Bác Sĩ Cầm Thú Chương 15: Chương 15

CHƯƠNG 15

Na Na tắt đèn, ôm tiểu Viễn nằm xuống, vỗ lưng bé nói: “Ngủ đi, tỉnh ngủ cô dẫn cháu đi khám bác sĩ, chúng ta chữa khỏi răng sâu về sau sẽ không thấy đau !”

Thời gian ngủ của trẻ nhỏ cần thường dài, Na Viễn lại làm ầm ĩ lâu như vậy, đã sớm mệt mỏi, lập tức nhắm mắt lại nghe lời nhỏ nhẹ ôn nhu an ủi của cô nhỏ mà ngủ.

Ngày hôm sau Na Na gọi điện thoại cho cô giáo ở nhà trẻ xin cho Na Viễn nghỉ một ngày, sáng sớm liền mang theo bé ngồi xe đi quân khu tổng bệnh viện.

Phòng khám bệnh lầu một đã chật ních người, mỗi một cửa sổ đăng ký nộp tiền đều có đội ngũ rất dài xếp hàng, Na Na cảm khái một phen rồi trực tiếp lên tầng, quả nhiên, bên ngoài khoa răng hàm mặt đợi khám bệnh cũng ngồi đầy bệnh nhân.

Na Na nghĩ nghĩ, dẫn theo tiểu Viễn đi đến tầng ngoại khoa, phòng công tác hộ lý các cô đều ở tầng 17, làm nhân viên bên trong bệnh viện có thể lợi dụng chức nghiệp mà đi cửa sau hẳn là không sao đi!

Lúc này trong phòng không có người nào, nhóm bác sĩ sớm đã kiểm tra phòng xong liền đi phòng giải phẫu, Na Na dặn tiểu Viễn ngoan ngoãn ở bên trong không được chạy loạn lộn xộn, tự mình đi phòng trực ban hộ lý thay quần áo.

Lưu Mân đang ngồi trước máy tính ở phòng trực ban làm việc, thời điểm nhìn thấy Na Na liền sửng sốt, nghi hoặc hỏi cô: “Sao em lại tới đây, không phải em ở nhà nghỉ ngơi sao?”

Na Na một bên cởi áo khoác một bên giận dữ nói: “Em vốn đã về nhà, kết quả nửa đêm ngày hôm qua cháu em răng bị đau, em dẫn bé đến khám…… Bệnh nhân nhiều lắm, xếp hàng thì không biết phải đợi bao lâu, đành phải trở về thay trang phục hộ lý!”

Quần áo bác sĩ cùng hộ lý đều là thứ tốt nhất chứng minh thân phận, cùng trong bệnh viện muốn khám, bác sĩ chẳng sợ chen ngang phản cảm cũng sẽ để đồng nghiệp mình có chút mặt mũi.

Hơn nữa đầu năm nay, mặc kệ bệnh nặng hay bệnh nhẹ, nếu có chút quan hệ trong bệnh viện đều sẽ tìm người quen hỗ trợ, mọi người sớm tập mãi thành thói quen.

Lưu Mân hiểu rõ gật đầu, nói: “Để chị giúp, chị gọi điện thoại trước cho em!”

Na Na vào nơi này còn chưa bị bệnh, cho nên cũng sẽ không khám ở bệnh viện, đi đăng ký là sẽ xếp hàng chờ thật lâu, chẳng bằng trực tiếp nhờ Lưu y tá trưởng.

Lưu Mân giúp cô xong, buông điện thoại hỏi: “Cháu em đâu?”

Na Na nhìn gương sửa sang lại quần áo: “Ở văn phòng chờ ạ!”

Lưu Mân “À” một tiếng, lập tức giống như lơ đãng mở miệng nói: “Đúng rồi, em cùng bác sĩ Niếp đi hai ngày không gặp chuyện phiền toái gì chứ?”

Na Na cười cười: “Có thể có chuyện phiền toái gì? Bệnh viện huyện hận không thể đem bác sĩ Niếp tôn lên mà thờ ý a!”

Lưu Mân nhịn không được bát quái nói: “Bác sĩ Niếp tính tình không được tốt lạnh lùng miệng lại quá thối, ai càng nịnh bợ lấy lòng hắn, hắn đối với người đó càng nhiều lời nói ác độc! Bệnh viện huyện những người đó phỏng chừng nhìn sắc mặt hắn không ít a…… Em không phải cũng phải nhìn không ít đi?”

