Ỷ Thiên Đồ Long Ký Hồi 68

Người đó đáp xong, tên Nguyên binh bên cạnh thuận chân liền đá vào mông một cái, có khi thì một cái bạt tai, người dân liền vội vàng chạy đi. Gặp một người dân nói họ Trương, tên lính Mông Cổ liền giữ lại, bắt y đứng qua một bên. Có người dân khám trong giỏ thấy có một chiếc dao cắt rau mới mua ở chợ, tên Nguyên binh cũng bắt đứng qua một bên.

Trương Vô Kỵ xem thấy tình thế không ổn, ghé vào tai Thường Ngộ Xuân nói nhỏ:

- Thường đại ca, đại ca giả vờ vấp ngã lăn qua một bên chui vào đám cỏ cởi bỏ chiếc đao đi.

Thường Ngộ Xuân vỡ lẽ, lập tức hai chân khụy xuống, lăn luôn vào trong đám cỏ dày, cởi bội đao ra, giả đò suýt soa, khập khiễng đi đến trước tên quan quân. Tên Hán nhân thông dịch chửi:

- Đồ mọi, không biết quy củ gì hết, thấy quan lớn sao không khấu đầu?

Thường Ngộ Xuân nghĩ tới toàn gia của cố chủ Chu Tử Vượng bị quân Mông Cổ giết, lúc này thà chết chứ không chịu lạy tên Thát tử. Một tên Nguyên binh thấy chàng cứng đầu, liền quét vào khoeo chân, Thường Ngộ Xuân đứng không vững liền phải quỵ xuống. Tên thông dịch người Hán quát hỏi:

- Họ gì?

Thường Ngộ Xuân chưa kịp hồi đáp, Trương Vô Kỵ nói thay:

- Họ Tạ, đây là anh tôi.

Tên lính Nguyên giơ chân đá đít Thường Ngộ Xuân một cái, nói:

- Cút mau.

Thường Ngộ Xuân tức giận vô cùng, đứng dậy, ngấm ngầm lập một trọng thệ: " Trong đời ta nếu không đuổi được bọn Thát tử ra ngoài sa mạc, Thường Ngộ Xuân này không kể là người". Chàng cõng Trương Vô Kỵ lên, hối hả đi về hướng bắc, chỉ mới được vài chục bước nghe tiếng người kêu la thảm thiết, hai người quay đầu lại, thấy hơn chục người dân bị bắt đứng qua một bên đã đầu một nơi, thân một nẻo nằm chết trên mặt đất.

Thì ra thời đó chính sách bạo ngược, dân chúng nổi lên thật nhiều, đại thần Mông Cổ có ý giết sạch người Hán, nhưng giết sao cho xuể. Thái sư Ba Diên lại ra một pháp lệnh rất tàn ác, giết tất cả những người Hán nào mang các họ Trương, Vương, Lưu, Lý, Triệu. Người Trung Hoa bốn họ Trương, Vương, Lưu, Lý là đông nhất, còn họ Triệu là hoàng tộc Tống triều. Nếu bốn họ đó giết hết rồi, nguyên khí người Hán ắt tổn thất nặng nề.

Về sau những người trong các họ đó hàng Nguyên làm quan cũng rất đông, có đại thần Mông Cổ khuyến cáo hoàng đế, mới bãi bỏ cái lệnh đồ sát quái gở đó, nhưng dân đen chết vì lệnh dụ này cũng không biết bao nhiêu mà kể.

Thường Ngộ Xuân đi nhanh hơn, đến những vùng hoang vắng, biết rằng Hồ Thanh Ngưu ẩn cư chắc ở đâu đó, kiên nhẫn mà tìm kiếm. Lúc đó đã là cuối thu, nhưng Hồ Điệp Cốc khí hậu ấm áp, khắp núi rừng chỗ nào cũng toàn là hoa. Hai người nghĩ đến thảm trạng vừa qua còn lòng dạ nào mà thưởng ngoạn? Đi qua mấy chỗ quẹo, thấy trước mặt là một vách núi, đường đã hết rồi.

Chính khi còn đang ngơ ngác chưa biết đâu, bỗng thấy mấy con bướm từ trong những khóm hoa bay ra. Trương Vô Kỵ nói:

- Nơi đó nếu gọi là Hồ Điệp Cốc thì mình cứ đi theo những con bướm này xem sao.

Thường Ngộ Xuân nói:

- Tốt lắm.

Y liền đi vào trong khu rừng hoa. Đi khỏi rừng hoa, trước mặt là một con đường mòn. Thường Ngộ Xuân đi thêm một quãng thấy mỗi lúc bướm một nhiều, có con trắng có con vàng, con đen con tím dập dìu. Bướm cũng không sợ, đến gần đậu cả lên đầu, trên vai, trên tay hai người. Hai người biết đã đến Hồ Điệp Cốc nên đều thấy phấn khởi. Trương Vô Kỵ nói:

- Để tiểu đệ đi chầm chậm được rồi.

Thường Ngộ Xuân bèn bỏ y xuống đất. Đi đến quá ngọ, thấy có một dòng suối chảy lượn quanh sáu, bảy gian nhà tranh, trước sau mỗi gian nhà đều có vườn, trồng đủ loại hoa cỏ. Thường Ngộ Xuân nói:

- Đến rồi, đây hẳn là vườn thuốc của Hồ sư bá.

Y đến trước những căn nhà tranh, cung kính lớn tiếng gọi:

- Đệ tử Thường Ngộ Xuân khấu kiến Hồ sư bá.

Một lúc sau, trong nhà đi ra một tiểu đồng, nói:

- Mời vào.

Thường Ngộ Xuân liền dắt tay Trương Vô Kỵ đi vào trong nhà, thấy một người tuổi trạc trung niên, thần thanh cốt tú, chăm chú xem một đồng nhi khác quạt lò đun thuốc, trong nhà đầy mùi dược thảo. Thường Ngộ Xuân quỳ xuống khấu đầu, nói:

- Hồ sư bá mạnh khỏe chứ.

Trương Vô Kỵ nghĩ thầm, người này chắc hẳn phải là Điệp Cốc Y Tiên Hồ Thanh Ngưu nên cũng hành lễ chào một câu:

- Hồ tiên sinh.

Hồ Thanh Ngưu nhìn Thường Ngộ Xuân gật đầu, nói:

- Việc của Chu Tử Vượng ta cũng đã có biết. Âu cũng là cái số, bọn Thát tử khí vận chưa tuyệt, bản giáo chưa đến thời kỳ quang đại.

Ông ta đưa tay cầm mạch trên cổ tay Thường Ngộ Xuân, cởi áo ra nhìn vết thương trên ngực, nói:

- Ngươi trúng phải Tiệt Tâm Chưởng của phiên tăng, đúng ra thì cũng không sao cả, nhưng vì sau khi trúng chưởng rồi sử lực quá nhiều, hàn độc công tâm, trị cho khỏi cũng mất khá nhiều công phu.

Chỉ vào Trương Vô Kỵ hỏi:

- Còn thằng bé này là ai?

Thường Ngộ Xuân đáp:

- Sư bá, y tên là Trương Vô Kỵ, là con trai của Trương ngũ hiệp của phái Võ Đang.

Hồ Thanh Ngưu ngạc nhiên, mặt có vẻ giận dữ, nói;

- Người của phái Võ Đang ư? Ngươi đem y đến đây làm gì?

Thường Ngộ Xuân liền đem chuyện y bảo vệ con của Chu Tử Vượng đào tẩu ra sao, bị quan binh Mông Cổ vây bắt, Trương Tam Phong giải cứu thế nào nói cho Hồ Thanh Ngưu nghe, sau cùng kết luận:

- Đệ tử được thái sư phụ của y cứu mạng, cầu khẩn sư bá phá lệ, cứu y một lần.

Hồ Thanh Ngưu cười nhạt đáp:

- Ngươi khẳng khái nhỉ, biết báo đáp ân tình. Hừ, thế nhưng Trương Tam Phong cứu ngươi chứ có phải cứu ta đâu. Ngươi đã thấy ta phá lệ bao giờ chưa?

Thường Ngộ Xuân quỳ xuống đất, liên tiếp rập đầu, nói:

- Sư bá, cha của tiểu huynh đệ này vì không chịu bán rẻ bạn bè, cam nguyện tự vẫn, là một hảo hán tử tiếng tăm lừng lẫy.

Hồ Thanh Ngưu cười khẩy:

- Hảo hán tử? Trong thiên hạ biết bao nhiêu là hảo hán tử, ta trị được bao nhiêu người? Y chẳng phải là người của phái Võ Đang ư? Là người danh môn chính phái sao còn kẻ tà giáo ngoại đạo như ta chữa trị?

Thường Ngộ Xuân nói:

- Mẫu thân của Trương huynh đệ là con gái của Bạch Mi Ưng Vương Ân giáo chủ, y có một nửa là người của bản giáo.

Hồ Thanh Ngưu nghe đến đây, lòng thấy dịu lại, gật đầu:

- Thôi, ngươi đứng dậy. Nếu y là cháu ngoại của Ân Bạch Mi Thiên Ưng giáo thì lại khác.

Y đến trước mặt Trương Vô Kỵ nhẹ nhàng nói:

- Này cháu, ta từ trước đến nay có quy củ, quyết không chữa trị cho người xưng là hiệp nghĩa, danh môn chính phái. Nếu mẹ cháu là người trong bản giáo, trị thương cho cháu không phải là phá lệ. Ông ngoại cháu Bạch Mi Ưng Vương vốn là một trong tứ đại pháp vương của Minh giáo, sau này y sáng lập Thiên Ưng giáo vì bất hòa với anh em, chứ không phải vỉ phản lại Minh giáo, có thể coi như một chi phái của Minh giáo. Cháu phải đáp ứng một điều, sau khi ta chữa cháu khỏi rồi, cháu phải quay về với ông ngoại cháu Bạch Mi Ưng Vương Ân giáo chủ, từ nay không còn là đệ tử của phái Võ Đang nữa.

Trương Vô Kỵ chưa kịp trả lời, Thường Ngộ Xuân đã nói:

- Sư bá, chuyện đó không được. Trương Tam Phong Trương chân nhân đã nói từ trước với đệ tử rằng: "Hồ tiên sinh không được ép Vô Kỵ nhập giáo, dù có chữa nó khỏi bệnh, phái Võ Đang chúng tôi cũng không chịu ơn quý giáo đâu".

Hồ Thanh Ngưu lông mày dựng ngược, nổi giận, gay gắt nói:

- Hừ, Trương Tam Phong là cái gì? Y coi thường chúng ta như thế, tại sao ta phải vì y mà xuất lực? Này cháu, trong lòng cháu quyết định thế nào?

Trương Vô Kỵ biết rằng âm độc đã lan ra khắp lục phủ ngũ tạng trong cơ thể rồi, dù nội lực thâm hậu như thái sư phụ, cũng đành bó tay, mình có sống được hay không, toàn do vị thần y này chịu hay không chịu chữa. Thế nhưng thái sư phụ lúc chia tay dã từng thiết tha nhắn nhủ, quyết chớ nên hãm thân ma giáo, để rơi vào cảnh vạn kiếp không thoát ra được. Tuy chưa biết ma giáo xấu xa đến chừng nào, vì sao mỗi lần nhắc đến thái sư phụ và các sư bá sư thúc đều ghét cay ghét đắng, y thực không hiểu rõ, mà cha mẹ, nghĩa phụ cũng chưa từng nói đến, nhưng y đối với thái sư phụ sùng kính vô tỉ, tin tưởng chắc chắn là ông nói gì quyết không sai, nghĩ thầm: "Thà rằng để ông ta không chịu chữa, hàn độc phát tác chết đi còn hơn vi bội lời giáo huấn của thái sư phụ". Y lớn tiếng nói:

- Hồ tiên sinh, mẹ cháu là đường chủ của Thiên Ưng giáo, cháu tin rằng Thiên Ưng giáo chắc phải tốt đẹp. Thế nhưng thái sư phụ đã từng dặn cháu rằng quyết không thể gia nhập ma giáo, cháu đã bằng lòng, không lẽ nói mà không giữ lời? Nếu tiên sinh không trị thương cho cháu, thì cũng đành vậy. Nếu cháu tham sống sợ chết, miễn cưỡng theo lời của tiên sinh, thì dù có trị lành cho cháu, thì trên đời này cũng chỉ thêm một kẻ bất tín bất nghĩa, có ích lợi gì?

Hồ Thanh Ngưu trong bụng cười khẩy: "Thằng nhãi này to mồm khoác lác, làm ra vẻ anh hùng hảo hán, để ta không trị cho ngươi, xem ngươi có quỳ xuống cầu khẩn hay không?". Quay qua Thường Ngộ Xuân nói:

- Y đã quyết ý không gia nhập bản giáo, Ngộ Xuân, ngươi bảo y đi ra, trong nhà Hồ Thanh Ngưu đời nào có người chết vì bệnh bao giờ?

Thường Ngộ Xuân vốn biết vị sư bá này tính tình chấp nê dị thường, nói một là một, ông ta đã không chịu chữa rồi, có cầu cũng vô ích bèn quay qua Trương Vô Kỵ nói:

- Tiểu huynh đệ, Minh giáo tuy không chung đường lối với các nhân vật hiệp nghĩa trong danh môn chính phái, nhưng từ thời Đại Đường đến nay, đời nào cũng có anh hùng hảo hán. Huống chi ông ngoại ngươi là giáo chủ Thiên Ưng giáo, mẹ ngươi là đường chủ Thiên Ưng giáo, ngươi chịu nghe lời Hồ sư bá, sau này Trương chân nhân có hỏi thì ta chịu hết cho.

Trương Vô Kỵ đứng thẳng dậy, nói:

- Thường đại ca, đại ca như vậy là đã hết lòng hết dạ, thái sư phụ của tiểu đệ không trách gì đại ca đâu.

Nói xong ngang nhiên đi ra cửa. Thường Ngộ Xuân kinh hoảng, vội hỏi:

- Ngươi đi đâu đó?

Trương Vô Kỵ nói:

- Nếu tôi chết ở Hồ Điệp Cốc, e rằng sẽ làm hỏng mất cái danh Điệp Cốc Y Tiên.

Y nói xong xăm xăm đi ra khỏi căn nhà tranh. Hồ Thanh Ngưu cười nhạt nói:

- Kiến Tử Bất Cứu Hồ Thanh Ngưu đã nổi tiếng trong thiên hạ, chết ở bên ngoài cái "chuồng bò" trong Hồ Điệp Cốc, đâu phải chỉ một mình thằng bé này.

Thường Ngộ Xuân chẳng nghe ông ta nói thêm, vội chạy ra đuổi theo Trương Vô Kỵ, bế xốc thằng bé vào, thở hổn hển nói:

- Hồ sư bá, sư bá nhất định không cứu y, phải không?

Hồ Thanh Ngưu cười đáp:

- Ngoại hiệu của ta là Kiến Tử Bất Cứu, bộ ngươi chưa biết hay sao mà còn hỏi.

Thường Ngộ Xuân nói:

- Thế còn vết thương trên người đệ tử, sư bá sẽ chữa phải không?

Hồ Thanh Ngưu đáp:

- Đúng vậy.

Thường Ngộ Xuân nói:

- Được, đệ tử đã nhận lời với Trương chân nhân là sẽ chữa cho chú em này, không thể nào để cho người trong chính phái nói là đệ tử Minh giáo nói không giữ lời. Đệ tử không cầu sư bá trị bệnh, sư bá trị cho vị huynh đệ này đi. Một mạng đổi một mạng, sư bá cũng không phải thiệt thòi.

Hồ Thanh Ngưu nghiêm mặt đáp:

- Ngươi trúng phải Tiệt Tâm Chưởng, thương thế không phải nhẹ. Nếu như ta lập tức trị cho ngươi thì có thể khỏi hẳn. Qua bảy ngày thì chỉ mong sống được nhưng võ công từ nay sẽ không bảo toàn. Mười bốn ngày sau nếu không có lương y trị cho, thương thế phát ra thì hết cứu.

Thường Ngộ Xuân nói:

- Đó là công lao thấy chết không cứu của sư bá, đệ tử chết cũng không oán giận.

Trương Vô Kỵ kêu lên:

- Ta không cần ông cứu, không cần ông cứu.

Y quay đầu qua Thường Ngộ Xuân nói: Bạn đang xem tại TruyệnYY - www.truyenyy_com

- Thường đại ca, bộ đại ca nghĩ Trương Vô Kỵ này là phường tiểu nhân đê hèn hay sao? Đại ca đem tính mạng của mình đánh đổi tính mạng của tiểu đệ, dù tiểu đệ có sống thì đời cũng có gì thú vị nữa đâu.

Thường Ngộ Xuân không muốn tranh cãi nên cởi thắt lưng, trói chặt thằng nhỏ vào trên ghế. Trương Vô Kỵ vội nói:

- Đại ca không thả ta ra, ta sẽ chửi cho mà xem.

Thấy Thường Ngộ Xuân không thèm lý tới, y liền chửi lớn:

- Kiến Tử Bất Cứu Hồ Thanh Ngưu, thật đúng là ngu như trâu, trâu xanh cũng là trâu, ngươi là con trâu hư hỏng, ác ngưu, cẩu ngưu…

Hồ Thanh Ngưu thấy y chửi bậy bạ cũng không nổi giận, chỉ lạnh lùng nhìn y. Thường Ngộ Xuân nói:

- Hồ sư bá, Trương huynh đệ, xin cáo từ. Ta đi tìm thầy chữa thuốc.

Hồ Thanh Ngưu cười nhạt:

- Xung quang Hồ Điệp Cốc này hai trăm dặm không có thầy lang nào cho ra hồn cả, trong bảy ngày ngươi chưa chắc đã ra bên ngoài được.

Thường Ngộ Xuân ha hả cười:

- Có sư bá thấy chết không cứu, thì cũng có sư điệt đáng sống không chết.

Nói xong hùng dũng đi ra cửa. Hồ Thanh Ngưu cười khẩy:

- Ngươi bảo một mạng đổi một mạng, nhưng ta đã nhận lời đâu? Ngươi không muốn ta cứu thì ta cũng không cứu cả hai.

Tiện tay y nhặt trên bàn một khúc sừng hươu, nghe vù một tiếng, ném ra, trúng ngay huyệt đạo ở khoeo chân Thường Ngộ Xuân. Thường Ngộ Xuân kêu ối một tiếng, ngã lăn ra đất, không đứng dậy được.

Hồ Thanh Ngưu đến gần cởi dây trói cho Trương Vô Kỵ, nắm hai cổ tay thằng nhỏ, định vứt nó ra ngoài để cho hai người sống chết mặc bay. Trương Vô Kỵ kêu lên:

- Ngươi làm gì thế?

Hàn độc xông lên đầu não, lập tức bất tỉnh nhân sự.

Nguồn: truyenyy.com/doc-truyen/y-thien-do-long-ky/chuong-68/


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận