Ai Là Định Mệnh Của Ai Chương 4.4


Chương 4.4
Tôi và Đới Thời Phi chia tay nhau từ mùa hè năm ngoái, chớp mắt một cái đã hơn một năm trôi qua, nhanh thật đấy!

Anh ta không có gì thay đổi, vẫn cao to, khôi ngô, tuấn tú như xưa. Anh ta nhất định muốn tôi lên xe để đưa tôi đi một đoạn. Lúc đầu tôi lịch sự từ chối nhưng anh ta cứ nài nỉ mãi. Anh ta nói vừa nãy qua ngã tư đã nhìn thấy tôi, tất nhiên cũng chứng kiến cảnh tôi suýt bị xe đâm và bị tài xế khiển trách.

“Yên Phiên Phi, em đang gặp phải chuyện gì buồn à? Vừa nãy sang đường mà tâm trí để đâu đâu, suýt chút nữa đã xảy ra chuyện rồi. Hay lên xe đi, anh đưa em về nhà”.

Người ta có lòng tốt, tôi không nên từ chối nữa. Sau khi lên xe, chúng tôi mỗi người một câu hỏi han gượng gạo, anh ta hỏi tôi dạo này thế nào, tôi hỏi anh ta sống có tốt không.

Nói thực, tôi hy vọng anh ta sống không tốt. Chẳng có lý do gì mà trong khi tôi đang tàn tạ thế này, bọn họ thì người nào người nấy đều được tận hưởng cuộc sống hạnh phúc. Nếu như thế, thử hỏi thế gian này còn có công bằng nữa không?

Thế gian này quả nhiên vẫn còn công bằng. Đới Thời Phi thở dài nói, anh ta và cô bạn gái vẫn chưa đi đến đâu cả, cô ta lại sang Mỹ rồi.

Tôi vô cùng ngạc nhiên. “Cái gì? Chẳng phải cô ấy về nước là vì anh sao?”.

Đới Thời Phi cười khổ: “Lúc đầu là cô ấy cãi nhau với anh bạn trai người Mỹ, nhất thời tức giận đòi chia tay rồi về nước tìm anh quyết định tiến tới hôn nhân. Nhưng sau khi cô ấy đi rồi, anh bạn trai người Mỹ còn lại một mình thì cảm thấy không thể rời xa cô ấy được nên cũng bay sang đây. Kết quả, cô ấy lại nói xin lỗi anh, trong lòng cô ấy, người cô ấy yêu thực sự là anh ta chứ không phải anh, vì thế không thể kết hôn với anh được, xin anh tha thứ”.

Tôi vừa thấy cảm thông vừa có chút hả hê trong lòng, đúng là muốn “cười trên nỗi đau của người khác”. Đáng đời! Lúc đầu không cần tôi, muốn quay lại gặm bãi cỏ cũ, không ngờ bãi cỏ đó còn có một con ngựa khác muốn tranh giành, kết quả không đánh thắng nổi cái lão người Mỹ kia, lại một lần nữa dâng bạn gái cho hắn.

“Đây cũng coi như bị báo ứng, khi ấy em vì anh, vì mẹ anh mà tận tâm tận lực nhưng anh lại nói chia tay là chia tay ngay, bỏ mặc em giữa đường. Kết quả, anh cũng bị người ta bỏ rơi giữa đường như vậy, đây không phải báo ứng thì là cái gì?”.

Chuyện trên thế gian này thật là kỳ diệu, tôi không ngờ Đới Thời Phi cũng cám cảnh như tôi. Anh ta bỏ rơi tôi, tự nhiên lại có người khác bỏ rơi anh ta, thật giống như báo ứng!

Tôi như hả được cơn giận, nói thẳng: “Đáng đời, anh cũng có ngày hôm nay!”.

Trước đây tôi chưa bao giờ nói cái giọng đó với Đới Thời Phi, tôi luôn luôn tôn trọng anh ta như tôn trọng Đức Phật, ai bảo ngày ấy tôi mê mẩn anh ta, một lòng một dạ muốn làm dâu nhà họ Đới chứ.

Giờ đây tôi không còn ôm mộng đó nữa, đương nhiên cũng không cần cố làm anh ta hài lòng. Có gì thì nói nấy, tiểu tử nhà anh đúng là đáng đời! Bà cô này trước đây đối xử với anh tốt như thế, vậy mà anh không thèm ngó ngàng, nói bỏ là bỏ được ngay khiến người ta vừa đau lòng vừa mất mặt. May mà ông trời có mắt, không để anh có được cuộc sống hạnh phúc, yên bình.

Đới Thời Phi gật đầu, thừa nhận: “Anh đúng là đáng đời, em muốn mắng thế nào cứ mắng. Thật sự anh luôn cảm thấy có lỗi với em, muốn tìm em nói lời xin lỗi nhưng lại sợ em không muốn gặp anh nữa. Hơn nữa, tự nhiên đi tìm em cũng thấy ngại. Hôm nay vô tình gặp em ở trên đường, cũng coi như duyên phận chưa hết, anh muốn một lần nữa nói lời xin lỗi em, mong em tha thứ”.