Na Na kinh ngạc nhìn cô: “Chị làm sao biết?”

Lưu Mân bí hiểm cười rộ lên: “Thật đúng là bị chị đoán trúng…… Ủy khuất em, bất quá rốt cuộc em cũng không có ngốc, cũng biết phản kháng……”

Lưu Mân tự nhủ lẩm bẩm, thanh âm rất nhỏ, thế cho nên Na Na không có nghe ra, cười giải thích nói: “Em cũng không có tức giận…… Bác sĩ Niếp cũng như vậy, miệng không buông tha người, nhưng là tâm không xấu, thói quen mà thôi, em sẽ không để ý!”

Lưu y tá trưởng nhíu nhíu mày, quả nhiên không thể cùng Na Na uyển chuyển mà nói chuyện, thật sẽ hạ thấp trí thông minh của bản thân mình như của cô ấy.

Lưu Mân thở dài, trực tiếp hỏi: “Bác sĩ Niếp trên cằm có vết thương là vì sao?”

Ngày hôm qua cô sắp tan tầm về nhà, chỉ thấy Niếp Duy Bình mang theo túi đi tới, trên cằm hồng hồng, nhìn kĩ thì thấy hóa ra là dấu răng thật sâu.

Lưu Mân lúc ấy liền chấn kinh rồi!

Ai lại chán sống như vậy, cư nhiên dám cắn bác sĩ Niếp?

Còn cắn đến vậy?!

Lưu Mân kinh ngạc trừng mắt nhìn hai dấu răng kia, ở bên cạnh Niếp Duy Bình nói bóng nói gió, nhưng mà cái mồm hắn không chỉ độc, mà còn thực kín, cưỡng bức, dụ dỗ, truy vấn nửa ngày cũng không lộ ra một chữ!

Lưu Mân tò mò muốn chết, tâm tình khó nhịn cơ hồ một đêm không thể ngủ, hôm nay vừa thấy Na Na liền khẩn cấp muốn tám chuyện bát quái.

Na Na nghĩ đến trên cằm Niếp Duy Bình bị thương, không tự giác nghĩ đến hai người ngủ chung một giường cả đêm, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên, lúng ta lúng túng không biết nói cái gì cho phải.

“Chuyện kia…… Y tá trưởng, bác sĩ Niếp nói như thế nào ?”

Lưu Mân vốn khôn khéo, ngay cả Niếp Duy Bình đều phải nhường nhịn cô ba phần, vừa thấy cô gái nhỏ ánh mắt trốn tránh do dự, liền đoán ra vấn đề!

Lưu Mân hiền lành mỉm cười, lôi kéo cô ngồi ở bên người thân thiết nói: “Tiểu Bình cái gì cũng không chịu nói…… Bất quá chị cũng có thể đoán được! Đàn ông trẻ tuổi thôi mà, ra bên ngoài nhất thời khó giữ, ý loạn tình mê cũng là chuyện thường, chị cũng không phải không ra hiểu, nhưng trên cằm hắn bị phụ nữa cắn ra dấu vết rõ ràng như vậy, nếu như bị cấp trên biết trong lúc hắn đi công tác còn làm xằng bậy, đối với chuyện bình phẩm của hắn sẽ có ảnh hưởng! Em cũng biết quản lý bệnh viện quân sự hóa thập phần nghiêm khắc, nếu xảy ra chuyện gì……”

Na Na bị lừa mà hoàn toàn choáng váng, sợ chính mình làm phiền bác sĩ Niếp, làm cho tiền đồ tốt của hắn bị hủy bởi miệng mình, không đợi Lưu y tá trưởng nói xong liền vội vàng thẳng thắn nói: “Không phải, y tá trưởng chị hiểu lầm rồi! Bác sĩ Niếp trên cằm có dấu răng là do em không cẩn thận tạo ra……”

Lưu Mân nhất thời lộ ra tươi cười, ánh mắt cổ vũ, ý bảo cô tiếp tục nói tiếp.

