Chương 67 Âm thanh ma quái Đi ngang qua cánh cửa đóng chặt ở phòng Doãn Lạc Hàn, nàng bước đi dị thường nhẹ nhàng.
Một tuần, thực sự là quá tốt, sáng nay nàng gọi điện thoại cho Từ Bang hỏi bao giờ Doãn Lạc Hàn trở về, Từ Bang lại hiểu sai ý của nàng, luôn luôn an ủi nàng, nói cái gì mà tổng tài luôn luôn bận rộn nhiều việc, loại chuyện ra nước ngoài đi chi nhánh công ty thị sát hay đi công tác về sau còn có thể thường xuyên diễn ra.
Thì ra hắn thường xuyên đi công tác, chuyện này thật là cầu còn không được, ngẫm lại một năm thời gian sẽ trôi qua rất nhanh.
Nửa giờ sau, nàng đi tới cửa hàng bánh ngọt, chiều nay có tiết học, sáng nay phải làm sinh vệ sinh trong cửa hàng xong, buổi chiều tan học rẽ qua quét tước một chút là được.
Nàng cúi lưng, cầm cây lau cố gắng sát, nghe thấy tiếng thì thầm bàn tán từ bàn thu ngân truyền đến.
“Tiểu Mân, cậu xem, đẹp trai quá.”
“Đúng vậy, thật là anh chàng đẹp trai quá, chiếc xe thể thao kia cũng rất được. “
“Nhưng là … Nhưng… Anh ta vẫn đứng ở cửa, sao không tiến vào…”
“Cậu đi, mình đi gọi anh ta tiến vào…”
“Khanh khách… Ha ha…. Cậu đi, cậu đi…”
Mân Huyên không để ý mấy chuyện đó, nàng mong nhanh chóng làm xong vệ sinh để còn rời đi, càng chăm chú lau sàn, chỉ còn một chút nữa là xong.
Tốt lắm, hoàn thành, nàng đứng thẳng dậy, xoa xoa mồ hôi trán, thân ảnh bên ngoài cửa sổ kính trong suốt rơi vào mi mắt, chói mắt nhất chính là nụ cười tỏa nắng kia.
Nàng buông cây lau trong tay, bước ra ngoài dưới ánh mắt kinh ngạc của hai cô thu ngân.
“Sao anh lại tìm tới nơi này?” Nàng cởi bao tay cao su, bước vài bước dưới bậc tam cấp, không lẽ tên tiểu tử này tới khởi binh vấn tội nàng chuyện sáng nay nàng phá hỏng việc tốt của hắn.
” Em từ bỏ tiền công tối hôm qua?” Kim Chính Vũ tà tà dựa vào xe, đưa cho nàng một tập tiền dày.
Mân Huyên trợn to mắt, cúi đầu nhìn số tiền trong tay, “Sao lại nhiều như vậy? Tối hôm qua mới có hai giờ, nhiều lắm chỉ có bốn tờ mà thôi.”
Nàng rút ra bốn tờ tiền, còn lại trả lại cho hắn, hắn nhíu mày, không nhận, “Em nói em có cuổi tuần rảnh rỗi, một ngày trả một lần rất phiền toái, đây là tất cả thù lao.”
Thì ra là như vậy, Mân Huyên chậm rãi thu tay trở về.
“Anh yêu, chúng ta có thể đi rồi sao?” Cô gái trong xe không cam lòng bị vắng vẻ, nũng nịu yếu ớt mở miệng.
“Đương nhiên.” Hắn mở cửa xe ngồi vào trong, khởi động xe, khuôn mặt đeo kính cười yếu ớt, “Như vậy, tối bảy giờ gặp.”
May mà hắn không gọi nàng là bà cô trước mặt cô gái trong xe, Mân Huyên gật đầu một cái với hắn, nhìn chiếc xe dần đi xa, người này rõ ràng có thể lái xe, tối qua trên người cũng không có mùi rượu, lại kiên trì phải thuê nàng làm lái xe thuê lâu dài, thật sự là đồ công tử không có nơi tiêu tiền.
Nàng cúi đầu cẩn thận cầm lấy tập tiền,số tiền thù lao này nàng sẽ đưa cho Chu viện trưởng trả một phần tiền thuê cô nhi viện.
Đến khi nàng trở vào, mấy cô gái quầy thu ngân cùng nhau xông tới.