Mắng thì cũng mắng rồi, cười trên nỗi đau khổ của người khác thì cũng cười rồi, tôi cũng không muốn mình là kẻ không có lòng vị tha. “Thôi được rồi, việc đã qua lâu rồi, cũng chẳng có gì phải tha thứ hay không tha thứ. Em không để tâm, anh cũng không cần nhắc lại làm gì”.

“Vậy sau này chúng ta có thể tiếp tục làm bạn không?”.

Bạn? Tôi giật thót tim, quay sang nhìn Đới Thời Phi, trán vã mồ hôi! Đây chẳng phải miếng bánh từ trên trời rơi xuống hay sao?! Tuy không hiểu rõ anh ta muốn “làm bạn” là có ý gì nhưng ít nhất ý đồ muốn thường xuyên lui tới với tôi là điều không nói cũng hiểu. Tôi đang phát rồ vì chưa tìm được ai phong độ như thế để dắt đến trước mặt Chu Nhất Minh, diễu võ dương oai, để anh ta lác mắt nhìn thì tự nhiên ông trời lại phái Đới Thời Phi đến giúp tôi.

Tôi mừng thầm như bắt được vàng. “Đương nhiên rồi, đương nhiên chúng ta có thể tiếp tục là bạn bè”.

Tối hôm đó, tôi vui mừng khôn xiết báo tin vui cho Điền Tịnh trên QQ, tôi muốn dẫn Đới Thời Phi đến trước mặt Chu Nhất Minh, huênh hoang, khoác lác một phen để cho tên đồ tể đó sáng mắt. Chị đây không bao giờ ăn tạp nhé! Hừ! Mẹ Điềm Điềm giới thiệu cho anh ta mấy cô gái đó thì đã là gì, ngoài tuổi tác còn trẻ, chẳng có điểm gì nổi bật. Đới Thời Phi là tiến sĩ học ở trời Tây về, vừa cao to, đẹp trai vừa giỏi giang, anh tuấn. Trận đấu này, tôi sẽ thắng anh ta một cách tuyệt đối!

Điền Tịnh lại không hứng khởi, cô ấy tỏ ra không sao hiểu nổi. “Đới Thời Phi rõ ràng muốn nối lại tình xưa với cậu, sao không thấy cậu vui mừng dù chỉ một chút?! Trong khi ấy lại hứng khởi vì có thể lấy đó để đả kích Chu Nhất Minh. Yên Phiên Phi, cậu không ấm đầu đấy chứ? Ngày trước, chẳng phải cậu rất thích Đới Thời Phi sao? Giờ cũng xem như anh ta quay lại, sao cậu không có chút kích động, ngược lại khi nhắc đến Chu Nhất Minh, cậu lại tỏ ra kích động bội phần? Cậu… xem ra cậu đã quá nặng lòng với Chu Nhất Minh rồi. Ôi Chúa ôi, nhất định là cậu yêu anh ta rồi!”.

Tôi yêu Chu Nhất Minh? NO! Tôi nhất định không thừa nhận chuyện này! Tôi chỉ muốn anh ta tức điên lên thôi! Chị đây đã nói rồi, chị sẽ tìm được một người tốt hơn anh ta gấp trăm ngàn lần để anh ta phải lác mắt nhìn. Cuối cùng chị đây cũng đã hoàn thành tâm nguyện.

Chưa đến hai hôm, Đới Thời Phi đã gọi điện đến hỏi tôi có rỗi không, anh ta muốn mời tôi đi ăn. Tôi đã đạt đúng ý nguyện. “Được thôi, không vấn đề gì!”.

“Vậy em muốn ăn gì? Đồ Tây hay đồ Trung?”.

“Ở phố đi bộ có một nhà hàng Quảng Đông rất ngon, chúng ta tới đó ăn đi!”.

“Được, vậy bảy giờ tối nay anh sẽ đứng dưới lầu đợi em”.

Đúng bảy giờ, Đới Thời Phi đến đón tôi. Ngồi ăn ở nhà hàng Quảng Đông mà tâm trí tôi cứ để đâu đâu, chốc chốc lại nhìn đồng hồ. Đới Thời Phi thấy thế liền hỏi: “Em còn có việc à?”.

“Không có việc gì, chỉ là em muốn ăn xong thì đi dạo ở phố đi bộ một lát. Các cửa hàng ở đó thường chín giờ đã đóng cửa, cho nên chúng ta ăn nhanh một chút được không?”.

Đới Thời Phi không nghi ngờ gì, chúng tôi ăn vội vàng rồi rời khỏi nhà hàng, thong thả đi dạo trên phố đi bộ. Ánh mắt tôi không hề tập trung vào các cửa hàng quần áo mà cứ nhìn chằm chằm ra đường.

Tôi nhanh chóng phát hiện ra Chu Nhất Minh, anh ta mặc đồng phục của ban Quản lý đô thị đang lẫn vào đám đông đi tuần tra. Chỉ thoáng một cái là tôi đã nhận ra anh ta giữa đoàn người đông đúc. Hình dáng anh ta tôi đã nhìn suốt hơn hai mươi năm nay, đã quá quen rồi, liếc một cái là nhận ra ngay, tuyệt đối không bao giờ nhầm.

Khi tôi phát hiện ra Chu Nhất Minh thì cũng là lúc anh ta nhìn thấy tôi. Thật trùng hợp, đúng lúc tôi đưa mắt nhìn anh ta thì anh ta cũng quay đầu nhìn tôi. Khi thấy tôi và Đới Thời Phi kề vai sánh bước, hai mắt anh ta trợn tròn như hai cái đèn pha, rõ ràng là đang vô cùng ngạc nhiên.

Biểu hiện đó của anh ta chính là điều tôi mong muốn, tôi vừa hả giận vừa đắc ý, cố tình kéo Đới Thời Phi đi đến chỗ anh ta, chào hỏi: “Chu Nhất Minh, anh vẫn chưa tan làm à?”.

Đới Thời Phi vẫn nhớ Chu Nhất Minh, quay sang anh ta gật đầu chào: “Xin chào, lâu quá rồi không gặp!”.

Chu Nhất Minh hết nhìn anh ta lại quay sang nhìn tôi, mặt ngây ra, lắp ba lắp bắp: “Ờ… Xin… xin chào!”.

Đới Thời Phi không những còn nhớ Chu Nhất Minh mà còn nhớ cả Nhậm Giai nữa. “À đúng rồi, bạn gái của cậu hồi này thế nào? Bệnh tình của cô ấy đã khỏi chưa?”.

Chu Nhất Minh ngây ra một lúc mới phản ứng lại được, gãi đầu gãi tai, cười gượng gạo. “Anh nói đến Nhậm Giai hả? Tôi và cô ấy chia tay từ lâu rồi. Giờ tôi vẫn độc thân, bạn gái không biết vẫn còn trốn trong bụng của nhạc mẫu nào nữa”.

Tai tôi như dựng ngược lên, anh ta vừa nói vẫn độc thân, vậy “ba cô chọn một” kia lại có vấn đề gì sao?

“Không phải chứ, Chu Nhất Minh? Mẹ Điềm Điềm đã giới thiệu cho anh ba cô rồi mà, sao không chọn lấy một người?”.

Anh ta cười trừ. “Em nắm rõ tin tức nhỉ? Có điều anh trai lại không có cảm giác với mấy cô gái đó. Vấn đề tình cảm rất quan trọng mà, phải không?”.

Chu Nhất Minh không làm cái chuyện “ba cô chọn một”, vẫn còn đơn thân, điều này khiến tôi cảm thấy thoải mái hơn nhiều. Cho dù tôi và anh ta thử yêu nhưng không thành thì tôi cũng không hy vọng anh ta yêu được người khác nhanh như thế.

Không biết Chu Nhất Minh có nghĩ như vậy không. Tối đó anh ta chủ động gọi điện cho tôi, hỏi giữa tôi và Đới Thời Phi có chuyện gì, sao còn qua lại với hắn.

Tôi cố tình phớt lờ: “Anh quan tâm đến chuyện em qua lại với ai làm gì? Chuyện của em không cần anh quản”.

Anh ta lấy tư cách anh trai để quan tâm đến tôi. “Bé bự, anh trai cũng vì quan tâm đến em. Có phải Đới Thời Phi muốn quay lại với em không? Anh ta xem em là cái gì, lốp xe dự phòng à? Em đừng để ý đến anh ta, phải biết là “hảo mã bất cật hồi đầu thảo[1]”.”

[1] Câu thành ngữ, ý nói ngựa khôn không gặm cỏ cũ, không ngoái đầu lại bãi cỏ đã chạy qua. Nói rộng ra là người khôn ngoan không mãi luyến tiếc cái đã mất.

“Tuy nói là ngựa khôn không gặm cỏ cũ nhưng nếu bãi cỏ đó non mơn mởn thì vẫn còn giá trị. Hơn nữa, em có quay lại hay không cũng chẳng liên quan gì đến anh. Cần anh phải phát biểu ý kiến chắc?”.

Anh ta tỏ ra lép vế. “Chẳng qua là anh… anh trai muốn tốt cho em…”.

Tôi “hừ” một tiếng. “Anh tỉnh lại đi, em không ham, anh quản ít một chút thì hơn!”.

Anh ta im lặng hồi lâu rồi đột nhiên nói nhanh: “Được, cứ coi như anh lo toàn chuyện không đâu, em không thích thì thôi! Em muốn ăn ngọn cỏ nào thì ăn, chẳng liên quan gì tới anh!”.

Nguồn: truyen8.mobi/wDetail/control/chapter_id/85903


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận