Bách Luyện Thành Tiên Chương 627: Thiết Vũ Phi Hoàng Đao

Trên mặt Lâm Hiên vô kinh vô hỉ, tay phải búng ra một chỉ.
Lập tức những tiếng ầm ầm bạo liệt nổi lên. Đầy trời Băng trùy Băng tiễn rung động một chút rồi như bị cường cung ngạnh nỏ phóng ra, hung hăng bắn tới phía trước.
Liệt Không chân nhân nhắm mắt lại, vẻ mặt thoáng trở nên lo lắng nhưng không mấy sợ hãi. Tay trái nâng lên, trong lòng bàn tay cũng xuất hiện một cây phiên kỳ cỡ một tấc có thêu những hàng văn tự Yêu Tộc cổ xưa.
"Đi!"
Liệt Không chân nhân điểm một chỉ về phía trước. Văn tự trên phiên kỳ bỗng nhiên lóe sáng hào quang. Lâm Hiên nhận ra được loại cổ văn này, đây là một chữ "Thủ".
Ô… Tiếng vù vù truyền vào tai, một đám mây màu vàng kim liền hiển hiện bao phủ thân hình lão quái vật.
Sau một khắc, băng trùy băng tiễn như gió táp mưa sa công tới, liền đánh cho đám mây màu vàng thủng lỗ chỗ như tổ ong.

Nhìn qua thanh thế hiển hách nhưng tất cả công kích đều rơi vào khoảng không!
Lâm Hiên nhướng mày thì thào: "Thần thông không gian sao!"
Hắn vừa quan sát đã lập tức khám phá ra chỗ huyền ảo của đám mây nọ. Đối phương đã lợi dụng bí thuật không gian mà di chuyển vị trí, công kích chỉ đánh trúng huyễn cảnh mà thôi.
Hiểu được điều này thì khóe miệng Lâm Hiên lộ tia cười lạnh. Tay phải vừa nâng thì một cây trường mâu cổ xưa hiển hiện ra.
Lấy độc trị độc! Hắn đem pháp lực truyền vào. Bên ngoài cổ mâu chợt hiện những đạo phù văn cùng lam quang chói mắt.
Lâm Hiên hung hăng chém một cái.
Ầm ầm mấy tiếng, một luồng hung lệ khí chi khí bạo tỏa khắp. Những hàng cổ văn Yêu Tộc hiển hiện. Chúng lóe lên rồi hình thành một vòng tròn, một ánh đao ở trong một tiểu pháp trận quỷ dị xuất hiện.
Liệt Không chân nhân biến sắc, cảm giác được pháp trận này ẩn chứa một quy tắc nào đó nhưng giờ khắc này muốn tránh né đã không kịp. Trong chớp mắt ánh đao liền bắn vào trong tầng sương. Những nơi nó đi qua thì không gian liền vặn vẹo, sương mù vàng kim trực tiếp bị càn quét không còn.
Một tiếng kêu kinh nộ truyền ra. Trong huyết vũ đầy trời, Liệt Không chân nhân đã bị chém đi một nửa cánh tay.
Nhìn bảo vật trên tay đối phương, hắn vô cùng kinh ngạc cùng sợ hãi. Ngoài ra còn có vẻ oán độc cùng tham lam:
"Trong tay các hạ rõ ràng là bảo vật của Yêu Tộc chúng ta, sao ngươi có được?"
"Ngươi quản được sao?" Lâm Hiên cười lạnh: "Bảo vật của Yêu Tộc thì sao, ngươi hâm mộ cũng vô dụng."
Lời còn chưa dứt thì tay phải lại khẽ múa, ánh đao quỷ dị lần nữa hiển hiện. Trong lệ khí cuồn cuộn hung hăng chém tới.
Liệt Không chân nhân thất sắc, không dám ngạnh kháng mà phất tay tế ra hai viên lôi châu.
Oành!
Tiếng bạo liệt truyền vào tai, uy lực lôi châu tuy kém xa ánh đao nhưng đã ngăn trở được một thoáng. Liệt Không chân nhân liền thừa cơ lui về phía sau. Chẳng qua kinh nghiệm đấu pháp của Lâm Hiên vô cùng phong phú.
Công kích liên miên không dứt. Trong lam quang chói mắt, Giao Long đã giương nanh múa vuốt nhào lên.
Tròng mắt Liệt Không chân nhân co lại. Cây xà cốt trường tiên rời khỏi tay lóe lên hắc quang, trong yêu khí cuồn cuộn liền biến thành một con Cự Mãng to như thùng nước, toàn thân bao phủ bởi một lớp vảy đen nhánh, trên đầu còn có một cái sừng cỡ nửa tấc, bộ dáng dữ tợn không hề thua kém Giao Long.
Ma Mãng vừa hiện thân thì lập tức điên cuồng lao vào cắn xé Giao Long. Chẳng qua chỉ mới hai ba hiệp thì ma mãng ngăn cản không nổi, liền rơi xuống thế hạ phong.
Đường đường là yêu tu Động Huyền Kỳ mà phải chịu nhục trong tay một tiểu tử Nhân tộc như vậy. Liệt Không chân nhân vừa sợ vừa giận. Trong mắt lóe lên lệ quang, đôi cánh sau lưng đập mạnh, hắc quang lưu chuyển thì những chiếc lông vũ cứng như thép kích bắn ra trước người.
Trong yêu khí như mực, đám lông vũ biến thành vô số cây phi đao đen tuyền cỡ vài tấc, vô cùng sắc bén. Đáng sợ nhất là tầng tầng lớp lớp chật ních cả bầu trời, số lượng phải tới hàng vạn cây.
Lâm Hiên chưa từng thấy qua biển lửa nhưng một màn trước mắt gọi là núi đao thì tuyệt không khoa trương.
"Tiểu tử, cho ngươi thưởng thức qua một chút về Thiết Vũ Phi Hoàng Đao của ta."
Liệt Không chân nhân hét lớn một tiếng, hai tay liên tục điểm ra. Lập tức tiếng xé gió truyền vào trong tai, Thiết Vũ Phi Hoàng Đao tính bằng đơn vị hàng ngàn kích bắn về Lâm Hiên.
Phạm vi vài dặm đều bị cuốn vào. Muốn tránh cũng không được, vẻ mặt Lâm Hiên lập tức trở nên ngưng trọng.
Hành gia vừa động thủ đã biết chân tài. Uy lực của Thiết Vũ Phi Hoàng Đao vượt rất xa pháp bảo bình thường. Đón đỡ thật không sáng suốt, thân hình Lâm Hiên lóe lên rồi biến mất một cách quỷ dị.
Liệt Không chân nhân nhíu mày rồi liền đưa tay chỉ một cái. Đám Thiết Vũ Phi Hoàng Đao lóe lên hắc quang, sau đó lăng không mất đi tung tích.
"Đám này cũng có thể thuấn di?" Vừa hiện thân thì trong mắt Lâm Hiên lộ vẻ kinh ngạc, vội tế ra Huyền Thành Tử Mẫu Thuẫn hộ thể.
Chỉ nghe tiếng bạo liệt liên tiếp. Như vó ngựa đạp tuyết, Thiết Vũ Phi Hoàng Đao hung hăng đánh lên quầng sáng.
Ngàn vạn đạo lệ quang đen nhánh vây quanh Lâm Hiên nhưng lại thấy hắn ngẩng đầu cười lạnh. Tay phải nâng lên, Huyễn Linh Thiên Hỏa hiển hiện cùng tứ sắc linh quang lưu chuyển không thôi.
"Đi" Lâm Hiên lật bàn tay. Hỏa diễm lập tức cháy lên hừng hực, trong linh quang chói mắt bắn tới.
Bên kia, Giao Long lam sắc nọ cũng hiển lộ thanh thế. Dùng răng nhọn móng sắc đánh cho ma mãng tan thành bảy tám mảnh. Thân thể nó cuộn lại, phát ra tiếng rống rung trời rồi bổ nhào qua đối phương.
Tuy nguy cơ của bản thân chưa giải trừ nhưng Lâm Hiên đã phản thủ vi công.
Liệt Không chân nhân thất sắc. Nhìn ra hai đạo công kích này đều không phải giỡn, hét lớn một tiếng thì từ trong tay áo bay vút ra hai đạo lệ quang. Một đạo là một thanh Ngô câu. Một đạo khác là một hồ lô cỡ bàn tay.
Ngô Câu tạm thời ngăn cản được Lam Long nhưng hồ lô kia thì không có đất dụng võ.
Huyễn Linh Thiên Hỏa công kích chỉ là hư chiêu, không thật sự đánh tới địch nhân mà tỏa linh quang chói mắt. Hàn khí đáng sợ như sóng phập phồng khuếch tán ra bốn phía. Có thể thấy ở giữa hàn khí có một con Phượng Hoàng cỡ hơn tấc rất tinh xảo, do lam sắc băng tinh tạo thành.
Thiết Vũ Phi Hoàng Đao hung hăng chém tới nhưng dần dần bị hàn khí đầy trời đông cứng lại. Từng khối băng tinh tinh xảo cỡ lòng bàn tay xuất hiện, chúng phát ra tinh quang chói mắt mà mỹ lệ.
Liệt Không chân nhân không khỏi kinh hoảng. Chính hắn là người rõ ràng uy lực của Thiết Vũ Phi Hoàng Đao hơn ai hết. Để dùng một thân thiết vũ luyện thành bảo vật, có thể nói là hắn đã ăn khổ vô tận.
Dù là tu tiên giả cùng cấp cũng có rất ít người ngăn cản được. Tiểu tử này sao có thể?
Thiết Vũ Phi Hoàng Đao ở bên này bị băng phong thì bên kia, Ngô câu cũng bị Giao Long xé rách thành những mảnh vỡ.
Ngũ Hành Uẩn Linh Trận quả nhiên bất phàm, chỉ là một cây trận kỳ mà đã có uy lực vượt xa pháp bảo bình thường.
Lâm Hiên hết sức hài lòng còn Liệt Không chân nhân thất sắc. Mấy lần dùng bí pháp thao túng Thiết Vũ Phi Hoàng Đao giãy giụa thoát khỏi trói buộc nhưng đều vô ích.
Nguy cơ đã giải trừ. Lâm Hiên liền đem Huyền Thanh Tử Mẫu Thuẫn thu lại. Liệt Không chân nhân thấy thì đại hỉ. Đây là thời cơ khó mà có được. Trong mắt hắn lóe lên tinh quang. Hai cánh sau lưng đập một cái, thân hình mơ hồ rồi biến mất.
Phong Độn Thuật! Liệt Không chân nhân gần như ngay lập tức xuất hiện trước người Lâm Hiên. Có thể thuấn di qua mấy ngàn trượng, độ huyền diệu của bí thuật này quả thực không hề kém Cửu Thiên Vi Bộ. Chẳng qua vẻ mặt Liệt Không trở nên tái nhợt do tiêu hao không ít nguyên khí.
Nhưng bất kể sao đã đạt được mục đích. Liệt Không chân nhân nở nụ cười lạnh. Lợi trảo khẽ múa thì lập tức một cự trảo màu xanh hiển hiện, trong tiếng xé gió hung hăng trảo qua Lâm Hiên.
Với thân thể cường ngạnh của Yêu tộc. Liệt Không chân nhân chắc chắn đối phương sẽ ăn đau khổ không nhỏ.
Chẳng qua đã khiến hắn thất vọng. Sau lưng Lâm Hiên chợt lóe kim quang. Hư ảnh chín đầu mười tám cánh tay hiển hiện, thanh thế cực kỳ kinh người.
"Kim Thân pháp tướng!"
Liệt Không chân nhân thất sắc, biết rõ lần này muốn cận chiến là đã trúng tấm thiết bản rồi, chẳng qua không còn đường lui nên hét lớn một tiếng. Cự trảo màu xanh chợt thô to hơn rất nhiều, mặt ngoài còn xoèn xoẹt những tia điện hồ màu xanh thẳm.
"Múa rìu qua mắt thợ!"
Chỉ thấy mười tám cánh tay sau lưng Lâm Hiên nắm chặt, hung hăng đánh qua đối phương. Chín cái đầu cũng không nhàn rỗi, há miệng phun ra những cột sáng chói lòa, ẩn chứa sức mạnh cường đại.
Song quyền nan địch tứ thủ, Tiểu La Thiên Pháp Tướng vô cùng mạnh mẽ. Bành bành bành tiếng bạo liệt truyền vào tai, màu xanh cự trảo bị chín cánh tay ngăn trở, chín cánh tay còn lại thì từ trên đánh xuống, trái phải đánh qua.
Liệt Không chân nhân đang kinh sợ thì linh lực toàn thân Lâm Hiên bỗng nhiên biến đổi. Một cổ yêu phong lăng không nổi lên.
"Ngươi…Ngươi là tu yêu giả"
Chỉ nghe Lâm Hiên hét lớn một tiếng, toàn thân lưu chuyển ngũ sắc linh quang, hai tay biến thành lợi trảo sắc bén.
Xoẹt xẹt mấy tiếng, lợi trảo cùng quyền ảnh đã xé tan phòng ngự đối phương, Liệt Không chân nhân miễn cưỡng tránh được nơi yếu hại nhưng bị thương không nhỏ.
"Tiểu bối, ngươi không nên hiếp người quá đáng." Thân hình lóe lên lui ra sau, Liệt Không chân nhân hổn hển kêu to.
"Ta hiếp người quá đáng thì sao, ngươi cho rằng giờ khắc này còn có thể thoát khỏi?" Lâm Hiên lạnh lùng nói.
"Tiểu bối, đây là ngươi bức ta, bản chân nhân vốn không muốn dùng bí thuật này, bây giờ ta và ngươi sẽ lưỡng bại câu thương."
Liệt Không chân nhân giận dữ, thanh âm tràn đầy oán độc. Hai cánh sau lưng khẽ vẫy thì yêu phong ầm ầm, trong miệng phụt ra một đạo máu huyết vào hồ lô nọ, tạm thời chống đỡ công kích của Lâm Hiên. Sau đó cả người nổi hắc quang, bên ngoài không chỉ có từng vòng điện hồ quấn quanh mà còn có phù văn thần bí xoay tròn thôn vân nhả vụ.
Cả thiên không bỗng nhiên âm trầm xuống. Không biết mây đen từ đâu kéo tới áp đỉnh, trên mặt biển nổi những cơn sóng dữ liên tiếp.
Lâm Hiên liền nheo nhắm thi triển Thiên Phượng Thần Mục.
Chỉ thấy yêu phong hắc khí tạo thành một khối cầu cực lớn, ở trong có một con Hùng Ưng toàn thân lông vũ như sắt ngạo nghễ mà đứng. Chỉ là sải cánh đã dài hơn mười trượng, thiết vũ dựng đứng, lợi trảo sắc bén còn vượt xa pháp bảo.
Càng thêm đáng sợ là cả người nó bao phủ trong một tầng điện hồ xanh thẳm. Gia hỏa này đã hiện nguyên hình bản thể Lôi Ưng.
"Tiểu tử, chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, bản chân nhân phải cho ngươi hối hận."
Yêu cầm rống lên giận dữ rồi há mỏ nhả ra một viên lôi châu màu lam nhạt cỡ nắm tay, hiển nhiên là yêu đan của lão quái vật khổ tu trên vạn năm.
"Vậy sao" Lâm Hiên lại chỉ cười nhạt. Tay áo phất một cái. Vầng sáng lập lòe, một cái bảo tháp xưa cũ bay vút ra. Một động xoáy bạch sắc xuất hiện trong tầm mắt.
"Đây là bảo vật gì?" Bản thể yêu cầm cảm giác có điểm không ổn nhưng lúc này không còn quản nhiều, hé miệng phun ra vài đạo bổn mạng nguyên khí chuẩn bị thi triển bí thuật.
Lại thấy động xoáy kia chợt lóe bạch quang, Tiểu Mao Cầu chợt bị tế ra, nó đang dùng móng vuốt nhỏ dụi dụi mắt, hiển nhiên còn chưa tỉnh ngủ.
Chẳng qua bành một tiếng. Như cảm giác được điều gì thì tiểu gia hỏa lập tức thanh tỉnh, vẻ mặt chuyển sang vui mừng vô cùng.
Tiểu Mao Cầu có bộ dáng vô cùng đáng yêu nhưng bản thể của Liệt Không chân nhân chợt run rẩy toàn thân, theo bản năng liền có cảm giác sợ hãi cực độ.
Ông! Chợt một vầng sáng màu ngà sữa đột nhiên phát ra từ thân thể của Tiểu Mao Cầu. rất nhanh bao phủ phạm vi vài dặm.
Yêu cầm đầy vẻ sợ hãi, chẳng qua đã tiến giai Động Huyền thì có núi đao biển lửa nào mà chưa từng xông qua. Đôi cánh sắt vung vẩy thì yêu khí ác phong càng trở nên dày đặc, yêu đan quay tròn bắn ra vô số phù chú thẳm sắc cỡ hạt gạo.
"Tiểu tử, cho ngươi biết thần thông Kiếp Lôi của ta, ngươi có thể đi tìm chết" Yêu cầm hét lớn một tiếng rồi nâng lợi trảo lên, chậm rãi hư không một trảo. Động tác trầm ổn mà như bao hàm một tia pháp tắc chi lực.
Chính là pháp tắc thiên địa, trên mặt Lâm Hiên lộ điểm kinh hãi. Tu tiên giả Động Huyền Kỳ có thể thao túng thiên địa nguyên khí vô cùng thuần thục nhưng tuyệt không thể thi triển ta pháp tắc thiên địa được.
Rống!
Chỉ nghe một tiếng gầm kinh thiên động địa truyền vào tai. Toàn bộ mặt biển run rẩy, một cái động xoáy xuất hiện ở trong tầm mắt.
Sau đó xẹt xẹt mấy tiếng, không ngờ động xoáy lại bị xé rách rồi một con ngô công dài bảy tám trượng chui ra. Chỉ thấy toàn thân nó được tạo thành từ lôi điện màu tím.
Cảm ứng được trong người nó ẩn chứa khí tức hủy diệt thiên địa, vẻ mặt Lâm Hiên trở nên cực kỳ khó coi. Khác với lôi điện bình thường, đây chính là kiếp lôi.
Kiếp lôi là thiên lôi vô cùng đáng sợ hàng lâm ở thời điểm tu sĩ độ kiếp.
Đối phương có thể thi triển bí thuật huyền diệu như vậy. Tiểu Mao Cầu có thể ngăn trở được hay không thì Lâm Hiên không nắm chắc, liền cúi đầu nhìn nó một cái.
Đối mặt với thiên lôi ngô công vô cùng khủng khiếp nhưng tiểu gia hỏa lại không mảy may sợ hãi, ngược lại còn ưỡn ngực lên.
"Miêu!"
Chỉ nghe nó kêu một tiếng rồi phùng má phun ra một đạo quang hà màu bạc, bay đến nửa đường lại biến thành một cái lưới lớn bao phủ lấy thiên lôi ngô công.
Thiên lôi ngô công dốc sức liều mạng giãy dụa nhưng vô ích. Không ngờ tấm võng nhìn rất yếu ớt kia lại có thể hàng long phục hổ, đây chính là chỗ huyền diệu của lĩnh vực.
Chỉ thấy tấm võng lóe lên linh quang rồi nhanh chóng co lại, ngô công bị nhốt ở trong thì thân hình cũng tùy thời thu nhỏ lại chỉ còn gần một tấc, nhìn qua như một tiểu trùng.
Có điều uy lực của quái vật tu tiên giới không nhất định phụ thuộc vào kích thước. Lâm Hiên nhận thấy uy lực của Thiên lôi ngô công không mảy may giảm bớt.
Tiểu Mao Cầu thu nhỏ nó lại nhằm mục đích gì?
Lâm Hiên đang suy đoán thì kết quả lại làm cho hắn trừng lớn mắt. Không ngờ Tiểu Mao Cầu liền hé miệng đem ngô công cùng tấm lưới một ngụm nuốt vào bụng.
"A…Ăn sao" Lâm Hiên líu lưỡi, tiểu gia hỏa này tự cho nó là heo, có thể ăn bậy hay sao? Không sợ không tiêu hóa nổi?
Nhưng hiển nhiên lo lắng của hắn là thừa. Tiểu gia hỏa không có dấu hiệu gì bất thường mà dùng lưỡi liếm liếm khóe miệng nhỏ nhắn, một bộ vẫn chưa thỏa mãn.
Lâm Hiên trong lòng đại hỉ. Tiểu gia hỏa này quả thực rất lợi hại, có thể nói tuyệt sát đối với yêu thú!
Nhìn thấy một màn này thì Yêu Cầm thiếu chút nữa bổ nhào từ không trung xuống, tròng mắt trừng hết cỡ. Nếu không tận mắt nhìn thấy chuyện này, đánh chết hắn cũng không thể tin nổi.
Có lầm hay không, rõ ràng đối phương một đớp đã nuốt gọn thiên lôi ngô công!
Để triệu hồi ra quái vật này, hắn đã hao phí mấy trăm năm khổ tu. Cho dù Tam Yêu Hoàng Lục Hải Vương tới đây cũng tuyệt không dám chọi cứng.
Đối phương lại xem nó trở thành bữa ăn ngon. Rốt cuộc tiểu gia hỏa nhìn vô hại kia là thứ đáng sợ gì?
Lúc này chiến ý sụp đổ hoàn toàn. Yêu cầm khẽ vỗ cánh thì thân hình mơ hồ, không tiếc hao tổn nguyên khí lần nữa thi triển phong độn thuật chạy đi. Đáng tiếc chỉ phí công, vừa đụng tới ranh giới màn sáng thì liền bị bắn ngược trở về.
Kết quả như vậy khiến Yêu Cầm càng vô cùng sợ hãi, bay loạn khắp nơi trong lĩnh vực. Tiểu Mao Cầu thấy thì khoa tay múa chân, trong miệng kêu chi chi nha nha phảng phất như chú ngữ kỳ diệu nào đó. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenyy.com
Chỉ thấy vài đạo kiếm khí lăng không hiển hiện rồi chém tới. Liệt Không chân nhân muốn tránh nhưng không gian chung quanh thoáng cái quỷ dị đông cứng. Toàn thân không thể động đậy.
"Không!" Thê lương tiếng kêu thảm thiết truyền vào tai, yêu cầm liền bị chém bay đầu. Một đạo lam quang kích bắn ra.
Lâm Hiên thấy rõ ràng là yêu đan nhưng không động thủ, bởi Tiểu Mao Cầu sẽ không buông tha vật này. Quả nhiên lại thấy tiểu gia hỏa khẽ múa móng vuốt một cái.
Vỏ quýt dày có móng tay nhọn. Đối phó với Yêu Tộc trong hình thái dã thú, Tiểu Mao Cầu có lĩnh vực vô cùng huyền diệu. Yêu đan không chút phản kháng, liền bị hút về trước mắt nó. Hào quang thôn vân nhả vụ, nhìn có vài phần mê người.
Tiểu Mao Cầu thèm nhỏ dãi, khẽ múa móng vuốt thì một yêu hồn long lanh từ bên trong bị lôi ra.
"Miêu" Nó liền hé miệng lộ ra hai cái răng khểnh đáng yêu, sau đó một cắn liền nuốt yêu hồn vào bụng. Bộ dáng tựa như hổ đói xơi dê non!
Sau đó Tiểu Mao Cầu chậc chậc lưỡi, lại dùng móng vuốt vỗ vỗ bụng, khép mắt cụp tai một bộ buồn ngủ.
Thấy cảnh này thì Lâm Hiên lắc đầu. Thật không thể ngờ nó vừa giơ tay nhấc chân diệt sát một lão quái vật Động Huyền Kỳ. Hắn liền phất tay áo, đem thi thể yêu cầm cùng yêu đan thu vào túi trữ vật.
Sau đó thân hình Lâm Hiên lóe lên, vô số khối băng tinh tính bằng đơn vị hàng nghìn xuất hiện trước mắt.
Bên trong băng tinh là các thanh phi đao màu đen, xuyên qua hàn băng có thể trông thấy yêu khí tụ tập. Lâm Hiên lại phất tay một cái, quang hà cuốn qua thì hàn khí lại trở thành Huyễn Linh Thiên Hỏa, mười phần linh tính bay về thân thể.
Thiết Vũ Phi Hoàng Đao được khôi phục tự do nhưng chủ nhân đã ngã xuống. Cả đám liền lơ lửng giữa không trung, không ngừng gào thét như có vài phần thông linh.
"Không tệ"
Lâm Hiên nâng tay phải đánh ra một đạo pháp quyết. Lập tức không gian trên đỉnh đầu nhộn nhạo như gợn sóng. Một đại thủ bằng bích quang hiển hiện, liền như thiểm điện vồ xuống.
Mấy cái lên xuống, phi đao tính bằng đơn vị hàng nghìn đã bị đại thủ nắm giữ. Lâm Hiên liền thu chúng vào một cái túi trữ vật, còn không quên dán lên mấy tấm cấm chế phù triện.
Làm tốt hết thảy, toàn thân hắn nổi thanh quang bay về Hắc Phong Đảo.
Nguồn: truyenyy.com/doc-truyen/bach-luyen-thanh-tien/chuong-627/


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận