Bí Thư Trùng Sinh
Tác giả: Bảo Thạch Tiêu
Chương 264(P1,2): Không ma xát thì lấy đâu ra lửa?
Nhóm dịch: Masta4ever
Nguồn: Metruyen.com
Có câu trên thích thì dưới chiều, Vương Tử Quân nhớ đến phương diện thích trà của Hầu Thiên Đông, hắn chợt nghĩ đến một điển cố mà không biết nên khóc hay cười.
Có một ông vua bị bệnh trĩ, khi đó căn bệnh này là mốt, vì muốn chữa trị mà bác sĩ phụ trách chuyên môn tự nguyện hiến thân để tiến hành các loại thí nghiệm, cuối cùng bác sĩ mới tiến hành thủ thật cắt trĩ cho vua, kết quả là vua được chữa khỏi. Một vài đại thần muốn vua chú ý cũng xung phong yêu cầu bác sĩ cắt trĩ cho mình, thế là lúc đó chuyện cắt trĩ trở thành một trào lưu đáng khoe khoang.
Hầu Thiên Đông thích uống trà, vì thế mà ở trong huyện Lô Bắc, không ít lãnh đạo đơn vị phòng ban và xã thị trấn đến báo cáo công tác đều thuận tiện đem trà đến biếu lãnh đạo, điều này không những lộ ra chút vấn đề nào, thậm chí còn tăng tiến mối quan hệ giữa người và người. Thế là lá trà có một sức quyến rũ lớn với cả huyện Lô Bắc, giá trị của con người thích uống trà cũng tăng lên, không phải lớn bình thường.
Hầu Thiên Đông ngồi lại thêm nửa giờ trong phòng làm việc của Vương Tử Quân, hai người nói chuyện rất vui, nhưng dù là Hầu Thiên Đông hay là Vương Tử Quân cũng hiểu được, trong lòng hai người đã có một hố sâu ngăn cách.
Hầu Thiên Đông rời khỏi phòng làm việc của Vương Tử Quân, lúc này Vương Tử Quân tiếp tục ngồi lên ghế, hắn nâng ly trà lên uống một ngụm, trà dù chưa nguội nhưng lại không còn hương vị như trước.
Việc nên tới thì sẽ tới, có một số việc càng cần đối mặt, dù trường hợp như vậy cũng không phải ước nguyện ban đầu của mình.
Vương Tử Quân chợt phát hiện làm người và làm quan là hai chuyện hoàn toàn khác nhau, làm người cần phải nói về vấn đề lương tâm, cầu an tâm, sống là vì tính mạng; nhưng làm quan thì lại không thể quá thành thật, không thể nói quá nhiều, không thể quá thẳng thắn, không quá cứng nhắc. Vì làm quan sẽ ngồi lên một vị trí, đùa với quyền lực, sống lại níu kéo thân phận. Chỉ cần nhìn vào điểm này thì thấy, hắn dùng giọng không rõ ràng để uyển chuyển từ chối lời đề nghị lôi kéo của Hầu Thiên Đông, có phải là có thừa nguyên tắc nhưng lại thiếu tính trưởng thành hay không?
Trong khu văn phòng của khối chính quyền huyện Lô Bắc, nhân viên đang bận rộn làm việc, thỉnh thoảng còn nói vài lời đàm tiếu, những âm thanh cũng liên tục vang lên. đọc truyện mới nhất tại tung hoanh . com
Tôn Hạ Châu dù là thư ký của Vương Tử Quân, thế nhưng phòng làm việc của hắn vẫn là một phòng lớn trong khối văn phòng khối chính quyền huyện, khi chức vụ của Vương Tử Quân càng thêm quan trọng, uy tín của Tôn Hạ Châu càng thêm tăng, nước lên thuyền lên.
- Anh Tôn, anh về khi nào vậy? Ôi, những ngày nay không gặp, thật sự khó chịu.
Khi Tôn Hạ Châu đang thu dọn đồ đạc thì một nhân viên công tác còn trẻ mỉm cười dùng giọng trêu ghẹo nói.
Tôn Hạ Châu ngẩng đầu lên, hắn cũng đứng thẳng người lên:
- Thần Vũ, cậu cũng đừng làm trò, mau ngồi xuống.
Tôn Hạ Châu vừa nói vừa đẩy người vừa đến ngồi xuống ghế.
Thần Vũ này đã chuẩn bị những lời nói khi đối diện với Tôn Hạ Châu, bây giờ thấy Tôn Hạ Châu như vậy thì hắn càng tỏ ra biết thời biết thế. Hắn ngồi xuống, cố gắng dùng ánh mắt thần bí nhìn khắp chung quanh, sau đó cười hì hì với Tôn Hạ Châu:
- Anh Tôn, những ngày nay tôi thật sự trông mong như sao trông trăng, vất vả lắm mới chờ được anh quay lại, cố gắng đánh dấu cảm tình, hôm nay anh phải mời khách mới được.
Tôn Hạ Châu thật sự không nhịn được có chút kích động, Nam Thần Vũ này không cao, không mập không gầy, cặp mắt nhỏ xoay chuyển không ngừng, nhìn qua là biết đó là một kẻ thông minh. Hơn nữa người này cực kỳ linh thông với những sự việc có liên quan đến trưởng phòng tổ chức Tôn Quốc Lương.
Huyện thành của Lô Bắc quá nhỏ, những mạng lưới quan hệ lại đan xen lẫn nhau, Nam Thần Vũ xen kẽ trong mạng lưới quan hệ này, hắn phát triển việc gì cũng thuận lợi, thành thạo, cũng coi như là bản lĩnh không nhỏ. Dù là ai ẩn hay hiện, ai cầm hay không, đến tay Nam Thần Vũ, dù là tuổi nhỏ nhưng làm việc lại cực kỳ cẩn thận, hết sức linh hoạt, đưa đến đâu cũng hòa lẫn vào trong mà không chút động tĩnh. Trong huyện Lô Bắc, người này quen biết nhiều, bạn bè nhiều, nhân duyên tốt, thấu hiểu cao thấp, làm cho nhiều vị cán bộ lớn tuổi cảm thấy thẹn vì không thể bằng.
Dưới tình huống bình thường thì Nam Thần Vũ là kẻ khá kín đáo, nhưng mỗi khi hắn muốn ai đó mời khách, rõ ràng sẽ có một miếng thịt lớn sắp rơi xuống. Tuy có nhiều chuyện hắn đã sớm biết, cũng nói ra mà không che đậy miệng, thế nhưng những người được hắn nói ra, có ai không phải là những nhân vật cần làm tốt quan hệ?
- Cậu hôm nay muốn hút máu tôi sao? Tốt, nói đi, cậu muốn ăn gì?
Tôn Hạ Châu áp chế cảm giác hưng phấn trong lòng, hắn cố gắng tỏ ra bình tĩnh. Lúc này dù hắn nói chuyện với Nam Thần Vũ, thế nhưng trong đầu lại có một hình ảnh lớn, chính là người ủng hộ hắn phát triển, là bí thư Vương.
- Hạ Châu, cậu cần phải chuẩn bị tư tưởng, cậu sắp có điều động.
Tôn Hạ Châu nghĩ đến lời nói của bí thư Vương, hắn biết ngay Nam Thần Vũ đến tìm mình vì vấn đề này.
Nam Thần Vũ cười hì hì, hắn tiến lên một bước nói:
- Anh Tôn, lời này là do anh nói đấy nhé? Anh đi theo nhóm kêu gọi đầu tư một chuyến mà xem ra tư tưởng cũng được giải phóng, anh phải mời khách. Mọi người nghe thấy không, hôm nay nhất định phải hút máu anh Tôn.
- Chúng tôi đều đã nghe, Thần Vũ mau chọn địa điểm, trưởng khoa Tôn cũng không phải là người thích quỵt nợ.
Lúc này đám nhân viên trong văn phòng khối chính quyền huyện thật sự ghen ghét Tôn Hạ Châu phát chết, nhưng vẻ mặt bọn họ không dám có bất kỳ biểu hiện nào. Hơn nữa cấp bậc của Tôn Hạ Châu vẫn chỉ là một khoa viên, nhưng hắn đi theo Vương Tử Quân, thế cho nên dù là lãnh đạo ban ngành đơn vị hay tuyến xã thị trấn hoặc nhân viên công tác bình thường gặp mặt đều phải xưng hô một tiếng trưởng khoa Tôn.
Nam Thần Vũ thấy có nhiều người ủng hộ mình thì cười hì hì nói:
- Ôi, dứt khoát là quán Giáp Ngư Thôn, trưởng khoa Tôn sẽ không đơn giản mời khách, thế cho nên lần này phải biết nắm bắt cơ hội, tận dụng thời cơ, không thì mất hết. Các đồng chí, hôm nay nhất định phải vung đao lên với trưởng khoa Tôn.
Nam Thần Vũ lên tiếng như vậy làm cho bầu không khí hưng phấn cũng yên tĩnh trở lại, hầu như tất cả mọi người đều biết rõ, lần này Tôn Hạ Châu sắp được đề bạt, nhưng tối đa cũng chỉ là một trưởng khoa mà thôi, sau đó mới tiếp tục tiến lên. Nhưng lúc này thấy Nam Thần Vũ lên tiếng quá lớn, bắt Tôn Hạ Châu mời khách, thế là sự việc trở nên không tầm thường.
Có chức vụ gì cao hơn cả trưởng khoa? Chẳng lẽ là phó chủ nhiệm văn phòng khối chính quyền? Phó chủ nhiệm văn phòng khối chính quyền tuy cấp bậc cũng không quá cao nhưng nói về quyền hạn thực tế lại mạnh hơn một chức vụ trưởng khoa rất nhiều, hơn nữa phó chủ nhiệm văn phòng khối chính quyền huyện đều kiêm cả ban hồ sơ, ban cơ yếu, cơ quan sự vụ, nổi tiếng là cấp chính khoa.
Nếu như Tôn Hạ Châu là phó chủ nhiệm văn phòng khối chính quyền, như vậy thật sự là một bước lên trời, đến khi đủ niên hạn cấp phó khoa, sẽ tiến lên cấp chính khoa, hầu như đó là một việc cực kỳ thuận lợi.
- Thần Vũ, chẳng lẽ lần này chúng ta sẽ phát triển theo lãnh đạo của chủ nhiệm Tôn sao?
Một tên cán bộ hơn hai mươi tuổi dùng giọng thẳng thắn hỏi một câu, đây là một cán bộ từ ban nhân sự điều sang học hỏi kinh nghiệm, ban nhân sự cũng không thuộc văn phòng khối chính quyền huyện, thế nên nói lời cũng không quá kiêng kỵ.
Tên cán bộ thanh niên này không hỏi thì không sao, lên tiếng làm cho đám người đang suy đoán phải run lên. Nhưng chính Tôn Hạ Châu cũng sững sờ, tuy hắn biết mình sẽ được đề bạt, thế nhưng hắn cũng chưa từng nghĩ về chức vụ phó chủ nhiệm văn phòng khối chính quyền huyện.
- Lãnh đạo cậu? Cậu sợ rằng không có phúc khí như vậy đâu, sau này muốn tìm chủ nhiệm Tôn thì phải đến chỗ khác, cũng không gặp được chủ nhiệm Tôn ở văn phòng khối chính quyền này đâu.
Nam Thần Vũ cười ha hả, hắn đứng lên nói:
- Anh Tôn, bên kia còn có việc, tôi đi trước. Khi nào anh nhận chức thì tôi sẽ đến chúc mừng.
Là phó chủ nhiệm văn phòng huyện ủy sao? Chắc chắn là như vậy rồi. Lúc này đám người đều cảm thấy run rẩy không thôi, phó chủ nhiệm văn phòng huyện ủy và phó chủ nhiệm văn phòng khối chính quyền tuy nghe qua thì khác biệt không lớn, nhưng thực tế lại là không nhỏ.
Chưa nói đến những vấn đề gì khác, nếu đến đợt xuống tuyến dưới rèn luyện, như vậy phó chủ nhiệm văn phòng khối chính quyền xuống tuyến dưới đều chỉ là lãnh đạo thứ hai trong đơn vị ban ngành hay xã thị trấn mà thôi, nhưng nếu là phó chủ nhiệm văn phòng huyện ủy, như vậy không xuống thì thôi, đã xuống sẽ là lãnh đạo đứng đầu.
Đó không phải là chênh lệch bình thường, là cực kỳ chênh lệch.
Lúc này Tôn Hạ Châu đang ở giữa kích động và vui sướng, hắn không thể nào biểu hiện sự bình tĩnh của mình, hắn thật sự không tin vào tai mình. Phải nói là khi bí thư Vương dùng lời bóng gió nói hắn sắp được điều động, hắn thật sự có hy vọng. Thế nhưng bây giờ được đưa lên vị trí phó chủ nhiệm văn phòng huyện ủy, đây là thứ mà hắn khó thể hy vọng đến, hắn không ngờ bí thư Vương lại cho mình một thu hoạch lớn như vậy.