Phong Linh sửng sốt ngơ ngác trong vài giây sau đó xù lông như bị đạp trúng đuôi, mặt biến sắc, giơ chân: “Ngươi nói cái gì?”.c
“Ta nói”. Người nọ cuồng vọng không kiềm chế được, khuôn mặt tà mị từng bước từng bước tiến tới gần: “Ta muốn thu phục ngươi”.
“Mẹ nó! Ngươi nghĩ rằng ngươi đang cưỡi ngựa bạch long à? Ngươi cho rằng ngươi là thánh tăng à? Thu phục ta? Ngươi đi thu món ăn là được rồi”.
Phong Linh vừa mắng vừa giãy giụa nhưng đối phương càng nắm chặt, không cho nàng cơ hội thoát đi. Phong Linh nóng nảy: “Này, buông tay! Ngươi không buông, ta sẽ báo quan bắt ngươi”.
Bốn phía càng có nhiều người đến xem náo nhiệt, họ đã nhìn thấy đùa giỡn phụ nữ đàng hoàng nhưng chưa ai thấy đùa giỡn bà mai giữa đường. Nhìn Phong Tam Nương trên mặt trát ba tầng phấn dày, môi đỏ tươi, bên môi là một cái nốt ruồi to. Tất cả mọi người đều nén cười, chỉ cho là đang xem diễn ở rạp hát.
“Quan?”. Nam nhân khinh thường nhướn mày, bỗng nhiên đến gần, nói nhỏ vào tai nàng, giọng nói trầm thấp mang mười phần uy hiếp khiến Phong Linh rùng mình một cái: “Cho dù ngươi tìm đến Hoàng đế thì ta cũng, không sợ”.
Bỗng nhiên hắn rút đồ trang sức trên đầu nàng ra làm nàng không kịp chuẩn bị, mái tóc dài đen bóng xõa ra. Hắn ném đồ trong tay đi, cười cười hài lòng: “Quả nhiên, ta suy đoán không có sai”.
Phong Linh giận dữ, đầu ngón tay nhỏ nhắn chỉ vào hắn: “Ngươi........”.
Đột nhiên hắn vươn tay ra, xách Phong Linh ném nàng lên ngựa.
“A! Cứu mạng! Cứu mạng!”. Phong Linh ở trên lưng ngựa kêu to nhưng những người đứng xung quanh không có một ai tiến lên làm anh hùng cứu mỹ nhân, làm trong lòng nàng cảm thấy rất tức giận.
Quả nhiên, thói đời bạc bẽo!
“Buông nàng ra!”.
Đột nhiên có một tiếng rống làm hai mắt nàng tỏa sáng, giống như trong đường hầm tăm tối thấy được một tia sáng.
Nam nhân quay đầu nhìn, ánh mắt lãnh khốc nhìn vào Dương Nghĩa đang run run, nhíu mày: “Ngươi muốn làm anh hùng?”.
Giọng điệu khinh miệt làm Dương Nghĩa nắm chặt hai đấm, không nói hai lời vọt lên.
Hắn không thèm tránh, đánh một quyền ngay giữa mặt của Dương Nghĩa, máu mũi phu ra.
Dương Nghĩa ôm mũi, phẫn nộ trừng mắt nhìn hắn: “Ta sẽ không để ngươi mang nàng đi!”. Vừa nói xong lại vọt lên.
Phong Linh kinh ngạc nhìn một màn này, muốn nhảy xuống ngựa để cứu Dương Nghĩa nhưng nam nhân kia dùng một tay giữ chặt nàng trên lưng ngựa. Tay kia giáng một quyền mạnh vào trên mặt Dương Nghĩa.
Dương Nghĩa bị đánh té quỵ xuống đất, hắn không cam lòng bò dậy, tiếp tục xông lên phía trước. Người nam nhân kia rõ ràng có thể dùng 1 quyền làm cho hắn không bò dậy được, nhưng hắn không hề sốt ruột giống như đang đùa bỡn Dương Nghĩa, thảnh thơi đứng bên cạnh con ngựa, cái đồ khủng bổ treo bên hông lúc ẩn lúc hiện.........
“Dương Nghĩa.....”. Hai mắt Phong Linh ươn ướt.
Gương mặt của Dương Nghĩa sưng lên, hắn không còn sức để đứng lên nhưng vẫn giơ quả đấm về phía tên nam nhân kia: “Buông nàng ra.... Không cho phép ai làm thương tổn đến nàng.......”.
Nụ cười xem náo nhiệt trên mặt của dân chúng xung quanh cũng không còn, tất cả nhìn vào Dương Nghĩa.
Rốt cuộc Phong Linh không nhịn được nữa hô lên: “Đừng đánh nữa! Đừng đánh nữa”.
Nam nhân không để ý nghiêng đầu sang chỗ khác, khuôn mặt dễ nhìn nhưng nở nụ cười lạnh lùng, chẳng những không dừng tay mà còn xuống tay mạnh hơn, ác hơn.
Dương Nghĩa nôn ra máu, nếu còn bị đánh như thế thì ngay cả mạng sống cũng không còn. Phong Linh cắn răn hô: “Đừng đánh nữa, coi như ta cầu xin ngươi, có được không? Đừng đánh hắn nữa!”