"Vu Vi?"Nghe Gia Minh nói tới việc này, Linh Tĩnh hơi nhíu mày hỏi."Cô ta cố ý gọi cậu đó"Gia Minh cười cười, mắt thấy Sa Sa đi nhầm phương hướng, lập tức hô to một câu
Gia Minh cười nhạt:"Trước kia Giang Vu Vi đã nói, nhà của cô ta có liên hệ chặt chẽ với nhà của Đàm Quân Vinh trong chuyện làm ăn, Đàm Quân Vinh lại có gia tài hơn trăm triệu, nếu đôi bên có ý muốn làm quan hệ tốt đẹp nên, thì khi Đàm Quân Vinh có ý tới cậu, cô ta sẽ làm mồi dẫn, như vậy là tốt nhất, nếu như tớ đoán không sai, trước kia cô ta chắc chắn đã dò la quan hệ của hai chúng ta."
Gia Minh an ủi vài câu, nhưng mà trong lòng hắn đúng là có hơi ghét những chuyện kiểu như thế này, mà nghĩ đi nghĩ lại, nếu Linh Tĩnh không có đàn ông theo đuổi, vậy thì mới là chuyện lạ.
Đương nhiên, biết thì biết vậy, hắn đã thích Linh Tĩnh thì không muốn nàng trở nên cực đoan, nhưng mà đối với việc Linh Tĩnh biểu hiện chán ghét những người theo đuổi mình, hắn cũng tương đối thích.
Nói chuyện với Linh Tĩnh một hồi, Sa Sa cuối cùng cũng gõ được vào cái niêu đất ở giữa. Nhưng cũng vào lúc đó, ở trên bãi cỏ cách đó không xa, có không ít người vây quanh một khuôn viên hình chữ nhật, một số người đang cầm đèn chiếu sáng tới, người xung quanh thì náo nhiệt vô cùng, không biết là đang làm cái gì.
Người xung quanh ùn ùn kéo tới, mới phát hiện ra nơi này đang chuẩn bị đánh nhau, thấy bọn họ nói nói cười cười với nhau, người ta đương nhiên là nhận ra đây chỉ là một cuộc thi đấu hữu nghị, nhưng mà lẫn trong đám người, Gia Minh thì thỉnh thoảng còn nghe thấy một số câu như "đại mỹ nữ",
Nhưng đúng vào lúc này, Đông Phương Uyển đã đẩy xe len hưng phấn từ trong đám người đi ra, thấy đám Gia Minh vội vàng đi tới, nói:"Ha ha, quá tuyệt, quá tuyệt, hôm nay tớ mới biết cái gì gọi là khuynh quốc khuynh thành, ha ha..."
Thế nhưng trọng tâm của câu chuyện này được lấy điểm tựa là việc "bảo vệ con gái", cho nên đám con cái nhà giàu vốn đã luyện qua một số tuyệt kỹ phòng thân Không Thủ Đạo, Nhu Đạo… đều muốn thể hiện bản lĩnh của mình.
Đặt Huân trong hoàn cảnh này cũng là một sự rèn luyện với nàng, nhưng mà Gia Minh hi vọng nàng học được cái bản lĩnh mạnh vì gạo, bạo vì tiền, đồng thời biết sử dụng một số phương pháp khác để giải quyết vấn đề.
Tuy rằng tình hình hiện nay không đúng với ý định ban đầu cho lắm, nhưng nó vẫn ở trong phạm vi cho phép. Nhưng người này toàn là nhân tĩnh tinh anh, hoặc được giáo dục chu đáo, sự miễn dịch với mỹ nữ có thể nói là không tồi, mặc dù Huân chỉ nói một câu nhưng có thể làm cho tính cảnh giác của họ mất hết, cuối cùng dẫn tới tình cảnh này, thì có thể tạm coi là được.
Sa Sa cảm thấy vô cùng hứng thú với trò náo nhiệt này, Đông Phương Uyển thì không muốn quan tâm tới kết quả của cái trò khôi hài này, nhưng mấy cô gái vẫn cùng nhau qua đó xem thế nào, Gia Minh thì nói mình có chút việc, rời khỏi tiểu đội ra chỗ khác.
...
