Bất Diệt Truyền Thuyết
Tác giả: Hắc Vũ Tán
Chương 240: Điều kiện trao đổi.
Người dịch: Ngạo Thiên Môn
Nguồn: vipvandan
truyện copy từ tunghoanh.com
Thạch Thiên tuy rằng đã phát hiện thân phận khả nghi của Beila, việc làm quỷ dị, nhưng cũng không để ở trong lòng, hắn chỉ nghĩ làm thế nào tìm ra Alex, cởi bỏ sinh tử. Lúc này, hắn không muốn che dấu, liền nói thẳng: \"Cô nghiên cứu tâm lý học, hẳn là đã biết tôi không phải tìm trường học để học, kỳ thật tôi đến Pháp, chính là tới tìm cha cô hỏi chút vấn đề. Chỉ cần nói cho tôi biết cha cô ở nơi nào, tôi sẽ không so đo, tính toán chuyện quái rượu này.\"
Beila nhíu mày nói: \"Tìm cha tôi? Mọi người đã biết rõ là cha tôi mất tích nhiều năm, chẳng lẽ anh không nghe nói qua sao?\"
Thạch Thiên gật đầu nói: \"Nghe nói, cho nên đi tìm cô.\"
Beila cười lạnh nói: \"Anh chưa được phép đã đột nhập vào văn phòng của tôi, hơn nữa lúc gặp tôi cũng không nói là tới tìm cha tôi, lại nói dối nói muốn đến học.\"
Thạch Thiên nói thẳng thừng: \"Đó là lão tử cảm thấy cô không đáng tin cậy, cho nên lúc ấy không trực tiếp hỏi cô. Quả nhiên không ngoài dự đoán của tôi, hẳn là cô muốn đem rượu hể hạ gục tôi còn nói thành công dụng dưỡng thần, thật sự là nham hiểm.\"
Đầu tiên sắc mặt Beila trầm xuống, dần dần lại khôi phục ban đầu tràn ngập tươi cười, cười khanh khách nói: “Nếu tôi đem rượu để hạ gục anh, làm sao lại không khiến anh mê đảo, ngược lại thoạt nhìn tinh thần càng ngày càng phấn chấn? Lại nói tiếp người mắc mưu chính là tôi, tôi không trách anh nói dối gạt tôi đã là một sai lầm rồi. Hơn nữa lại có ý tốt mời anh về nhà dùng cơm, trước đó tôi có nói cho anh rượu này uống vào dễ say, tôi cũng không ép anh uống, không thể tưởng tượng lại bị anh nói là tiểu nhân nham hiểm, thế có quá đáng không.\" Nàng tựa hồ đùa giỡn, trả đũa, không một chút danh nghĩa là giáo sư.
Thạch Thiên cười lạnh, không nghĩ cùng nàng dây dưa tốn nhiều võ mồm. Hắn vừa rồi kiểm tra thực hư, phát hiện ngoại trừ cảm giác buồn ngủ, cũng không có dị thường nào khác. Trong rượu này mặc kệ có phải có hương vị gì hay không nhưng rõ ràng không tầm thường, cho dù người thường uống rượu này, thân thể cũng sẽ không có một chút tổn hại, hắn dùng chân khí xuyên thấu qua khoảng không kiểm tra Lý Hiểu Lệ ngủ say, có thể chứng minh phán đoán này.
Beila tươi cười, nói tiếp: \"Về phần cha tôi, thực xin lỗi, tôi không không thể nói tình hình của cha tôi nói cho một người ngay cả tính danh cũng không dám nói thực.\"
Thạch Thiên kinh ngạc nói: \"Ồ… cô cũng biết ?\"
Beila sẳng giọng: \"Anh nghĩ rằng tôi và anh không biết từ “Tổ tông” ở tiếng Trung là ý gì sao? Chẳng có ai dùng từ này làm tính danh, quả thực là ở đối người khác gây sỉ nhục. Cực không tôn trọng.\"
Thạch Thiên cũng không cảm thấy được không hề tôn trọng người khác, thầm nghĩ lão tử vốn chính là tổ tông của các ngươi. Lại không nghĩ Beila là người da trắng thuần khiết, cùng hắn căn bản không phải một loại người. Cho dù Thạch Thiên nhiều gấp đôi tuổi, cũng không hơn tổ tông của Beila. Chính là nói trở về, cùng Thạch Thiên có huyết thống quan hệ ở hiện tại cũng cũng chỉ có hai chị em Thạch Lệ, hắn vẫn tự xưng tổ tông là cảm thấy được thân phận của mình cao đến cấp bậc tổ tông.
Đột nhiên bị người người khác phát hiện mình giả danh, Thạch Thiên thấy xấu hổ, nhưng vẫn tự biện minh nói: \"Tính danh là do mình đặt ra, nào có cái gì gọi là thật hay giả. Chỉ là một cái tên xưng hô mà thôi, lão tử tự đặt cho cái tên là “Tổ tông” không được sao.\"
Beila thấy Thạch Thiên già mồm át lẽ phải, một chút cũng không áy náy, cũng không tiếp tục tranh cãi, vẫn thản nhiên tươi cười nói: \"Lời lẽ của anh tựa hồ có chút đạo lý, ai cũng có thể làm như vậy, thế nhưng với một siêu sao bóng đá, một cái tên đã trở thành nhân vật của công chúng mà lại che dấu thân phận lén lút đến Pháp, làm người hâm mộ nước Pháp quá thất vọng. Thạch Thiên! anh cảm thấy đúng không?\"
“Thạch Thiên” Nghe nàng gọi ra tên của mình, lập tức hiểu được nàng hiển nhiên đã sớm nhận ra mình, thế mà ngay từ đầu ngay tại đùa giỡn “lão tổ tông”, không khỏi thẹn quá thành giận nói: \"Lão tử thích cái tên như vậy, bọn họ thất vọng hay không liên quan gì lão tử.\" Đồng thời ở trong lòng thầm mắng Macy tay nghề thấp kém, chính mình để nàng thay đổi hình tượng mà chẳng có hiệu quả, chẳng những bị Lý Hiểu Lệ nhận ra, ngay cả cô ả Beila cũng không thể qua mắt được.
Trong lúc nhất thời tâm tình Thạch Thiên rối loạn, quả thực không thể dùng lời nói mà diễn tả được.
Kỳ thật sao có thể tin Macy, mặc kệ tay nghề của Maicy có bao nhiêu tinh xảo, cũng chỉ là một nhà hoá trang thiết kế mà thôi, không phải thầy thuốc thay đổi dung nhan, có năng lực làm cho Thạch Thiên thay đổi kiểu tóc cùng giả dạng, cũng không thể cho hắn thay đổi dung nhan, mê hoặc ánh mắt người hâm mộ, há có thể giấu diếm được nỗi mong nhớ ngày đêm của Lý Hiểu Lệ.
Beila cũng không phải liếc mắt một cái liền nhận ra Thạch Thiên, bất quá nàng dù sao ở Hongkong gặp qua Thạch Thiên, thêm đó ấn tượng thông qua TV báo chí và khắc sâu trong lòng người hâm mộ. Đồng thời thông qua thám thính từ tạp chí Thiên Tư đến Samantha cùng Thạch Thiên rời khỏi Hongkong, hơn nữa là tới Paris tham gia sự kiện tuần lễ trang phục, cho nên khẳng định người tự xưng “Tổ tông” chính là thiếu niên Thạch Thiên.
Beila thấy Thạch Thiên không phủ nhận, cười khanh khách đắc ý, nói vài câu an ủi: \"Là nhân vật của công chúng, hiển nhiên là phải hy sinh rất nhiều tự do, anh từ từ sẽ quen thôi.\"
Thạch Thiên chưa tiêu hết tức giận nói: \"Nói thẳng đi, ngay từ đầu cô đã biết lão tử dùng tên giả, vì sao lại mời đến nhà cô uống quái rượu này.\"
Beila mỉm cười nói: \"Anh là siêu sao, có ai không nghĩ mời anh đến làm khách quý, đó là vinh hạnh của tôi, đương nhiên tôi phải dùng mỹ tửu mỹ thực khoản đãi.\"
Thạch Thiên xua tay nói: \"Đừng làm bộ, cô ở Hongkong lén lút ẩn núp ở chỗ tối thám thính lão tử, khi đó lão tử còn chưa trở thành minh tinh bóng đá.\"
Thân thể Beila mềm mại rõ ràng chấn động, trầm mặc nửa ngày, lạnh lùng nói: \"Thì ra đã sớm chú ý tới toà thành…\"
Trong lòng Thạch Thiên nghĩ muốn nhằm vào nàng là tòa thành, không bằng nhân cơ hội này cùng nàng làm rõ, đỡ phải đoán già đoán non, liền nói: \"Rõ ràng chúng ta cần phải trao đổi.\"
Beila nhíu mày hỏi: \"Trao đổi? Trao đổi như thế nào?\"
Thạch Thiên nói: \"Ý đồ của tôi đã rõ, chính là tìm cha cô hỏi ông chút vấn đề, mà không hề có ý xấu, biết đâu cha cô để lại đồ vật nào đó có thể trợ giúp tôi. Còn cô, hãy nói ý đồ của cô là gì, muốn yêu cầu việc gì liên quan đến toà thành, tôi đều tận lực thỏa mãn cô. Trao đổi này thế nào?\"