CHƯƠNG 13: NHƯ HÌNH VỚI BÓNG
Nghe thấy câu “Xin lỗi” của Diêu Khởi Vân, Tư Đồ Quyết nhất thời không thể phản ứng gì, chỉ biết hận không thể giống như một giáo chủ gầm gừ tiến đến lắc lắc cậu ta: “Nói nhảm gì đấy, hãy nói thẳng với mẹ hôm qua người đi cùng em là anh đi, nói đi, nói đi, nhanh nói đi, là anh, là anh, chính là anh…”
Tiết Thiểu Bình tỏ vẻ như không hiểu, chờ đợi lời tiếp theo của cậu.
Diêu Khởi Vân đặt đũa xuống, cảm thấy khó xử, bất đắc dĩ phải nói: “Không phải anh không giúp em, A Quyết, anh cảm thấy em nói dối cô Tiết như thế không tốt đâu.”
Nếu không vì mẹ cô đang ngồi đó, Tư Đồ Quyết trong cơn giận dữ chắc chắn sẽ đập bàn đứng dậy.
Nói gì mà “nói dối cô Tiết như thế không tốt đâu”, giả vờ làm con sói đuôi to gì chứ, trước kia không phải cậu ta chưa từng nói dối trước mặt mẹ, rõ ràng chỉ cần gật gật đầu hoặc đơn giản đồng ý là có thể kết thúc sực việc, cậu ta đúng là muốn tổn nhân bất lợi kỷ[1], muốn cho cô một trận đây mà. Hoá ra những phiền phức nhỏ trước kia cậu ta vì cô mà im hơi lặng tiếng chỉ là giả vờ thôi, tất cả đều là giả dối, để đến thời điểm mấu chốt mới làm mất mặt cô.
Nhưng vấn đề nghiêm trọng nhất lúc này với Tư Đồ Quyết không phải là nên trừng trị tên tiểu nhân “bội bạc” Diêu Khởi Vân này thế nào, mà là một Tiết Thiểu Bình đang lạnh lùng nén giận nhìn cô mới khiến cô thấy tai hoạn to lớn đau đầu nhức óc kinh hãi.
“Giờ thì còn gì để nói nữa không? Tư Đồ Quyết, trước nay những gì mẹ nói với con đều như gió thổi bên tai thế à? Con là con gái mà nửa đêm khuya khoắt đi cùng một đứa không đàng hoàng thì giống cái gì hả? Bố con nói không sai, chúng ta đã quá nuông chiều con rồi, chiều đến mức con coi trời bằng vung rồi, lại còn muốn lừa dối mẹ, còn xúi giục Diêu Khởi Vân giúp con che giấu! Để bố con biết được, không đánh gẫy chân con ấy chứ!”
Trong cơn tức giận, Tiết Thiểu Bình cũng không thể ở trước mặt Diêu Khởi Vân mà cứ thế trách mắng việc yêu sớm của con gái, cơm cũng không có tâm trạng để ăn, bà tóm lấy Tư Đồ Quyết lên lầu. Tư Đồ Quyết ủ rũ đi theo mẹ, không quên ném cho Diêu Khởi Vân một cái nhìn oán hận, nhưng Diêu Khởi Vân lại đứng dậy nhìn về phía cô, vẻ mặt đầy lo lắng.
Tên tiểu nhân dối trá, còn giả vờ gì chứ! Đây là suy nghĩ duy nhất mà lúc này Tư Đồ Quyết nghĩ về cậu ta.
Nếu muốn dùng bốn chữ miêu tả thảm cảnh sau khi bị mẹ gọi lên lầu để giáo huấn chính là “không dám nhớ lại”. Tư Đồ Quyết không nhớ mình đã được mẹ giáo huấn nghiêm khắc bao nhiêu thứ, nào là trách mắng, nào là đạo lý nhân sinh, rồi là tiêu chuẩn của một cô gái ngoan, rồi là sự nguy hại của yêu sớm… cứ lần lượt xổ ra, cô nghe đến mức đầu óc choáng váng.
Nhưng mà bắt quả tang Tư Đồ Quyết cũng phải bắt tại trận mới được, nếu không cũng không có nghĩa gì hết, có đánh chết cũng không thừa nhận mình đã yêu, càng không thể nói ra tên người con trai đó. Dù Tiết Thiểu Bình không dễ lừa, nhưng chỉ là đồng nghiệp ngẫu nhiên nhìn thấy, về mặt lý luận cũng hoàn toàn không có lý, vì thế sau khi mắng một trận chỉ có thể bỏ mặc mà thôi. Mà dù sao cũng là con gái rượu nên với tính khí nóng nảy của chồng, Tiết Thiểu Bình quyết định giữ im lặng chuyện này, sau đó liền nói chuyện với Diêu Khởi Vân, khen ngợi sự thành thật của cậu, đồng thời khéo léo ám thị Diêu Khởi Vân là: chú Tư Đồ bận công việc, việc phải quan tâm rất nhiều nên việc này ở trước mặt chú ấy không nên nhắc đến.
Đối với nữ chủ nhân ngôi nhà này là Tiết Thiểu Bình, Diêu Khởi Vân luôn cố gắng gần gũi nhưng vẫn không có cách nào. Với cậu, trước nay Tiết Thiểu Bình ít khi làm khó, nhưng cũng không nhiệt tình lắm, quan hệ giữa hai người dường như vẫn còn khoảng cách nào đó. So với chú Tư Đồ hết mực yêu thương cậu, hoặc oan gia như Tư Đồ Quyết thì Tiết Thiểu Bình là người mà Diêu Khởi Vân cảm thấy xa cách nhất, là chướng ngại lớn nhất để cậu ra nhập gia đình này. Hiện giờ Tiết Thiểu Bình đang ân cần tâm tình với cậu thì làm gì mà cậu không đồng ý chứ.
“Cô à, cô yên tâm, cháu không phải người lắm lời. Thực ra A Quyết cũng không có gì cả, các mối quan hệ ở trường của em ấy rất tốt, có bạn trai chủ động tiếp cận em ấy, mà em ấy lại thường không cảnh giác nên nếu có khi đi cùng nhau cũng không chắc là có … quan hệ gì cả. Cô cũng đừng làm khó em ấy quá ạ.” Diêu Khởi Vân ngập ngừng nói.
Chọc tức Tư Đồ Quyết vốn không phải là chủ định của Diêu Khởi Vân, cậu không hề mong muốn cô gặp phải khó khăn vì chuyện này. Mặc dù Diêu Khởi Vân không hối hận vì đã không bao che cho Tư Đồ Quyết, người nói dối rõ ràng là cô ấy chứ không phải cậu. Lời cậu nói, việc cậu làm đều là bằng chứng, nhưng không hiểu vì sao cậu thấy rất khó từ chối việc làm chứng cho cô, và khi đối diện với sự tức giận của cô, cậu vẫn có vài phần chột dạ, không đành lòng.
Nhưng Diêu Khởi Vân không biết rằng trong khi cậu nói những lời này, hình ảnh cậu trong lòng Tiết Thiểu Bình đã lặng lẽ thay đổi. Tiết Thiểu Bình luôn cảm thấy tâm tư đứa trẻ này rất sâu xa, khiến người khác không thấu được, vì thế luôn bất giác đề phòng, nhưng Diêu Khởi Vân trước mắt đang đầy mâu thuẫn, ngập ngừng, mà vẫn không giấu nổi sự tốt bụng và chân thành sâu dưới đáy lòng. Theo bà, đây mới chính là một người sống, mới thực là dáng vẻ một đứa con trai mười bảy tuổi thực sự nên có.
Sau khi Diêu Khởi Vân đến nhà này cứ lặng lẽ làm những việc như vậy Tiết Thiểu Bình đều để ý. Nguỵ trang thì một sớm một chiều còn có thể, chứ năm rộng tháng dài thì không thể. Con gái luôn ngang ngược, không biết phải trái với cậu ta, nhưng cậu ta lại luôn lặng lẽ bao dung, không hẳn “nối giáo cho giặc”, nhưng cũng không có ý thừa cơ hãm hại.
Có thể nhìn nhận của chồng bà đúng, Khởi Vân thông minh, kiên định, chăm chỉ, đáng tin, tâm địa lương thiện, là một đứa trẻ tốt. Điều làm Tiết Thiểu Bình tán thành nhất chính là đối với cô con gái độc nhất nhà Tư Đồ, cậu ta rất an phận, kể cả những lúc thân thiết vẫn luôn khôn khéo giữ một khoảng cách, điều này khiến bà rất an tâm.
Tiết Thiểu Bình động lòng, vỗ vỗ tay Diêu Khởi Vân, giọng ấm áp: “Khởi Vân, nha đầu Tư Đồ Quyết này thật không khiến người ta bớt lo đi được! Các con cũng sắp lên cao trung năm ba rồi, lúc này không thể để những việc linh tinh ảnh hưởng đến tâm lí của nó, ta và chú Tư Đồ cháu không thể lúc nào cũng dán mắt vào nó được, các cháu cùng nhau đi học, bình thường cháu gặp mặt Tư Đồ Quyết nhiều nhất, vậy giúp cô một chuyện là đừng để nó ở ngoài làm chuyện bừa bãi. Nếu nó làm chuyện gì quá giới hạn, cháu hãy nói với cô. Đương nhiên, nó và bố nó đều có tính nóng nảy như nhau, cháu phải khoan dung nhiều rồi.”
Diêu Khởi Vân ngẩn người, tiếp theo liền mỉm cười: “Cô à, cô yên tâm, cháu nhất định làm được ạ.”
Sáng sớm hôm sau, Tư Đồ Quyết vừa xuống lầu đã gặp Diêu Khởi Vân, cô không thèm nhìn, chỉ lạnh lùng đi giày đến trường. Diêu Khởi Vân đi trước cô một bước để mở cửa, đứng ở cửa đợi cô.
Tư Đồ Quyết đi qua người cậu, nhỏ giọng nói thầm một câu: “Chó ngoan không cản đường.”
Diêu Khởi Vân cũng không so đo, hai người một trước một sau đi ra khỏi cửa. Cậu trước sau luôn giữ một khoảng cách một cánh tay với cô. Đi được một đoạn, Tư Đồ Quyết không chịu nổi, liền quay người quát: “Đường rộng thênh thang, sao anh cứ phải đi cùng tôi thế chứ?”
Diêu Khởi Vân thấy cô quay đầu, lại nói sang một nẻo, chỉ vào bữa sáng mang theo trên tay: “Của em.”
Tư Đồ Quyết tức giận: “Anh còn giả vờ, đồ hai mặt, đồ tiểu nhân nhân cách phân liệt.”
“Em mà không ăn, cẩn thận bị xuất huyết dạ dày đấy.”
Tư Đồ Quyết vừa một tay đẩy cánh tay càng lúc càng gần của cậu, vừa liên mồm quát: “Xuất huyết dạ dày? Ăn đồ của tên tiểu nhân, thì ruột thủng dạ dày rách cũng là chuyện không chắc chắn đâu.”
Lợi dụng lúc cánh tay cô vươn tới, Diêu Khởi Vân dùng tay còn lại nắm lấy cổ tay cô, đáp: “Bữa sáng là do mẹ em làm cho em.”
Tư Đồ Quyết rất khó chịu, nhưng cậu lại tỉnh bơ, không một chút buồn bực, cũng không nhượng bộ, càng khiến cô thêm bực dọc. Cô vùng vẫy cũng không thoát được ra, không thể trút cơn bực dọc, cô chỉ biết liên mồm nói: “Diêu Khởi Vân, tôi khinh bỉ anh, khinh bỉ anh khinh bỉ anh khinh bỉ anh…”
Diêu Khởi Vân nhìn Tư Đồ Quyết đang bị bức đến phát cáu, bất chấp hình ảnh mà tỏ rõ sự nôn nóng của mình, mặt cũng đỏ lên, đôi mắt sáng tựa hồ như một tiểu vũ trụ ẩn chứa lửa cháy hừng hực. Bị cô “khinh bỉ”, cậu cảm thấy như mình đã làm một việc xấu xa, vong ân phụ nghĩa gì cơ.
“Đủ rồi.” Cậu cắt ngang những lời cáu tiết của Tư Đồ Quyết, hơn nữa còn phải cao giọng hơn cô mới có thể khiến cô ngừng lại: “Em cho rằng anh cố ý gây khó dễ cho em? Không muốn bị người khác phát hiện thì em đừng cả ngày ở cùng với cái tên cùng lớp với Ngô Giang, cái tên Liên gì gì ấy! Các người cứ dính với nhau như thế, việc này truyền đến tai bố mẹ em cũng chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi!”
“Thế cũng không cần anh quản!” Tư Đồ Quyết sao lại có thể dễ dàng bị khí thế của cậu ta lấn át chứ, lập tức quát lên.
“Anh muốn quản em? Các người cứ việc ong bướm đi, có chuyện gì đừng tìm anh làm cái bao che chắn, dựa vào cái gì chứ?!” Nói xong câu đó, Diêu Khởi Vân dường như đã nổi giận vô cớ, hất mạnh tay cô ra: “Em chỉ biết tức giận với anh, nói anh đáng khinh bỉ như thế nào cũng được, nhưng tốt nhất em hãy nói với anh là trong chuyện này ngoài việc nói sự thật với mẹ em thì anh sai ở chỗ nào hả?”
Tư Đồ Quyết thở dồn dập nhưng không trả lời lại. Bản chất cô không phải loại người không biết phải trái, cơn nóng giận vừa rồi chẳng qua đơn thuần là do buồn rầu trong lòng mà thôi. Thực ra, chỉ cần suy nghĩ một chút là phát hiện Diêu Khởi Vân mặc dù đáng ghét nhưng những gì cậu ấy nói không sai, chuyện ngày hôm qua ngoài việc không chịu nói dối thì cậu cũng không có chỗ nào quá đáng cả, vì thế cô mới không tìm được lí do gì để phản bác.
Nhưng trong lòng Tư Đồ Quyết vẫn cảm thấy không vui, cảm giác bị phản bội đó không nuốt trôi được. Nhưng cảm giác đó từ đâu mà đến, sao Diêu Khởi Vân lại đến mức “phản bội” với cô chứ? Chẳng lẽ bình thường cô với cậu ấy không ngừng mâu thuẫn đã vô tình khiến cô trong tiềm thức cho rằng cậu hiển nhiên là người sẽ dung túng và bao che cho mình, vì thế khi cậu ‘lâm trận trở giáo’, cô mới không kiểm soát được mà tức giận?
Điều khiến cô không ngờ nhất chính là Diêu Khởi Vân luôn trầm mặc nhẫn nhịn, khi thất ý thì miệng lưỡi cực nhanh, chuyện này cũng không tha không bỏ qua như thế. Cậu ta thường ngày cho dù không vui cũng giấu ở trong lòng, nhiều nhất cũng chỉ là vẻ u buồn trên mặt, nhưng vừa rồi là lần đầu tiên cậu ta lớn tiếng với cô như vậy. Dáng vẻ bộc phát của cậu giống như một người chồng bị vợ ngoại tình vậy.
………….
Nghĩ đến đây, Tư Đồ Quyết hận không thể tự cảm thán với mình một tiếng, đồng ngôn vô kỵ, đồng ngôn vô kỵ.[2]
Dường như Diêu Khởi Vân cảm thấy lời mình nói có gì đó kỳ lạ, không khí lập tức trở nên ngượng ngập, trên mặt hai người đều có vẻ hậm hực.
“Đi thôi, nếu không sẽ muộn đấy.” Diêu Khởi Vân lại lần nữa nhét bữa sáng vào tay Tư Đồ Quyết. Lúc này cậu mới phát hiện ra trên cánh tay Tư Đồ Quyết có hai vết tụ máu hồng hồng, như là vết bị Tiết Thiểu Bình nhéo hôm qua.
Diêu Khởi Vân không nghĩ nhiều, giơ tay xoa xoa chỗ vết bầm trên tay cô.
“Đã bôi thuốc chưa?”
Tư Đồ Quyết không hề phòng bị, bị đau liền kêu lên.
Xem ra sợ con gái lầm đường lạc lối mà Tiết Thiểu Bình đã ra tay không nhẹ rồi. Trong lòng Diêu Khởi Vân nổi lên một tia hối hận.
“Anh muốn làm gì?” Tư Đồ Quyết nhìn tay cậu, vừa ngạc nhiên vừa đề phòng, lớn tiếng hỏi.
Trước câu hỏi của cô, Diêu Khởi Vân nhanh rụt tay lại, đột ngột đem câu: “Trong phòng anh có rượu thuốc mang từ quê lên” mà nén lại trong lòng, trong lòng sợ hãi lúng túng, không tự nhiên nói: “Anh nghĩ em cũng không cần phải dùng thuốc. Dù sao làn da đen như vậy bị nhéo đến đỏ tím lên, người khác cũng không nhận ra.”
“Anh đi chết đi!” Tư Đồ Quyết dùng lực vác lại túi sách lên vai, trừng mắt nhìn cậu rồi bước đi.
Diêu Khởi Vân ở phía sau đành cắn chặt răng, cậu làm sao mà không biết Tư Đồ Quyết hận nhất người nói cô đen, chẳng khác nào “vạch áo cho người xem lưng”, nhưng so với việc chọc giận cô thì cậu sợ cô theo lời nói lúc nãy mà truy hỏi đến cùng hơn, sợ cô hỏi: “Anh động tay động chân làm gì?”. Nếu như vậy, cậu thực sự muốn chết đi ấy chứ.
Thấy Tư Đồ Quyết càng lúc càng đi nhanh, Diêu Khởi Vân nhắc nhở cô: “Hôm nay tan học, anh đợi em ở cổng trường.”
Chắc chắn do mẹ cô nên Tư Đồ Quyết cũng biết sau này phải cùng đi cùng về với Diêu Khởi Vân, chấp nhận chỉ thị của người giám sát trá hình này, chỉ là trước nay cô chưa hề nghĩ tới sự trói buộc hoang đường như này lại nhất thiết phải tuân theo.
Cô “hừ” một tiếng, biểu đạt sự xem thường của chính mình: “Nực cười!”
“Em biết mẹ em vốn rất nghiêm túc, còn em thì quá buông thả, cho nên cô ấy mới phải để anh trông nom em.”
“Diêu Khởi Vân, anh dám đi theo tôi xem, tôi sẽ để anh mất mặt cho coi!” Tư Đồ Quyết uy hiếp.
Diêu Khởi Vân lặng lẽ đi trên đường, dám hay không dám không phải dùng miệng có thể nói được.
Tư Đồ Quyết cố ý đi chậm, không ngoài dự liệu, Diêu Khởi Vân cũng không theo nhịp bước cũ để vượt qua cô, mà vẫn như cũ chầm chậm theo sát phía sau lưng cô. Tư Đồ Quyết trong lòng thầm mắng: “Đồ tâm thần bất ổn!”
Sau khi đi được một đoạn chậm chạp như kiến bò, Tư Đồ Quyết đã thấy phía trước là lối qua đường ở ngã tư, Tư Đồ Quyết không hề báo hiệu gì mà cứ thế tăng tốc chạy, Diêu Khởi Vân nhất thời không phản ứng kịp bị tụt lại phía sau, sau khi đợi đèn xanh cũng nhanh chớp mắt chạy sang bên kia đường.
“Tư Đồ Quyết, em không muốn sống nữa à!” Diêu Khởi Vân chỉ biết thở dài.
Tư Đồ Quyết rất hiểu tính tình Diêu Khởi Vân, một đứa trẻ ở nông thôn chưa từng nhìn thấy đèn xanh đèn đỏ, mà đối với luật lệ lại tuân thủ rất nghiêm chỉnh, cho dù trên trường không có một chiếc xe cậu cũng tuyệt đối đợi đèn xanh mới sang đường.
Qua làn xe đang chạy, Tư Đồ Quyết cảm thấy mình đang ở tư thế thắng lợi so với tên Diêu Khởi Vân đang mặt mày ảo não kia.
Sau khi tan học, Tư Đồ Quyết đứng trước cổng, vừa liếc mắt đã thấy Diêu Khởi Vân đang đứng đợi. Cô nép vào một bên cổng khác, cũng không vội về nhà, không biết đợi cái gì.
Một lát sau, Diêu Khởi Vân đi đến cạnh cô: “Đi thôi.”
“Tôi đợi người.” Tư Đồ Quyết liếc mắt nhìn cậu, “Mẹ tôi bắt anh đợi tôi, nhưng không nói là không được để tôi đợi bạn khác sao?”
“Đợi ai?” Diêu Khởi Vân thuận tay cầm lấy túi sách của cô, “Mẹ em vẫn còn đang tức giận đấy, sao em còn dám đi cùng cậu ta chứ? Em còn chưa bị nhéo đủ à?”
“Có gan thì anh đi mật báo với mẹ tôi đi, dù sao đây cũng là sở trường của anh mà.” Tư Đồ Quyết mỉa mai.
Diêu Khởi Vân lạnh lùng nói: “Nếu cô hỏi, đương nhiên anh sẽ nói. Anh đã đồng ý chuyện này với mẹ em rồi nên nhất định sẽ làm.”
Lúc này Tư Đồ Quyết nhướng mày, nở một nụ cười hướng về phía người cô đang đợi. Diêu Khởi Vân lặng lẽ nhìn qua, đi cạnh cô không phải là Liên Tuyền mà là bạn thân của cô – Ngô Giang.
Tư Đồ Quyết khoát tay lên túi sách của Ngô Giang, tủm tỉm đi qua chỗ Diêu Khởi Vân đang đứng một mình, “Anh đi mật báo với mẹ tôi đi, nói tôi đi cùng Ngô Giang đấy. Nhưng tôi nhắc anh, tôi và anh ấy đã dính lấy nhau từ khi chúng tôi còn cởi truồng, mẹ tôi và mẹ anh ấy trước khi kết hôn đến rửa mặt còn dùng chung một cái chậu. Anh đi nói đi, chắc chắn bà ấy sẽ rất thích nghe đấy.”
Bá vai bá cổ Ngô Giang đi được một đoạn, Ngô Giang mới vô tình liếc mắt nhìn cánh tay Tư Đồ Quyết đang để trên túi sách mình, nhịn cười nói: “Có thể bỏ xuống chưa? Bà cô à, em đè cái túi của anh nặng gấp đôi so với bình thường đấy.”
Tư Đồ Quyết cười, đẩy cậu một cái: “Đừng có được lợi mà vẫn không biết điều, người khác muốn được đãi ngộ thế này mà cũng không được ấy.”
Ngô Giang bật cười ha ha, “Vậy điều kiện trước nhất là không được để người khác dùng ánh mắt căm hận nhìn vào. Dù thế nào anh cũng cảm thấy anh và em đi với nhau giống như đống jambon ở giữa chiếc sandwich trên tấm sắt, không phải ai cũng nhìn được.”
“Ai bảo anh là “bạn gái” của em chứ, không được cũng phải được. Đừng nói lời vô nghĩa nữa, lấy ra đi!”
“Cái gì cơ?” Ngô Giang giả vờ câm điếc.
Tư Đồ Quyết cười cười, đá cho cậu một quyền, Ngô Giang vọt sang một bên, lúc này mới cười cười, lấy tờ giấy nhỏ đưa cho cô.
Không cần nghĩ cũng biết, đó là thứ Liên Tuyền nhờ Ngô Giang mang đến. Tư Đồ Quyết vội vàng xem, trên mặt tràn đầy niềm vui.
“Ôi cái số hồng nương đau khổ của tôi!” Ngô Giang nhìn trời than vãn, “Việc tốt thì không có phần tôi, cái vất vả mệt nhọc thì tôi làm hết.”
Tư Đồ Quyết kéo yết hầu mình, lấy một câu trong “Tây Sương ký” ra trêu chọc cậu: “Nếu tôi được cùng tiểu thư đa tình sum vầy phượng loan, quyết chẳng để ngươi trải chiếu màn.”
Ngô Giang nghe thế liền bắn ra câu: “Được rồi, Tư Đồ Quyết, em muốn cùng ai sum vầy phượng loan hả?”
Tư Đồ Quyết cũng cảm thấy đoạn độc thoại này không thích hợp, mặt đỏ lên, đuổi đánh Ngô Giang một đoạn dài.
Bọn họ không để ý cảnh tượng vô cùng thân thiết, trêu đùa ầm ĩ phía trước đã bị một người cách đó không xa nhìn thấy, và lại đang ở trong tâm trạng hoàn toàn ngược lại.
Để tránh sóng gió, một thời gian Tư Đồ Quyết chỉ dám thỉnh thoảng gặp Liên Tuyền ở trên trường, trốn vào một góc nào đó thủ thỉ nói chuyện, không dám cùng nhau xuất hiện, bình thường có vấn đề gì cần nói, đều thông qua Ngô Giang.
Diêu Khởi Vân xem ra rất kiên trì muốn thực hiện nhiệm vụ Tiết Thiểu Bình phó thác, trừ khi giờ học trên lớp bị dạy quá giờ, hoặc Tư Đồ Quyết đã sớm chuồn đi trước, không thì cậu nhất định đợi cô trên đường đi học, cũng như sau khi tan học. Cậu giống như một bóng hình phía sau cô, vùng vẫy cũng không rời, giẫm cũng không chết, dù Tư Đồ Quyết mắng cậu cũng được, dùng các cách khác nhau làm tổn hại cậu cũng không sao, cậu hoàn toàn không nghe không thấy. Tư Đồ Quyết như phát điên lên, nhưng cũng chỉ biết chịu mà thôi. Chỉ khi cô và Ngô Giang ở cạnh nhau, hai người nói cười cùng nhau thì Diêu Khởi Vân mới không ở gần quá.
Thực ra khi Tiết Khởi Bình hỏi về việc Tư Đồ Quyết gần đây thường hay đi cùng ai, Diêu Khởi Vân cũng chỉ lơ đãng nhắc đến sự thân thiết của cô và Ngô Giang mà thôi. Kỳ lạ là với chuyện này, Tiết Thiểu Bình lại có vẻ rất thoáng, theo lời bà thì từ khi còn nhỏ Ngô Giang đã chơi cùng Tư Đồ Quyết, mọi người đều biết rõ. Phẩm chất của đứa trẻ kia bà cũng biết, chắc chắn không thể xảy ra chuyện không hay gì được. Nếu đã như vậy, Diêu Khởi Vân chỉ biết im lặng mà thôi.
Đối với việc Tư Đồ Quyết gần đây luôn về nhà đúng giờ theo nề nếp cũ, vợ chồng Tư Đồ Cửu An rất vừa lòng. Bởi vậy, Tiết Thiểu Bình cũng thầm có ý yên tâm và khen ngợi Diêu Khởi Vân. Theo bà thấy, con gái bà tính tình như ngựa hoang thì phải để một Diêu Khởi Vân nhẫn nại, dai dẻo như một sợi dây thừng trói lại. Từ đó về sau, ngay cả ngoài giờ học, đi ra phố mua sách hay mua gì, cô cũng luôn bảo Diêu Khởi Vân đi cùng.
Tư Đồ Quyết từ lâu đã hận đến nghiến răng, nhưng hiện giờ bố mẹ đều đứng về phía Diêu Khởi Vân nên cô chỉ có thể nghiến răng nát vụn rồi nuốt vào trong bụng mà thôi. Bề ngoài tỏ vẻ không chú ý đến cậu ta, tỏ vẻ bình thường cho qua ngày, nhưng thực ra rất khổ sở. Đầu tiên là biểu hiện của Ngô Giang thật là không chịu nổi! Cậu cũng có thú vui của mình, mà cả ngày bị Tư Đồ lôi kéo đi cùng cũng không phải là cách, hơn nữa cậu sợ nhất bị người khác ghét, và người ghét cậu là ai thì trong lòng mọi người đều biết rõ. Huống hồ Liên Tuyền một thời gian dài bị chia cách cũng bắt đầu không kiềm chế được, đã có lời ngầm ý úp mở. Dù sao tình cảm của nam nữ thanh niên cũng giống như ngọn lửa mãnh liệt, không để ý đến chuyện gì mà “Mối tình đã thật sự là dài lâu – Há đâu phải sớm sớm chiều chiều gặp nhau.”
Cũng may sự tình đột nhiên xuất hiện bước ngoặt, trường bọn họ được thành phố đánh giá là “trường điểm về chất lượng giáo dục”. Nếu đã trưng cái mác “chất lượng giáo dục” ra rồi thì khi học kỳ sắp hết, trường liền cân nhắc đến chuyện giảm “gánh nặng” cho học sinh. Mỗi buổi tối vốn học ba tiết, nay sẽ được giảm xuống còn hai tiết, ngoài ra, nhà trường còn có chủ trương đặc biệt với những học sinh “thực sự có nguyện vọng học tập” thì có thể tự học trong phòng học vào tiết tự học thứ ba của buổi tối, trường cũng không quá cứng nhắc với các nguyện vọng.
Lấy học sinh làm trọng điểm, tinh thần học tập của học sinh rất cao, đa số mọi người đều “tự giác” ở lại tự học vào tiết ba. Đương nhiên, trong số đông này không bao gồm Tư Đồ Quyết.
Vợ chồng Tư Đồ Cửu An cũng không biết con gái sau khi học xong tiết hai đã thu dọn đồ đạc chạy đi mất rồi. Sau khi Diêu Khởi Vân chuyển trường đến đây, vẫn luôn chăm chỉ học hành, đương nhiên muốn kiên trì học đến phút cuối, cho nên thời gian một tiết còn lại này tự nhiên là thời gian gặp mặt của Tư Đồ Quyết và Liên Tuyền. Ngày trường học ra thông báo kia, Tư Đồ Quyết nhận được tờ giấy nhỏ của Liên Tuyền từ chỗ Ngô Giang đưa cho, hẹn cô sau khi hết tiết hai tự học gặp nhau ở vườn hoa của trường đại học G.
Trường đại học G ở cạnh trường trung học của Tư Đồ Quyết, môi trường cảnh giới khác xa so với trường trung học, có thể coi là thiên đường tình yêu. Vườn hoa mà Liên Tuyền nói tới là một trong số những nơi như vậy, cả một vườn rộng đầy cây cỏ, yên tĩnh; cảnh khá đẹp, là nơi rất thích hợp cho hai người ở riêng.
Nghĩ ra cũng một thời gian dài không được nói chuyện riêng với Liên Tuyền, nhớ đến nụ cười tươi trẻ, tuấn tú như ánh mặt trời của cậu, Tư Đồ Quyết không khỏi có chút nhớ nhung. Sau tiếng chuông chấm dứt tiết hai tự học, cô nhanh chân ra khỏi phòng học, cố ý tránh đường đi qua phòng học của Diêu Khởi Vân, chạy một mạch đến cổng trường, rồi vòng đến cửa đông trường G, thẳng với vườn hoa.
Thời gian cấp bách, cô phải quay lại trường trước lúc hết tiết ba tự học, trở về nhà cùng tên ôn thần Diêu Khởi Vân nữa.
Không hổ là kiện tướng thể thao, Tư Đồ Quyết cho rằng mình đã nhanh nhẹn lắm rồi, ai ngờ Liên Tuyền đã đi trước cô, đang đứng đợi cô ở cạnh bồn hoa của cổng vườn hoa. Hai người nhìn nhau cười, nắm tay nhau đi vào một góc giữa vườn ngồi.
“Em mà không ra đây thì anh sẽ leo lên ban công nhà em giống như trong tiểu thuyết ấy. Đã đưa em tờ giấy đó, nhưng em không trả lời anh khiến anh rất lo lắng.”
Tư Đồ Quyết bật cười: “Anh thích tờ giấy nhỏ đó thế à?”
Liên Tuyền cúi đầu mỉm cười, kề sát tai Tư Đồ Quyết nói: “Anh không thích tờ giấy đó, mà anh thích…”
“Thích gì?” Tư Đồ Quyết cắn môi, nhẹ giọng hỏi.
Liên Tuyền thổi vào mũi cô, hơi thở phả trên má cô, mang theo vài phần thân mật, vài phần cam chịu, oán hận nói: “Lại làm kiêu rồi sao?”
Một tay cậu để lên phía sau đầu Tư Đồ Quyết, ngón tay quấn lấy mái tóc tết như đuôi ngựa của cô, tay còn lại ngập ngừng đưa đến gần khuôn mặt long lanh trong bóng đêm của cô.
Tư Đồ Quyết cảm thấy mặt cậu chậm rãi tiến đến gần, thậm chí còn có thể nhìn thấy đôi lông mi hơi hơi run rẩy của cậu. Toàn thân cậu toát lên khí chất khoẻ mạnh của một người con trai trẻ tuổi, giống như ánh mặt trời chiếu trên cỏ xanh. Không đúng, mùi vị này chỉ Liên Tuyền mới có, bởi vì Diêu Khởi Vân cũng trẻ tuổi như vậy, nhưng khi đến gần, ngoài cảm giác rùng mình ớn lạnh, Tư Đồ Quyết không cảm thấy điều gì khác trên người Diêu Khởi Vân. So sánh với Liên Tuyền thì việc ở cùng Diêu Khởi Vân có cảm giác giống như đám rêu sau cơn mưa, xanh biếc và râm mát.
Tư Đồ Quyết cười thầm, lúc này còn nghĩ đến tên phá đám Diêu Khởi Vân làm gì chứ? Người con trai trước mắt còn chưa đủ lấp tràn trái tim cô sao?
Mặt cậu sáng sủa và dễ nhìn, lúc này hơi đỏ lên một chút, toàn thân đều nóng lên đến mức khó tin, tay thật cẩn thận, giống như đang cầm bảo bối đáng quí nhất trên thế gian.
Người con trai này thật sự khiến người ta yêu thích, đúng vào thời gian đẹp nhất lại gặp một Tư Đồ Quyết tốt nhất. Có thể trong dòng thời gian dài sau này, cô sẽ gặp gỡ những người đàn ông hoàn mỹ khác, nhưng sự xúc động ngây ngô và vẻ đẹp mông lung của thời khắc này mãi không thể thay thế được.
Hơn nữa, Tư Đồ Quyết và Liên Tuyền đã là một đôi tình nhân nhỏ một thời gian, nhưng quan hệ của hai người vẫn giữ ở giai đoạn thuần khiết, mới đến mức nắm tay nhau, nhiều nhất chỉ là khi Tư Đồ Quyết ngồi phía sau xe cậu, nhẹ ôm lấy thắt lưng cậu mà thôi.
Có lẽ những ngày này mong muốn gần nhau mà không gần được đã hoá thành nỗi nhớ, có lẽ vẻ đẹp của họ trong thời khắc này đã làm cả hai xúc động, khuôn mặt Liên Tuyền ở phía trước dần dần đến gần, còn Tư Đồ Quyết vốn to gan lúc này khuôn mặt nhỏ nhắn cũng giống như đang bị lửa cháy hừng hực, một bên ngượng ngùng, tò mò, một bên vừa tự hỏi mình: Có nên đẩy anh ấy ra không, có nên không?
Ngay trong nháy mắt, Tư Đồ Quyết hoảng hốt nghe được tiếng lá cây sột soạt, so với tiếng gió thì có nhịp hơn, đó là tiếng bước chân người đi.
Cô nhanh trí hiểu, âm thanh kia tuyệt đối không phải mình tưởng tượng ra, vì mặt Liên Tuyền cũng đang dừng lại, quay lại phía âm thanh kia vọng đến.
Tư Đồ Quyết nhìn qua đó, nhất thời phát ra một tiếng gào thét tuyệt vọng. Người đang chậm rãi đi tới, đứng cách đó mười mét không phải Diêu Khởi Vân thì có thể là ai nữa? Tư Đồ Quyết trong nháy mắt từ ảo mộng hoa hồng bị rớt xuống hiện thực vô tình, cô gái một giây trước vẫn còn trăm nghìn cảm xúc nay bị một gáo nước lạnh dội thấu tim.
Không biết Diêu Khởi Vân đã đến từ khi nào, làm sao có thể tìm được chỗ này, đáng sợ hơn là có thể cậu đã theo cô ngay từ đầu, đứng ở đằng xa chứng kiến tất cả, đến lúc mấu chốt mới nhảy ra phá đám. Nói như vậy, vừa nãy quả thật đã diễn một vở kịch ướt át sống động ở trước mặt cậu ta rồi.
Tư Đồ Quyết ôm đầu, đau khổ tột cùng, ngay cả nói cũng không muốn, đến dũng khí mắng chửi người cũng mất đi. Theo nhìn nhận của cô lúc này, tên Diêu Khởi Vân âm hồn không tan đó thật không phải người bình thường.
Liên Tuyền ở cạnh Tư Đồ Quyết, há lại không biết Diêu Khởi Vân? Vì sự giám sát của Diêu Khởi Vân mà cậu và Tư Đồ Quyết mới không có cách nào có thể ở riêng với nhau, thời gian ấy Liên Tuyền luôn thuyết phục mình không cần oán hận Diêu Khởi Vân. Diêu Khởi Vân được gia đình nhà Tư Đồ nuôi dưỡng, chẳng qua chỉ tuân theo yêu cầu của bố mẹ cô mà thôi. Nhưng hôm nay đã hiểu như thế nào rồi, cậu bất giác nhìn bầu trời đêm, thở dài thật mạnh.
Cách xa một khoảng, lại thêm bóng đêm đen tối, Tư Đồ Quyết nhìn không rõ biểu hiện trên mặt Diêu Khởi Vân. Đương nhiên, cô cũng không muốn nhìn rõ. Tính tình cô vốn bướng bỉnh, tuổi trẻ chính trực nổi loạn, vốn định thuận theo cậu ta, thuận theo ý bố mẹ, mọi người nhẫn nhịn thì cũng qua thôi. Nhưng cậu ta thật sự khinh người quá đáng, từng bước dồn ép, tính cách Tư Đồ Quyết ngược lại bị khơi dậy, bố mẹ nghĩ thế nào cũng không quan tâm nữa, dù thế nào cũng phải làm tên Diêu Khởi Vân tức chết mới là điều quan trọng, dù là bằng bất cứ giá nào!
Tư Đồ Quyết kéo tay Liên Tuyền đứng dậy: “Đừng để ý anh ta.”
Liên Tuyền do dự một chút, lại thấy Tư Đồ Quyết loạng choạng nắm tay cậu nói: “Anh ta là đồ biến thái, cứ để anh ta đứng đó nhìn, xem anh ta nhìn được bao lâu!”
Liên Tuyền nhìn khuôn mặt hấp dẫn của Tư Đồ, cũng không quan tâm chuyện khác nữa, ngồi cạnh cô, nhẹ nhàng ôm vai cô.
Diêu Khởi Vân ở bên kia cũng tìm nơi ngồi xuống, tay vẫn đang cầm quyển sách, nhờ ánh sáng của ngọn đèn trong vườn hoa mà cúi đầu lặng im đọc sách.
Tư Đồ Quyết và Liên Tuyền ở bên này đang thầm thì những lời tâm tình. Dù đã nói không đếm xỉa đến sự tồn tại của Diêu Khởi Vân, nhưng cậu ta thực sự đang tồn tại ở bên kia, nhìn như không liên can, hai người muốn tìm lại cảm xúc bị gián đoạn lúc nãy nhưng lại không thể làm chuyện tuỳ tâm sở dục được. Mỗi khi họ muốn đi vào thế giới chỉ có riêng hai người thì Diêu Khởi Vân lơ đãng lẩm nhẩm đọc sách, hoặc là cậu bỗng dưng ho nhẹ, tất cả giống như giữa không gian ngọt ngào bỗng dưng sấm sét đột ngột, đánh cho bọn họ phân tâm.
Tư Đồ Quyết cuối cùng cũng hiểu, một buổi tối tốt đẹp đã bị Diêu Khởi Vân làm hỏng hoàn toàn.
Vẫn là Liên Tuyền siết chặt tay cô: “Bỏ đi, Tư Đồ, đi về đi, chúng ta hẹn lần sau nhé.”
Chẳng hiểu sao Tư Đồ bỗng thấy nhẹ lòng, cảm thấy áy náy với Liên Tuyền vô hạn.
Liên Tuyền rất tốt, vẫn rất thân mật, cậu cười phủi đám bụi trên quần cô, lặng lẽ ghé sát vào tai cô nói: “Vậy là có thể một thời gian nữa anh lại phải nhớ em rồi.”
Hai người đi ra phía ngoài, lúc đi qua Diêu Khởi Vân, không hẹn mà cùng dừng bước.
Diêu Khởi Vân khép sách, đứng dậy, mặt không biểu lộ tia vui mừng hay tức giận.
“Đã xong rồi? Có thể về rồi à?”
“Được rồi, đi thôi”. Tư Đồ Quyết nói bĩnh tĩnh một cách khó khăn.
Cậu ở phía sau cô và Liên Tuyền, đi chưa được mấy bước thì Tư Đồ Quyết quay đầu lại. Cô chỉ mũi Diêu Khởi Vân, nghiến răng nghiến lợi: “Diêu Khởi Vân, xem như anh lợi hại. Không phải anh trốn từ bệnh viện tâm thần ra chứ?”
Diêu Khởi Vân cúi đầu, cất sách vào trong túi, sau đó nhìn thẳng vào Tư Đồ Quyết.
“Không sai. Anh đón em rồi, chúng ta về nhà thôi.”
Tư Đồ Quyết giận đến phát run, Liên Tuyền muốn đến khuyên, không ngờ bị cô đẩy một cái.
“Xin lỗi, Liên Tuyền, anh về trước đi, việc của em và anh ta, anh đừng quan tâm.”
Liên Tuyền không nói gì nữa, lạnh lùng nhìn Diêu Khởi Vân, trở thành người đầu tiên rời khỏi nơi rắc rối này.
Tốt rồi, hiện giờ trong vườn hoa chỉ còn Tư Đồ Quyết và Diêu Khởi Vân. Người ta vốn là thề ước trước hoa trước nguyệt, nhưng nay bỗng biến thành giết người trong đêm tối gió lớn.
Tư Đồ Quyết thầm nghĩ: “Thần linh à, cầu xin người hãy mang cậu ta đi đi.”
Diêu Khởi Vân quen cầm túi sách của cô. Nhưng Tư Đồ Quyết ôm chặt lấy túi sách của mình, không chịu buông tay.
“Anh đừng cho rằng anh được mẹ tôi giao phó thì có thể lấy lông gà làm khẩu lệnh. Anh muốn mẹ tôi vui vẻ, nhưng tôi thấy bà ấy chẳng qua chỉ coi anh như một con chó nom nhà mà thôi, anh phải ra sức như vậy sao?”
Diêu Khởi Vân lặng im một lúc, rồi né tránh lời cô: “Mẹ em cũng vì muốn tốt cho em nên mới quản lý em, sợ em xảy ra chuyện gì. Em và cậu ấy ở một mình với nhau, không sợ cậu ta…”
Tư Đồ Quyết ngắt lời Diêu Khởi Vân: “Tôi không sợ, tôi cảm thấy so với anh ấy thì anh đáng sợ hơn.”
“Đối với em, anh cũng không nghĩ gì cả.”
“Vậy anh đừng giống như “oan phụ” đi theo tôi nữa! Anh đi đường anh, tôi đi đường tôi, anh cứ việc làm đứa trẻ ngoan trong mắt bố mẹ tôi, nhân vật phản diện cứ để tôi làm, như vậy không phải tốt sao?”
“Em không sợ anh đem hết những gì nhìn thấy tối nay đi nói với mẹ em sao?” Diêu Khởi Vân đáp lại.
Tư Đồ Quyết không thể nhịn được, ném túi sách vào người cậu: “Anh đi nói đi, anh cứ việc nói đi.”
Diêu Khởi Vân nghiêng đầu tránh, thuận thế đoạt lấy túi sách của cô.
“Nếu anh nói với bà thì em sẽ thế nào?”
“Tôi không dám làm gì anh cả, chỉ có thể hận anh đến chết mà thôi!”
[1] Làm hại người khác mà mình không được lợi gì
[2] Ý chỉ những việc trẻ nhỏ nói chuyện với nhau không cần cố kỵ, không cần kiêng dè do tâm tư còn khờ dại.