Từ đó vài ngày về sau, Vu Thịnh Ưu cực kỳ say mê Mạt Nhất, mỗi ngày đều đúng giờ tới địa lao xem Mạt Nhất tra tấn người, quả thực giống như đi làm, không sót ngày nào. Quỷ dị là, Vu Thịnh Ưu cực mê lúc Mạt Nhất vung roi, khi hắn ngừng tay, dùng thứ khác, vẻ mặt si mê của nàng lại nhanh chóng biến mất không thấy.
Thần bí nhân kia cũng là một con người rắn rỏi, mặc kệ Mạt Nhất tra tấn như thế nào, hắn đều một chữ không khai, toàn thân hắn tất cả đều là vết roi, quần áo tả tơi bắt tại trên người, mỗi roi quất qua, quần áo hắn đều có nguy cơ không còn có thể che được bộ vị trọng yếu. Mỗi lần Vu Thịnh Ưu đều tràn ngập chờ mong, chờ quần áo hắn hóa thành mảnh nhỏ, bay xuống, lộ ra xxx! Nga ha ha ha! ( =”= bó tay với Ưu tỷ )
Nhìn ánh mắt nàng sáng lên quỷ dị, dọa Ái Đức Ngự Thư lo sợ phải hạ lệnh, chỉ có thể đánh thân trên, không được đánh ở hạ thân hắn.
Mạt Nhất kiên trì quán triệt tư tưởng môn chủ, quần của thần bí nhân, hoàn hảo không tổn hao gì vẫn ở trên người. Khiến cho Vu Thịnh Ưu thực thất vọng.
Hôm nay, Mạt Nhất quất hắn tới tận giờ Ngọ, vẫn chưa thu được một chữ, âm lãnh vứt bỏ ngọn roi trong tay, quay đầu nói với Vu Thịnh Ưu: “Tiểu thư, biểu diễn chấm dứt.”
“A?”
“Kế tiếp, là nội dung người không nên nhìn.”
Vu Thịnh Ưu trợn to mắt, trong đầu có thanh âm nổ ầm vang, không nên nhìn a không nên nhìn a, 18 cấm a 18 cấm, ooxx a ooxx chẳng lẽ…… Chẳng lẽ: “Chẳng lẽ ngươi muốn tìm thiệt nhiều nam nhân ‘x’ hắn?” Hưng phấn hưng phấn! (khụ, ‘x’ đã kiểm duyệt =”=)
Thần bí nhân đã kiệt sức, sắc mặt lập tức xanh mét.
Mạt Nhất đạm mạc nhìn nàng, không lắc đầu, cũng không gật đầu.
Xem ra đã đoán sai: “Chẳng lẽ là lăng trì, cắt từng mảnh từng mảnh thịt xuống, hay là róc hết thịt ở bụng, toàn thân chỉ còn xương trắng?”
Thần bí nhân bị dọa muốn chết, trong mắt tràn đầy hoảng sợ.
Mạt Nhất liếc mắt một cái, nhãn thần chợt lóe, vẫn là không gật đầu.
Ồ…… Lại đoán sai: “A! Ta đã biết, có phải ‘rửa mặt chải đầu’ hay không? Chính là đun một thùng nước sôi, đem người thả vào bên trong nấu, đừng nấu chín, vừa nấu vừa lấy cái bào, bào thịt xuống?” Vu Thịnh Ưu vừa nói vừa làm động tác bào thịt. =)))
“Để cho ta chết, để cho ta chết đi! Mạt Nhất, nếu ngươi là nam nhân thì khiến cho ta chết đi! Làm cho ta chết! Cho ta một cái chết thống khoái đi.” Thần bí nhân điên cuồng quát to.
Mạt Nhất không quay đầu, sắc mặt không đổi.
Vu Thịnh Ưu gãi đầu, kỳ quái nhìn thần bí nhân: “Mạt Nhất có phải nam nhân hay không cùng việc ngươi có chết hay không có quan hệ gì, ngươi phải chết, hay là được sống, quyền quyết định ở trên tay chính ngươi, chỉ cần ngươi nói ra chủ tử của ngươi là ai, chúng ta sẽ tha cho ngươi.”
Thần bí nhân ánh mắt lóe lóe, lại ảm đạm trở lại, cúi đầu. Xem ra đánh chết hắn cũng không khai ra.
Mạt Nhất âm trầm liếc mắt một cái, trên gương mặt anh tuấn không dậy nổi một tia gợn sóng: “Tiểu thư, mời ngài đi ra ngoài.”
Vu Thịnh Ưu lắc đầu, nói: “Coi như hết, thả hắn đi đi.” Nàng không phải thánh mẫu, hắn muốn bắt nàng, nàng để cho Mạt Nhất tra tấn hắn chết đi sống lại, cũng coi như một người vì nàng mà bị tra tấn chí tử, nàng vẫn là có chút…… Ách, không hạ thủ. Được rồi, nàng thừa nhận nàng là thánh mẫu ! Khinh bỉ chính mình. ( tỷ còn tự kỷ hơn Ngự Thư ca =”=)
Mạt Nhất phất tay, hai gã ngục tốt một tả một hữu đưa Vu Thịnh Ưu đi ra khỏi địa lao, Vu Thịnh Ưu một cước đạp cửa, quay đầu nhìn lại địa lao âm trầm hắc ám, Mạt Nhất lạnh lùng lãnh khốc thẳng tắp đứng ở nơi đó, hắc y, tóc đen, con ngươi đen không một tia sáng, Mạt Nhất, hắn như thế thích hợp với hắc ám, giống như là trời sinh phải như vậy, Vu Thịnh Ưu bỗng nhiên có một loại xúc động muốn kéo hắn ra khỏi đó.
Cuối cùng liếc nhìn thần bí nhân, trong mắt hắn tràn đầy tuyệt vọng, nàng cùng hắn đều biết, chờ đợi hắn chính là hình phạt tàn khốc, tra tấn cho tới chết……
Nhưng nàng sẽ không cứu hắn, cũng giống như hắn không tự cứu chính mình. Vu Thịnh Ưu quay đầu, đi ra ngoài, dưới ánh mặt trời nóng rực, lại tuyệt không cảm thấy ấm áp.
Vu Thịnh Ưu trở lại phòng, trên bàn thức ăn vẫn giống như lúc nàng đi, một chút cũng chưa động, Vu Thịnh Ưu nhíu mày, đã năm ngày, năm ngày đều không nhìn thấy Viễn Hạ, từ ngày bắt được thần bí nhân kia, Cung Viễn Hạ cũng không thấy xuất hiện, Vu Thịnh Ưu thậm chí hoài nghi thần bí nhân bị bắt chính là hắn, cho nên nàng đã thử dùng sức kiểm tra trên mặt thần bí nhân, nhưng cũng không phải là dịch dung.
Cung Viễn Hạ đến tột cùng là đi đâu? Là đã xảy ra chuyện, hay là đã một mình bỏ đi trước.
Vu Thịnh Ưu ngồi xuống, tay phải nâng cằm, khẽ bóp ngón tay, hắn sẽ không bỏ đi trước một mình, như vậy, chỉ có một khả năng.
Vu Thịnh Ưu buông tay, hét lớn một tiếng: “Bàn Tử –!”
Không đầy năm giây, một viên đại cầu lă n vào, Vu Thịnh Ưu trước khi hắn mở miệng liền nói: “Ta không phải lão bà ngươi.” Những lời này, mặc kệ thế nào cũng phải nói, không bằng thay đổi trình tự, để nàng nói trước đi.
Ái Đức Ngự Thư nhíu mày nhìn nàng, có chút mất hứng, lạc thú duy nhất bị nàng tước đoạt. Cho dù nàng không thừa nhận, nhưng là hắn cũng nói cho đã nghiện a.
“Này Bàn Tử.” Vu Thịnh Ưu chỉ chỉ chỗ ngồi đối diện, ý bảo hắn ngồi, Ái Đức Ngự Thư vừa cười meo meo vừa ngồi xuống.
Vu Thịnh Ưu, con mắt vòng vo chuyển, thử hỏi: “Ngươi gần đây…… Có thấy con chuột trong phòng ta hay không a?”
Ái Đức Ngự Thư cầm lấy một đĩa điểm tâm trên bàn, ăn một miếng lại một miếng, vừa ăn vừa lắc đầu, miệng phun bột điểm tâm nói: “Con chuột? Không có a, cho tới bây giờ ta cũng chưa thấy qua con chuột. Nếu thấy, nhất định giúp nàng đánh chết nó.”
Vu Thịnh Ưu híp mắt nhìn hắn, muốn tìm ra một tia sơ hở trên mặt hắn, nhưng trên mặt Bàn Tử, trừ bỏ tham ăn cái gì cũng không có .
Chẳng lẽ, thực không phải hắn bắt? Vu Thịnh Ưu có chút lo lắng gục đầu xuống, cái tên Cung Viễn Hạ kia, không lẽ lại không cẩn thận bị kẻ nào khác bắt đi rồi. Có nên cầu Bàn Tử tìm hắn cứu về không?
Ái Đức Ngự Thư nhìn Vu Thịnh Ưu gãi đầu lo lắng, trong mắt hiện lên một tia tức giận cùng âm ngoan. Mà khi Vu Thịnh Ưu lại ngẩng đầu nhìn hắn, hắn lại trở thành một Bàn Tử tham ăn.
“Cái kia…… Bàn Tử a.” Vu Thịnh Ưu cẩn thận hỏi: “Ta nghe nói, Quỷ Vực môn cơ quan thiết lập rất nhiều, vì sao thần bí nhân có thể dễ dàng trà trộn vào như vậy a?”
Ái Đức Ngự Thư cười: “Ta cố ý.”
“Ách?”
“Cố ý triệt đi cơ quan ở một số nơi, phóng một số kẻ có ý đồ quấy rối tiến vào, chờ tới khi người nên vào đã vào rồi, đóng cửa lại, bắt chuột trong bình.” Bàn Tử cười thực xinh đẹp: “Xem, hiện tại không phải đã bắt được chuột rồi đó sao.”
Vu Thịnh Ưu bỗng nhiên cảm thấy một chốc vừa rồi nhìn thấy hình ảnh nhị sư huynh, diện mạo tuấn mỹ, lại mang theo tà khí, mỗi lần làm chuyện xấu, trên mặt sẽ xuất hiện biểu tình giống Bàn Tử vừa rồi, tà ác, vui sướng khi người gặp họa, lại đắc ý vô cùng.
“Ngươi bắt Cung Viễn Hạ.” Vu Thịnh Ưu lãnh nghiêm mặt, lời nàng nói không phải nghi vấn, mà là khẳng định.
“Cung gia tam thiếu gia.” Ái Đức Ngự Thư cười nhạo: “Chỉ một mâm điểm tâm cũng đủ sa bẫy, không biết là do hắn rất tín nhiệm nàng, hay là rất khinh thường ta.”
Vu Thịnh Ưu vỗ bàn đứng lên: “Ngươi bắt hắn làm gì! Mau thả hắn ra.”
Ái Đức Ngự Thư lắc đầu: “Ta không tin Cung gia, không tin bất luận kẻ nào, ta muốn bảo hộ nàng, bất cứ kẻ nào tiếp cận muốn mang nàng đi, đều là địch nhân.”
“Viễn Hạ không phải địch nhân.” Vu Thịnh Ưu trừng mắt nhìn hắn.
“Ưu, nàng chỉ cần tin tưởng ta là tốt rồi, chỉ cần tin tưởng một mình ta.”
Đây là lần đầu tiên Ái Đức Ngự Thư cẩn thận kêu tên của nàng, kêu nàng là Ưu, chỉ một chữ, lại mang theo vô hạn thân mật cùng yêu thương.
Nhưng Vu Thịnh Ưu cũng không cảm kích: “Ta vì cái gì phải tin tưởng ngươi, Viễn Hạ là chú em ta, là thân nhân của ta, ngươi mau thả hắn.”
“Nàng yên tâm, ta sẽ không làm khó hắn. Ta chỉ là không thích hắn luôn nửa đêm đến phòng nàng mà thôi.”
“Ngươi đã sớm biết hắn đến đây.”
“Ha ha, ở địa bàn của ta, cho dù chỉ là một con ruồi bọ tiến vào ta cũng biết, cho nên Ưu, không ai có thể ở trong này thương tổn nàng.” Ái Đức Ngự Thư nói xong đứng dậy, đi đến bên cửa sổ, ngửa mặt lên trời nhìn trời xanh, lại bỏ thêm một câu: “Đương nhiên, cũng không có người nào có thể từ nơi này đem nàng ra ngoài.” Hắn rõ ràng nói cho nàng, nơi này là địa phương an toàn nhất, cũng là không có ý để nàng rời đi, hắn cho nàng thấy thủ đoạn của hắn, là muốn cho nàng biết, hắn không phải ngốc tử như Cung Viễn Tu kia, nàng đừng nghĩ dễ dàng đào tẩu khỏi hắn.
Vu Thịnh Ưu trừng mắt nhìn hắn, không rõ hắn vì sao bỗng nhiên thay đổi nhiều như vậy, tựa như từ một người ngươi nói gì cũng nghe, bỗng nhiên tóm lấy ngươi, trói ngươi, bẻ quặt tay ngươi nói: Mẹ nó, từ giờ trở đi lão tử làm chủ. Ngươi ngoan ngoãn cho ta!
Ái Đức Ngự Thư nhìn Vu Thịnh Ưu bị đả kích nặng nề vẻ mặt ngưng trọng, bỗng nhiên cười một tiếng: “Nàng sợ hãi cái gì?
“Thúi lắm! Lão nương lại sợ ngươi?”
Ái Đức Ngự Thư nhìn nàng, ánh mắt chân thành: “Ta sẽ không thương tổn đến nàng.”
“Ngươi trước đem Cung Viễn Hạ thả ra đã rồi nói sau.”
“Từ từ đi, chờ hắn đi rồi, ta sẽ thả.” Ở trong mắt Ái Đức Ngự Thư, Cung Viễn Hạ không phải địch nhân, cũng không xứng làm đối thủ, chỉ là một lợi thế.
“Chờ ai đi?” Vu Thịnh Ưu hỏi.
Ái Đức Ngự Thư lắc lắc ngón tay, tự nhận là tiêu sái cười: “Không nói cho nàng.”
“Bàn Tử đáng chết!” Vu Thịnh Ưu trừng mắt nhìn bóng dáng hắn rời đi hạ giọng nói.
Ái Đức Ngự Thư ra khỏi phòng, vì nàng săn sóc đóng cửa lại, đi về phía trước vài bước, trên gương mặt tràn đầy tươi cười bỗng trở nên ngưng trọng.
Cho dù Ái Đức Ngự Thư không nói, ban đêm Vu Thịnh Ưu cũng đã biết được đáp án.
Buổi tối nàng đang ngủ say sưa, trên người bỗng nhiên cảm thấy nặng, mở mắt ra chỉ thấy một khuôn mặt tuấn tú, dán tại người mình, chính là khuôn mặt mình luôn ngày đêm nhớ tới, chủ nhân của khuôn mặt tuấn tú đó ôm nàng, gắt gao, không buông tay.
“Ngươi…… Sao ngươi lại tới đây?” Vu Thịnh Ưu cơ hồ kích động nói không ra lời.
“Rất nhớ nàng.” Người tới gắt gao ôm lấy nàng, đem mặt dán trên người nàng, cọ tới cọ lui, tham lam hít lấy hương vị của nàng, nỉ non: “Viễn Tu rất nhớ nàng.”
Vu Thịnh Ưu nháy mắt cảm động khóc, sống mũi cay cay, đưa tay ôm hắn: “Ngốc tử, ta cũng rất nhớ ngươi.”
“Nương tử……”