Bố Y Quan Đạo
Tác giả: Tịch Mịch Độc Nam Hoa
Chương 264: Trục xuất chủ tịch huyện Từ Khê.
Nhóm dịch: Tepga
Nguồn: *********
Trương Thanh Vân lúc này cũng đã hiểu, thì ra có người muốn gây chuyện, hắn muốn ổn định tình hình bên trong Tang Chương nhưng người khác không muốn cho hắn cơ hội. Vũ Lăng thị phi quá nhiều, kẻ gây họa cuối cùng cũng đã đến.
Hà Tuấn thiết kế bố cục ở Vũ Lăng, hắn kiếm những kẻ khác ở địa phương khác đến đột phá, một trong một ngoài, tất cả đều hướng về phía Tang Chương. Xem ra nếu Trương Thanh Vân hắn không có hành động thì đã dâng Tang Chương cho chính Lưu Thần.
Trương Thanh Vân chạy xe vào trong Tam Môn Dục, nơi đây tụ tập khá đông người. Công tác của Trần Mại khá tốt, bốn phía đều có hình bóng của cảnh sát duy trì trật tự, xem ra thế cục hỗn loạn đã được khống chế.
Ủy ban xã Tam Môn Dục nằm ở cuối đường, vách tường đá đỏ, có kiến trúc cũ, nhìn qua có vẻ rất cổ xưa, cũng có chút cũ nát. Khi Trương Thanh Vân lái xe vào trong sân ủy ban thì thấy nơi đây dừng sẵn hai chiếc Audi, cả hai đều sáng loáng, nhìn rất chướng mắt.
- Bí thư Trương, một chiếc là của chủ tịch huyện Từ Khê!
Trần Cảnh Vân ở bên cạnh nói.
Trương Thanh Vân nhíu mày, hắn nhìn về phía chiếc xe và biển số xe thị ủy, hắn không khỏi nở nụ cười tự giễu rồi nói: truyện copy từ tunghoanh.com
- Đúng là mở rộng tầm mắt, người thành phố xuống nông thôn có khác, anh xem xe của người ta kìa, chỉ cần là một chiếc cũng bằng tổng tất cả những chiếc xe trong huyện ủy Tang Chương.
Trần Cảnh Vân nở nụ cười ngượng ngùng, hắn lập tức thu hồi ánh mắt hâm mộ, trong lòng biết rõ Trương Thanh Vân đang nói lời mỉa mai.
Khi xe dừng lại thì từ xa đã nhìn thấy Lưu Thần dẫn đầu đám người trưởng phòng tài nguyên môi trường, còn có cả Trần Mại đang đi về phía bên này, có cả bí thư xã Tam Môn Dục, chủ tịch xã và các quan viên ban ngành đảng ủy.
Lưu Thần dùng giọng uể oải nói:
- Chủ tịch Mã huyện Từ Khê và trưởng phòng Thảo phòng tài nguyên môi trường thị ủy đang ở trong văn phòng.
Trương Thanh Vân cau mày, chỉ cần nhìn bộ dạng Lưu Thần là biết tình hình không đàm phán tốt đẹp, hắn không để ý đến Lưu Thần mà quay đầu hỏi Trần Mại:
- Đã khống chế được thế cục chưa?
- Khống chế được, nhưng mỏ quặng bên Từ Khê do công an huyện Từ Khê giám sát, bọn họ sợ quần chúng kích động nên đem tình thế mở rộng ra.
Trần Mại nghiêm mặt nói, vẻ mặt có chút căng thẳng.
Trong mắt Trương Thanh Vân lóe lên cái nhìn che giấu, hắn nói:
- Động tĩnh lớn thế này chắc sẽ có người bị thương, trước tiên anh thống kê danh sách và sắp xếp điều trị.
- Nhân dân bên phía huyện Từ Khê thì sẽ được bên kia giải quyết, chúng ta can thiệp cũng vô dụng!
- Điều này... ....
Trần Mại ngẩn ngơ, Trương Thanh Vân hừ một tiếng nói:
- Tất cả mỏ quặng trên địa bàn của chúng ta, anh chưa hiểu rõ có nghĩa là gì chưa?
Trong mắt Trần Mại lóe lên tinh quang, hắn gật đầu rồi lui ra.
Trương Thanh Vân giương mắt, hắn thấy trên bậc thang văn phòng ủy ban xã đang có hai người chậm rãi đi xuống, những cán bộ Tang Chương rất tự nhiên phải đứng tránh đường.
- Anh là bí thư huyện Tang Chương sao? Chào anh, chào anh!
Khi còn cách thật xa thì một người đi đầu tiến nhanh lên phía trước, người này đeo kính gọng vàng, rất có phong độ.
Trương Thanh Vân mỉm cười bắt tay với người này, Lưu Thần ở bên cạnh nói:
- Đây là chủ tịch Mã Quốc Thụy huyện Từ Khê.
Sau đó Lưu Thần chỉ người ở phía sau nói:
- Đây là phó phòng Thảo Hiểu phòng tài nguyên môi trường thị ủy!
- Bí thư Trương, sự cố lần này có vẻ rất khó khăn đấy, chủ yếu là mỏ quặng đã ảnh hưởng đến cuộc sống của nhân dân chúng tôi, dân chúng cảm thấy không công bằng, vì vậy mới gây náo loạn, anh xem, anh xem... ...
Mã Quốc Thụy nói.
- Tôi biết!
Trương Thanh Vân gật đầu nói:
- Vì vậy mới có tình cảnh phá phách và cướp bóc, thậm chí còn nhiễu loạn trật tự xã hội.
Vẻ mặt Mã Quốc Thụy chợt biến đổi, hắn nói:
- Bí thư Trương, anh nói vậy là sao? Vấn đề sở hữu mỏ quặng ở Tam Môn Dục trước nay chưa có kết luận rõ ràng, đã chiếm đất đai của nhân dân, vì vậy nhân dân làm như vậy sẽ không quá phận.
Khóe miệng Trương Thanh Vân lộ ra một nụ cười khó thể cân nhắc, hắn đưa tay về phía Thảo Hiểu nói:
- Trưởng phòng Thảo phải mệt mỏi rồi.
Thảo Hiểu nhìn chằm chằm Trương Thanh Vân, rõ ràng tuổi tác của Trương Thanh Vân làm cho hắn kinh ngạc. Hắn bắt tay rồi cười nói:
- Chuyện thế này không ai muốn xảy ra, huyện Tang Chương các anh nhất định phải chịu trách nhiệm, đặc biệt là phương diện giám thị khoáng sản, vấn đề rất lớn. Bí thư Trương, mỏ quặng chính là nguồn thu thuế cho Tam Môn Dục đấy.
Thân thể Trương Thanh Vân chợt khựng lại, lửa giận đột nhiên bùng lên đầu. Hắn dùng ánh mắt lơ lửng nhìn Thảo Hiểu, rõ ràng người này muốn ức hiếp huyện Tang Chương, lấy ý đồ mỏ quặng thuộc Tang Chương mà uy hiếp. Trương Thanh Vân nghĩ đến đây thì lập tức xoay người nói với Lưu Thần:
- Chủ tịch Lưu, lập tức triệu tập tất cả nhân viên có liên quan, chúng ta cùng bàn luận.
Sau đó hắn quay đầu nói với Trần Mại:
- Những nhân viên đang làm nhiệm vụ không cần triệu tập, cho anh mười lăm phút, đủ chưa?
Vẻ mặt Thảo Hiểu và Mã Quốc Thụy chợt biến đổi, bọn họ dù sao cũng là lãnh đạo cấp huyện và cấp thị, đi đến đâu cũng được người ta khách khí, không ngờ Trương Thanh Vân lại chẳng nể tình. Thảo Hiểu quay đầu định mở lời thì Trương Thanh Vân đã sớm đi rất xa.
- Xấu hổ quá, chủ tịch Mã, trưởng phòng Thảo!
Trần Mại tiến lên cười nói, trong lòng rất vui sướng, hắn nhớ đến bộ dạng đắc ý vừa rồi của hai tên khốn này mà trong lòng rất bực bội. Đám người này nói gì mà huyện Tang Chương không có năng lực quản lý, định thu quyền giám sát, còn nói gì mà giám đốc Tiếu đã đề xuất với thị ủêu cầu chuyển mỏ quặng cho huyện Từ Khê. Lưu Thần quá đơn giản nên không nổi giận, nhưng Trương Thanh Vân thì rất hăng hái, trực tiếp nổi giận.
- Tốt, tốt!
Mã Quốc Thụy hít vào vài hơi khó thở, hắn cười:
- Chút nữa các anh chuyển lời với bí thư Trương, anh ấy phải gánh chịu trách nhiệm, phải chịu trách nhiệm trước tất cả tổn thất.
- Bí thư, bí thư!
Trương Thanh Vân bước đi, Lưu Thần chạy theo phía sau nói:
- Vừa rồi Thảo Hiểu có nói Tiếu Nguyệt Sinh đã lên thị ủy gây ồn ào, hắn nói Tang Chương không làm ăn ra hồn, cần phải ném hạng mục cho huyện Từ Khê quản lý.
Trương Thanh Vân nhướng mày, hắn dừng chân rồi nhìn Lưu Thần nói:
- Những lời này không được nói nữa, tôi và anh bây giờ đang đại biểu cho Tang Chương, tôi biết rất rõ.
Vẻ mặt Lưu Thần chợt đỏ ửng, hắn vội vàng rụt cổ, trong lòng không khỏi run sợ Trương Thanh Vân lợi hại. Vừa rồi mình muốn ném chuyện này ra kích thích đối phương, không ngờ mình vừa mở miệng thì hắn đã thấy rõ ý đồ.
- Bí thư, nhóm cổ đông mỏ quặng Tam Môn...Nhóm cổ đông... ....
Bí thưu đảng ủy xã Tam Môn Dục Đường Trùng Dương tiến lên dùng giọng lắp bắp nói. Lưu Thần chợt ho khan, Đường Trùng Dương chợt im mồm.
Trương Thanh Vân giật mình, nghĩ thầm Lưu Thần đúng là loại nham hiểm, dám đẩy mình lên đầu súng sao? Ai lên đầu súng còn chưa biết được.
Sau khi tiến vào văn phòng ủy ban thì Trương Thanh Vân ngồi xuống, đám người xung quanh ngồi ra hai bên, bầu không khí rất nghiêm túc.
Trương Thanh Vân dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn tất cả mọi người, hắn đang muốn mở miệng thì cửa đã bị đẩy ra, người tiến vào nói:
- Thư ký trưởng Hầu từ thị ủy gọi điện tới.
Trương Thanh Vân khẽ gật đầu, hắn nói với mọi người:
- Các anh đợi ở đây, tôi đi tiếp điện thoại rồi quay về ngay.
Nói xong Trương Thanh Vân đứng lên rời khỏi cửa.
Trương Thanh Vân vừa đi thì phòng họp đã ầm ĩ, có tiếng thở dài, có người mắng Tiếu Nguyệt Sinh nham hiểm, phần lớn lời nói đều là của cán bộ xã Tam Môn Dục.
- Ồn ào thế này còn ra thể thống gì, tất cả trật tự!
Lưu Thần vỗ bàn nói, trong lòng không có chút tư vị nào, ở Tang Chương này người bên dưới căn bản không tôn trọng hắn.
Khi Trương Thanh Vân có mặt ở đây thì không kẻ nào dám thở mạnh, nhưng khi không có mặt thì lập tức ồn ào như thế này. Lưu Thần nghĩ đến đây thì thầm thở dài một hơi, không thể không thừa nhận Trương Thanh Vân là người dám nói dám làm.
Ngay cả chủ tịch Mã và trưởng phòng Thảo cũng bị Trương Thanh Vân đuổi ra ngoài như là những kẻ gây rối, nếu điều này truyền lên thị ủy thì cũng không biết có bao nhiêu phong ba.
Điều an ủi duy nhất của Lưu Thần lúc này chính là cục diện biến chuyển rất đột ngột, dù là thế nào thì hắn cũng có lợi. Nếu đổ bể thì Trương Thanh Vân phải chịu trách nhiệm, tuy phương thức quá thô bạo nhưng người tiên phong chính là Tiếu Nguyệt Sinh, bây giờ mối liên hệ giữ huyện Tang Chương và huyện Từ Khê rất khó khăn.
Nếu mọi chuyện diễn tiến theo con đường có lợi thì Lưu Thần hắn sẽ lên ngựa, sẽ biến đổi danh tiếng, hắn sẽ kéo ý đồ chân thật của huyện Từ Khê ra ngoài. Tang Chương đúng là có điều kiện khá tốt, có nhà cũ của Hoàng tướng quân nhưng lại không có hạng mục đầu tư du lịch, cũng vì vậy mà người khác chảy dãi thèm thuồng, nếu mọi người đồng tâm hiệp lực thì đâu có vấn đề thế này xảy ra.
Sau đó Lưu Thần hắn sẽ chính thức đưa hạng mục này lên thị ủy, sau đó vận dụng mối quan hệ với Hà Tuấn để nắm chặt trong tay, kết quả là hòa hợp viên mãn.
Nửa giờ sau Trương Thanh Vân mới quay về, tâm tình của mọi người lúc này tương đối thấp, Trương Thanh Vân cười nói:
- Sao lại trở nên như thế này? Người Từ Khê chạy đến huyện Tang Chương chúng ta ra oai, xem bộ dạng các anh kìa, ngẩng đầu lên cho tôi.
Bầu không khí hội trường trở nên chấn động, lời nói của Trương Thanh Vân đã làm bùng lên cảm xúc bất mãn của tất cả mọi người, cũng vì vậy mà mọi người có chung một mối thù. Tất cả mọi người đều nhìn về phía Trương Thanh Vân, đều đợi chỉ thị của Bí thư.
- Chủ tịch Lưu, thị ủy thông báo họp phối hợp, tôi phải ra ngoài vài ngày, những ngày sau công tác hằng ngày của huyện ủy đều do anh phụ trách.
Trương Thanh Vân nói.
Lưu Thần ngây ra một lúc, hắn gật đầu nói:
- Bí thư yên tâm, tôi nhất định sẽ nắm bắt công tác, chúc anh lên thị ủy mã đáo thành công.
Trương Thanh Vân gật đầu cười, hắn quay đầu nói với Đường Trùng Dương:
- Tất cả cán bộ xã Tam Môn Dục các anh phải lên tinh thần, nhất định phải bảo trì yên bình của nhân dân, nếu chuyện chưa được xác định thì không thể sinh ra rối loạn, hiểu chưa?
Đường Trùng Dương đứng dậy lớn tiếng nói:
- Rõ!
Mọi người bỏ đi, trong phòng họp chỉ còn lại Trần Mại và Trương Thanh Vân. Trần Mại rón rén đi đến cửa, khi thấy tất cả mọi người đều đi xa thì hắn vung nắm đấm nói:
- Thanh Vân, quả nhiên hào hứng, cậu không thấy bộ dạng của Mã Quốc Thụy và Thảo Hiểu lúc bỏ đi chứ? Khổ sở như chó nhà tang, đã ghiền thật, đúng là đáng giận.
Trương Thanh Vân đạp quyển sổ tay xuống bàn rồi nói:
- Anh đúng là con bà nó chỉ sợ thiên hạ không loạn, anh cho rằng chủ tịch huyện dễ trục xuất như vậy sao? Đằng sau còn có bàn tay lớn đang chờ tôi.
- Tôi con bà nó mặc kệ, anh từ Ung Bình đến đây, đâu có chuyện gì chưa được thấy? Chỉ có chút chuyện đó mà làm khó anh được sao? Nói, nói đi, có chiêu thức gì cho anh em học tập không?
Trần Mại hăng hái nói.
Trương Thanh Vân cười ha hả, thầm nghĩ Trần Mại đúng là nghĩ mình quá anh minh, Trần Mại là quân cờ sống trên bàn di động, đúng là nhân tài tri kỷ khó tìm.