Một đội quân Khiết Đan đang men theo đường trong cốc đến, nhờ có ánh sáng buổi sớm, bọn chúng cưỡi ngựa phi nhanh hơn. Kỵ binh này là một nghìn người Khiết Đan, có nam viện Đại vương Da Luật tà chẩn bộ hạ một tên đại tướng.
Đại chiến ngoài cốc đánh đến chạng vạng tối, hai bên đều tự thu binh. Quân Tống hơi suy sụp hơn, nhưng người Khiết Đan thương vong càng thêm thảm. Triệu Khuông Nghĩa vì phòng quân địch nhắm đêm hôm tập kích doanh trại, liền thu thập đội ngũ, từ từ lui về phía sau, cắm trại trên núi cao, giảm áp lực tứ phía bị đánh, cứ như vậy, vốn để che dấu đội ngũ dân chạy nạn lùi vào một bên cốc khẩu, cũng rút kỵ binh về.
Không ngoài sự dự đoán của Dương Hạo, lần này Tiêu Hậu dẫn đại quân chặn trước Triệu Khuông Dận, nếu Tiêu Hậu chiến thắng trận này, thì bà ta có thể sẽ bỏ qua đám đại quân tị nạn đang trốn vào trong cốc. Giờ đội quân Khiết Đan không thắng như dự định, lực của bọn chúng đặt ở trên đám dân tị nạn.
Cuộc chiến máu lửa một ngày, Tiêu Hậu tự biết mình không thể chiến thắng Hoàng đế Đại Tống Triệu Khuông Dận, đây là Tống cảnh, đại quân của bà ta chỉ có thể tốc chiến tốc thắng, đã không nắm chắc phần thắng, Tiêu Hậu quyết định, sau khi hạ trại thì theo đại quân hành động, thương binh, bộ binh chọn tuyến đường đi theo núi về Bắc quốc, ấn đại quân thành bộ tộc, bộ lạc chia thành mấy đường, lệnh cho các bộ thừa lúc đêm tối đi ra khỏi doanh trại, giết "cỏ cốc" ở Tống cảnh, bù những hao tổn thuế ruộng của lần viễn chinh này, sau đó tự mình chọn con đường về nước, đồng thời lệnh cho nam việc Đại vương Da Luật Tà Trân phái người ngựa đuổi theo giết đội ngũ đang di chuyển.
Dân cư cũng rất quan trọng, nếu bắt vài trai tráng cùng nữ nô, có thể bán được với giá cao, hơn nữa đuổi giết nạn dân không chịu nổi một đòn này dễ hơn so với việc công thành lược trại đi ngăn cản người Tống, Trạch Si coi việc này là béo bở, lòng vui như mở hội, đợi đến khi sắc trời sáng sáng, chiến mã có thể đi, hắn liền nhanh chóng đuổi vào cốc.
Sơn cốc này không phải là một đường thẳng, có nhiều chỗ cong, nhưng hai bên lại dựng thẳng đứng, trong cốc rất bằng phẳng, hiếm thấy có tảng đá nào lớn, không ngờ bị người phục kích, thúc ngựa lao nhanh, đang rong ruổi thức chiến mã thì nó hí dài, suýt làm hắn ngã xuống ngựa.
May cho Trạch Si đã có sự chuẩn bị tâm lý trước, vội vàng kẹp chặt bụng ngựa, ghìm cương ngựa và quát: "Súc sinh, muốn làm phản phải không?" Con chiến mã như bị điên, cứ nhảy chồm lên không thôi, nghe hắn quát, lúc này bọn kỵ binh đều sợ hãi, nghe chiến mã hí một hồi inh tai, con ngựa điên, nhẩy loạn lên, lăn lộn vài vòng, thậm chí còn đứng cắn xé lẫn nhau.
Một con chiến mã ngã về phía trước, đầu va vào chân con ngựa Đạc Si, một tiếng gãy giòn, chân ngựa bị gãy, chến mã của hắn hí một tiếng rồi ngã xuống đất, Đạc Si cũng ngồi không vững ngã xuống, hai người hai ngựa cùng ngã xuống.
Đặc Si chẳng ra sao, thuộc hạ của hắn lại càng bất kham, vài con chiến mã đó phóng nhanh về phía trước, bông nhiên phi vào cái dây cản ngựa của đối phương, có con ngựa bị ngã xuống, có con ngựa thì sợ hãi, có con thì phát điên cắn vào con ngựa khác, những kỵ binh đến sau không kìm được ngựa, ào ào phi lên trên, càng thêm hỗn loạn, có nhiều kỵ binh ngã ngựa, bị vô số vó ngựa dẫm lên phát ra những tiếng kêu thảm thiết, có nhiều kỵ binh và ngựa ngã xuống dưới sông.
Đặc Si hốt hoảng bò lên, chỉ thấy một con chiến mã quay đầu chực chạy trốn, nhưng bị bọn chiến mã đông nghịt chặn lại, hí dài một tiếng, chạy như điên vào vách tường, "Ầm" một tiếng, một cái đầu ngựa to va phải vách tường nham thạch đã phong hóa, con chiến mã đó bị đụng cho đầu vỡ toang, chết ngay tại chỗ.
Đặc Si tóc gáy dựng đứng, không có quân địch, hắn không nhìn thấy quân địch,nhưng đột nhiên những con chiến mã đều phát điên, những con chiến mã đã được huấn luyện hắn hoi cũng sợ hãi, nhìn thấy binh lính cùng chiến mã hoảng loạn, sau đó thì bị hất khỏi lưng ngựa, bị hơn một ngàn con ngựa cắn xé nhau dẫm lên binh sĩ, Đặc Si hoảng hốt, không biết phải làm thế nào, mặt hắn đỏ gay, lòng thầm nghĩ: "Tại sao lại như vậy? Tại sao? Hay là chúng ta đang va phải tới yêu ma quỷ quái cỏ cây?"
Lúc này, hắn mới phát hiện cây cối hoa cỏ xung quanh đều phát run khi đón ánh sáng ban mai, nước sông dâng lên cuồn cuộn, bọt bay tung tóe, ở dưới chân hắn có một chút bọt nước, chân ngựa run rẩy. Trong đôi mắt ngựa chảy máu, thật khổ không sao tả siết.
Ngoài con đường phía trước, Phù Diêu Tử đứng bên cạnh hòn đã trong cốc, hắn ta người nhỏ, mặc bộ quần áo xám. Trời còn chưa sáng hẳn, nhưng không ai nhìn thấy bộ dạng của hắn. Hai ống tay áo của hắn bay bay như cánh, như bị một sợi vô hình nâng tay áo bay. Cái bộ dáng ngủ không tỉnh của hắn giờ không thấy, đôi mắt hắn sáng như điện, gáy thô xù xì gấp đôi, gân nổi lên như rắn, hắn có dáng vẻ đang hét dài một tiếng, nhưng miệng lại không phát ra âm thanh.
Tai người thì không thể nghe được sóng âm với âm tần cao đang hét ra, dường như có thực chất, nước sông được kích thích sôi lên, cây cỏ run lên. Hai bên vách tường hợp âm thanh đó lại, nó có tác dụng khuếch đại âm thanh, loại âm thanh này tai người không thể nghe được tần sóng âm thành gấp đôi, không biết mà cứ phóng vào sâu trong cốc, chỉ có ngựa mới có thể nghe thấy âm thanh cao tần sóng đó.
Những con ngựa đang ở nửa đường ngoài không dám tiến vào, chúng không bị sóng âm cao tần đó tra tấn, vô số chiến mã phát điên dẫm đạp lên nhau, quay đầu bỏ chạy, kỵ binh trên ngựa ngã xuống, hoặc là dẫm lên người chủ nhân, hàng nghìn kỵ binh bị chết dưới tiếng kêu của Phù Diêu Tử.
Trạch Si đứng ở đó, hoảng sợ nhìn cảnh hỗn loạn, binh sĩ ngã xuống, không hiểu sao làm cho mặt hắn đỏ gay, hắn hoàn toàn không hiểu nguyên nhân dẫn đến cảnh tượng trước mắt hắn. Hắn năm tuổi đã cưỡi ngựa như bay, mười một tuổi giết sói, mười ba tuổi giết người, thiên quân vạn mã phía trước hắn, hắn không hề sợ hãi, nhưng đối với những thứ không sợ được, hắn lại trở nên sợ hãi.
Trước mắt hắn như có ma quỷ, hắn trơ mắt nhìn bọn kỵ binh đang bị hoảng loạn, hơn nữa không thấy bóng dáng quân địch nào, trong lòng hắn thực sự sợ hãi. Trạch Si không dám kêu lên tiếng nào, bỏ đội ngũ đang hoảng loạn chạy, như đằng sau đang có con quỷ vô hình đuổi theo hắn, hắn chạy không dám quay đầu lại.
Đội ngũ tiếp tục hành trang để lên đường, hai tên cảnh trạm canh gác cũng chạy trở về, không ai biết ngoài hai mươi dặm đường núi đã xảy ra chuyện gì. Lão đạo Phù Diêu Tử cũng trong số đó, vẫn là cái bộ dáng ngủ không tỉnh, vừa đi đường vừa ngáp, mà cái thói quen hoạt động về đêm, ban ngày ngủ của Cẩu Nhi đang tựa vào vai hắn, sáng ngày hôm qua được uống thuốc thảo dược do hắn bào chế giờ đang ngủ rất say.
Mặt trời ló ra, đám mây cũng xuất hiện trên bầu trời.
Cảnh sắc tươi đẹp giữa bầu trời trống.
Loan Đao Tiểu Lục và Thiết Ngưu đang kiên nhẫn nằm ở trong bụi cỏ, không có gió thooirn mồ hôi ra nhễ nhại, bọn chúng không động đậy. Châu chấu nhảy lên cái cổ của bọn chúng, cắn cắn bọn chúng, nhưng bọn chúng vẫn không hề động đậy.
Ở sơn đạo, có hai con chiến mã đang từ từ đi tới, hai kỵ binh đó rõ ràng là người Khiết Đan, xem ra do cuộc chiến với quân Tống, bọn chúng bị thương nặng, lúc bắc phản bị rớt ở phía sau.
Thấy hai tên đó đi tới, Loan Đao Tiểu Lục và Thiết Ngưu đột nhiên nhảy ra khỏi bụi cỏ, Thiết Ngưu vươn người nhảy lên, nắm tay lại cho một cú đấm vào mặt của hai tên đó, võ sĩ Khiết Đan kêu lên một tiếng, máu trong miệng phun ra.
Loan Đao Tiểu Lục như con vượn nhảy lên lưng ngựa, vung roi lên, thúc ngựa đi. Thiết Ngưu theo sát từng bước, dùng đầu gối thúc cho tên võ sĩ Khiết Đan đó một quyền, ôm lấy đầu hắn mà vặn, kết thúc đời hắn.
"Nhanh lên, cẩn thận bị người khác nhìn thấy". Tiểu Lục nói, hai người liền nhanh chóng đem thi thể kéo vào sâu trong bụi cỏ, sau đó hai người cưỡi ngựa vào rừng.
Hai tên đó ngồi trong rừng, ăn pho mát, thịt khô và sữa ngựa ở trên lưng ngựa tên Khiết Đan, Thiết Ngưu nuốt miếng thịt khô xong, nói: "Tiểu Lục nhi, tính cả hai tên lúc nãy, chúng ta đã giết được chín tên, lúc nào thì đi Quảng Nguyên tìm đại ca đây?"
Loan Đao Tiểu Lục vui mừng ra mặt nói: "Ta nói rồi, giết đủ một trăm, thì sẽ đi đến chỗ đại ca nhận tội. Nếu ngươi sợ thì đi trước đi".
"Ai nói ta sợ cơ chứ?" Thiết Ngưu trừng mắt nói, thì thầm: "Đây không phải vì bọn Khiết Đan càng ngày càng ít, cơ hội ra tay cũng không nhiều nữa đâu?"
Loan Đao Tiểu Lục nói: "Lần sau sẽ giết bọn còn sống, hỏi xem tình hình bọn chúng".
Đúng lúc này, ngoài rừng vọng đến một âm thanh quát mắng, hai tên này nhảy dựng lên, thuận tay cầm lấy binh khí của hai tên Khiết Đan phi ra ngoài rừng, con đường ngoài rừng nhỏ hẹp, hai tên Khiết Đan đang đánh với một tên mặc hán phục, hai tên này vừa nhìn thấy, lập tức chạy nhanh đến, thừa lúc hai tên kia không để ý, giết một tên, còn tên kia thì ghìm đao vào cổ.
Tên kia thở hổn hển trước thi thể của tên Khiết Đan, xoay người lại chỉ thấy hắn mặt mũi bầm dập, môi sưng phồng lên, nhưng vẫn nhận ra được, đó là huynh đệ Đại Đầu.
"Pi" Loan Đao Tiểu Lục nhổ nước bọn khinh thường vào khuôn mặt của Đại Đầu, áp tải tên binh Khiết Đan đó rồi đi.
Thiết Ngưu nói với Đại Đầu: "Nhớ mang cái thi thể kia đi, tránh bọn chó Khiết Đan". Nói xong quay người bỏ đi.
"Thiết Ngưu, mang ta đi với". Đại Đầu khẩn cầu: "Nhiều người nhiều nhân lực, dễ giết bọn chó Khiết Đan".
"Thiết Ngưu, chần chừ gì nữa, đi thôi". Loan Đao Tiểu Lục quát, Thiết Ngưu nói: "Cho dù ta đồng ý ngươi, Tiểu Lục cũng không đồng ý, tính của hắn không phải ngươi không biết, ngươi…tự bảo trọng nhé".
Đại Đầu thất vọng bò dậy, nhìn bóng dáng họ đi, hét một tiếng: "Thiết Ngưu"
Thiết Ngưu quay đầu nhìn hắn, không nói lời nào. Đại Đầu nghiêm nghị nói: "Ta không biết, ta còn có thể giết vài tên Khiết Đan nữa, nếu ta chết rồi, hãy thay ta…nói với đại ca tiếng xin lỗi". Nói xong hắn lau nước mắt, quay đầu đưa thi thể kia vào bụi cỏ. Thiết Ngưu do dự một lát, rồi dậm chân bước nhanh.
Loan Đao Tiểu Lục đem tên Khiết Đan kia áp giải vào trong rừng, để đao vào cổ họng hắn, hung hăng hỏi: "Nói, đại đội nhân mã của bọn ngươi giờ đến đâu rồi?"
Thiết Ngưu đồng ý, quay đầu nhìn về phía ngoài rừng, Đại Đầu đã không thấy đâu nữa, hắn thở dài một tiếng. Vốn ba người phải che chở La Đông Nhi đi Quảng Nguyên tìm Dương Hạo, nhưng do chiến sự, các con đường đều bị tuần kiểm tra, phải có quan dẫn mới đi được, ba người họ tìm không thấy đường dẫn quan bằng, ba tên và một tiểu nữ. Ở thời đại rời xa cha mẹ, càng phải tự lực cánh sinh. Bình thường thì con đường vốn không thể đi về phía tây, nhưng Loan Đao Tiểu Lục mấy năm nay làm lưu manh nên không lo.
Hắn hỏi thăm nhiều người, rồi đã thấy một con đường bí mật. Con đường này chính là Dương Hạo đợi người đi qua. Thế là ba người chuẩn bị nước và lương khô mang La Đông Nhi lên đường.
Con đường kia là đi qua một mảnh đất sỏi đá, cũng không cần phải mang theo lương khô ăn trong nhiều năm, nhưng con đường nhỏ. Bọn chúng từ cánh đồng hoang vu đến, mỗi ngày dựa vào ánh mặt trời để xác định phương hướng, đi về phía cốc. Lúc sắp đến Tử Ngọ cốc, mặt đất đã có nước, bèo, rong…
Con đường họ đi đều có lương khô, La Đông Nhi có thể cầm cự được, ba người có thói quen uống rượu ăn thịt. Thế là đi săn bắt chút chim muông về nướng ăn, Loan Đao Tiểu Lục tìm được một cái bóng cây râm mát, cho đại tẩu nghỉ tạm, mình cùng Thiết Ngưu đi săn dã thú.
Có nước và lương thảo, các món ăn dân dã cũng có nhiều, gà gô, gà rừng, vịt rừng, chó…hai người đi săn mấy con gà rừng, đuổi theo một con chó, kết quả cách chỗ La Đông Nhi và Đại Đầu ngày càng xa, đúng lúc này, quân Khiết Đan xuất hiện.
Tự nhiên nhìn thấy kỵ binh Khiết Đan, La Đông Nhi và Đại Đầu sợ đến mức hồn bay phách tán, lập tức chạy đi trốn. La Đông Nhi chỉ là một tiểu nữ, mặc váy khó chạy, chạy được một đoạn ngã nhào xuống, Đại Đầu phải chạy lại dìu, chỉ thấy mấy chục kỵ binh đuổi theo, giương cung bắn tên từ xa, mấy mũi tên bắn trượt qua hắn, Đại Đầu sợ toát mồ hôi hột.
Loan Đao Tiểu Lục ngày thường rất thích đánh nhau, Đại Đầu mặc dù cũng hay đánh nhau với người khác, nhưng nhìn thấy những tên giết người trong chớp mắt, hắn chỉ muốn trốn đi thật xa. La Đông Nhi tự biết mình khó có thể chạy thoát, kêu to lên: "Nhanh chạy đi, nhanh lên, đừng quan tâm đến ta nữa".
Đại Đầu do dự, có một mũi tên bắn xoẹt qua đầu của hắn, Đại Đầu sợ phát khiếp, hắn chưa bao giờ thấy như vậy, lại nghe thấy La Đông Nhi thúc giục như vậy, liền bỏ nàng một mình chạy thục mạng.
Khó khăn lắm mới chạy được vào trong rừng, Đại Đầu quay đầu nhìn, chỉ thấy La Đông Nhi run rẩy đứng lên, nhổ cái thoa trên đầu, đâm vào cổ họng mình, Đại Đầu vừa xấu hổ vừa giận mình, giận chính mình quá nhát gan vô dụng, đường đường là đấng nam nhi mà không cứu được một vị phụ nhân, còn không bằng chết quách đi, bản năng sợ hãi, khiến chân hắn như có lực, cắm đầu chạy vào trong rừng.
Hắn vào sâu trong rừng, lúc này mới bắt đầu gặp được Loan Đao Tiểu Lục cùng với Thiết Ngưu, mới khóc lóc như vậy, hắn nói ra cái kết cục ban nãy, làm cho Loan Đao Tiểu Lục giận tím mặt, bị Thiết Ngưu và Loan Đao Tiểu Lục đánh cho một trận, tuyệt giao, không nhận hắn làm huynh đệ nữa, hai người bỏ hắn lại rồi đi.
Đại Đầu đi theo bọn họ xa xa phía sau, cho rằng mình phải chết mới có thể rửa sạch được nỗi nhục này. Lúc chạy trốn hắn chỉ nghĩ cho sự an toàn của mình, lúc này khi tỉnh ngộ lại, mới bị Loan Đao Tiểu Lục và Thiết Ngưu mắng cho một trận, hắn thấy, cái chết không đáng sợ như vậy, giờ không chỉ có lương tâm đang dày vò, từ nhỏ huynh đệ đã nương tựa nhau mà sống, giờ vị xa lánh ruồng bỏ, như vậy sống làm gì nữa, chi bằng chết đi để khỏi đau lòng.
Nhưng giờ chuyện sống chết cũng đã là quá muộn. nghĩ đến lúc La Đông Nhi cầm cái thoa đâm vào cổ họng, lúc đó vẫn có khả năng sống sót. Nơi nghỉ ngơi của bọn chúng đã biến thành trận địa của người Khiết Đan, chiến mã như mây, muốn tìm thi thể La Đông Nhi để chôn cũng không được.
La Đông Nhi lúc đó vẫn chưa chết hẳn, người Khiết Đan lúc đó vừa mới đuổi tới cốc khẩu thì phát hiện ra có người, lập tức gọi nhau đến, khiến cho tiên phong đại tướng quân Luật Hưu Ca chú ý, hắn muốn bắt người sống. Hỏi rõ lai lịch của người này, thế là phi ngựa đuổi theo, xa xa gặp nàng tự sát, Luật Hưu Ca không nghĩ ngợi gì, bắn tên.
Dựa vào kỹ thuật bắn tên như thần của hắn, trong vòng trăm bước, mũi tên bắn thẳng vào tay La Đông Nhi, La Đông Nhi bị đau, chiếc thoa cầm trong tay bị rơi xuống đất.
Luật Hưu Ca phi ngựa như bay đến trước mặt nàng, xoay người đem nàng lên lưng ngựa. Theo quy định trên thảo nguyên, trên chiến trường, ai đoạt được nô lệ, đều được tính là tài sản tư hữu của hắn, muốn đánh hay giết là do hắn. Nhưng những nhân vật bậc cao Khiết Đan, phần lớn đều có văn hóa Trung Nguyên, dù họ có thèm nhỏ dãi những mảnh đất ở Trung Nguyên, nhưng vẫn hâm mộ văn hóa và con người Trung Nguyên. Luật Hưu Ca thủa nhỏ đã đọc các sách của Trung Nguyên.
Thường ngày cướp được người hầu, hắn phần lớn sẽ ban cho các tướng tá, lần này hắn thấy dung mạo của La Đông Nhi đẹp, điềm đạm, đáng yêu, khác với những cô gái Trung Nguyên, trong lòng thấy tiếc, nên để nàng ở lại. Nhưng thấy La Đông Nhi có ý tự sát, bị bắt đến đây, nên chắc chắn phải đề phòng. Chỉ sợ nếu mạnh tay, bông hoa đó sẽ héo tàn trong tay mình, nên mới gọi người đến băng bó vết thương lại, nói giọng an ủi, nghĩ rằng với năng lực của mình, sẽ khiến nàng ngoan ngoãn phục tùng mình.
Lúc này Hoàng Hậu Khiết Đan Tiêu Xước dẫn đại đội nhân mã đến, Da Luật Hưu Ca là tướng lĩnh dưới bà ta, ngạc nhiên khi thấy Luật Hưu Ca bên mình có một cô gái Trung Nguyên, tò mò gọi nàng lên xe nhung, nàng kể ra quãng đường đi tìm chồng. Tiêu Xước chưa bao giờ có cảm tình với loại người Trung Nguyên, nhưng lại thích nét dịu dàng của loại người này.
Nàng tuy tính cách cương nghị, không giống nữ nhi bình thường, được gả vào trong quan trường lấy sự an nguy của hoàng thất làm nhiệm vụ của mình, tuy thân trùm khăn, nhưng lại coi mình là một nam nhi bình thường, trái lại dù sao nàng cũng chỉ là một thiếu nữ mười sáu mười bảy tuổi, nhiều lúc khó tránh khỏi buồn khổ, cho nên có ý lưu lại nữ nhi nhà Hán ở bên cạnh mình. Tiêu Hậu thương lượng xong, Da Luật Hưu Ca nào dám không đồng ý, lúc sau, xảy ra trận chiến hai quân, dt tay cầm áo cà sa, một mình một ngựa đi cứu người.
Tất cả những điều này, Loan Đao Tiểu Lục và Thiết Ngưu tự nhiên chẳng hay biết gì, bọn họ nghe Đại Đầu nói đại tẩu đã chết, tự nhiên cảm thấy hổ thẹn với đại ca, nên thừa lúc có hai tên lính Khiết Đan bị thương liền ra tay báo thù cho đại tẩu, sau đó đi tìm Dương Hạo để nhận tội. Đại Đầu giờ đã vứt đi sự nhút nhát, đi theo bọn họ, đánh úp những người Khiết Đan để chuộc tội, hy vọng có thể nhận được sự tha thứ từ huynh đệ của mình.
"Đi thôi, không thì sẽ có người đến đấy, chúng ta không phải có đội quân tiến vào Tử Ngũ cốc rồi sao, chúng ta đuổi theo xem có cơ hội không". Mai phục đến lúc hoàng hôn, lại giết đi mấy tên binh Khiết Đan rớt lại phía sau, người Tiểu Lục có đao, Loan Đao Tiểu Lục đứng lên từ bụi cỏ, nhìn về Tử Ngọ cốc xa xa, nói với Thiết Ngưu.
Đại Đầu ẩn trong bụi cỏ, cũng chờ binh Khiết Đan rớt lại sau để ra tay, hắn thường nhìn chỗ mà Loan Đao Tiểu Lục và Thiết Ngưu mai phục. Tính cách của hắn yếu đuối nhất trong ba người, hắn đều bị Loan Đao Tiểu Lục và Thiết Ngưu sai đâu đánh đó, chưa bao giờ tự mình làm cái gì, tuy Loan Đao Tiểu Lục và Thiết Ngưu đều là huynh đệ của hắn, nhưng hắn chỉ là con tép hôi, điều này chả trách khiến hắn kinh hoàng khi gặp chuyện lớn thế này.
Lúc này tuy hắn đã đánh cược với bản thân báo thù cho đại tẩu, kỳ thật ra mà nói vẫn chưa phải là chủ ý của bản thân hắn, tất cả vẫn do Tiểu Lục và Thiết Ngưu quyết định. Nhưng hắn nấp trong bụi cỏ một hồi, dò xét một lúc lâu, vẫn không thấy Tiểu Lục và Thiết Ngưu có động tĩnh gì, Đại Đầu luống cuống, vội vàng đến nơi bọn họ ẩn nấp, thì đã không thấy bóng dáng họ đâu, Đại Đầu tìm kiếm một phen, đứng dưới ánh mặt trời mờ mịt xế chiều, đột nhiên có cảm giác bị cái thế giới này bỏ rơi, cô đơn chỉ muốn chết quách đi.
Đội ngũ đi về phía tây đi ra khỏi Tử Ngọ cốc, trước mặt bắt đầu xuất hiện một thảo nguyên rộng lớn, hoa cỏ tươi tốt, mây trắng bay lơ lửng trên bầu trời xanh, ngoài đội quân đông kìn kịt, con đường đó hiếm thấy có người đi đường, khắp nơi đều là cảnh vật của thảo nguyên.
Đi ra khỏi sườn núi vài dặm là một rừng cây bạch dương lớn, tán cây màu xanh lục, phía dưới là những mảnh giống như tuyết. Ngẩng đầu nhìn, đám mây trắng trên bầu trời xanh tựa hồ có thể giơ tay là chạm tới. Diệp Đại Thiếu ung dung nằm trên nóc xe ngựa, dưới thân là tấm cỏ xanh thật mềm, nằm vắt chép hai chân nhìn bầu trời.
Hắn là thiếu gia Diệp gia, tự mình tìm lấy một vị trí thích hợp, đặc quyền tất nhiên là có. Về cơ bản, Diệp Đại Thiếu chưa từng chịu khổ, hắn chưa bị bọn binh Khiết Đan đuổi theo, bắt khuôn mặt nhỏ trắng của hắn đi Bắc quốc làm nô lệ cũng được ăn no, mỗi tội đồ ăn không ngon bằng ở nhà, nhưng về cơ bản, hắn như đang đi du xuân.
Ôi, trời thật là xanh. Ôi, thảo nguyên thật là đẹp. Ôi, những con diều hâu thần thông.
Diệp Đại Thiếu híp mắt, nhìn lên những cánh chim trên bầu trời, có cảm giác như quen lắm.
Những con diều hâu này không phải lần trước ta đã gặp rồi sao? Hắc hắc, thế thì thật là có duyên, Diệp Đại Thiếu cười càng giống kẻ trộm, giống như một con sói trộm ba con gà, thật đắc ý.
"Ta nói, lái xe nhanh lên, ồ, mông của Lưu Đại, có nói ngươi đâu, chỉnh xe xa đại đội đi, nếu không thì con diều hâu kia sẽ không mắc câu". Diệp Đại Thiếu đặn dò, vẫn nằm trên nóc xe bất động. Phu xe theo lời dặn của hắn, lái xe rời khỏi đại đội, đi về phía bên phải thảo nguyên, lái tới một sườn núi thì dừng lại. Bên phải là thảo nguyên mênh mông, địa thế tuy nhấp nhô, nhưng nhấp nhô ít, xa xa nhìn như con sóng.
Trên xe của hắn, có hai ba sợi giống dây câu và mấy con bồ câu nhử diều hâu, cho dù xe được lái đến đâu, chim bồ câu đều bay theo, nhưng từ đầu đến cuối không có cách nào bay cao, mà bay thì cũng không bay xa được. Diệp Đại Thiếu không mất nhiều sức với mấy con bồ câu này lắm, nhưng vì để huấn luyện chúng nghe lời không bay loạn lên, lại mất công vài ngày luyện.
Trên bầu trời con diều hâu đã sớm chú ý tới con bồ câu, nó sẽ không ngoạm một miếng, tự mình đi bắt sống ngay trên bầu trời. Nhưng thủ đoạn chủ yếu của nó là theo dõi tình địch đang ăn hoặc không có ai để ý thì bổ nhào xuống.
Lúc này vừa thấy chim bồ câu bay khỏi khoảng không của đại quân nhân mã, một cánh diều hâu bay nhanh tới, nó xoanh quanh một vòng trên không, bỗng nhiên dừng lại, lao nhanh xuống, ập đến, móng vuốt sắc chụp lấy con bồ câu béo múp đang bay lượn ở thấp.
"Ha ha ha, gian sảo như ma, cũng dám uống nước rửa chân của lão nương à". Diệp Đại Thiếu nhìn thấy con diều hâu kia mắc mưu, mừng rỡ, hắn hí hửng hét: "Mau mau, thu dây, thu dây".
Diệp Chi Toàn vừa nói xong, không đợi người khác có phản ứng gì, liền bổ nhào vào bên cạnh xe, xoắn chặt thu dây lại. Chiếc dây vừa dẻo vừa nhỏ, không thể lấy tay kéo, phía dưới bánh xe có vài cây gỗ, Diệp Chi Toàn buộc dây vào đó vội cho bánh xe chuyển động, sợi dây thắt vào con diều hâu lôi lại. Kì lạ là, con chim bồ câu không ngừng vỗ cánh theo con diều hâu kia, không biết nó có phải không nỡ bỏ đồ ăn hay không dám chạy khỏi con diều hâu đó.
Nhìn vào nơi một bồ câu, một diều hâu rơi đến, phu xe Diệp gia trùm chăn vào con diều hâu và bồ câu, Diệp Đại Thiếu như bắt được vàng, nhanh chóng quỳ xuống đất, tóm chặt lấy đôi cánh chim diều dâu, nói: "Mau mau, gỡ móng vuốt của nó đi. Ôi, nhìn ngươi vụng về chưa kìa, làm thương chân nó thì nó tàn tật à, lại đây lại đây, ngươi giữ cánh nó, ta đến gỡ".
Xa xa, Dương Hạo nghe Lý Quang Sầm và Mộc Ân ở trong xe kể chuyện thảo nguyên, ba người say sưa nói chuyện, lúc đang nói chuyện, đột nhiên thấy Diệp Đại Thiếu rời khỏi đại đội một cách không chính đáng, một mình lái xe đến cái sườn núi, ngồi chồm hỗm ở đằng kia không biết là làm cái gì, cười khổ sở, nói tội với Lý Quang Sẩm, liền phóng ngựa về hướng hắn.
Nhìn vào cái chăn, chỉ thấy người con bồ câu ngoài cánh và cổ, các chỗ khác đều bị dây trói dai mà nhỏ quấn quanh, như sa vào lưới đánh cá vậy, đầu con diều hâu như móc câu quắp lấy con bồ câu, móng vuốt cong sắc bị cuốn bởi dây rợ, dẫy dụa muốn thoát ra.
Diệp Đại Thiếu vùa cẩn thận gỡ móng vuốt con diều hâu, vừa nói một tràng giáo huấn: "Nhìn thấy chưa, phải như này này, duỗi chân sau của nó ra, để chỗ này vào chỗ này, móng diều hâu bị lôi ra, nó sẽ không bị thít vào nữa. Hắc hắc, diều hâu ơi diều hâu, đây là con diều hâu mà tự tay ta bắt".
Diệp Đại Thiếu đang dương dương tự đắc, thì phu xe đột nhiên hô lên: "Đại Thiếu, có người, có phải là người Khiết Đan không?"
Diệp Đại Thiếu hoảng sợ, quay đầu nhìn, quả nhiên, xa xa có hơn trăm kỵ binh và hai chiếc xe ngựa đang đi đến chỗ bọn họ, bọn kỵ sĩ này cũng đã phát hiện ra họ, lập tức có hai con ngựa phi đến, rồi đến gần bọn chúng hỏi han, sườn núi có thật nhiều nhân mã, trước không thấy đầu, sau không thấy đuôi, đúng là thật khó nhìn thấy cảnh tượng này trên thảo nguyên, hai kỵ sĩ dù kiến thức rộng rãi cũng thấy kinh ngạc.
"Các ngươi là ai? Nếu có ý đồ bất chính, nhìn thấy chưa, phía sau ta là thiên quân vạn mã". Diệp Đại Thiếu cũng không quan tâm xem sau mình có thiên quân vạn mã.
Hai tên kỵ sĩ tuy thấy hắn mặc hán phục, lại nói tiếng hán, hoài nghi nhìn hắn, sau vẫn dùng giọng Khiết Đan hỏi: "Các ngươi là ai, sao nhiều người thế…đây là bộ tộc nào di chuyển đến?"
Diệp Đại Thiếu kinh ngạc nói: "Á? Các ngươi nói tiếng mẹ gì đấy?"
Hai kỵ binh kia nghe xong thở dài, cần biết Khiết Đan quay về Bắc quốc mười sáu châu, ở đó phần lớn là người hán, Khiết Đan vì quản lý người hán và khu này, bố trí cho nam viện Đại vương chuyên quản lý khu người hán này, ở toàn Bắc quốc thực thi một quốc gia hai chế độ, tiếng hán từ đó mà thành ngôn ngữ thứ hai của Khiết Đan. Mà hán phục càng là bộ quần áo mà quý tộc Khiết Đan thích mặc, cho nên lúc nãy tuy nhìn thấy Diệp Đại Thiếu mặc hán phục, nhưng hai kỵ binh lại không dám lơ là.
Bọn chúng là thương nhân, chúng ôm mấy thứ đồ, được phân biệt là dẫn quan bình lộ Đại Tống, dẫn quan bình lộ của Khiết Đan còn có một vật thông hành đảng hạng Khương bộ, vật thông hành đảng hạng dân tộc Thổ Phiên nếu trên đường gặp thế lực nào đó, bọn chúng chỉ cần giơ cái tín vật này ra, ngoại trừ gặp bọn cướp, lúc đó chỉ có giơ tay mà cho một đập. Giờ biết đội ngũ kì quái kia là người hán, bọn chúng mới yên tâm, vì chúng cũng là người hán.
Bọn chúng nhìn thủ thế của đội hình đội ngũ chiến đấu phía sau, lại chuyển sang nhìn Diệp Đại Thiếu hỏi: "Hóa ra các ngươi cũng là người hán, nhưng các ngươi đây…nhiều người thế này, đang làm gì vậy?"
"Chúng ta…". Bị hỏi, Diệp Đại Thiếu hơi buồn, nói với bọn chúng là từ Tây Vực đi du hành, ngươi hỏi hắn rốt cuộc là có ý gì, hắn thật sự vẫn chưa nghĩ đến, ngẩn ra mới nhớ đến lần này bị cha đuổi đi, hình như là hộ tống một tốp gọi là bọn ăn xin đi Phủ châu…
Lúc này, kỵ sĩ nhận được tín hiệu an toàn, có hai chiếc xe ngựa đi gần lại, xe ngựa đang dừng, vén mành che phía trước xe ngựa ra, có một thiếu nữ nhanh nhẹn đi ra, nàng đứng ở càng xe, hỏi giòn tan: "Gặp phải kẻ nào vậy?"
Diệp Đại Thiếu vừa nhìn thấy vị cô nương đó, hai mắt sáng lên: vị nương tử này, dung mạo thật kiều diễm làm sao, hàng mày lá liễu, mắt quả anh đào, miệng chúm chím, quần áo xanh màu lá mạ, tay áo ngắn, eo nhỏ nhắn, chân dài, đôi mắt long lanh như nước mùa thu.
Mỹ nhân đó đang nhìn ngơ ngác, nhớn nhớn hàng mi nhìn, mắt trợn tròn, miệng anh đào nhỏ rộng ra, hai tay chống vào eo thon, tay chỉ vào mắt hắn mà rít lên: "Nhìn cái gì vậy, cẩn thận cô nương ta móc mắt chó của ngươi ra". Nguồn tại http://truyenyy[.c]om
Diệp Đại Thiếu không biết làm thế nào, cười ha ha nói: "Cô nương chớ tức giận, tại hạ cũng không dám mạo phạm cô nương, không biết cô nương tính danh là gì?"
Cô nương nọ đảo mắt, nói: "Bổn cô nương hỏi ngươi trước, ngươi trả lời trước đi".
Diệp Đại Thiếu lấy một chân dẫm vào móng vuốt con diều hâu phịch một cái, chỉnh quần áo lại chỉnh tề, nhã nhặn chắp tay nói: "Thiếu sinh Quảng Nguyên đông hành thiếu Đông gia Diệp Chi Toàn, không dám thỉnh giáo danh tính của cô nương là gì?"
Cô nương kia nói: "Ồ, hóa ra là Diệp gia xe hành, ngươi không dám thỉnh giáo danh tính của bổn cô nương, thế thì không cần nói nữa vậy".
Cô nương nhắc làn váy lên, tiến lại đến bên sườn núi: "Diệp gia các ngươi buôn bán gì vậy, lại có thể gặp các người ở đây". Cô nương đó tiến đến phía trước sườn núi nhìn, nói: "Oa! Quả nhiên không hổ hẹn là Tây Bắc đệ nhất xe hành, các ngươi lại có thể…một lần vận chuyển nhiều người khách như vậy sao?"
Dương Hạo giục ngựa chạy tới, bộ dáng thiếu nữ, giật mình nói: "Đường…cô nương".
Cô nương đó nhìn khinh khỉnh, nói: "Phí lời, không phải cô nương lẽ nào là thiếu gia? Ngươi…cái loại ngươi…là ai?"