Nếu như coi chuyện dã ngoại là một chuyện để thả lỏng tâm tình, đương nhiên người ta sẽ không bàn tới chuyện công việc, nhưng mà cho dù là Phương Chi Thiên hay là thành viên của Tập đoàn Tịch Đức, bên ngoài họ luôn thể hiện mình là người hòa nhập vào cuộc vui chơi này, họ ngồi trên bãi cỏ nói chuyện phiếm, ăn cơm, có một số đôi trai gái thích nhau, kéo vào bụi cây nào đó tâm tình, cũng có người dắt nhau ra một số nơi vắng vẻ tâm sự.
Nhưng mà, đối với đại đa số mọi người sống trong xã hội Trung Quốc này mà nói, xã giao là một hoạt động quan trọng nhất trong công việc, ngồi ở đây nói chuyện phiếm, nói khoác cũng sẽ thúc đẩy sự tiến triển của công việc, cho nên ngồi bên cạnh Phương Chi Thiên ăn cơm toàn là những nhân vật cấp cao của thành phố Giang Hải, và nhân vật của Tập đoàn Tịch Đức.
Lôi Khánh phải vất vả lắm mới thoát khỏi sự kìm kẹp của cha mình để giành lấy quyền tự do hoạt động, hắn muốn tự mình có thể ký kết dự án hợp tác làm ăn với Tập đoàn Tịch Đức để chứng minh mình không phải là Nhị thế tổ, bây giờ hắn đang nghĩ biện pháp tiếp xúc vị tiểu thư cao quý thần bí Kelly Denime, chẳng qua mọi chuyện không đơn giản như hắn nghĩ.
Lý do ở chỗ, nàng hình như đã có bạn trai.
Vị nam tử da trắng Charles kia đã hội tụ nhiều yếu tố của một nam tử đẹp trai, hào hoa phong nhã. Nếu như đứng trong một đám đông, Lôi Khánh đương nhiên có thể nghĩ biện pháp để hắn có thể nói chuyện mấy câu với người con gái bên cạnh hắn.
Nhưng mà sau khi ăn xong hai người này lại không tham gia vào những hoạt động chung của đoàn, mà lại tiến về phía rừng cây tản bộ và nói chuyện phiếm, đương nhiên là hắn sẽ qua đó chào hỏi, nhưng mà chỉ có Charles lễ phép đáp lại, còn Kelly ở bên cạnh thì hình như nàng chẳng có hứng thú gì với hắn."Không biết Charles tiên sinh có phải là bạn trai của Kelly tiểu thư không? Tôi biết hỏi như vậy thì rất mạo muội..."Sau khi nói chuyện mấy câu, Lôi Khánh trực tiếp dùng câu hỏi này để xác định nghi vấn trong lòng, mắt hắn không nhịn được liếc nhìn Kelly vài lần, hiện giờ nàng mặc một cái váy màu đen bó sát người, đi giày cao gót, khí chất cao quý và hoàn mỹ hiện ra. Nhưng nàng đâu có để ý tới hắn, mà là nghiêng đầu quan sát rừng cây, trên mặt hiện lên một nụ cười nhạt, dường như là không muốn bị quấy rầy.
Sợ rằng hôm nay làm quen chính là một sai lầm... Lôi Khánh trong lòng nghĩ vậy, hắn đột nhiên nhớ tới câu nói của Cố Gia Minh:"Đó là một người đồng tính luyến ái... tương đối linh tinh… thích những thằng con trai nhỏ tuổi..."Charles cười cười:
Đang nghĩ vẩn vơ thì Gia Minh đã đi qua:"Này, mỹ nữ, hoan nghênh cô tới Trung Quốc, đêm nay trời thanh khí sảng, ai cũng vui vẻ, không bằng chúng ta tìm một chỗ nào đó ngồi tâm sự."Lúc Gia Minh nói câu này chẳng có chút khí chất cao quý nào cả, Lôi Khánh đột nhiên có cảm giác hình như có gì đó không đúng… thằng này không phải là người điên đó chứ.
Tuy rằng hắn tự nhận mình không biết Cố Gia Minh, nhưng mà hắn vẫn nghi ngờ, Lôi Khánh hỏi Charles:"Charles tiên sinh, thật là xin lỗi, hắn thật sự là..."Hắn còn chưa nói xong thì Kelly bỗng nhiên nở nụ cười: