Vô Kỵ đột nhiên nói:
- Nếu cứ nửa năm gió thổi về nam, nửa năm gió thổi về bắc, sang năm mình quay lại Băng Hỏa đảo thăm nghĩa phụ.
Trương Thúy Sơn vui mừng nói:
- Vô Kỵ nói phải lắm, đợi khi nào con lớn rồi, cả nhà mình lại lên phương bắc…
Ân Tố Tố đột nhiên chỉ về phương nam, kêu lên:
- Cái gì thế kia?
Chỉ thấy nơi mặt biển xa xa tít tận chân trời có hai điểm đen. Trương Thúy Sơn giật mình kinh hãi, nói:
- Liệu có phải cá voi chăng? Nếu nó đến húc vào bè thì nguy mất.
Ân Tố Tố nhìn một hồi, nói:
- Không phải cá voi đâu, đâu có thấy phun nước.
Ba người chăm chăm nhìn hai điểm đen đó, mãi đến hơn một giờ sau, Trương Thúy Sơn vui mừng kêu lên:
- Thuyền đó, thuyền đó.
Chàng cao hứng nhảy tung người lên, lộn một vòng. Chàng từ khi sinh được Vô Kỵ, lúc nào cũng tất bật, chưa bao giờ có dịp hành động một cách trẻ con như thế. Vô Kỵ cười khanh khách, bắt chước cha, cũng lộn tùng phèo hai vòng.
Lại thêm hơn một giờ nữa, dưới ánh mặt trời xiên xiên, nhìn rõ ràng là hai chiếc thuyền lớn. Ân Tố Tố bỗng nhiên run run, sắc mặt đại biến. Vô Kỵ lạ lùng hỏi:
- Mẹ, mẹ sao thế?
Ân Tố Tố môi mấp máy, nhưng không nói được nên lời. Trương Thúy Sơn nắm lấy tay nàng, mặt đầy vẻ quan tâm. Ân Tố Tố thở dài nói:
- Vừa về đến đã gặp ngay rồi.
Trương Thúy Sơn nói:
- Cái gì?
Ân Tố Tố nói:
- Chàng thử nhìn cánh buồm kia.
Trương Thúy Sơn nheo mắt nhìn kỹ, thấy chiếc thuyền lớn bên trái, trên buồm có vẽ một con chim ưng lớn màu đen, giang rộng hai cánh, hình thù uy mãnh, nhớ đến trên Vương Bàn Sơn đảo năm nào nhìn thấy trên đại kỳ của Thiên Ưng giáo, trong lòng chấn động, nói:
- Đó… đó là Thiên Ưng giáo?
Ân Tố Tố cúi đầu đáp:
- Đúng rồi, chính là Thiên Ưng giáo của cha thiếp.
Ngay lúc đó, trong đầu Trương Thúy Sơn nổi lên biết bao ý niệm: "Cha của Tố Tố chính là giáo chủ Thiên Ưng giáo, tà giáo này xem ra không việc ác gì không làm, khi ta gặp nhạc phụ phải tính sao đây? Ân sư đối với việc hôn nhân của ta sẽ nói như thế nào?". Chàng thấy bàn tay nhỏ nhắn của Ân Tố Tố trong tay mình run rẩy, biết rằng trong lòng nàng cũng có biết bao tâm sự, liền nói:
- Tố Tố, con của mình cũng đã lớn rồi. Trên trời dưới đất, nhất quyết không bao giờ xa nhau. Nàng còn sợ gì nữa?
Ân Tố Tố thở phào một hơi, liếc chàng mỉm cười, nói nhỏ:
- Chỉ mong thiếp không làm cho chàng phải khó xử, mong có gì chàng nghĩ đến Vô Kỵ.
Vô Kỵ trước nay chưa nhìn thấy thuyền bao giờ, nay thấy lạ nên chăm chăm nhìn hai chiếc thuyền, không nghe cha mẹ nói gì cả. Chiếc bè trôi mỗi lúc một gần, thấy hai chiếc thuyền kia đậu gần sát nhau, tưởng như ở cùng một chỗ. Nếu phương hướng không đổi, chiếc bè sẽ trôi đến cách chỗ giao thoa của hai chiếc thuyền kia chừng vài chục trượng thôi.
Trương Thúy Sơn hỏi:
- Nàng có muốn gọi người trên thuyền không? Hỏi thăm tin tức cha nàng xem thế nào?
Ân Tố Tố nói:
- Thôi đừng gọi, để về đến Trung Nguyên rồi, thiếp sẽ đưa chàng và Vô Kỵ đến thăm gia gia.
Trương Thúy Sơn nói:
- Ừ, thế cũng được.
Bỗng chàng thấy trên chiếc thuyền kia có ánh đao lấp loáng, dường như có bốn năm người đang giao đấu nên nói:
- Người trên hai chiếc thuyền này đang động thủ.
Ân Tố Tố chăm chú nhìn một hồi, có vẻ hơi lo, nói:
- Không biết cha thiếp có trên thuyền này không?
Trương Thúy Sơn nói:
- Nếu có ở trên đó, bọn mình nên đến xem sao.
Chàng kéo nghiêng buồm, bẻ tay lái phía sau, chiếc bè nghiêng qua bên trái, chầm chậm trôi về hướng hai chiếc thuyền.
Tuy buồm trên chiếc bè căng gió nhưng trôi cũng rất chậm, phải mất nửa ngày mới đến gần hai chiếc thuyền. Bỗng nghe từ trên chiếc thuyền của Thiên Ưng giáo có người lớn tiếng nói:
- Có việc làm ăn đứng đắn, người ngoài không liên quan gì xin tránh ra nơi khác.
Ân Tố Tố kêu lên:
- Thánh diễm hùng hùng, phổ huệ thế nhân, nhật nguyệt quang chiếu, đằng phi thiên ưng. Đây là đường chủ của tổng đà. Trên đó đàn nào nổi lửa đốt hương đó?
Câu nàng nói là mật ngữ của Thiên Ưng giáo. Người trên thuyền lập tức cung kính đáp lại:
- Thiên Thị Đường Lý đường chủ tất lãnh Thanh Long Đàn Trình đàn chủ, Thần Xà Đàn Phong đàn chủ ở trên này. Có phải Thiên Vi Đường Ân đường chủ giá lâm đấy không?
Ân Tố Tố đáp:
- Tử Vi Đường Đường chủ đây.
Người trên thuyền đó nghe thấy năm chữ "Tử Vi Đường Đường chủ", lập tức náo loạn cả lên. Một lát sau, hơn một chục người cùng kêu lên:
- Ân cô nương về rồi, Ân cô nương về rồi.
Trương Thúy Sơn cùng Ân Tố Tố thành hôn đã mười năm, trước nay chưa hề hỏi vợ về việc bên trong Thiên Ưng giáo, cũng không nghe nàng nói chuyện bao giờ, bây giờ nghe hai bên đối đáp, mới biết vợ mình là "Tử Vi Đường Đường chủ" gì đó, xem ra đường chủ quyền vị còn cao hơn đàn chủ.
Khi chàng ở trên đảo Vương Bàn Sơn, đã chứng kiến tài năng của hai vị đàn chủ Huyền Võ Đàn, Chu Tước Đàn. Nếu cứ võ công mà luận họ đều giỏi hơn Ân Tố Tố, nhưng nàng được giữ địa vị đường chủ, chẳng qua chỉ vì là con gái của giáo chủ. Xem như thế, vị Lý đường chủ của Thiên Thị Đường này, ắt phải là một nhân vật cực kỳ lợi hại.
Bỗng nghe từ phía thuyền bên kia, một giọng già nua cất lên:
- Nghe nói thiên kim của giáo chủ tệ giáo là Ân cô nương đã trở về, tất cả tạm thời ngừng đấu, được chăng?
Kế đó có tiếng một người vang vang nói:
- Được, mọi người ngừng tay.
Sau đó tiếng binh khí chạm nhau đều im bặt, những người đang giao đấu lập tức giãn ra hai bên.
Trương Thúy Sơn nghe thấy tiếng người trầm hùng kia rất quen thuộc, liền sững người, kêu lên:
- Có phải Du Liên Châu Du sư ca đấy không?
Người trên thuyền nghe hỏi liền đáp:
- Ta chính là Du Liên Châu… ồ… ồ… ngươi… ngươi…
Trương Thúy Sơn nói:
- Tiểu đệ Trương Thúy Sơn đây.
Chàng tâm tình kích động, thấy chiếc bè còn cách xa hai chiếc thuyền đến mấy trượng, liền nhặt một khúc gỗ, vận kình ném xuống biển, tiếp theo thân hình nhảy tới, đạp vào khúc gỗ mượn sức, nhảy lên đầu thuyền kia.
Du Liên Châu vượt lên trên, sư huynh sư đệ xa nhau mười năm, không biết mất hay còn, sống hay chết, lần này gặp lại, vui mừng biết mấy. Bốn bàn tay nắm chặt, người thì kêu: "Nhị ca", người thì gọi: "Ngũ đệ", cả hai nước mắt rưng rưng, không nói nên lời.
Phía bên kia nghênh tiếp Ân Tố Tố xem ra có vẻ rầm rộ hơn. Tám chiếc tù và bằng ốc biển cùng thổi u u, Lý đường chủ đứng trên cùng, Phong Trình hai đàn chủ đứng sau lưng Lý đường chủ, sau cùng là khoảng một trăm giáo chúng. Từ bè lên thuyền có bắc ván cầu, lại thêm bảy tám tên giáo chúng thủy thủ dùng sào dài móc chặt chiếc bè lại. Ân Tố Tố dắt tay Vô Kỵ theo ván gỗ đi lên thuyền.
Giáo chủ Bạch Mi Ưng Vương Ân Thiên Chính chia Thiên Ưng giáo ra thành nội tam đường, ngoại ngũ đàn, cai quản tất cả giáo chúng. Nội tam đường gồm có Thiên Vi, Tử Vi, Thiên Thị, còn ngoại ngũ đàn có Thanh Long, Bạch Hổ, Huyền Võ, Chu Tước, Thần Xà năm đàn. Thiên Vi Đường đường chủ là Ân Dã Vương, con trai lớn của Ân Thiên Chính. Tử Vi Đường đường chủ là Ân Tố Tố, còn Thiên Thị Đường đường chủ là Lý Thiên Viên, sư đệ của Ân Thiên Chính.
Lý Thiên Viên thấy Ân Tố Tố áo quần lam lũ, chỗ thì bằng da, chỗ thì lông thú, tay lại dắt một đứa bé con, không khỏi ngạc nhiên, nhưng vẻ mặt đổi ngay thành vui mừng, cười nói:
- Tạ trời tạ đất, cháu đã về, mười năm qua cha cháu khắc khoải không biết bao nhiêu mà kể.
Ân Tố Tố vái lạy, nói:
- Sư thúc vẫn khỏe chứ? Text được lấy tại truyenyy[.c]om
Nàng quay qua Vô Kỵ nói:
- Mau khấu đầu trước sư thúc tổ đi con.
Vô Kỵ quỳ xuống khấu đầu, đôi mắt đen láy chăm chăm nhìn Lý Thiên Viên. Thằng nhỏ thấy trên thuyền có rất đông người, không khỏi lạ lùng. Ân Tố Tố đứng dậy, nói:
- Sư thúc, đây là con của điệt nữ, cháu tên Trương Vô Kỵ.
Lý Thiên Viên kinh ngạc, nhưng lập tức cười ha hả, nói:
- Tốt lắm, tốt lắm, cha cháu chắc sướng điên người, không những con gái trở về, lại còn mang theo một đứa cháu ngoại tuấn tú thế này.
Ân Tố Tố thấy trên sàn thuyền hai bên đều có mấy tử thi, các nơi máu me vương vãi, hạ giọng hỏi:
- Đối phương là ai? Vì sao động võ.
Lý Thiên Viên nói:
- Là người của phái Võ Đang và phái Côn Lôn.
Ân Tố Tố đã nghe trượng phu gọi "Du sư ca" rồi nhảy lên thuyền phía bên kia, cùng một người ôm nhau, nên đã biết đối phương có phái Võ Đang trong đó, bây giờ nghe Lý Thiên Viên trình bày, liền nói:
- Tốt nhất là đừng động thủ, hóa giải được thì nên hóa giải.
Lý Thiên Viên đáp:
- Ừ.
Ông ta tuy là sư thúc, nhưng trong Thiên Ưng giáo, Thiên Thị Đường là chót hết trong ba nội đường, xếp sau Tử Vi Đường. Nếu luận theo sư môn, Lý Thiên Viên là vai trên, nhưng khi giải quyết giáo vụ thì quyền vị của Ân Tố Tố lại cao hơn sư thúc.
Bỗng nghe Trương Thúy Sơn từ thuyền phía bên kia gọi:
- Tố Tố, Vô Kỵ, qua bên này để chào sư ca của ta.
Ân Tố Tố liền dắt tay Vô Kỵ, đi qua bên thuyền kia. Lý Thiên Viên và Trình, Phong hai đàn chủ sợ có điều gì thất thố, lập tức nối gót.
Qua đến thuyền bên kia, thấy trên sàn thuyền có bảy tám người, một người cao gầy chừng bốn mươi đứng nắm tay Trương Thúy Sơn, thần thái cực kỳ thân mật. Trương Thúy Sơn nói:
- Tố Tố, vị này là người mà ta hay nhắc đến, Du nhị sư ca. Nhị ca, đây là vợ của đệ và đây là cháu Vô Kỵ.
Du Liên Châu và Lý Thiên Viên nghe thấy, hai người đều giật mình kinh ngạc. Thiên Ưng giáo và phái Võ Đang hai bên đang ác đấu, nào ngờ mỗi bên lại có một nhân vật trọng yếu kết thành vợ chồng, không chỉ là vợ chồng, lại còn có một đứa con.
Du Liên Châu biết rằng nguyên ủy bên trong có nhiều khúc mắc, không thể bỗng chốc mà nói cho rõ được, nên trước hết đưa Trương Thúy Sơn giới thiệu với những người khác trên thuyền. Đạo nhân vừa lùn vừa mập, đội mũ vàng là Tây Hoa Tử của phái Côn Lôn, còn người đàn bà trung niên là sư muội của Tây Hoa Tử, Thiểm Điện Thủ Vệ Tứ Nương, trên giang hồ sau lưng vẫn gọi lén là Thiểm Điện Nương Nương. Trương Thúy Sơn và Ân Tố Tố đã từng nghe qua tên hai người rồi. Những người khác cũng đều là hảo thủ của phái Côn Lôn, nhưng không nổi danh như Tây Hoa Tử và Vệ Tứ Nương. Gã Tây Hoa Tử tuy tuổi tác không còn trẻ, nhưng không chút nào hàm dưỡng, vừa mở miệng là hỏi ngay:
- Trương ngũ hiệp, tên ác tặc Tạ Tốn nay ở đâu? Ngũ hiệp có biết không?
Trương Thúy Sơn chưa về đến Trung Thổ, đang còn trên biển cả mênh mang, đã gặp phải hai điều khó khăn: thứ nhất bản môn đang cùng Thiên Ưng giáo động thủ; thứ hai vừa gặp ai cũng hỏi tung tích Tạ Tốn ở đâu. Chàng nhất thời không biết phải trả lời thế nào cho phải, quay sang Du Liên Châu hỏi:
- Nhị ca, nguyên do chuyện này đầu đuôi như thế nào?
Tây Hoa Tử thấy Trương Thúy Sơn không trả lời câu hỏi của mình, tính hung hăng nóng nảy nổi lên, lớn tiếng nói:
- Ngươi không nghe ta nói gì sao? Tên ác tặc Tạ Tốn ở chỗ nào?
Y nơi phái Côn Lôn vai vế thật cao, võ công lại giỏi, xưa nay đã quen hống hách. Phong đàn chủ của Thần Xà Đàn phía Thiên Ưng giáo là người âm hiểm, khi động thủ, có hai tên đệ tử thủ hạ bị chết dưới kiếm của Tây Hoa Tử, nên rất căm ghét y, lúc này liền lạnh lùng cười khẩy:
- Trương ngũ hiệp là ái tế của bản giáo giáo chủ, ngươi ăn nói nên nể nang một chút.
Tây Hoa Tử nổi giận quát lên:
- Yêu nữ của tà giáo, làm sao sánh duyên với đệ tử danh môn chính phái được? Vụ hôn phối này, bên trong hẳn có gì tráo trở.
Phong đàn chủ cười nhạt nói:
- Ân giáo chủ của bọn ta đã có cháu ngoại rồi, ngươi nói năng nhăng cuội cái gì nữa?
Tây Hoa Tử tức giận nói:
- Con yêu nữ…