Bất Hủ Thần Vương
Tác giả: Lê Thiên
Chương 556: Dốc toàn bộ lực lượng, chém dã tâm Trảm Không
Nhóm dịch: Nghĩa Hiệp
Nguồn: Mê Truyện
Hạ Thị Âm Dương Đạo, Hạ Tùng Linh vì có hai mươi năm ước hẹn, tạm thời không cách nào xuất thủ đối phó Nhậm Thương Khung, càng không thể giận chó đánh mèo tới Chân Kiếm Đạo.
Cho nên, Vưu Thiên Chiến mặc dù hùng hổ, nhân mã dẫn tới, chỉ có thể là tinh anh của Trảm Không Đạo. Dĩ nhiên, cho dù là tinh anh của Trảm Không Đạo, đó cũng là đội hình khổng lồ.
Vưu Thiên Chiến, bản thân là Đại Đạo nhị trọng Kim Thân cảnh giới, thực lực cùng Lý Dật Phong không phân cao thấp, thậm chí ở trên danh tiếng, còn thắng Lý Dật Phong một bậc.
Nha Thần, Đại Đạo nhất trọng cường giả, thực lực tiếp cận Đại Đạo nhị trọng, mặc dù không thể cùng Lý Dật Phong đánh đồng, nhưng kiềm chế Lý Dật Phong một thời gian ngắn, là tuyệt đối không có vấn đề.
Đao Bạch Vũ, chính là người nối nghiệp của Vưu Thiên Chiến, Thiên Sát Tam Biến hôm nay đã hoàn toàn tu luyện thành công, Thiên Sát trong cơ thể đã đạt tới trình độ Tam Biến.
Một thân thần thông, đã gần tiếp cận Nha Thần. Chỉ thiếu chút nữa là đột phá Đại Đạo cảnh.
Trừ ba người này ra, thủ hạ của Vưu Thiên Chiến có Si Mị Lượng Lượng tứ đại hộ pháp, là Vưu Thiên Chiến hao phí ngàn năm bồi dưỡng ra, đều là Thần Thông lục trọng đỉnh phong.
Mặc dù không có khả năng đột phá Đại Đạo cảnh, nhưng mà Si Mị Lượng Lượng tứ đại hộ pháp này, thông qua bồi dưỡng đặc thù của Trảm Không Đạo, lực chiến đấu liên hợp lại, tuyệt đối không kém một Đại Đạo cường giả nhất trọng.
Coi như là Lý Dật Phong, bị tứ đại hộ pháp này cuốn lấy, một thời ba khắc sợ rằng cũng khó thoát thân.
Cho nên, Trảm Không Đạo lần này là dùng hết toàn lực.
Ở nơi này là cực địa, cho dù đánh cho đất rung núi chuyển, ngoại giới cũng không cách nào đem khoản sổ sách này đổ lên đầu Trảm Không Đạo.
Vưu Thiên Chiến mang theo nhóm lớn tinh anh, cho nên vô cùng tự tin.
Hắn tính toán để Nha Thần cùng Đao Bạch Vũ liên thủ kiềm chế Lý Dật Phong, còn Vưu Thiên Chiến hắn tự mình đối phó Nhậm Thương Khung. Nhậm Thương Khung không phải là am hiểu dùng Đại Đạo Kim Quang Nhân sao?
Vưu Thiên Chiến lần này, mang theo Si Mị Lượng Lượng tứ đại hộ pháp, chính là vì kiềm chế bốn Kim Quang Nhân kia. Do đó để Vưu Thiên Chiến hắn có thể thong dong đối phó Nhậm Thương Khung.
Không có mấy Kim Quang Nhân kia, Vưu Thiên Chiến tự hỏi có thể ở bên trong mấy hiệp, liền đem Nhậm Thương Khung thu thập. Chỉ cần thu thập được Nhậm Thương Khung, Lý Dật Phong một thân một mình, còn không phải là tùy ý hắn đắn đo sao?
Tạ Anh nghe được tiếng cười tùy ý của Vưu Thiên Chiến, trong đôi mắt đẹp bỗng nhiên nhiều ra một tia sợ hãi, phảng phất trong lúc giật mình nhớ ra cái gì đó.
- Là hắn! Sư ca, chính là thanh âm này, ngày ấy ngụy trang ngoại nhân đả thương ta, cũng cười như vậy, chính là Vưu Thiên Chiến, ta nhớ ra rồi, chính là Vưu Thiên Chiến!
- Vưu Thiên Chiến tên gian tặc kia! Nay ta liền cùng hắn phân cao thấp, hai đạo ân oán, hôm nay nên chấm dứt!
Tu vi kiếm đạo của Lý Dật Phong cực cao. Đừng xem Chân Kiếm Đạo xếp hạng vị trí cuối trong Thiên Các bốn đạo, nhưng luận đến tu vi, Lý Dật Phong nhất định không thua Vưu Thiên Chiến cùng Lê Lạc tiên tử.
Chân Kiếm Đạo sở dĩ xếp vị trí cuối, chỉ có một nguyên nhân, chính là Lý Dật Phong hắn một thân một mình, không có một Đại Đạo cảnh nào trợ thủ! Không có chiêu binh mãi mã, quảng thu môn đồ.
Đừng xem Lý Dật Phong là quân tử thành thực, nhưng chuyện liên quan đến đạo lữ Tạ Anh, hắn tuyệt đối không tiếc lộ ra thực lực bản thân.
Cũng là Nhậm Thương Khung khuyên nhủ:
- Sư tôn, Vưu Thiên Chiến kia dám đến, tất nhiên là có chỗ dựa chắc. Nếu như ta đoán không sai, bọn họ giờ phút này nhất định ở bên ngoài bố trí một số đông nhân mã. Chỉ chờ chúng ta đi ra ngoài.
Lý Dật Phong nói:
- Vưu Thiên Chiến lòng dạ độc ác, một khi muốn động thủ, tuyệt đối sẽ không băn khoăn quá nhiều. Thương Khung, lần này là ta liên lụy ngươi.
Nhậm Thương Khung cười hắc hắc:
- Thầy trò chúng ta một lòng, không nên nói những lời này. Sư tôn, một chút tình hương khói của người đối với Thiên Các, Vưu Thiên Chiến này là tính toán hoàn toàn dập tắt a.
Lý Dật Phong ảm đạm, hắn đối với Thiên Các, chắc chắn là có chút tình hương khói. Nhưng mà qua rất nhiều chuyện, Hạ Thị Âm Dương Đạo cũng tốt, Trảm Không Đạo cũng tốt, luôn không ngừng làm hắn thất vọng, thậm chí là tuyệt vọng.
- Thương Khung, vi sư hôm nay quan tâm, không phải là quyền bính ở Thiên Khung Tạo Hóa, mà là vô số bình dân của Thiên Các. Bọn họ là vô tội. Mười vạn năm đại kiếp vừa đến, những người này chỉ sợ trăm không còn một. Ta thân là Đạo tôn của Thiên Các, lòng xấu hổ cực kỳ.
- Bởi vì cái gọi là cô chưởng nan minh, một cây chẳng chống vững nhà. Sư tôn, loạn thế đến, chúng ta cầu không thẹn với lương tâm là đủ. Nói tiếp, bố cục bây giờ của chúng ta, không phải là làm những cố gắng cuối cùng sao?
Lý Dật Phong gật đầu:
- Không sai, Thương Khung, ngươi thật sự không tệ. Vi sư đã quyết định rồi, cho dù cùng Trảm Không Đạo hoàn toàn quyết liệt, cùng Thiên Khung Tạo Hóa hoàn toàn đoạn tuyệt, vậy thì như thế nào? Đại trượng phu sinh trong thiên địa, cúi đầu và ngẩng đầu không thẹn, là không uổng kiếp người. Thương Khung, vi sư bây giờ lòng đầy căm phẫn, đã mất chủ trương, ngươi nói phải làm như thế nào?
Nhậm Thương Khung trầm ngâm nói:
- Bây giờ tùy tiện đi ra ngoài, đối với Vưu Thiên Chiến mà nói là gãi đúng chỗ ngứa. Đệ tử đã ra lệnh cho Đế La Vũ Hậu bọc đánh mà đến, bằng tốc độ của bọn họ, lúc này có lẽ đã gần tới. Đến lúc đó, chúng ta nội ứng ngoại hợp, đánh cho bọn họ trở tay không kịp.
Lý Dật Phong trong lòng khẽ động, gật đầu nói:
- Thương Khung, ngươi nói có đạo lý. Dù chỉ là một Trảm Không Đạo, nhưng thực lực không thể khinh thường. Trừ Vưu Thiên Chiến, Nha Thần ra, thủ hạ của Vưu Thiên Chiến còn có tứ đại hộ pháp Si Mị Lượng Lượng, còn có một chút lính tôm tướng cua, rất khó đối phó. Sư nương ngươi bây giờ mới từ quỷ môn quan thoát hiểm, tạm thời không có lực chiến đấu đáng nói, không thể mạo hiểm.
Tạ Anh trước lúc bị thương, một thân tu vi đã đến gần Đại Đạo cảnh, nhưng không có đột phá bức tường cuối cùng.
Cho nên, Tạ Anh cho dù khôi phục thực lực trước lúc bị thương, cũng không thể nào một mình đối kháng Đại Đạo cường giả.
Bất quá, Tạ Anh hôm nay, được thiên hạ ngũ đại thần quả tôi luyện, trong huyết mạch có được Thượng cổ huyết mạch, có thể nói là Thần Đạo huyết mạch khó gặp, tiền đồ bất khả hạn lượng.
- Sư tôn, người trước giúp sư nương hộ pháp, để sư nương sớm phục hồi thương thế. Đệ tử chịu trách nhiệm cùng Đế La Vũ Hậu liên lạc, chờ bọn hắn vừa đến, là lúc chúng ta lao ra.
- Tốt.
Vưu Thiên Chiến bên ngoài chửi bậy hết bài này đến bài khác, một chút đáp lại cũng không có.
Nha Thần một bên nhịn không được nói:
- Sư huynh, không phải là lầm chứ? Có khi nào Lý Dật Phong lão nhi kia không ở chỗ này?
Vưu Thiên Chiến cười nói:
- Không ở chỗ này? Hắn đem Tạ Anh giấu ở địa tâm, mặc dù bố trí cấm chế, ta vào không được, nhưng mà ta dám khẳng định, hắn ở ngay bên trong.
Nha Thần nhe răng cười nói:
- Đã như vầy, chúng ta sẽ ôm cây thỏ. Một mẻ bắt hết.
Cũng là Đao Bạch Vũ, ở trong tay Nhậm Thương Khung lỗ lã nhiều lần, nhịn không được hỏi:
- Sư tôn, đệ tử lo lắng, bọn họ có thể từ những địa phương khác bỏ chạy hay không, để chúng ta chờ không công?
- Hắc hắc, Bạch Vũ, ngươi là quá lo lắng rồi. Có Si Mị Lượng Lượng tứ đại hộ pháp ở đây, trừ khi bọn họ trong nháy mắt rời khỏi nơi này trăm dặm. Nếu không chỉ cần bọn chúng vừa xuất hiện, nhất định sẽ không thoát khỏi ánh mắt chúng ta.
Đao Bạch Vũ bỗng nhiên nhớ ra cái gì đó, vui vẻ nói:
- Đúng, tứ đại hộ pháp nuôi dưỡng bốn con Xuyên Sơn Linh Hồ, ha ha, đệ tử là quên chuyện này.
Đại Đạo Xuyên Sơn Linh Hồ trong lòng đất cực kỳ nhạy cảm, chỉ cần địa mạch có một chút động tĩnh, bọn họ ở bên trong trăm dặm, cũng có thể nhận thấy.
Nhất là đối với những Thần Thông cường giả am hiểu độn thổ, Xuyên Sơn Linh Hồ này lại càng là khắc tinh.
Xuyên Sơn Linh Hồ chẳng những ở dưới lòng đất cảm giác bén nhạy, tốc độ cũng là cực kỳ nhanh. Bất kể thần thông độn thổ nhanh như thế nào, Xuyên Sơn Linh Hồ cũng có thể đuổi theo, gắt gao khoá lấy hành tung.
Nếu như cường giả kia muốn công kích Xuyên Sơn Linh Hồ, trong lòng đất sẽ không cách nào bắt kịp tốc độ của nó.
Cho nên, Xuyên Sơn Linh Hồ chính là khắc tinh của thần thông độn thổ.
Vưu Thiên Chiến cười lạnh một tiếng, lại nói:
- Các ngươi cũng nghe, Lý Dật Phong kia tới Bắc Cực Thiên, rất có thể đã thu thập đủ thiên hạ ngũ đại thần quả. Đây là một đại tạo hóa, tuyệt đối phải lấy được năm đại thần quả này. Nếu như đã dùng lên người Tạ Anh, giết chết Tạ Anh cướp lấy huyết mạch, cũng sẽ không tiếc.
Ngũ đại thần quả, đoạt công tạo hóa, có được công hiệu nghịch thiên cải mệnh, Vưu Thiên Chiến là có nghe thấy. Hắn đối với ngũ đại thần quả này, đồng dạng là thèm thuồng ba thước.
Thượng cổ thần vật, một lần nữa đắp nặn ngũ tạng, thành tựu Thượng cổ tiên thiên ngũ khí, tạo nên Thần cấp huyết mạch, đây là dụ dỗ mà bất kỳ một gã võ giả nào trên Thiên Trạch Thế Giới cũng không thể cự tuyệt.
Vưu Thiên Chiến hắn cũng không ngoại lệ.
- Sư huynh, vậy chúng ta phải đợi tới khi nào? Bằng ta xem, chúng ta nên tốc chiến tốc thắng, tiết kiệm đêm dài lắm mộng. Hiệu quả của ngũ hành thần quả kia, chờ lấy ra huyết mạch, chẳng khác nào là qua tay, chỉ sợ độ tinh thuần sẽ giảm xuống.
Nha Thần đối với ngũ hành thần quả này, ít nhiều gì cũng có chút ham muốn. Hắn không cầu nhiều, chỉ cầu phân được một ít cũng tốt.
Vưu Thiên Chiến gật đầu:
- Để ta chuẩn bị một chút, ta sẽ bằng đại thần thông đánh nát cấm chế. Các ngươi phải nhớ kỹ, không nên để chạy bất kỳ một cái nào.
Đánh nát cấm chế, chẳng khác gì là mạnh mẽ xông quan. Khó khăn sẽ rất lớn, chẳng những phải có lực lượng, cũng cần thời gian.
Vưu Thiên Chiến thần thông mặc dù cao siêu, nhưng cũng không phải là tính áp đảo. Cho nên, mạnh mẽ phá vỡ cấm chế, sợ rằng cũng phải hao phí một số tâm huyết.
Tiếng nói rơi xuống, Vưu Thiên Chiến hóa thành một đoàn huyết quang, đánh về phía cấm chế. Giữa trán có một khe hở, một đạo pháp nhãn mở ra, bắn ra một đạo hồng quang, bằng xu thế khai thiên tích địa, bay thẳng đến đỉnh núi.
Tịch Diệt Pháp Nhãn!
Hồng quang này, so với bất kỳ đao kiếm nào cũng sắc bén hơn, pháp nhãn bắn ra, khí lưu màu đỏ giống như một lưỡi dao sắc bén, hướng đỉnh núi chém xuống.
Vưu Thiên Chiến trừng mắt, lực tăng lên không chỉ gấp mười lần. Thoáng cái liền nhìn thấu mạch luân của ngọn núi này, cho nên Tịch Diệt Pháp Nhãn của hắn, dọc theo mạch luân chém xuống, làm ít công to.
Đỉnh núi nguy nga kia, giống như là đậu hủ xây thành, bị hồng quang không ngừng cắt ra, từng vòng mạch luân, không ngừng hé ra.
Rầm rầm …
Thanh âm núi sụp thảm thiết, giống như thiên hà mở ra một lỗ hổng, rơi xuống vô tận nước lũ, không ngừng hướng sơn cốc rơi xuống, đại địa lung lay, giống như ngày diệt vong phủ xuống.
Tảng lớn tảng lớn núi thể, không ngừng bị đánh xuống, không bao lâu, cả ngọn núi đã bị chém một phần năm.
Bởi vậy, so sánh với những ngọn núi bốn phía, uy thế của ngọn núi này thoáng cái không còn sót lại chút gì rồi.
Mà Vưu Thiên Chiến vẫn còn tiếp tục.