11 Năm Chờ Chương 19


Chương 19
Bàn bạc và tranh luận

Đúng mười giờ sáng ngày thứ hai, Peter Vanderwild xuất hiện trước mặt bà Stern − anh tự đặt cho bà biệt danh là “Nhân sư”− để rồi anh phải đợi như một kẻ cầu cạnh bực bội cho đến khi bà công nhận sự có mặt của anh, cho đến khi bà sẵn sàng ngưng gõ bàn phím và bắn tia nhìn của một con rắn tới anh. “Tôi có cuộc hẹn gặp ông Farrell vào lúc mười giờ,” anh thông báo với bà.

“Ông Farrell đang họp. Ông ấy sẽ gặp anh trong vòng mười lăm phút nữa.”

“Bà nghĩ tôi có nên đợi không?” 

“Chỉ khi nào anh không có chuyện gì làm trong mười lăm phút tới,” bà trả lời một cách lạnh nhạt.Truyen8.mobi

Bị xua đuổi như một nam sinh ngoan cố, Peter kiên quyết bước đến thang máy và quay về văn phòng của anh. Làm vậy có vẻ khôn ngoan gấp bội hơn việc tiếp tục ở lại tầng sáu mươi và để cho bà ta thấy là anh không có việc gì để làm trong mười lăm phút tới. Lúc 10 giờ 15 phút, bà Stern ra hiệu cho anh đi vào phòng làm việc bên trong, trong khi ba giám đốc cao cấp của Haskell vẫn còn đang ùa ra khỏi đó, nhưng trước khi Peter có thể mở miệng, điện thoại trên bàn Matt Farrell chợt reo. 

“Ngồi đi, Peter,” Matt nói. “Tôi sẽ nói chuyện với cậu trong lát nữa.” Điện thoại áp vào tai, Matt mở tập hồ sơ những công ty có tiềm năng thu mua mà Peter đã đưa cho anh. Tất cả chúng đều là các tổng công ty sở hữu các dãy bất động sản thương mại lớn, và Matt đã xem xét từng cái vào cuối tuần rồi. Anh rất hài lòng với vài lựa chọn của Peter, rất ấn tượng với sự nghiên cứu tỉ mỉ phi thường của cậu ta, và hơi choáng váng bởi một vài đề nghị của cậu ta. Khi gác điện thoại, Matt tựa người ra ghế và chăm chú nhìn Peter. “Cậu đặc biệt thích điều ở công ty Atlanta?”

“Nhiều thứ lắm,” Peter trả lời, bị giật mình bởi câu hỏi vang lên đột ngột. “Bất động sản của họ hầu hết là những tòa nhà thương mại cao tầng mới xây với tỉ lệ sử dụng cao. Hầu hết những người thuê ởđó là những công ty uy tín với hợp đồng thuê mướn lâu dài, và tất cả các toà nhà được giữ gìn rất cẩn thận và quản lý tốt. Tôi chính mắt nhìn thấy chúng khi tôi bay đến Atlanta để kiểm tra chúng.”

“Thế còn công ty Chicago thì sao?”

“Họ đầu tư vào những chung cư cao cấp tại một vị trí hoàn hảo ởđây và lợi nhuận của họ rất cao.”

Ánh mắt của Matt thu hẹp trên chàng trai trẻ khi anh thẳng thừng chỉ ra, “Từ những gì tôi có thể nhìn thấy trong tập hồ sơ này, nhiều toà nhà của họđã hơn ba mươi tuổi. Chi phí đổi mới và sửa chữa sẽ bắt đầu ăn dần vào lợi nhuận từ bảy đến mười năm.” 

“Tôi đã tính luôn chuyện đó khi tôi chuẩn bị bản lợi nhuận dự kiến trong hồ sơ,” Peter nói. “Hơn nữa, những miếng đất mà các toà nhà đó đang tọa lạc sẽ luôn đáng giá.”

Hài lòng, Matt gật đầu và mở tập hồ sơ kế tiếp. Đó là bản kiến nghịđã làm anh tự hỏi liệu Peter có đúng là một thiên tài cùng với khả năng phán đoán của cậu ta hay không. Cau mày với Vanderwild qua tập hồ sơ, anh hỏi, “Điều gì đã làm cho cậu cân nhắc đến công ty Houston này?” 

“Nếu Houston cứ tiếp tục khôi phục từ sự trì trệ, giá bất động sản sẽ tăng lên và...”

“Tôi nhận thức được điều đó,” Matt sốt ruột cắt ngang. “Những gì tôi muốn biết là tại sao cậu lại đề nghị chúng ta cân nhắc chuyện thu mua Thorp Development. Những người đọc tờ Wall Street Journal ai cũng biết là công ty đó đã rao bán trong hai năm nay, và họ biết tại sao nó không bán được: nó kêu bán với cái giá quá đắt và quản lý quá tồi.”

Cảm giác như cái ghế anh đang ngồi thình lình trở nên có điện, Peter đằng hắng và kiên trì một cách bền bỉ, “Anh nói đúng, nhưng nếu anh chịu nghe tôi trình bày một lúc, anh có thể thay đổi ý kiến về việc muốn có nó.” Khi Farrell gật đầu dứt khoát, Peter tiến tới phía trước: “Thorp Development được sở hữu bởi hai anh em thừa kế nó cách đây mười năm khi cha họ chết. Từ khi họđiều hành công ty, họđã đầu tư thất bại nhiều lần, và để có tiền đầu tư, họđã thế chấp hầu hết các bất động sản mà cha họđã thu mua trong suốt nhiều năm. Kết quả họ nợ ngập đầu với Continental City Trust ở Houston. Hai anh em không thể chịu đựng nhau, và họ không thể có cùng quan điểm trong bất cứ việc gì. Trong hai năm qua, một người thì đang cố gắng bán rẻ toàn bộ công ty với tất cả tài sản của nó cho bất cứ ai muốn mua trọn gói, trong khi người kia thì muốn chia cắt tài sản và bán rẻ từng mảnh cho bất cứ ai muốn mua. Tuy nhiên, lúc này họ không còn có bất cứ sự lựa chọn nào ngoại trừ thực hiện bán theo cách sau, và bán nhanh, vì Continental sắp sửa bắt đầu tịch thu.” Truyen8.mobi

“Làm thế nào mà cậu biết được tất cả những chuyện này?” Matt hỏi.

“Khi tôi bay đến Houston vào tháng Mười để thăm chị tôi, tôi đã quyết định xem xét Thorp kỹ hơn và kiểm tra một số bất động sản của họ. Tôi có được tên chủ ngân hàng của họ, Charles Collins, từ Max Thorp, và tôi liên minh với anh ta khi tôi quay vềđây. Collins rất thiết tha muốn ‘giúp’ Thorp tìm người mua, và anh ta cứ nói mãi. Trong khi trò chuyện, tôi bắt đầu nghi ngờ lý do mà anh ta quá sốt sắng có lẽ là vì anh ta muốn Thorp trả các món nợ trong sổ của anh ta. Anh ta thúc giục tôi xem xét lại và chào giá với họ. Nếu chúng ta làm nhanh, tôi nghĩ chúng ta có thể mua được bất kỳ bất động sản nào của Thorp với cái giá thế chấp tài sản của họ, chứ không phải giá trị thực tế của chúng, vì Collins sắp sửa tịch thu và Thorp biết rõ chuyện đó.”

“Chuyện gì làm cậu nghĩ là anh ta sắp sửa tịch thu?”

Peter hơi mỉm cười. “Tôi gọi cho một chủ ngân hàng là một người bạn ở Dallas và hỏi anh ta xem anh ta có biết Collins tại Continental City Trust không. Anh ta nói biết, và anh ta gọi một cuộc gọi điện thoại thân thiện với Collins, che đậy một cách khéo léo như để chia sẻ tình trạng tệ hại của nghiệp vụ ngân hàng ở Texas. Collins kể cho anh ta nghe những người giám sát ngân hàng đang gây áp lực với anh ta để tịch thu những số nợ lớn và không trả− bao gồm những tài sản của Thorp.” Peter ngừng lại trong sự im lặng chiến thắng, chờ một vài lời khen ngợi từ ông chủ không cảm xúc của anh cho sự tỉ mỉ và kết quả trong nghiên cứu của anh; và những gì anh nhận được là một nụ cười thoáng qua và hầu như là gật đầu như phê chuẩn. Anh có cảm giác như thể Chúa vừa mới ban phúc cho mình. Phấn chấn quá mức, Peter chồm người tới trên ghế. “Anh có muốn nghe thêm về một vài bất động sản mà Thorp sở hữu không? Vài cái trong chúng là những mảnh đất hoàn hảo có thể phát triển và bán được cả một gia tài.” 

“Tôi đang nghe,” Matt nói, mặc dù anh gần như không có hứng thú với việc mua và phát triển đất thô như anh thích mua những tòa nhà thương mại.

“Miếng đất tốt nhất trong số bất động sản của Thorp chiếm trọn mười lăm mẫu Anh, cách hai khu phố từ The Galleria là một trung tâm mua sắm sang trọng với khách sạn riêng. Cửa hiệu Neiman−Marcus nằm trong khu công nghiệp liên hợp Galleria; cửa hiệu Saks Fifth Avenue và nhiều cửa hàng bán quần áo thiết kế cao cấp gần đó, và xa lộ thì ở trong tầm nhìn. Bất động sản của Thorp nằm giữa hai trung tâm thương mại, và nó là một nơi hoàn hảo cho một cửa hiệu bách hóa tổng hợp chất lượng cao và khu phố buôn bán lớn nữa.”

“Tôi đã từng nhìn thấy khu vực đó khi tôi đến đó công tác,” Matt nói thêm. 

“Vậy thì anh chắc chắn biết sẽ là một giao dịch tốt nếu chúng ta có thể mua miếng đất đó với giá hai mươi triệu mà Thorp đang thế chấp. Chúng ta có thể tự đầu tư hoặc giữ lại miếng đất và sau này bán với một khoản lợi khá cao. Cách đây năm năm, nó đáng giá bốn mươi triệu. Nếu Houston cứ tiếp tục phục hồi nền kinh tế, thì nó sẽ có cái giá đó mau thôi.”

Matt đang ghi chép nhanh phần lưu ý trong tập tin của Thorp và đợi cho Peter nói xong để anh có thể giải thích là anh thích Intercorp đầu tư vào các toà nhà thương mại hơn. Peter bổ sung thêm, “Nếu anh có hứng thú thì chúng ta phải hành động nhanh, vì cả Thorp lẫn Collins đều nói là họđang mong chờ một lời chào mua cho bất động sản đó vào bất cứ lúc nào. Tôi đã nghĩ là họđang cố đẩy đưa tôi cho đến khi họ đưa cái tên ra. Rõ ràng là Bancroft & Company, ở ngay Chicago, rất muốn có miếng đất đó, và thảo nào! Chẳng có nơi nào khác ở Houston giống nó cả. Mẹ kiếp, chúng ta có thể tóm được nó với giá hai mươi triệu và vài tháng nữa bán nó cho Bancroft với giá hai mươi lăm đến ba mươi triệu, đó là cái giá xứng đáng với giá trị của miếng đất.” Giọng của Peter mất hút vì đầu của Matt ngẩng lên và anh đang nhìn chằm chằm vào Peter với phản ứng rất kỳ lạ trên khuôn mặt.

“Cậu vừa nói gì?” Anh hỏi lại.

“Tôi nói rằng công ty Bancroft cũng dự định mua miếng đất đó,” Peter nói, đề phòng cái nhìn lạnh lùng, tính toán, vẻđáng ngại trong mắt của Farrell. Nghĩ là Farrell muốn có thông tin chi tiết hơn, anh nhanh chóng thêm vào, “Bancroft giống như Bloomingdale hoặc Neiman−Marcus, những cửa hiệu cũ sang trọng với phần lớn khách hàng thuộc giai cấp thượng lưu. Họđã bắt đầu bành trướng vào...” 

“Tôi chẳng lạ gì Bancroft,” giọng của Matt sít lại. Tia nhìn của anh chuyển sang tập hồ sơ của Thorp và anh nghiên cứu bản thẩm định miếng đất ở Houston với sự thích thú tăng cao. Anh ngắm những con số trên bản thẩm định, và anh nhận biết đất đai là một vụ giao dịch có tiềm năng về lợi nhuận. Nhưng lợi nhuận không ở trong tâm trí anh lúc này. Với sự tức giận, anh đang nghĩ về hành động của Meredith hôm tối thứ bảy.

“Mua nó đi,” anh nói nhẹ nhàng.

“Nhưng anh có muốn nghe thêm vài mảnh đất khác không?”

“Tôi không có hứng thú với bất cứ mảnh đất nào ngoại trừ mảnh đất mà Bancroft muốn. Nói với bộ phận cố vấn luật pháp phác thảo một bản đề nghị, tuỳ thuộc vào người định giá của mình có đồng ý với người định giá của Thorp về giá trị của nó hay không. Chính anh sẽ đưa nó đến Houston vào ngày mai và trình bày.” 

“Ra giá à?” Peter hầu như nói lắp. “Bao nhiêu?” 

“Mười lăm triệu, và cho họ hai mươi tư tiếng đồng hồ ký hợp đồng, nếu không thì chúng ta sẽ hủy bỏ. Họ sẽ đòi hai mươi lăm. Đồng ý cái giá hai mươi, và bảo với họ là chúng ta muốn quyền sở hữu tài sản trong ba tuần nữa, hoặc vụ làm ăn hủy bỏ.”

“Tôi thật sự không nghĩ...”

“Còn có một điều kiện khác. Nếu Thorp đồng ý đề nghị của chúng ta thì họ phải giữ bí mật toàn bộ vụ giao dịch này. Không ai được biết là chúng ta đang mua miếng đất đó cho đến khi vụ mua bán được hoàn tất. Nói với ban cố vấn đưa tất cả những điều khoản đó vào hợp đồng, cùng với những tình huống bất ngờ bình thường khác.”

Đột nhiên Peter cảm thấy không yên tâm. Trong quá khứ, khi Farrell có hứng thú hay muốn mua những công ty mà Peter đề xuất, anh ta không bao giờ chỉ dựa vào vào đề xuất của Peter. Ngược lại là khác. Anh ta tự mình kiểm tra và rất thận trọng. Lần này, tuy nhiên, nếu có gì sai lầm, Peter sẽ là người duy nhất và hoàn toàn chịu trách nhiệm. “Ông Farrell, tôi thật sự không nghĩ...”

“Peter,” Matt cắt ngang với vẻ dứt khoát. “Mua bất động sản chết tiệt đó đi.” 

Gật gù, Peter đứng lên, nhưng sự lo lắng của anh đang càng lúc càng tăng.

“Điện cho Art Simpson tại bộ phận pháp lý của chúng ta ở California, đưa cho anh ta những điều kiện, và bảo anh ta là tôi muốn tờ hợp đồng ởđây vào ngày mai. Khi họ đến thì đưa họ vào đây và chúng ta sẽ thảo luận bước kế tiếp.” Truyen8.mobi

Khi Vanderwild rời khỏi, Matt xoay ghế của anh lại và nhìn ra cửa sổ. Rõ ràng, Meredith vẫn nghĩ về anh như một người thấp kém, dưới sự khinh miệt của cô. Cô có quyền làm vậy. Cô có quyền thể hiện rõ ràng những cảm nghĩ của cô cho tất cả những ai đọc báo chí ở Chicago, đó là những gì cô đã làm. Tuy nhiên, thực hiện các quyền đó sẽ làm cho cô sắp phải chi ra khoảng mười triệu đô-la... một cái giá cao hơn mà cô sẽ phải trả Intercorp cho miếng đất mà cô muốn ở Houston.

 Truyen8.mobi tiếp tục cập nhật đến bạn đọc chương tiếp theo một cách nhanh nhất. Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ!

Nguồn: truyen8.mobi/wDetail/control/chapter_id/17068


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận