Bàn Tay Gã Đao Phủ Chương 8

Chương 8

Cây thánh giá lướt một hình vòng cung lóe như tia chớp. Tôi cầm chắc sợi dây chuyền trong tay, bởi tôi không biết một khi tấm bùa của tôi chạm vào mặt gương kia liệu nó có quay trở lại hay không. Mọi việc sẽ được quyết định chỉ trong vòng một giây đồng hồ. Tôi muốn ngăn chặn một vụ giết người.

Đúng hơn là hành động hủy diệt hoàn toàn Lucille.

Giao tiếp!

Cái thánh giá bằng bạc được vung hết sức, đập vào bề mặt chiếc gương.

Liệu nó có đứng vững?

Không, nó vỡ ra.

Tôi nhìn mọi sự kiện như trong một đoạn phim quay chậm mặc dù nó xảy ra rất nhanh trước mặt tôi, những sự kiện tối quan trọng, đóng vai trò quyết định trong vụ này. Đầu tiên tôi nhìn thấy những vết rạn. Đó không phải là những đường nứt của thủy tinh bình thường, mà là những đường xiên xẹo dữ tợn lồng chéo vào nhau, những mảnh gương vỡ không dừng lại trong khuôn gương như bình thường, mà rơi xuống đất và tạo thành một đống mảnh vụn nho nhỏ bên dưới.

Cùng trong tích tắc đó, tôi nghe một tiếng huýt sáo cao vói. Bức ảnh biến mất. Tôi chẳng nhìn thấy Lucille cũng không nhìn thấy gã đao phủ bí ẩn kia, mà chỉ nghe thấy một tiếng gừ, và sát ngay mặt tôi có một hơi thở lạnh giá thoảng qua.

Chỉ có thế.

Khi cây thánh giá văng trở về, mặt gương đã không còn tồn tại nữa. Suốt bốn cạnh hình chữ nhật chỉ còn lại một vài mảnh nhỏ.

Cả những ngọn đèn hoặc đã bị vỡ hoặc đã bị tắt. Bây giờ nó trở thành một mảnh gương bình thường. Không một dấu vết cho biết trong đó có pháp lực.

Tôi đứng đó và nhìn một lúc xuống nền phòng. Không hiểu sao tôi có cảm giác mình phải chấp nhận một cú thất bại. Tấm gương đã bị phá vỡ, tôi đã cắt ngang một liên hệ với thế giới khác, một chiếc cầu nối mà tôi không còn tái tạo lại được nữa.

Tôi nhớ rất chính xác cái luồng khí lạnh đã phả lướt qua mặt tôi.

Nó đã rời tấm gương.

Có phải đó là hồn ma của gã đao phủ hay hồn ma của cả hai người đó? Không có câu trả lời, nhưng rõ là hành động của tôi đã thả ra một thứ gì đó có thể trở thành nguy hiểm.

Một tiếng thở dài não nề nhắc tôi nhớ đến Tanith và tôi xoay người lại. Trời đất, trong mấy giây đồng hồ qua tôi hầu như không còn nghĩ tới chị nữa. Chị bây giờ ra sao?

Tanith đã rướn thân lên trên. Mặt chị rất nhợt nhạt, nó trắng bệch ra đến mức tôi giật mình. Hai mắt chị ánh lên một tia sáng kỳ la. Đôi ngươi mở lớn, bờ môi run, hai cánh mũi phập phồng.

Trong hai con ngươi của chị là một ánh nhìn mà tôi chưa bao giờ gặp ở Tanith. Quá lạ lẫm, quá khác biệt, quá nghi ngờ tuyệt vọng.

Đúng thế, chính xác. Nghi ngờ là sự miêu tả đúng đắn nhất. Đã có cái gì đó xảy ra với chị. Hay sức chị không chịu nổi cuộc gọi hồn vừa rồi? Có phải tôi đã yêu cầu quá giới hạn? Phải chăng lẽ ra tôi nên tuân thủ theo ý muốn của chị thì hơn?

Với xác suất rất cao, có lẽ như vậy. Tôi có lẽ đã bắt chị làm việc quá sức.

Tôi mỉm cười với chị.

- Tanith, chị nghe tôi nói không? Chuyện gì vừa xảy ra với chị vậy? Làm ơn trả lời đi!

Chị xoay đầu, rõ là chị chưa hiểu lời tôi. Thế rồi hai bàn tay của chị rời khỏi quả cầu thủy tinh và chị ngẩng lên nhìn tôi.

- Tanith, nói gì đi chứ!

Chị lắc đầu. Một cái lắc đầu kỳ quặc ma quái, không một âm thanh duy nhất nào thoát ra khỏi miệng chị. Chị câm nín như một con cá.

Tôi lấy hơi thật sâu. Đã có chuyện xảy ra với Tanith, và rõ là tôi có một phần tội lỗi trong chuyện này, không gì có thể tha thứ cho tôi được.

Tự động , tôi bước sang bên khi chị đặt bàn tay phải lên trên mặt bàn và chống vào đó, nhổm người lên. Giờ tôi chỉ còn biết quan sát chị, quan sát những cử động cứng đờ kỳ lạ của chị, quan sát chị đi về phía trước với một vẻ mặt trầm ngâm, trán nhăn lại thành rất nhiều nếp nhăn sâu hoắm. Có vẻ như chị đang nghĩ về một việc gì đó, một việc khiến chị rất chú tâm.

Tôi để chị đi.

Chỉ cần hai bước chân, Tanith đến bên tôi, bước một bước thứ ba, đi ngang qua mặt tôi, dừng lại một lúc, rồi đột ngột xoay người lại.

Chị nhìn tôi trân trân.

- Tanith, - tôi nói khẽ.

Một nét xa lạ phủ lên trên gương mặt chị khi chị trả lời tôi, câu trả lời khiến tôi giật nảy người.

- A! Ông là ai, thưa ông?

Thôi được, câu trả lời cũng đã kỳ quặc rồi. Nhưng giọng nói đối với tôi còn trầm trọng hơn.

Nó hoàn toàn không phải giọng Tanith, mà là giọng của một người lạ,và tôi linh cảm thấy ai đang nói chuyện với mình.

Lucille !

Tôi không thét lên, không bỏ chạy mà bình tĩnh đứng lại. Đầu tiên phải vượt ngay qua cơn sốc kia đã. Một vài giây đồng hồ sau, tôi bắt đầu suy nghĩ tỉnh táo và logich trở lại.

Hồn ma của Lucille, thứ mà đầu tiên tôi đã nhìn thấy trong tấm gương, đã nhập vào cơ thể Tanith. Nó đã tìm thấy ở đó sự chở che trước cái hồn ma nguy hiểm của gã đao phủ.

Hiện tôi không biết một lời giải thích khác, và cứ theo như kinh nghiệm thì đây là lời giải thích đúng sự thật.

- Tôi vừa hỏi ông, thưa ông, - tôi lại nghe giọng của cô ta, và Tanith nhìn thẳng vào mặt tôi.

Một cảm giác kỳ quặc, khi ta đứng trước một người thân quen đang nói chuyện bằng giọng của một kẻ khác. Cả tôi cũng không thể làm quen ngay được với hiện trạng quái gỡ này, tôi lấy hơi thật sâu.

- Tôi là John Sinclair!

Tanith nhăn trán lại. Chị suy nghĩ, suy nghĩ rất tập trung và vất vả, nhưng rồi lại lắc đầu và nhún vai.

- Tôi rất tiếc, nhưng tôi chưa bao giờ nghe thấy tên ông. Ông có hẹn trước không, ông Sinclair?

- Không.

- Vậy tôi có thể cho ông một cái hẹn. Ta đi sang văn phòng của tôi nhé?

- Dĩ nhiên rồi.

Vừa lắc đầu, và người vừa như một phần mê đi, tôi bước theo “người đàn bà lạ” ra ngoài hành lang, rồi chúng tôi rẽ sang phải đến văn phòng. Tanith/Lucille bây giờ có dáng đi hơi cứng. Chị gây ấn tượng như người không hiểu việc mình đang làm là có nên hay không.

Chị mở cửa và bước vào trong căn phòng, rồi chị dừng lại trước bàn viết. Cánh tay chuyển động tìm đến công tắc đèn bàn, tức thì một bóng đèn sáng lên bên dưới chụp đèn màu đỏ.

- Mời ông ngồi, - chị nói với tôi.

Tôi ngồi trên một chiếc ghế đối diện với chị. Chúng tôi nhìn được vào mặt nhau. Không một dấu vết trên khuôn mặt chị cho biết rằng chị đã nhớ lại hoặc nhận ra tôi. Đối với Tanith bây giờ tôi là một người lạ.

- Nào, ông Sinclair, tôi được phép ghi thời điểm nào đây?

- Tùy ý bà.

- Xin lỗi, nhưng tôi tương đối bận. Xin ông thông cảm rằng tôi…

- Bao giờ thì bà có thời gian? - Tôi cắt lời Tanith.

- Tôi có thể tiếp ông vào giữa hai vị khách khác ở sáng ngày mai. Chắc là lần gặp đầu, đúng không?

- Vâng.

- Ông đã lần nào tới gặp một bạn đồng nghiệp của tôi?

- Chưa, một người quen đã cho tôi biết địa chỉ của bà và tôi muốn nhờ tới sự hổ trợ của bà. Bà có một danh tiếng tốt.

Người đàn bà vui vẻ mỉm cười và đáp:

- Ai cũng cố hết sức mình, ông Sinclair, - Nói xong, chị gật đầu.

Tôi biết cử chỉ này. Nó có nghĩa là Tanith/Lucille đã muốn kết thúc cuộc nói chuyện.

Trước khi chị nhỏm dậy, tôi đã đứng lên. Người ta đã lừa tôi thật ngoạn mục. Tôi phải làm gì bây giờ đây? Ở lại chăng? Chắc người đàn bà sẽ không đồng ý. Toàn bộ tình huống đột ngột này gây ấn tượng quái gở, nực cười. Mặt khác lại cũng nguy hiểm lên gấp bội, bởi tôi không được phép để Tanith ở một mình. Trong sự tồn tại bây giờ, chị quả thật đã biến thành một quả bom sống có thể nổ tung bất cứ lúc nào.

Nhưng nếu tôi ở lại đây, người đàn bà này chắc chắn sẽ ném tôi ra ngoài hoặc là đe doạ gọi cảnh sát. Bởi muốn bảo vệ tình trạng vô danh của mình, tôi chẳng còn một khả năng nào khác là đầu tiên tạm tuân theo ý chị. Một khi đã bước ra khỏi căn hộ này, chắc chắn tôi sẽ tìm cách ở lại gần Tanith, tôi nhủ thầm như vậy.

Thế còn hồn ma của gã đao phủ đang ở đâu?

Nó đã rời tấm gương, tôi chắc như thế. Vậy mà tôi không biết nó đang ẩn nấp ở chỗ nào. Chắc chắn phải là một ngóc ngách nào đó trong những căn phòng này.

Tanith/Lucille thậm chí còn muốn mở cửa cho tôi. Bàn tay trái của chị đặt lên nắm đấm, trong khi tay phải giơ về phía tôi. Chị mỉm cười. Đó là một nụ cười làm ăn, ánh mắt của chị không ấm áp lên mấy chút.

- Sáng mai ta gặp nhau, ông Sinclair.

- Dĩ nhiên. - Tôi bắt bàn tay đang chìa ra, đã muốn nói thêm một câu nào nữa thì đúng lúc đó, chuông bên cửa réo vang.

Tình huống trở thành thú vị.

Các chương khác:

Nguồn: truyen8.mobi/t96870-ban-tay-ga-dao-phu-chuong-8.html


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận