“Ta cũng thấy bất an , sao Tề còn chưa đến , cũng sắp đến buổi trưa rồi ?’ Hai người nói chuyện đến đây , sau khi nhìn nhau , lập tức lựa chọn nhanh chóng về cung .
Hình Ngạo Thiên theo trực giác đi đến Vân Yên các , Hòa Thái cũng đã chuẩn bị xong bữa trưa , liền thấy Vương thượng vội vã đi đến : ‘Nô tì tham kiếm Vương thượng !”
“Chủ tử nhà ngươi đâu ? Tại sao không thấy người ?” Hình Ngọ Thiên nhìn xung quanh phòng một vòng , không thấy vật cưng nhỏ giảo hoạt kia đâu , nhìn thấy đồ ăn trên bàn , gấp giọng hỏi .
“Hồi Vương thượng , buổi sáng mỹ nhân nói đêm qua quá mệt mỏi , cho nên sáng giờ chưa dậy còn ở trong phòng , nô tì bạo dạn chuẩn bị xong bữa chưa đang định đi gọi mỹ nhân dậy!” Hòa Thái cúi đầu , cẩn thận trả lời .
Nhìn về phía vị trí phòng , cảm giác khó chịu của Hình Ngạo Thiên càng lúc càng mãnh liệt , bước đi đến trước cửa phòng , dùng sức đẩy cửa phòng ra , bên trong ngoài đồ trang trí ban đầu ra nơi nào có thân ảnh của nàng .
Phẫn nộ trong nháy mắt xâm chiếm khuôn mặt của Hình Ngạo Thiên , Hòa Thái sợ tới mức quỳ trên mặt đất run lẩy bẩy , nàng luôn ở bên ngoài chờ , không thấy mỹ nhân đi qua mà ? Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì ?
“Người đâu , bắt toàn bộ người liên can ở Vân Yên các lại , giải vào đại loa chờ xử lý !” Trong mắt Hình Ngạo Thiên giống như có thể phun ra nửa , lại có lá gan dám chạy đi , hắn sẽ có biện phái mời nàng ngoan ngoãn tự trở về .
Au Dương Tu ngồi bên trong đại sảnh , tìm kiếm khắp nơi không thấy bóng dáng Âu Dương Tề , nghĩ đã nhiêu ngày hắn và mỹ nhân của Ngạo Thiên đi lại thân thiết như vậy , chẳng lẽ bọn họ …?
Hình Ngạo Thiên từ phía sau đi đến chỗ hắn , thấy Âu Dương Tu im lặng ngồi trong đại sảnh , cũng đã đoán được bảy phần , lời ra tiếng vào giữa bọn họ không phải hắn không biết , nhưng hắn cho rằng theo cách của nàng , chỉ coi là quan hệ bằng hữu , không ngờ lần này hắn sai lầm rồi , là hắn phán đoán sai lầm rồi , càng là hắn tin sai nàng rồi !
“Xuất binh đuổi theo , ta tuyệt đối sẽ không bao che cho tên đệ đệ đốn mạt kia , chỉ hi vọng ngươi có thể nể một hồi huynh đệ giữa chúng ta , giơ tay đánh khẽ , ta và phụ vương sẽ hướng ngươi bồi tội !” ÂU Dương Tu tự biết đuối lý , cũng không biết nói gì .
“Không cần , ta có biện pháp để cho bọn họ trở về , về phần hắn , giao cho các ngươi mang về xử trí , muốn thế nào là chuyện người Yên quốc , ta sẽ không ngăn cản !” Hình Ngạo Thiên đẩy cho hắn vấn đề nan giải , trừng phạt nhẹ , chính là coi rẻ phong thành , trừng phạt nặng , sợ là hắn và Yến quốc vương lại không hạ thủ được .
“Được , ta sẽ cho ngươi một công đạo !” Hai người miệng không nói rõ , nhưng trong lòng đã hiểu rõ , cùng một thời gian , trong cung truyền lời ra , phố lớn ngõ nhỏ đều dán bố cáo truy nã , chính là muốn hai người chạy trốn nhìn thấy tin tức này .
Hân Vũ dọc đường đều đi theo Âu Dương Tề , ban đêm ăn ngủ ở nơi hoang dã , ăn gà nướng hắn tự tay làm , cùng hắn dựa lưng đi vào giấc ngủ , đi một mạch ba ngày , lương khô mang theo người đã ăn sạch , bọn họ không thể không vào trong trấn tìm thêm thức ăn , vừa mới tiến vào thành , liền thấy đầu đường ngõ tắt nơi nơi đều dán bố cáo , vì tò mò , nàng liền kéo Âu Dương Tề cùng đến xem , nhưng nội dung trên đó , khiến nàng sau khi xem gần như sắp ngất đi .
“Tứ ca ca , làm sao bây giờ … Làm sao bây giờ … Hắn muốn giết mấy người trong Vân Yên các .” Thanh âm run rẩy của Hân Vũ bắt đầu nghẹn ngào , Âu Dương Tề ôm nàng vào lòng ,trước tiên ở trên trấn tìm gian nhà trọ , để phòng nàng khóc trên đường cái .