"Trúc vận cô nương"
Vừa thấy bóng Trúc Vận, Lý Nhất Đức nở nụ cười, lớn giọng nói: "Cô nương luôn xuất hiện đúng lúc, lão phu đợi đã lâu rồi".
Trúc Vận nhìn Lý Nhất Đức khoanh tay, tựa người vào nghế, đám võ sĩ bên cạnh trông rất hung mãnh, thản nhiên nói: "Lão gia tử nghĩ sao?"
Lý Nhất Đức nhìn Trúc Vận vẻ nghi hoặc, trầm giọng nói: "Lão phu muốn biết, nếu lão phu có thể giúp Dương thái úy một tay, Dương thái úy có thể bảo đảm được gì với lão phu chứ? Lão phu sao có thể đủ tin rằng, Dương thái úy có thể khống chế được nhân mã Khiết Đan, sau khi vào thành sẽ khống chế được loạn binh đánh chém đốt thành, hại bách tính Ngân Châu ta?"
Trúc Vận nghe hắn nói vậy, mừng thầm, mặt bình tĩnh, giơ ngón tay cái lên nói: "Lão gia tử có tấm lòng sáng như gương, luôn lo lắng cho sự an nguy của bách tính Ngân Châu. Còn về nghĩa thiện của Dương thái úy thì lão gia tử cứ yên tâm. Không chỉ Ngân Châu, Lô Châu cũng vậy, đều là cờ hiệu của Đại Tống, ở lãnh thổ này, ai dám làm chuyện ngu xuẩn đây?
Hơn nữa, Lý Quang Duệ bất lực tạo phúc cho Ngân Châu, để nó rơi vào tay phản tặc Khiết Đan, thái úy nhà ta một khi lấy được Ngân Châu, sẽ chắp tay dâng nó cho Lý Quang Duệ sao? Đương nhiên là không có chuyện đó rồi, về sau Ngân Châu này là của thái úy nhà ta, nếu Ngân Châu trở thành một tòa thành chết, thì lấy về có ích gì? Thái úy nhà ta có tâm tư riêng, thực tế ra, chỉ cần lão gia tử giúp thái úy nhà ta đoạt được Ngân Châu, thái úy nhà ta sẽ tận tâm bảo toàn Ngân Châu".
Lý Nhất Đức không hề động đậy, tỉnh táo nói: "Đạo lý là đạo lý, nhưng thành trì một khi bị phá, binh lính Khiết Đan sẽ làm được gì nữa, ta rất hiểu, không cần nói Dương thái úy, dù là Khiết Đan Nam viện Đại Vương Da Luật Tà Đặc cầm kiếm đích thân đứng ở đầu thành thúc binh cũng không thể kìm được mãnh hổ".
Trúc Vận giơ ngón tay ra, khẽ lắc lư, cười nói: "Lão gia tử chỉ biết một mà không biết hai, quá ư sốt ruột, Trúc Vận còn chưa nói xong đấy chứ. Thái úy nhà ta chắc hắn sẽ không để Ngân Châu rơi vào tay binh Khiết Đan, bảo toàn được sự an nguy của dân chúng, là vì…nếu như lão gia tử giúp đại nhân nhà ta một tay, tham gia cuộc chiến chiếm thành, đại nhân nhà ta sẽ không để cho người Khiết Đan nhúng tay vào".
"Ý ngươi là…Lô Châu tự lực hoàn thành?"
"Đúng vậy, đánh úp ban đêm thành Ngân Châu, do quân Lô Châu ta tự thực hiện. Đợi đến khi người Khiết Đan phát hiện ra điểm khác thường, đầu thành Ngân Châu đã lay động chủ soái của thái úy nhà ta rồi, sứ mệnh của Da Luật Tà Thuyên là Khánh Vương Da Luật Thịnh tạo phản, không phải là đoạt thành Ngân Châu với thái úy nhà ta, nếu như chúng ta giao đầu của Da Luật Thịnh, hắn có dám chắc chắn đoạt được Ngân Châu, mà trở mặt với thái úy nhà ta? Nếu như chúng ta thiết kế nó tuyệt một chút, chỉ đuổi Khánh Vương mà không giết, ngươi nói xem Da Luật Tà Thâu/Du sẽ đến đoạt thành hay là đi đuổi theo Da Luật Thịnh đây?"
Lý Nhất Đức chau mày, nói: "Dựa vào nhân mã các người có thể đoạt được trước khi người Khiết Đan tỉnh ngộ rồi tăng tốc khống chế được toàn thành Ngân Châu, có thể hay không? Hôm nay đội quân Lô Châu công thành, lão phu từng nhìn về phía đầu thành, thấy bụi đất bay tung lên sau quân doanh ngươi, đại quân đi lại không biết mệt mỏi, lúc đầu cũng cứ nghĩ rằng các ngươi có viện binh đến, nghĩ lại cho cẩn thận, thì có rất nhiều điểm nghi vấn. Lô Châu không có nhiều binh mã như thế, nếu như là hai thế lực Chiết Dương cho thái úy vay binh, đại quân nhân mã đường dài đánh chớp nhoáng, thanh thế mở rộng cũng không thể dấu được tai mắt Khánh Vương. Các ngươi sẽ không nghĩ rằng Khánh Vương có gián điệp ở khu Hoành Sơn sao?"