Na Na ngượng ngùng gãi gãi đầu, khuôn mặt hồng hồng nhỏ giọng nói: “Người ở bệnh viện huyện mời chúng em ăn cơm, em uống rượu…… Không cẩn thận răng lienf cắn trúng cằm bác sĩ Niếp, mới có thể lưu lại dấu răng……”

Lưu Mân sung sướng cười rộ lên, vỗ vỗ bả vai cô cổ vũ nói: “Say thật hay! Tiếp tục cố gắng!”

Na Na ngây ngẩn cả người, ngây ngốc há miệng, nghi hoặc “A” một tiếng.

Lưu Mân vui sướng cười, lạnh lùng hừ nhẹ, vui sướng khi người gặp họa nói: “Chị đã sớm nhìn vẻ mặt thối kia của hắn mà không vừa mắt!”

Na Na Vẫn có chút không kịp phản ứng, vấn đề Lưu Mân quan tâm được thỏa mãn, đứng lên đi ra ngoài: “Ngây ngốc để làm gì, em định mặc kệ cháu em à?”

Na Na bị dời đi lực chú ý, nháy mắt bỏ qua vấn đề rối rắm này, đi theo Lưu y tá trưởng hướng tới văn phòng, Na Viễn vẫn như cũ nhu thuận ngồi ở tại chỗ chờ cô.

“Tiểu Viễn, đây là dì Lưu!”

Bạn nhỏ Na Viễn trước mặt người ngoài luôn luôn lễ phép, lập tức miệng ngọt ngào chào: “Cháu chào dì Lưu!”

Đứa bé phấn nộn đáng yêu cười tủm tỉm thực ngoan, không có mấy người phụ nữ có thể lơ đi được, đặc biệt Lưu Mân đã làm mẹ rất nhiều năm như vậy, tâm can liền sụp đổ, kìm lòng không đậu vươn tay sờ sờ khuôn mặt đáng yêu đó, sờ đến luyến tiếc buông tay.

Bạn nhỏ Na Viễn chịu đựng dì quái lạ hung tàn chà đạp, khuôn mặt bánh bao dường như bị vuốt ve đến phiếm hồng, rốt cục có thể giải thoát.

Na Viễn vừa thoát khỏi “ma trảo” liền nhường ghế cho dì Lưu, tránh ở sau cô nhỏ, ôm chân của cô: “Cô nhỏ chúng ta nhanh đi khám đi, răng cháu lại bắt đầu đau……”

Nói xong Na Viễn còn phối hợp lộ ra vẻ mặt thống khổ, ôi ôi kêu lên.

Na Na đối với bé rõ ràng cẩn thận tự nhiên, nhưng với biến hóa quá nhanh của bé Lưu Mân cũng không để ý, nghe vậy vội vàng bảo Na Na dẫn bé đi khám bệnh.

Na Na từ Lưu Mân lấy số, lôi kéo Na Viễn cùng mọi người chào tạm biệt.

Buổi sáng bệnh nhân luôn luôn rất nhiều, rất nhiều người đều vì muốn chuyên gia khám chữa, đều từ sớm sẽ chờ ở cửa xếp hàng, cứ như vậy rất nhiều thời điểm có không ít người xếp hang dài như đội quân, xếp hang đến lúc bác sĩ tan tầm còn chưa tới lượt mình khám bệnh.

Na Na kéo tiểu Viễn chờ ở cửa, xem giới thiệu bác sĩ trên tường, còn chưa có quyết định tìm người nào hỗ trợ, chợt nghe phía sau có người kêu tên mình.

Na Na quay đầu nhìn lại, thấy Ngụy Triết cười với mình phất phất tay.

Na Na lộ ra tươi cười hỏi: “Anh như thế nào lại ở chỗ này? Là xuống dưới đột kích kiểm tra sao?”

Ngụy Triết vui đùa nói: “Đúng vậy, vừa lúc nhìn thấy cô trong thời gian đi làm lại nhàn nhã đi dạo!”

Na Na biết Ngụy Triết đang trêu mình, cũng không lo lắng, kéo tiểu Viễn qua nói: “Tôi hôm nay cũng không có đi làm, tôi là mang cháu đi khám bệnh !”

Tiểu Viễn ngoan ngoãn chào hỏi: “Chào chú ạ!”

Ngụy Triết cười xoa xoa đầu bé: “Chào bạn nhỏ!”

Ngụy Triết nhìn nhìn khu đợi khám bệnh, trực tiếp nói với Na Na: “Lúc này rất khó…… Cô theo tôi, tôi mang cô đi tìm bác sĩ, răng của tôi vẫn đều là hắn xem !”

Na Na vội vàng kéo tiểu Viễn đuổi kịp: “Không làm chậm trễ công tác của anh?”

Ngụy Triết lắc đầu: “Không có việc gì, tôi cũng làm xong rồi mới xuống dưới gặp người ta để lấy thuốc, vừa lúc gặp cô!”

Bác sĩ Triệu vừa lúc vừa mới xử lý xong một bệnh nhân, Ngụy Triết nhìn qua khe cửa kêu lên: “Chú Triệu còn chưa nghỉ a!”

Bác sĩ Triệu hiển nhiên cùng hắn rất quen thuộc, nhìn hắn đến gương mặt liền hòa ái hơn: “Thằng nhóc nhà cháu răng lại có vấn đề ?”

Ngụy Triết lắc lắc đầu: “Lần này cũng không phải là cháu, là người bạn nhỏ này!”

Bác sĩ Triệu nhìn nhìn hai người theo sát phía sau hắn đi vào cửa, ánh mắt xoay chuyển giữa Na Na cùng Ngụy Triết, mặt lộ vẻ hiểu rõ, ha ha cười nói: “Bạn gái của cháu sao ? Nhanh nào, gọi bạn nhỏ lại đây đi!”

Na Na xấu hổ sắc mặt đỏ lên, vừa muốn giải thích hai người không phải cái loại quan hệ này, chợt nghe Ngụy Triết cười nói: “Đừng sợ, bác sĩ Triệu khám bệnh một chút cũng không đau!”

Na Viễn sợ hãi nằm ở ghế trị liệu, một tay vẫn túm chặt tay cô nhỏ, há to miệng để bác sĩ cầm dụng cụ lạnh như băng kiểm tra.

Bác sĩ Triệu một bên kiểm tra một bên hỏi: “Đứa bé bao nhiêu tuổi?”

“Năm tuổi!” Na Na nói,“Tối hôm qua răng bên phải bé bị đau, mặt đều sưng thật to!”

Bác sĩ Triệu buông dụng cụ, ngữ khí mang trách cứ nói: “Mới năm tuổi mà răng đã sâu thành như vậy, người lớn cũng quá không quan tâm! Cái răng này đến mười tuổi mới có thể thay, hiện tại phải làm trị liệu!”

Na Na mang không ngừng hỏi: “Trị liệu như thế nào?”

Bác sĩ Triệu thản nhiên nói: “Tiêm thuốc tê sau đó hàn!”

Na Viễn vừa nghe muốn tiêmh thuốc tê, sợ hãi ngồi xuống, trừng mắt đen lúng liếng hỏi: “tiêm thuốc tê có đau không?”

Ngụy Triết trấn an sờ sờ đầu bé, cười nói: “Không đau, chú trước kia cũng tiêm qua, còn nhổ cả răng a! Vị này bác sĩ kỹ thuật tốt lắm, tuyệt không đau!”

Na Viễn bất an tội nghiệp nhìn Na Na: “Cô, có thể không tiêm được không?”

Na Na mặt nghiêm túc nói: “Không thể! Tiểu Viễn ngoan, trị về sau sẽ không đau a, nghe lời!”

Bác sĩ Triệu thuốc rút thuốc tê, nói với Ngụy Triết: “Cháu giữa bé, đừng để cho bé lộn xộn!”

Ngụy Triết gật gật đầu, giữ chặt tay tiểu Viễn.

Na Na phối hợp đứng ở một bên giữ chặt đầu tiểu Viễn.

Bác sĩ Triệu thuần thục tiêm một mũi, bạn nhỏ Na Viễn nhất thời khóc kêu ra tiếng.

Bác sĩ Triệu đã gặp nhiều đứa bé khóc nháo, sắc mặt không thay đổi, thao tác dụng cụ nhanh chóng, rất nhanh liền rửa sạch hoàn toàn chiếc răng sâu.

Cũng may Na Viễn tuy rằng khóc không ngừng, nhưng coi như phối hợp, há to miệng tùy ý bác sĩ thao tác.

Ngụy Triết lấy khăn mặt xoa xoa nước mặt trên mặt tiểu Viễn: “Tốt lắm tốt lắm, đã sắp xong, về sau sẽ không đau…… Tiểu Viễn là con trai, cần dũng cảm!”

Na Na đau lòng đến đòi mạng, cảm kích đối với Ngụy Triết cười cười, nếu không có hắn ở đây, cô một người thực khó đối phó.

Na Viễn vẫn là thực sĩ diện, chỉ khụt khịt, chậm rãi ngưng nước mắt.

Bác sĩ Triệu rất nhanh xử lý xong, tháo xuống bao tay dặn dò nói: “Trở về đừng nhai bên phải, một tuần sau lại đây tái khám!”

Na Na gật gật đầu, cảm kích hỏi: “Tôi sẽ nhớ, bác sĩ trực tiếp kê đơn, tôi sẽ xuống dưới nộp phí!”

Bác sĩ Triệu cười rộ lên: “Ai, nộp phí làm gì, người một nhà khách khí cái gì!”

Na Na không biết hắn nói người một nhà là hiểu lầm cô cùng Ngụy Triết có quan hệ, vẫn là nghĩ bởi vì cô là hộ lý cùng viện, nhất thời đến không biết nói cái gì cho phải.

Ngụy Triết ôm lấy tiểu Viễn đi tới, lơ đễnh cười nói: “Chú Triệu đều nói như vậy, Na Na cô cũng đừng cùng chú khách khí !”

Na Na gật gật đầu, trực tiếp nghe theo hắn nói: “Vậy cám ơn chú Triệu!”

Ngụy Triết phì một tiếng cười đi ra, cười không ngừng làm Na Na mặt đỏ lên.

“Được rồi được rồi!” Bác sĩ Triệu không khách khí đuổi người,“Đến nơi khác mà tâm sự, ta còn có rất nhiều bệnh nhân đâu!”

Na Na lại cảm kích một phen, đỏ mặt vội vàng rời đi.

Tiểu Viễn ở trong lòng Ngụy Triết, vươn tay huơ huơ: “ông bác sĩ gặp lại!”

Ngụy Triết ôm hắn không nhanh không chậm theo phía sau Na Na, thấy lỗ tai cô phiếm hồng, ý cười càng nồng.

Na Na xấu hổ ảo não trừng mắt nhìn hắn một cái: “Anh như thế nào cũng không cùng bác sĩ Triệu giải thích?”

Ngụy Triết lộ ra biểu tình vô tội đến cực điểm: “Tôi cũng vì muốn tốt cho hai người, như vậy chú Triệu không phải càng thêm tận tâm !”

Na Na không nói được lởi phản bác, hồ nghi nhìn nhìn hắn nói: “Hôm nay phiền toái cho anh , tôi còn muốn về ngoại khoa một chuyến……”

Ngụy Triết nghe xong, ôm tiểu Viễn ra bên ngoài khoa: “Tôi đưa hai người đi!”

Na Na muốn cự tuyệt nhưng chỉ đành phải đi theo hắn.

Đến cửa thang máy, Na Na nói cái gì cũng không làm cho hắn thay đổi, cảm kích nói: “Tôi mang tiểu Viễn đi lên là đến nơi, đã phiền toái anh rất nhiều…… Cám ơn anh!”

Ngụy Triết buông Na Viễn, thuận tay giúp bé sửa lại quần áo, không cho là đúng cười nói: “Không có gì, về sau có việc cứ việc tìm tôi, đừng khách khí!”

Na Na kéo tiểu Viễn vào thang máy, cảm kích cười cười: “Anh có cần tôi hỗ trợ cũng có thể tìm tôi!”

Tiểu Viễn răng nanh đã không đau , lại khôi phục tinh thần, huơ tay nhỏ bé nói: “Cám ơn chú, chú gặp lại sau!”

Na Na trở lại tầng mười bảy, đã nhanh đến giữa trưa, căn tin nhân viên công tác đều phụ giúp đưa cơm.

Na Na cho tiểu Viễn tới trước văn phòng chờ, mình đi phòng trực ban cầm cà mèn mua cơm.

Tiểu Viễn nghe lời vào văn phòng, mới phát hiện trong phòng nhiều ra thêm một người, mặc quần áo màu xanh kì quái, mặt lạnh như băng ngồi sau bàn nhìn mình.

Na Viễn bị tầm mắt hắn lạnh như băng đảo qua, nhất thời sợ hãi rụt lui, cố lấy dũng khí nhỏ giọng nói: “chú bác sĩ tốt!”

Niếp Duy Bình mới từ phòng giải phẫu đi ra, trên người quần áo cũng chưa đổi, nhìn chằm chằm một nhóc con đột nhiên xuất hiện, thấy thế nào cũng cảm thấy quen mặt.

Niếp Duy Bình chậm rãi nhăn lại mi, đạm thanh hỏi: “Cháu là con nhà ai?”

Na Viễn có điểm sợ hắn, thành thành thật thật đứng ở tại chỗ trả lời: “Cháu gọi là Na Viễn.”

“Kia?”

Niếp Duy Bình chậm rãi nhấm nuốt cái tên này, chỉ cảm thấy trong lòng đột nhiên chấn động, nuốt xuống toàn bộ thông tin con thỏ nhỏ đột nhiên có một nhocs con ở bên ngoài, hắn cảm thấy ngực âm ỉ đau.

Quả nhiên, cảm thấy hai người mặt mày xác thực có vài phần tương tự.

Niếp Duy Bình thanh âm thản nhiên : “Cháu là con của Na Na, như thế nào cháu lại đến đây, ba mẹ cháu đâu?”

Na Viễn trừng mắt nhìn, sinh khí mở miệng: “Chú à, cháu không phải là con của cô nhỏ, đó là cô nhỏ của cháu……”

Niếp Duy Bình đột nhiên rút lại khẩu khí, trong ngực thấy con thỏ nhỏ cùng thằng nhóc con không phải quan hệ đấy lien vui sướng lại thỏa mãn!

Na Viễn tò mò đánh giá hắn, bản năng trẻ nhỏ cảm thấy cái cây quái lạ trước mắt đột nhiên ôn hòa, đã không đáng sợ giống vừa nãy, không khỏi lớn mật hỏi: “Chú à, chú vì sao đội cái đó?”

Niếp Duy Bình sờ sờ đầu, thuận tay lấy mũ xuống, thuận miệng bịa chuyện nói: “Chú vừa mới ở cùng tiểu quỷ đánh nhau, đây là trang bị rất trọng yếu!”

Na Viễn trên mặt bánh bao nho nhỏ tràn đầy hèn mọn, quyệt miệng mất hứng lớn tiếng nói: “Chú gạt người! Kia rõ ràng là cô nhỏ dùng để làm giầy đi mưa, mới không phải mũ giáp đâu!”

Im lặng –

Niếp Duy Bình nhíu mày trừng mắt nhìn bé một cái, đột nhiên cảm thấy răng đau không thôi.

Đứa nhỏ này không phải tò mò mũ ra làm sao, đây rõ ràng là tò mò hắn vì sao lại đem “giày” đội trên đầu!

Quả nhiên là cùng con thỏ nhỏ ở chung một cái nồi hấp mà ra, đều làm cho người ta không bớt lo như vậy!

Thời điểm Niếp Duy Bình đang cùng tiểu tử kia mắt lớn trừng mắt nhỏ, Na Na cuối cùng bưng cà mèn đi đến.

“A, bác sĩ Niếp đã ra rồi sao, ăn cơm không?”

Niếp Duy Bình quét mắt nhìn Na Na cẩn thận cầm cà mèn, mặt trên đồ ăn đã sắp tràn ra.

Không uổng công hắn bị con thỏ nhỏ “cố ý gây sự”, còn biết mời hắn ăn cơm!

Niếp Duy Bình trong lòng cảm thấy vui mừng, ngữ khí hòa hoãn không ít: “Còn chưa có, mới từ phòng giải phẫu đi ra!”

Na Na đem cà mèn để trên bàn bên cạnh, lấy ra thìa đưa cho tiểu Viễn, đầu cũng không nâng thuận miệng nói: “A, vậy anh phải chạy nhanh, dì ở căn tin còn chưa đi, xe đưa đồ còn không ít đồ ăn!”

Niếp Duy Bình gương mặt vừa mới hòa hoãn xuống nháy mắt lại đông lạnh, lãnh đến mức có thể bỏ đi, ngữ khí băng hàn hừ nói: “Không cần, không ăn một chút cũng không chết, làm gì phải lấy đồ ăn thừa lại!”

Nguồn: truyenyy.com/doc-truyen/bac-si-cam-thu/chuong-15/


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận