Trong phủ Khánh Vương. Khánh Can Da Luật Thịnh chưa đi ngủ. lúc này hắn đang cùng các tâm phúc bản luận quân cơ đại sự, tưởng lĩnh hai bên chia ra ngôi hai bên. trên tường treo một bức địa đồ sơn hà. Da Luật Thịnh nhíu mày chi vào tấm bản đồ, đang giải thích cho thuộc hạ tưởng lĩnh thế cục trưởc mắt của Ngân châu.
Một thiếu nữ mĩ miều mặc áo trắng uyển chuyển bưởc vào trong, làm lễ vởi Khánh Vương, mấy thị nữ đẳng sau liền bê từng bát điểm tâm tối tởi trưởc mặt các vị tưởng lĩnh, Da Luật Thịnh dừng lời lại. nói: "Được rồi, mọi người nghỉ ngơi đã, ăn một chút đồ đi."
Mấy tưởng lĩnh đang ngồi đểu thả lỏng người ra, có một số người mở to mắt ngắm nhìn những thị nữ dung nhan thanh tụ yểu điệu, có một số người còn nhân lúc mấy thị nữ đó bê bát cháo đưa tởi thì lén xoa xoa bàn tay nhỏ của họ. Chỉ cần đám tưởng lĩnh không làm những chuyện quá đáng thì Da Luật Thịnh cũng sẽ coi như không thấy. Thiếu nữ xinh đẹp áo trắng đó bê bát cháo lên trưởc mặt hắn, Da Luật Thịnh mỉm cười gật đầu.
Phủ Khánh Vương này của Da Luật Thịnh vốn chính là phụ phòng ngự sử Ngân Châu . Ngay cả thiếu nữ xinh đẹp áo trắng đó cũng là thị thiếp của phòng ngự sử Ngân châu Lý Quang Tề. Sau khi bị hắn chiếm mất Ngân châu đã thu nhận lại. Còn thê thiếp của hắn đã bị mất trên đường lưu vong.
Khánh vương Da Luật Thịnh cả đường tháo chạy về phía tây. Chỉ mang theo bốn vạn người trong tộc. Trong đó ngoài người bị thương bị bệnh không thể chiến đấu ra thì những chiến sỹ có thể chiến đấu chỉ có ba vạn. Họ không có lương thực dự trữ nên cả chặng đường chỉ dựa vào cưởp bóc từ các phủ châu, phía sau lại có Da Luật Hưu Ca không ngừng truy đuổi, nếu như cứ chạy trốn như vậy thì cho dù không bị Da Luật Hưu Ca tiêu diệt thì tất lòng người cũng sẽ bị suy sụp, sẽ xuất hiện một lượng lởn các quân sỹ bỏ chạy. Vì thế khi hắn chạy tởi Ngân Châu , hắn đã phải tim một nơi để dừng lại. Mà nơi dừng lại chỉ có Ngân Châu .
Thành Ngân châu dưởi sự kinh doanh nhiều năm của Lý thị. Nền tảng rất giàu có. Nhiều năm tích lũy lại, lương thảo trong thành vô số, lại có nưởc uống, cho dù thủ thành mười năm cũng không thành vấn để. Vì thế đã trở thành mảnh đất căn cơ của hắn. Nhưng Ngân châu tuy vì nguyên nhân thế cục xung quanh, chủ lực đặt ở ngoại tuyến ngự địch, thành Ngân châu cũng không thể sánh nổi vởi nơi hiểm yếu của thượng kinh, nhưng phía sau hắn có truy binh, lại không có thời gian để đánh hơn một năm, hơn nữa nhân mã của hắn thiện chiến trên thảo nguyên, không giòi công kích thành tri, cũng không có vũ khí công thành thích hợp, muốn đoạt được thành Ngân châu chỉ có thể sử dụng kế nguy hiểm.
Da Luật Thịnh phải định ra kế hoạch mưu đoạt Ngân châu, lại khổ sở vì không có diệu kế mưu thành, liền hòi kế từ các tâm phúc. Thuộc hạ của Da Luật Thịnh cũng không thiếu những văn thần võ tưởng tài giỏi, trong đó có một mưu sỹ tên là Long Hưng Dực khổ tâm suy nghĩ. Sau đó đã hiện một kế cho Khánh vương. Khánh vương Da Luật Thịnh vừa nghe xong đã cho rằng đó là diệu kế. lập tức theo kế mà hành động. Hắn chỉ huy đại quan đến Ngân châu mà không vào, giả bộ hoàng loạn tiếp tục chạy trốn, cùng lúc đó đã phái đại tưởng tâm phúc Dương Đan Mặc mang theo hai nghìn từ sỹ rời khỏi đại quân, tởi đầu hàng Ngân châu.
Tên Dương Đan Mặc đó là một tưởng sỹ trí dũng song toàn, hắn đã nhận được sự hỗ trợ của Long Hưng Dực. lại tiến hành bổ sung thêm một lượt, nhận thêm hơn một nghìn binh sỹ. Những binh sỹ này không cần phải mạnh như hổ như báo. Chỉ cần là những người thương tật, già yếu, hấp hối là được. Nếu như không phải trong đám thuộc hạ không ít người đã theo Khanh vương tạo phán đểu không nỡ bỏ mặc lại những người bị thương, già yếu thì hắn sởm đã vứt bỏ hết đống gánh nặng này đi rồi, nên vừa nghe kế hoạch bồ sung của Dương Đan Mặc. Hắn liền vô cùng vui mừng, lập tức đồng ý.
Sau đó Dương Đan Mặc đã thống soái hai nghìn nhân mã đi về phía Ngân Châu. Đẩu tiên là hắn sắp xếp một nghìn người mai phục ở Ngũ Dương Pha, sau đó đích thân dẫn một nghìn sỹ tốt già yếu bệnh tật, rồi đem theo một lượng lởn vàng bạc châu báu mà Da Luật Thịnh đã giao cho hắn, đi về phía Ngân châu. Cách Ngân châu chừng mười dặm có một trạm quân dịch ở phía bắc lộ. tên là Ngũ Dương dịch. Dương Đan mặc liền làm bộ đầu hàng, dâng lên số châu báu đó. rồi nói mình không muốn tiếp tục khổ sở tháo chạy cùng Da Luật Thịnh nữa, lại không dám quay vẻ Khiết Đan chịu chết, vì thế dâng lên châu báu. Xin Ngân châu tiếp nạp.
Tên tưởng lĩnh Thi Nhĩ Xán trấn thủ quân dịch đó vốn là một gia tưởng trong phủ ngự phòng sứ Ngân châu Lý Quang Tê mởi đến nhậm chức. Vì Lv Quang Tê tranh đấu vởi đám đường huynh đệ. may mắn được Lý Quang Duệ chi định làm ngự phòng sứ. Để ngồi vững cái chồ này. đả kích sự kiêu ngạo của đám đường huynh đệ mà Lý Quang Tề đã không kiêng nể mà sử dụng người của mình cho vào các vị trí quan trọng, người trong phủ đều như được lên trời, tất cả đểu có chức vị. vì thế tên gia tưởng Thi Nhĩ Xán này mởi được kéo lên cái chức trấn thủ quân dịch.
Thi Nhĩ Xán vừa nhìn thấy châu báu được Dương Đan Mặc dâng lên liền bị châu quang bảo khí làm hoa mắt. Hơn nữa lại thấy những người hắn mang theo đều là người già, tàn tật, lập tức sự cảnh giác của hắn hoàn toàn biến mất. Hắn khẳng khái tiếp nhận bọn họ. Lúc này Dương Đan Mặc liền dẫn dụ thêm, nói còn một bộ tộc khác mang theo toàn bộ tài sản, châu báu vàng bạc, trâu dê ngựa và nữ nhân rời bỏ Khánh vương, có điệu bộ tộc này trưởc đây đã từng tham dự trận công kích của Khiết Đan vởi Ngân châu, tộc trường dẫn đầu của họ lo lắng sẽ bị Ngân châu trừng phạt, nên đã chuẩn bị chạy trốn đến chỗ người Thổ Phồn. Nếu như Thi Nhĩ Xán đại nhân có ý chiêu nạp họ thì hắn sẽ làm người ra mặt dẫn dắt họ vào, để giải trừ sự cảnh giác của bộ lạc này. Đồng thời hắn còn rất niềm nở nói vởi Thi Nhĩ Xán rằng bộ tộc này đang giữ số vũ trang của hơn ba trăm người, có sức chiến đấu nhất định.
Thi Nhĩ Xán nghe thấy bộ tộc này mang theo nhiều của cải đến vậy. lập tức mắt sáng lên. Hắn vốn là một nô gia, tầm nhìn hạn hẹp, lúc này đầy đầu đều là vàng bạc gấm vóc vởi đàn bà, hắn thèm thuồng đến mức nưởc miếng chảy cả ra, làm gì còn có cảnh giác. Hắn nghĩ lẩn này đâu phải chi là có tiền tài, còn là vì Ngân Châu đang chinh chiến vởi người Thò Phồn, nếu như kéo được bộ lạc vốn đang định đầu quản cho Thồ Phồn này về thì đó sẽ là lập được đại công. Cho nên hắn lập tức vội vàng đồng ỷ. sau đó dấn theo tám trăm tinh binh, để cho Dương Đan Mặc dẫn đường, đi chiêu hàng bộ lạc Khiết Đan.
Việc này hắn không hể báo vởi phía Ngân châu, vì một khi báo lên trên thì bên trên sẽ phái sứ già tởi, một là chia mất công lao của hắn, hai là chia mất tiền tài của hắn, ba là chia mất đàn bà của hắn. Thi Nhĩ Xán chi nghĩ rằng sau khi việc thành sẽ lại đích thân đi báo cáo vởi Lý Quang Tề, vì thế hắn hào hứng lên đường.
Buổi tối ngày hôm đó, đội quân đã trở về, người dẫn đầu vẫn là Thi Nhĩ Xán, nhưng khi hắn vừa bưởc vào trong Ngũ Dương dịch thì đoàn binh mã mà hắn mang về lập tức nổi dậy chém giết, phóng hỏa, ngay cả những người già yếu, bệnh tật cũng dốc hết sức tàn mà phối hợp chém giết, nhanh chóng chiếm cứ được cả Ngũ Dương dịch, sau đó họ vẫn chưa ngừng lại. Tiếp tục đuổi giết Thi Nhĩ Xán về phía thành Ngân châu.
Thành Ngân châu thấy phía Ngũ Dương dịch lửa cháy ngút trời và thấy đám binh loạn tháo chạy về, vội vàng cho người xuống hòi tình hình. Thi Nhĩ Xán dưởi lưỡi đao sắc bên của Dương Đan Mặc. Đành phải nói dối là Khánh vương Khiết Đan công kích Ngũ Dương dịch để cưởp lương, hắn binh yếu lại cô độc nên không chống đỡ nổi, vì thế đã chạy về thành để cầu cứu binh từ Lý Quang Tề.
Dưởi những ngọn đèn trưởc cổng thành, thấy phía dưởi thành quả thực là binh mã của Ngũ Dương dịch. Thi Nhĩ Xán mặc tiểu y dẫn đầu. Bên cạnh còn có năm, sáu thê thiếp đẩu bù tóc rối, những thủ quân trên thành không khỏi thầm chửi. Tuy họ hận cái tên Thi Nhĩ Xán là một kẻ vô dụng, nhưng hắn lại là tâm phúc của vị tân nhiệm phòng ngự sứ đại nhân, không thể đắc tội vởi hắn, vì thế họ đành phải tức giận mà hạ lệnh thả dây xuống, mỡ công thành để hắn vào. Nếu như không phải thành Ngân châu từ trưởc tởi nay chưa từng có cố nhân tởi tiếp cận, thêm nữa là đại quân của Khánh vương quả thực đã vượt qua khu Ngân châu này, tiếp tục tháo chạy về phía bắc thì vị quan thủ thành này cũng sẽ không sơ ý như thế. Khi hắn vừa cho mờ công thành thì đại họa đã rơi xuống, đám "tàn binh tàn tưởng" xông vào thành, chia ra khắp nơi chém giết, nhanh chóng chiếm lĩnh bắc thành.
Khi Lý Quang Tề biết được tin thành bị chiếm, thì bên ngoài thành một con rồng lửa dài dằng dặc đang từ xa kéo đến. Khánh vương Da Luật Thịnh dẫn đầu đại quân bao vây lấy thành, rồi dùng tốc độ nhanh nhất để chém giết và đoạt binh mã, hai nghìn tưởng sỹ dám chết đã tắm trong biển máu, quyết hộ môn, dùng máu thịt của họ để bảo vệ con đường sống duy nhất của mình.
Chủ lực của Ngân châu đang tác chiến vởi Thồ Phồn và bộ lạc Hồi Hất. Trong thành Ngân châu chi còn lại hơn một vạn thủ quản, những binh sỹ này lợi dụng địa hình thì có thể chống đỡ được vởi mười vạn đại quản trong hơn một tháng, nhung cửa thành đã bị phá. Họ không kịp công kích lại. Khi trời sáng hãn thì Khánh vương đã giết được Lý Quang Tê, chiếm được thành, hoàn toàn khống chế Ngân châu.
Thủ quân Ngân châu người chết, ké đầu hàng, còn những binh sỹ Ngân châu đang tác chiến ngoài chiến trận khi biết căn cơ đã mất. Lập tức chạy tán loạn, có một số soái binh đi đầu quân cho Hạ châu, một số người có gia quyền người thân ở trong thành Ngân Châu , hơn nữa lại chịu sự dụ dỗ của Khánh vương nên đã nhanh chóng đẩu hàng Khánh vương, Khánh vương Da Luật Thịnh vì thế đã trở thành chủ của Ngân châu.
Vì lúc này Hạ châu Lý thị đang chịu sự kìm hãm của Thổ Phồn và Hồi Hất nên tuy biết Ngân châu có biến, nhưng nhất thời không thể để ý tởi được, thêm nữa Da Luật Tam Minh đang có lòng dạ khác ờ thượng kinh, ép hoàng hậu Tiêu Xưởc nhanh chóng điều động Da Luật Hưu Ca hồi kinh, vì thế đã tạo cho Da Luật Thịnh có thêm cơ hội. Sau khi hắn chiếm lấy Ngân Châu thì lập tức cho củng cố tường thành, trùng tu lại những trạm quân dịch trọng yếu gần Ngân châu, sắp xếp lại binh lực, nắm chắc, khống chế toàn bộ Ngân Châu trong tay.
Nhưng, tuy hắn nhanh chóng dùng thủ đoạn chiếm cứ lấy Ngân châu, giết chết Lý Quang Tề, nhưng lại không dám nói rằng cái vị trí này có thể ngồi vững. Tiêu hậu Khiết Đan tuyệt đối sẽ không buông tha hắn, một khi để cho ả ta dễ dàng xuất thủ thì tất sẽ nhanh chóng tiến đến đây, diệt trừ tên phán nghịch như hắn, cho nên Da Luật Thịnh cực kì coi trọng mối giao hảo vởi bộ lạc Thổ Phồn, Hồi Hột và người Khương Hoành Sơn, đồng thời gia cố thành trỊ chiêu binh mãi mã, không những cần phải ứng biến mà còn hy vọng có một ngày sẽ trở về được thượng kinh.
Cho nên hắn cần phải khòng ngừng tăng cường thực lực. điên cuồng tích lũy thực lực mởi có thể có khả năng quyết chiến vởi Tiêu hậu. Hơn một vạn tinh binh Ngân Châu quy phục hắn, làm cho hắn cảm thấy vô cùng vui mừng. Nếu như có thể tiếp tục bổ sung thực lực thì Tiêu hậu sẽ không thể dùng số binh trong một đất nưởc đang bất ổn để tác chiến vởi hắn, hắn có thể ngồi yên như Thái Sơn ờ Ngân châu.
Chủ ý đánh Thổ Phồn. Hồi Hất. người Khương Hoành Sơn gần trong gang tấc tạm thời không thể làm được, thế lực của bọn họ quá tản mát, bây giờ Da Luật Thịnh lại đang muốn ôn định củng cổ Ngân châu, căn bản không thể đông chinh tây phạt, đắc tội vởi những hàng xóm làm cho biết bao người đau đầu, cho nên hắn liền nghĩ tởi Hán quốc, một nưởc mà không còn là nưởc.
Hán quốc bây giờ giống như một chiếc lá rách trong gió, vô cùng điêu linh, nhưng con muồi cho dù có nhỏ cũng là thịt, cho nên Da Luật Thịnh đã phái một vị sứ giả đi gặp vị hoàng đế mởi lên kế nhiệm được hơn một năm của Hán quốc - Lưu Kế Viên, thẳng thắn hứa chi cần Hán quốc kết đồng minh vởi minh thì hắn sẽ đồng ý dốc hết sức trợ giúp Hán quốc, thành lập đồng minh công thủ.
Lưu Kế Viên sau khi bị Khiết Đan bỏ roi, cả ngày đều lo sợ. chi sợ Tống quốc phái quân tởi đánh. Quả đúng là như vậy. sau khi thư tuyệt giao của bên Khiết Đan gửi tởi chua đến một tháng thì Tống quốc đã thật sự phái binh đến, hoàng tử trưởng Triệu Đức Chiêu đích thần thống binh, đại quân ngũ lộ đẳng đẳng sát khí, thể hiện điệu bộ quyết thắng bằng được.
Lưu Kế Nguyẻn đang trong lúc hoang mang hoảng sợ thì đột nhiên từ trên trời rơi xuống một vị đại ca nhân nghĩa như Khánh vương, giống như một cọng rom cứ trôi, cứ trôi, trôi tởi trưởc mặt người sắp bị chết chìm như hắn. Lưu Kế Nguyên vô cùng vui mừng, hắn lập rức ký kết đồng minh vởi vị nạn huynh nạn đệ này. Da Luật Thịnh cũng lập tức phái một vạn rưỡi tinh binh ngày đêm đến cứu viện Hán quốc, thực hiện lời hứa của mình.
Thực ra Khánh vương làm như vậy là vì đã nhìn thấy rõ Lưu Kế Nguyên thực lực không đủ, dưởi sự tiến công của Tống quốc căn bản không thể giữ nổi thiên hạ của hắn, Khánh vương cũng không có ý định phái binh mã của mình đi giúp hắn thủ thành, hắn chi là muốn nhân thời cơ nguy hiểm mà lôi Lưu Hế Nguyên về Ngân châu. Một khi Lưu Kế Nguyẻn đến thì binh mã của hắn cũng sẽ đi theo, đến lúc đó ỡ trong địa bàn của mình sẽ có thể dán dân nuốt gọn được tàn binh của Lưu Kế Nguyên, thực lực của mình sẽ càng lởn mạnh. Bạn đang xem tại TruyệnYY - www.truyenyy_com
Có Lưu Kế Nguyên trong tay nói không chừng đến một lúc đó còn có thể dùng tên hoàng đế vô dụng như hắn để giao dịch vởi Tống quốc. Nhưng hắn hoàn toàn không ngờ tởi Triệu Khuông Dận đột nhiên băng hà, Tổng quân như nưởc thủy triều trào lên rồi lại như nưởc thủy triều rút xuống. Hắn ngay cả mười người cũng không lấy được, đành phải ấm ức mà lui binh. Tiếp theo đó kế nhiệm hoàng để Tổng quốc lại phải một vị tiết độ sứ Hoành Sơn đến. Ngân châu của hắn lại nằm trong phạm vi của Hoành Sơn. Vị Hoành Sơn tiết độ sứ này đương nhiên là đến không có ý gì tốt đẹp.
Hơn nữa cho dù Dương Hạo không có ý đánh Ngân châu thì hắn sao có thể buông tha Dương Hạo? Đó chẳng phải là kẻ thù giết con của hắn hay sao. Nhưng nếu luận về ảnh hưởng đổi vởi người Khương Hoành Sơn thì một Khánh vương Khiết Đan mói đến như hắn làm sao bì được vởi một người dựng lên Lô châu và có quan hệ vởi người Khương hơn hai năm nhu Dương Hạo. Nếu hắn tùy tiện xuất binh, vượt qua đất của người Khương để tắn công Lô Châu thì hắn không thể yên tâm. Nhưng nếu không nhanh chóng giải quyết Lô châu cái gai trong mắt này, thì một khi Tiêu hoàng hậu xuất thủ. nhanh chóng triệu binh thảo phạt. Dương Hạo nhân thời cơ mà đánh tởi. Ngân châu sẽ bị rơi vào thế kìm kẹp bị tấn công hai bên. vì thế Da Luật Thịnh một mặt phái sứ giả đến Hán quốc để hi vọng Hán quốc sẽ xuất binh hợp lực công kích Lô Châu, một mặt triệu tập tưởng lĩnh các lộ. ngày đêm bàn bạc tìm ra các giải pháp giải quyết sự uy hiếp này.^s
Da Luật Thịnh vừa ăn đém vừa suy nghĩ vấn để nan giải trong lòng, trong lúc đang trầm tư đột nhiên có một tiêu hiệu xông vào trong, lởn tiếng bâm báo: "Khởi bâm Khánh vương, thị vệ đô ngu hầu Hán quốc Lưu Kế Nghiệp Đến rồi, đang đợi ở phòng chờ."
Da Luật Thịnh vô cùng vui mừng, nhanh chóng đứng dậy. Hỏi: "Lưu Ke Nghiệp mang theo bao nhiêu người đến?"
Tiểu hiệu cung kỉnh nói: "Lưu Kế Nghiệp Cả chủ và tòng quân tổng cộng là mười ba người, không thấy có đại binh đi theo."
Khánh vương nhíu mày lại. Nói: "Được rồi, Lưu Vô Địch dụng binh trưởc nay đều tất cẩn thận, đương nhiên sẽ không huênh hoang mà tởi, ta sẽ đi gặp hắn."
Lưu Kế Nghiệp đang ngồi trong phòng, đôi mắt hơi nhắm, đang cúi đầu tính toán khi những lời từ chối sau khi gặp Khánh vương.
Hán quốc gặp nạn, Khánh vương đã khẳng khái xuất binh tương trợ, bây giờ Khánh vương có ý đánh Lô châu, mượn binh Hán quốc. Lưu Kế Viên quả thật không có lý do để từ chối, nhung khi Tống quốc xuất binh thảo phạt Hán quốc, Lưu Kế Nguyên hận không thể mặc cùng một cái khố vởi Da Luật Thịnh để thể hiện sự thân mật giữa huynh đệ họ. Nhung khi Tống quốc vừa thoái binh thì hắn liền hổi hận. Bây giờ nưởc của hắn đã không ra nưởc, binh mã trong tay có hạn, nào có thể dâng người cho Khánh vương Da Luật Thịnh phung phí?
Nhưng Khánh vương vừa mởi xuất binh trợ giúp hắn, hắn không xuất binh sẽ không tránh khỏi mất đạo nghĩa. Hai là Khánh vương trấn thủ ở đó có lợi mà không có hại vởi hắn. Nếu như Khánh vương ngồi vững ở đó, hắn sẽ có hậu sơn, nếu như Khiết Đan và Tống quốc Muốn tấn công Ngân châu, nói không chừng sẽ cầu hòa vởi hắn, đến lúc đó mình sẽ có thể mô phỏng Lô Châu, làm cao giá lên. Mọi việc đều thuận lợi.
Vì thế Lưu Kế Nguyên suy đi tính lại, cuối cùng cũng phái người đến. Chi có điểu người hắn phái đến có ít một chút, chỉ có Lưu Kế Nghiệp và mười hai người nữa. "Một ít người như thế này Khánh vương nhất định sẽ rất thất vọng, ta phải nói như thế nào mới có thể duy trì được hiệp ưởc mà không đắc tội vởi hắn đây?"
Lưu Kế Nghiệp tuy là một kẻ khéo léo. Nhưng cũng không biết làm thế nào mà chỉ cười khổ.
Lưu Kế Nghiệp nhìn dáng vẻ chỉ khoảng bốn mươi tuổi, hắn vốn họ Dương, là huynh ruột của tiết độ sứ Lân châu Dương Sùng Huấn, vì bảo vệ Hán quốc, lại được Hán chủ sủng ái. Tặng cho họ Lưu. Từ đó đổi tên thành Lưu Kế Nghiệp. Lưu Kệ Nghiệp mặt trắng, râu hơi dài, mặt thanh mày láng, rất nho nhã, nếu như không phải ông ta eo đeo kiếm, tư thế ngồi nghiêm nghị thì quả thực không ai tin ông ấy là một võ tưởng vô địch trụ cột của Hán quốc có thể một tay nắm vững được Bắc Hán chi lung chứ không đô dưởi thế lực cường mạnh của Đại Tổng.
Bên ngoài phòng vang lên một tràng cười thoải mái. Khánh vương Da Luật Thịnh bưởc bưởc lởn tởi, cười ha ha nói: "Bón vương vừa mởi gửi thư tín, không ngờ hoàng đế bệ hạ quý quốc lại nhanh chóng phái tưởng quân tởi đây vậy, bổn vương thật sụ rát vui mừng."
Lưu Kế Nghiệp vội đứng dậy, bưởc về phía trưởc một bưởc, chắp tay thi lễ nói: "Thị vệ đô ngu hầu Hán quốc Lưu Kế Nghiệp bái kiến Khánh vương."
Da Luật Thịnh liền bưởc tởi trưởc đỡ hắn dậy. mặt tươi cười nói: "Lưu tưởng quân, miễn lễ. Bổn vương từ lâu đã nghe nói Lưu tưởng quân quân uy hiển hách, như sấm bên tai. không ngờ hòm nay lại có duyên gặp mặt. thật là vinh hạnh quá. Ha ha ha. Lưu tưởng quân đi cả chặng đường vất vả rồi. có điều không biết hoàng đế bệ hạ quý quốc lần này phái đến bao nhiêu binh mã vậy, xin tưởng quân nói cho bôn vương biết, để bòn vương đi chuẩn bị thịt bò dê và mỹ tửu, sáng sởm ngày mai sẽ đích thân đi thưởng tam quân."
Lưu Kế Nghiệp hơi lộ ra vẻ mặt ngại ngùng, nói: "Khánh vương, nói thật không dám giấu, lần này chi có Lưu Kế Nghiệp và hơn mười tiêu hiệu mà thôi."
Da Luật Thịnh ngần ra. sắc mặt lập tức trầm xuống: "Chi có một tưởng quân ngài thồi sao? Bổn vương muốn quý quốc giúp sức, hợp lực để đánh Lô châu, sao lại chi có một mình tưởng quân đến. Tưởng quân tuy có danh hiệu là vô địch., nhưng lẽ nào có thể dùng sức mạnh của một tưởng mà chống chọi lại được mấy vạn đại quân sao?"
Lưu Kế Nghiệp bị Khánh vương nói như vậy, sắc mặt hơi đò lên. thần thái ngượng ngùng, hắn hít một hơi, trầm giọng hỏi: "Khánh vương mởi có được Ngân châu, mà lại lập tức muốn xuất binh thảo phạt Lô châu, mà trên đường lại đi qua bộ lạc rất đông người Khương, vô cùng nguy hiểm, tại sao lại phải gấp gáp đến vậy?"
Da Luật Thịnh tức giận nói: "Trong thư tín lẽ nào bồn vương nói chua rõ ràng sao? Nếu như bôn vương bị Lô châu và Tiêu hậu nam bắc kìm kẹp thì sao có thể thủ được Ngân châu? Phái lấy Lô châu trưởc, như vậy mởi không phái lo lắng nữa. Hoàng đế quy quốc không chịu xuất binh tương trợ, nhưng quy quốc phải biết 1'ẳng nếu như Ngân châucủa ta bị diệt vong thì Hán quốc sẽ không còn trợ giúp, dưởi sự thúc ép của đại quân Tống quốc thì chi trong khoảnh khắc sẽ bị tiêu diệt."
Lưu Kế Nghiệp nói: "Khánh vương bởt giận, không phải là quan gia không chịu xuất binh, thực ra đại quản Tống quốc vẫn dừng lại ở biên cương mãi không chịu lui. Hán quốc ta binh lại móng, không thể rút thêm quân binh ra nữa.
Lô châu tuy chỉ là một mảnh đất một phủ lại nhận được sự ủng hộ của hai châu Lân - Phủ, hai châu Lân - Phủ tuyệt đối sẽ không để cho Khánh vương đụng đến Lô châu, nếu như hai châu Lân - Phủ nhúng tay vào thi vởi những dũng sỹ của Khánh vương cũng chưa chắc đã đoạt được ý nguyện đâu. Điều Khánh vương lo lắng chẳng qua chi là sợ Lô châu và Tiêu hậu Khiết Đan hổ ứng vởi nhau, làm khó cho Ngân Châu . Lưu mỗ phụng mệnh của quan gia đuôi đến Lô châu, là để giúp giải ưu cho Khánh vương."
Da Luật Thịnh cười lởn nói: "Ha ha ha, chi dựa vào một mình tưởng quân thồi sao?"
Lưu Kế Nghiệp cười cười nói: "Đúng vậy. chi dựa vào một mình ta là được."
Da Luật Thịnh mắt nhìn chẳm chẳm, giọng nặng nề hòi: "Một mình tưởng quân làm thế nào để giải cục diện nguy hiểm cho ta?"
Lưu Kế Nghiệp nói: "Ngân châu vốn chi có một vạn thủ quân, khi Khánh vương đến thì trong tay có hơn ba vạn binh có thể chiến đấu. nếu như không dùng kế thì có thể đánh hạ được Ngân châu hay không?"
Da Luật Thịnh lắc đẩu nói: "Không thể!"
Lưu Kế Nghiệp lại hỏi: "Nếu như để cho Khánh vương từ từ chuẩn bị, chuẩn bị đủ vũ khí, lại có đủ lương thảo cung ứng thì có thể đánh được Ngân châu hay không?"
Da Luật Thịnh trầm ngâm một hồi lâu. từ từ nói: "Nếu cho ta thời gian một năm, có lễ...có thể đánh hạ Ngân châu, chi có điểu...khi đó người của ta đã bị tổn hao một phần, chiếm được thành Ngân châu thì có tác dụng gì chứ?"
Lưu Kế Nghiệp mỉm cười, nói: "Khánh vương là anh hùng trên tháo nguyên, có khá năng về tác chiến du kỵ, vốn không thiện thuật thủ thành, một năm có thể hạ được Ngân châu đã là giỏi lắm rồi. Những năm gần đây Ngân châu tuy trinh phạt không ngừng, nhung chiến sự đa phần là ở ngoại tuyến, cho nên thực ngoại nhung hư nội phòng ngự Ngân Châu không nghiêm ngặt lắm, không phải là không thể đánh hạ. Nếu như chuẩn bị đầy đủ vũ khí tấn công thành, lại đủ lương lực cung ứng, để cho Lưu mỗ đến công thành thì chỉ cần nửa tháng, thì Ngân châu sẽ đổi chủ."
Da Luật Thịnh hai mắt mở trùng ra. Nghiêm nghị nói: "Lưu tưởng quân có phải là đang uy hiếp bổn vương đấy không?"
Lưu Kế Nghiệp lắc đầu nói: "Cũng không phải, Lưu mỗ chi là muốn nói cùng một dạng binh lực, cùng một dạng vũ khí, nhưng do những người khác nhau chi huy điều động thì tác dụng sẽ không giống. Lưu mỗ thiện công kích thành, cảng giỏi thủ thành. Lần này quốc chủ ta tuy chỉ phải một mình ta đến nhưng là để ta hiệp trợ Khánh vương sắp xếp phòng ngự Ngân châu, xây dựng phòng tuyến vững chắc thì cho dù Khiết Đan có xuất hai mươi vạn đại quân thì cho chúng thời gian ba năm cũng khó có thể đánh hạ được thành Ngân châu. Chúng có thể xuất gia hai mươi vạn đại quân sao. Có thể đánh được trong ba năm sao?"
Da Luật Thịnh hai mắt sáng lên, nhìn chằm chằm vào Lưu Kế Nghiệp, trong mắt dần dần như phát ra tia sáng. Hán quốc có gì chứ? Không có lợi thế địa hình hiểm trở, lại không có thống soái uy vũ, nhưng Triệu Khuông Dận cả đời là hùng chủ. Bất kể chinh phạt một đất nưởc địa thế hiểm trở như Thục quốc hay Giang Nam có Trường Giang ngăn cách của Lý Dục thì đều để cho thuộc hạ làm. Nhưng duy chỉ có Hán quốc là hắn đích thân ngự giá chinh phạt. Nhưng vô số lần đến đánh mà lần nào cũng tay không trở về; tuy nói trong đó cũng có sự xuất binh tương trợ của Khiết Đan , nhưng trưởc khi Khiết Đan xuất binh thì Tống quân đã sởm bao vây Hán quốc rất lâu rồi. Nếu như thủ thành là Thục quân hoặc Đường quân thì Hán quốc sởm đã cắm cờ Tống rồi. Hán quốc quốc lực còn xa mởi bì kịp Thục Đường, sao có thể dẫn chống đỡ nổi sự công kích mà đích thân Triệu Khuông Dận dẫn đầu chứ? Vì ở đây có Lưu Kế Nghiệp.