Tôi nói đến thế nhưng nó vẫn không hề buông tha cho tôi. Tôi buộc phải tránh nó bằng cánh chạy khắp phòng, vừa chạy vừa cười lại còn lôi theo cả khăn trải giường nữa. Điều tôi không ngờ tới là tấm khăn trải giường khiến tôi vấp té, lao thẳng vào cái bàn ngủ. Chậu cây thủy tiên đặt trên bàn chao đảo rồi rơi xuống dưới sàn nhà. Cái “ly khổng lồ” làm bằng thủy tinh hết sức tinh xảo vở tan thành nhiều mảnh. Nước chảy ra sàn lênh láng thấm cả vào tấm khăn trải giường của tôi.
Thế là xong! Tôi đứng như trời trồng nhìn cây thủy tiên nằm lăn lóc trên sàn, giữa những mảnh thủy tinh vở. Tôi không còn quan tâm tới con ma nữa nếu như nó chỉ biết làm mỗi việc là cù tôi khiến cho tôi cười lăn lộn như thế. Toàn bộ sự sợ hãi của tôi lúc này dồn vào việc tôi sẽ phải đối mặt với cô Hoa Quỳnh vào ngày mai. Cô giáo chưa chồng đầy khó tính của tôi có thể còn gây ra nhiều điều kinh hoàng còn hơn cả con ma có bộ mặt buồn thảm này. Chỉ một cái lườm của cô thôi cũng đủ làm cho máu trong người tôi đông cứng lại rồi.
Tôi gào lên với con ma.
- Tại mày! Tất cả là tại mày đấy! Mày làm nó vỡ tan ra cả rồi!
Tôi vừa sợ hãi, vừa tức điên lên được. Còn con ma thì lướt về phía cửa sổ. Nhìn bộ dạng của nó lúc này thật đau khổ. Nó là con ma bất hạnh nhất địa ngục còn cái thằng tôi là đứa bất hạnh nhất trên thế gian này.
Đằng nào thì cũng không thể hàn gắn được cái chậu hoa bằng thủy tinh ấy nữa, tôi đi xuông bếp và tìm cái gì đó có thể thay thế cái chậu hoa ấy. Tôi thấy mỗi cái cà-mèn bằng nhựa màu xanh là có thể để được cây hoa nên cầm lên phòng. Tôi đổ nước vào lưng cái cà-mèn và để cây thủy tiên vào trong đó. Tôi yên tâm là với sự sống là nước này thì cây hoa sẽ không bị làm sao hết. Trong khi tôi bận bịu với cái cây thì thằng Hải Phi lẽo đẽo theo tôi khắp nơi. Khi tôi làm xong mọi việc thì nó lại ngoắc ngón tay để ra hiệu cho tôi đi theo nó. Tôi điên tiết quát tướng lên.
- Mày không đùa đấy chứ? Sau tất cả những gì mày gây ra cho tao.
Tôi nói và quẳng cái gối về phía nó. Cái gối bay xuyên qua người nó. Lúc này trông nó càng buồn thảm hơn. Và nó bắt đầu khóc. Nước mắt của nó cũng trong suốt hệt như thân người nó vậy.
Vừa khóc nó vừa giơ nắm đấm ra dọa tôi. Tôi lắc đầu rồi nằm xuống, vùi đầu vào gối và tiếp tục giấc ngủ bị phá bĩnh. Tôi hy vọng ngày mai khi tỉnh dậy thì con ma Hải Phi đã biến mất và thấy rằng những việc này đúng là một cơn ác mộng mà thôi.
Thế nhưng sáng hôm sau, khi vừa mở mắt ra tôi đã thấy nó. Nó vẫn đứng bên cửa sổ. Và cái cà-mèn có cây thủy tiên thì nằm lăn lóc trên sàn. Chẳng còn giọt nước nào trong cái cà-mèn hoặc ở trên sàn nhà. Cây thủy tiên nằm gần đó, đã héo khô lại. Tôi rùng mình kinh hãi. Chắc khi bị cô Hoa Quỳnh xử lý vì đã để cây thủy tiên chết thì trông tôi cũng sẽ giống cái cây đó vào lúc này.
Tôi thất thểu cầm cái cà-mèn đi ra sân để tìm một cây gì đó cũng sống trong nước để thay thế cho cây thủy tiên. Nhưng tìm mãi cũng chẳng có cây nào. Vì mới chuyển về đây nên mẹ chưa kịp trồng cây gì trong vườn. Tìm mãi cuối cùng tôi phát hiện ra cây hoa cúc vạn thọ ở cuối vườn. Tôi chặc lưỡi. Nó sống được cả bằng nước và đất. Thế là tôi nhổ cây hoa vạn thọ lên và cho vào trong cái cà-mèn bằng nhựa màu xanh.
Con ma Hải Phi cùng ngồi ăn sáng với tôi. Tất nhiên là mẹ vẫn không thể thấy nó được. Còn nó thì tỏ ra đăm chiêu lo lắng trong khi nhìn tôi ăn tô bún mà mẹ nấu. Sau tất cả những gì mà nó đã gây ra cho tôi, tôi thấy mừng không có gì mà phải thương xót nó cả. Tôi biết là cây thủy tiên chết khô như vậy cũng là do nó làm. Và tôi nghĩ ngay đến cái chết ngắc ngoải đang đến gần. Đã đến lúc tôi phải đến trường.
Nó lẽo đẽo đi theo tôi đến trường. Sự sợ hãi, lo lắng mà nó gây ra cho khiến tôi cáu tiết lên quay lại và quát tướng vào mặt nó.
- Mày cút ngay! Xéo ngay!
Xui xẻo cho tôi. Cô phụ trách nề nếp đang đi đằng sau tôi là người hứng trọn câu nói đó. Bởi cô giống như mẹ, đều không nhìn thấy con ma Hải Phi. Cô sững lại ngạc nhiên rồi nhanh chóng chuyển sang giận dữ. Cô quát:
- Đồ hỗn xược! Tôi sẽ nói với cô Hoa Quỳnh về việc này. Tại sao lại có một học trò ăn nói láo lếu với giáo viên như thế?
Tôi thấy nỗi khiếp sợ của mình nhích thêm một tí. Việc làm chết cây thủy tiên, làm vỡ chậu hoa đẹp quí giá của cô Hoa Quỳnh đã lớn tội rồi. Lại thêm tội… bị hiểu nhầm này nữa thì đúng là tôi sắp bị lên giá treo cổ tới nơi rồi. Tôi ôm cái cà-mèn có cây hoa cúc vạn thọ ở bên hông và đi vào lớp. Ngồi vào chỗ của mình. Con ma Hải Phi ngồi vắt vẻo trên thành ghế phía trước và nhìn tôi.
Cô Hoa Quỳnh đi vào lớp, thấy trên bàn giáo viên của mình trống trơn, cô liền đi xuống chỗ tôi và hỏi bằng giọng bực bội.
- Hải Thiên, chậu cây thủy tiên đâu?
Tôi cúi gằm mặt khi đưa cái cà-mèn có đựng cây cúc vạn thọ ra trước mặt cô. Cô Hoa Quỳnh nhìn nó trong vòng một giây, sau đó hai đầu lông mày của cô dính sát vào nhau. Cô hét lên.
- Thế này là thế nào hả?
Tôi lí nhí lên tiếng:
- Thưa cô… đây là cái cây… bông.
Bụng dạ tôi như có hàng nghìn con kiến đang cắn xé cào cấu, tim tôi đập thình thình và tôi cảm giác mình sắp xỉu đến nơi. Tiếng của cô Hoa Quỳnh nghe như tiếng gió rít, lạnh buốt cả đầu óc.
- Cái gì hả? Chậu hoa của tôi đâu rồi?
Tôi trả lời, giọng run rẩy.
- Thưa… cô. Nó bị vỡ rối ạ. Con ma đã cù léc em khiến em ngã vào cái bàn ngủ, nơi em đặt chậu thủy tiên. Chính con ma đã làm vỡ nó.