“Mân Huyên, làm thế nào mà cậu quen biết người đẹp trai như thế?” Cô gái tên Tiểu Mân há mồm hỏi ngay.
“Anh ta, anh ta là ông chủ cũ của mình. Mấy cậu hẳn là biết, mình còn làm lái xe thuê.” Mân Huyên nuốt nước bọt, ánh mắt mấy cô gái này thật đáng sợ.
“Sao anh ta lại cho cậu tiền?” Một cô khác gắt gao ép hỏi, y như tra hỏi phạm nhân. “Không phải là cậu làm viện giao đấy chứ?”
“Không có. Mấy cậu nghĩ đi đâu vậy?” Mân Huyên nhanh mồm phủ nhận, chạy nhanh vào phòng thay đồ, cởi quần áo vệ sinh trên người, lấy ba lô ra, đóng ngăn tủ lại, quay người lại vẫn thấy mấy cô gái kia.
“Anh ấy thích cô gái như thế nào?”
“Anh ấy thích ăn gì? Có gì ham…”
“A…” Mân Huyên ôm đầu, “Các cậu không nên hỏi, mình cùng anh ta chỉ là quan hệ giữa lái xe và ông chủ, mình không biết gì cả.”
Nàng đẩy mạnh vòng tròn người bao lấy mình, vội vàng chạy ra ngoài, vài người còn chưa từ bỏ ý định hỏi theo. “Ai, Mân Huyên, ba vòng của anh ấy là bao nhiêu…”
……
Đúng bảy giờ, Mân Huyên lái chiếc Ferrary màu xanh ngọc dừng lại trước khách sạn kia, tiểu tử đó không có quan niệm về thời gian, hôm qua ước chừng đợi hắn nửa giờ, tin chắc hôm nay cũng không ngoại lệ.
Kết quả, mới đợi được khoảng mười phút, nàng liền nhìn thấy thân ảnh của hắn theo khách sạn đi ra, hơn nữa như lần trước, không mở cửa xe, trực tiếp nhảy vào, lập tức mùi bạc hà thơm mát chui vào khoang mũi.
Nàng nhìn về phía trước, mím môi không nói gì, nhanh chóng khởi động xe.
“Bà cô, tâm trạng em hôm nay không tốt? Sao không nói lời nào?” Kim Chính Vũ dựa vào ghế, môi cong lên chế nhạo.” Hay là thời kì mãn kinh đến rồi?”
Phía trước là ngã tư đường, Mân Huyên quẹo tay lái sang phải, không khỏi liếc mắt nhìn hắn, “Lái xe thuê có luật lệ, lái xe không thể nói chuyện với người thuê, phải hết sức chuyên chú, cũng không thể tùy tiện nói chuyện phiếm.”
“Nhưng mà ngày hôm qua em không phải như vậy?” Hắn nháy mắt, cười đến giảo hoạt, “Dọc theo đường đi em nói rất nhiều với tôi, vậy tôi có thể khấu trừ tiền lương của em. A, tôi đang nghĩ trừ bao nhiêu thì được nhỉ, 10%? Hay 20%”
“Anh…” Nàng trừng mắt nhìn hắn, hôm qua đều là hắn tìm nàng nói chuyện, cũng không phải lỗi của một mình nàng, tiểu tử này lại mượn cớ chơi nàng, nàng chỉ biết làm lái xe thuê một tuần cho hắn cũng không phải chuyện tốt gì, không thể ngờ hắn lại nhàm chán như vậy, cả ngày chỉ biết lấy nàng làm trò chơi.
Nàng tức giận, đơn giản giẫm lên chân phanh, tắt đèn tắt động cơ, đỗ xe ở ven đường.
Nhìn thấy nàng tức giận, hắn lại cười càng thêm vui vẻ, cười vui như vậy sao? Coi nàng là con khỉ mang ra đùa giỡn, đúng không? Nàng nắm chặt tay, tính đánh một quyền đi qua, xóa sạch cái loại tươi cười chướng mắt trên mặt hắn.
Tiếng chuông điện thoại như âm thanh quỷ ám chui vào lỗ tai, cả người nàng thiếu chút nữa thì nhảy dựng lên như súng bắn. Tiếng chuông kia…. Tiếng chuông kia chỉ kêu khi Doãn Lạc Hàn gọi tới.