra, xuống xe đi vào, Chu Tự Hàn phát hiện, cô nàng này càng ngày càng không sợ mình, cần phải giáo dục lại thật tốt.
Buổi tối Chu Tự Hàn giằng co Sở Dĩnh một đêm, ngày thứ hai, khi John tới đón Sở Dĩnh, Sở Dĩnh còn cảm giác eo mỏi lưng đau, đi cũng có chút mất tự nhiên, hơn nữa dấu vết trên người quá nhiều quá nặng, Sở Dĩnh cũng hoài nghi Chu Tự Hàn là cố ý, biết rõ hôm nay cô có chương trình cùng đoàn làm phim, cho nên làm cho cả người cô đều là dấu hôn, làm hại cô trời rất nóng mà chỉ có thể mặc váy dài và áo sơ mi.
John thấy Sở Dĩnh mặc như vậy, bất ngờ một chút, tiếp theo lại không khỏi than thở, mỹ nữ chân chính thì mặc cái gì cũng xinh đẹp, hôm nay Sở Dĩnh áo sơ mi trắng và váy dài vàng nhạt, cô phối hợp buông tóc xuống, phong cách có vài phần rất thanh thuần, hoài cổ.
Sở Dĩnh thấy anh nhìn mình chằm chằm hết mức, không khỏi có chút chột dạ lôi kéo cổ áo, âm thầm mắng Chu Tự Hàn 7-80 lần, chỉ là ngày hôm qua Chu Tự Hàn làm cô rung động, hôm nay còn lưu lại dư vị, khi nào thì bắt đầu, Chu Tự Hàn bắt đầu so đo cô có yêu anh hay không, cô yêu Lăng Chu bảy năm, tách ra sáu năm, đoạn tình cảm này gần như đã tiêu hao hết toàn bộ cô, đời này, đoán chừng cô cũng sẽ không gặp mặt này hai chữ này, huống chi, đối phương là Chu Tự Hàn.
"Sở Dĩnh, phong cách người chủ trì chương trình này tương đối sắc bén, vì tỉ lệ người xem chương trình TV, đoán chừng sẽ hỏi cô vấn đề bén nhọn một chút, cô có thể lựa chọn mập mờ cho qua, tôi đã đánh tiếng trước rồi, có lẽ cô ấy sẽ không quá mức phận." John lệ hành nhắc nhở cô theo thói quen.
Sở Dĩnh gật đầu một cái, sao cũng được, cô đang suy nghĩ tối hôm nay Chu Tự Hàn có xã giao, cô phải về nhà thăm mẹ một chút, có một số việc cô không nghĩ ra.
Ngoài Sở Dĩnh, đạo diễn Lý Xuyên tham gia chương trình, còn có Tôn Tiểu Bằng và Trần San Ny, lúc Sở Dĩnh tiến vào, Tôn Tiểu Bằng vội vàng nghênh đón, rất nhiệt tình kêu: "Sở Dĩnh cô đã đến rồi." Sở Dĩnh gật đầu một cái, khách khí nói một câu: "Đã lâu không gặp."
Hôm nay Tôn Tiểu Bằng thật sự không dám đắc tội vị cô nãi nãi này, không phải lần trước để cô dính một chút mưa sao, sau đó làm cái gì cũng không thuận lựoi, mấy nhãn hiệu phát ngôn trước kia đều muốn kết thúc hợp đồng với anh, chọn một người mới khác hợp tác, người đại diện của anh quanh co lòng vòng mới nghe ngóng ra, là Chu Tự Hàn thả lời nói.
Tôn Tiểu Bằng tìm mấy người đi nói tốt cho mình, mới tính miễn cưỡng qua được, vào lúc này anh nào dám chậm trễ Sở Dĩnh, Trần San Ny lại hừ lạnh một tiếng nói: "Hôm nay quy củ luân lý trong giới nghệ sĩ này cũng bị mất, thấy tiền bối, người mới phải chào hỏi tiền bối trước chứ?"
Lý Xuyên nhíu nhíu mày: " San Ny, cô bớt tranh cãi đi." Nghĩ thầm, mình thật sự không dễ dàng gì mượn được Sở Dĩnh, lại chọc tới vị này, vừa quay đi, anh đã có thể rơi vào tình huống khó xử rồi.
Sở Dĩnh cự tuyệt thợ trang điểm bôi bôi trét trét ở trên mặt cô, hôm nay ra ngoài sử dụng đồ trang sức trang nhã, chỉ trang điểm thêm một chút, có thể không hiện ra quá trắng ở dưới ánh đèn là được, trang điểm xong liền xoay người đi toilet.
Cô vừa đi ra, Trần San Ny liền liếc Tôn Tiểu Bằng châm chọc nói một cái: "Anh Tôn, hôm nay anh rất tiến bộ, nóng lòng chào hỏi người mới như vậy, cũng không ngại mất mặt."
Sắc mặt Tôn Tiểu Bằng khó coi chớp mắt một cái, chợt ha ha cười: " San Ny cô lăn lộn lâu như vậy, còn chưa có lẫn vào hiểu đâu rồi, cái vòng này người nào thành công người nào là lão đại, người nào có núi dựa lợi hại, người nào địa vị cao, tiền bối hậu bối là cái rắm." "Anh. . . . . ." Trần San Ny tức giận mặt đỏ rần.
Lý Xuyên mở miệng nói: "Được rồi, được rồi, hai người ầm ĩ đầu tôi đau, San Ny nhưng tôi cảnh cáo cô, chương trình này rất quan trọng, cô nghĩ như thế nào tôi mặc kệ, một lát nữa đừng để cho tôi phải ra mặt." Mặc dù Trần San Ny không lên tiếng, trong mắt lại thoáng qua một tia ghen ghét.
Giai đoạn đầu ghi hình cho chương trình coi như thuận lợi, người chủ trì hỏi Sở Dĩnh mấy vấn đề xong liền chuyển hướng tới tấm ảnh đêm đó: "Đêm đó trong lúc vô tình chụp được ảnh hẹn hò của Sở tiểu thư và nam sĩ thần bí, Sở tiểu thư có thể tiết lộ thân phận của vị nam sĩ thần bí kia một chút hay không?"
Sở Dĩnh rất bình tĩnh mở miệng: "Đầu tiên vị nam sĩ thần bí kia cũng không phải bạn trai của tôi, cho nên không thể nói là hẹn hò, tiếp theo anh ấy cũng không phải diễn viên, không muốn lộ lí lịch của mình ra ngoài cũng là chuyện bình thường, đây là điều cơ bản nhất của nhân quyền, nên tôi muốn lấy được sự tôn trọng."
Người chủ trì cười: "Sở tiểu thư không hổ là xuất thân danh giáo, phần cơ trí này thật sự làm người ta bội phục, nếu vị nam sĩ thần bí kia không thể lộ ra ngoài, như vậy, Sở tiểu thư chúng ta nói chuyện một chút về Chu tổng thì như thế nào, ngày hôm qua báo chí đăng ảnh cô và Chu tổng ôm hôn nhiệt tình trước cửa hội quán cao cấp nào đấy, tôi nghĩ mọi người ai cũng tò mò, Chu tổng và vị nam sĩ thần bí kia, rốt cuộc vị nào kia mới là chân mệnh thiên tử của Thanh Liên?"
Sở Dĩnh sững sờ, không ngờ tin tức tới đây nhanh như vậy, chỉ là hôm nay cô và Chu Tự Hàn đến loại tình trạng này, lời nói giấu giếm cũng là bịt tay trộm chuông, nhưng hào phóng thừa nhận, cô thừa nhận cái gì? Giống như các ngôi sao khác, làm bộ như ngọt ngào nói: mình và Chu Tự Hàn đang ở bên trong tình yêu cuồng nhiệt, lời này chính cô cũng cảm giác ghê tởm.
Đang suy nghĩ nên trả lời như thế nào, Trần San Ny chợt chen miệng nói: "Việc này còn phải hỏi sao, hiện nay không phải Sở tiểu thư đang ở trong biệt thự ngoại thành của Chu tổng sao?" Bỏ qua ánh mắt cảnh cáo của Lý Xuyên, tiếp tục thao thao bất tuyệt: " Trước khi Sở tiểu thư vào Tinh Huy, đã có quan hệ không phải ít với Chu tổng rồi, đêm hôm khuya khoắc thường ra vào nơi ở của Chu tổng, Sở tiểu thư, tôi nói không sai phải không?"
Sở Dĩnh lại không phản ứng gì, nhìn cô một cái gật đầu: "Đúng vậy, tiếc là nhiều lần đụng phải Trần tiểu thư, đáng tiếc hiện tại gặp mặt không nhiều, Trần tiểu thư nói, tôi nên cảm thấy may mắn hay là khổ sở thay cô đây?" "Cô. . . . . . Sở Dĩnh chớ đắc ý, sớm muộn gì bị người ta chơi đùa chán rồi đạp một cước, tôi thấy thời điểm ngươi muốn cười mà không cười nổi sắp tới. . . . . ."
Buổi ghi hình bị Trần San Ny làm náo loạn, tổ chế tác lại không dám phát sóng chương trình như vậy, mặc dù sự việc xảy ra có chút bất ngờ, nhưng bọn họ thật sự không đắc tội nổi với Chu Tự Hàn, cắt xóa giảm bớt qua, lại dùng lấy tốc độ nhanh nhất đem mẫu đến trong tay Chu Tự Hàn.
Chu Tự Hàn nhìn, không khỏi cười lớn, dương dương đắc ý nói với trợ lí Từ: "Cậu xem bảo bối nhà tôi rất thông minh." Liếc Trần San Ny một cái, con mắt sắc bén: " Xử lý Trần San Ny này một chút, về sau đừng để cho tôi thấy tin tức về cô ta nữa, đỡ phải hoảng sợ như vậy."