Trúc Vận mỉm cười nói: "Sau doanh trại có binh tập luyện đó chính là kế nghi binh. Khánh Vương nhìn thấy như vậy , ở chỗ cao thấy rõ sơ hở. Ngay cả hắn không có mật thám thì cũng không dấu nổi hắn, lại còn làm khó lão gia tử, chỉ căn cứ vào điểm này mà phân tích, thì biết rõ mánh khóe này, thủ đoạn này tuy không qua mắt được Khánh Vương song cũng không dấu được lão gia tử, cần giấu cho sĩ binh và dân chúng mà thôi. Sĩ khí của họ sẽ dư thừa rất nhiều".
Lý Nhất Đức trầm giọng nói: "Đã là như vậy, các ngươi đoạt thành binh mã sẽ như thế nào đến được? Dựa vào năm bảy nghìn binh ở trong doanh các người sao? Cần biết rằng một khi đêm tối vào thành, là một bãi hỗn chiến, trong cái bóng đêm đen thui ấy, đầu đường cuối hẻm, đánh cho nát vụn thây, sự chuẩn bị lương thực, quân kỷ nghiêm minh, chỉ đạo thống binh cũng chả có ích gì, căn bản là binh lực không nhiều, các ngươi làm như thế, vào thành tứ hạ nhất phân, chớ nói đến khống chế được cả thành, không bị Khánh Vương nuốt gọn mới là lạ".
Trúc Vận hừ nhẹ lại nói tiếp: "Nếu như thái úy nhà ta còn đủ binh lực thì có thể bảo đảm tốc chiến lấy thế áp đảo khống chế được toàn thành không?"
Lý Nhất Đức phản bác: "Dựa vào vũ khí công thành và lương thực ở Lô Châu, nếu như có thể chế ngự được binh lực toàn thành, cuộc chiến sẽ oanh liệt sao? Tại sao đến giờ vẫn không dùng chứ?"
Trúc Vận nói: "Sỹ binh cũng phải dẫm được hai chân của mình lên vùng đất rắn chắc thì mới có thể áo dụng lực lượng của hắn; Ngựa khỏe là con mà một ngày chạy được cả nghìn dặm, nếu như vướng phải đất bùn, hồ ao thì đương nhiên không phát huy được tốc độ. Lão gia tử nên biết rằng, tướng sĩ chưa bao giờ thực hành công thành, người có nhiều thì cũng sẽ đi đến chỗ chết, Khiết Đan có năm vạn thiết kỵ dũng mãnh, đến từ lục viện bộ tinh nhuệ nhất, tung hoành thảo nguyên, nhưng ở dưới thành Ngân Châu, biểu hiện của họ sao có thể so sánh được với binh mã Lô Châu ta. Binh cần phải có phương pháp đi kèm, ngươi nói có đúng không?"
Lý Nhất Đức lộ ánh mắt nghi ngờ, hắn hơi đổ người về phía trước, chậm rãi nói: "Thế…đại quân rốt cuộc là từ đâu?"
Trúc Vận mỉm cười nói: "Tiểu nữ tử đã nói đủ rồi, lão gia tử bảo ta phải làm gì để tin thành ý của ngươi đây?"
Lý Nhất Đức ngồi thẳng dậy, nhìn chằm chằm Trúc Vận, trầm giọng nói: "Người đâu, mang Cửu Vĩ ra đây cho lão phu". Lập tức có một người bước ra.
Lý Nhất Đức nói: "Lão phu giao cho ngươi đứa cháu đích tôn Trưởng Phòng làm con tin, thành ý này, đủ chưa?"
Lúc này tuy rằng Dương Hạo có mong được Lý Nhất Đức giúp đỡ, nhưng một khi phá thành, thì lại là Lý Nhất Đức nhờ vả Dương Hạo, Lý Nhất Đức đương nhiên không dám cho rằng mình quá mạnh.
Hơn nữa, Tây Bắc dân nghèo quá nhiều, dù có tiền có quyền, song binh thì lại không tập trung được đúng lúc, mà Lý gia không thể vựng dậy lũ con cháu.
Trúc Vận nghiêm nghị nói: "Lão gia tử có thành ý này, đương nhiên là đủ rồi".
Lý Nhất Đức nói: "Tin rằng Trúc Vận cô nương sớm đã nghe ngóng được tin tức của Lý gia ta, cháu ruột của lão phu Trưởng Phòng hôm nay chỉ có một, nhìn kỹ sẽ là một hạt minh châu, nếu Dương thái úy có đại quân vậy, đủ để chế ngự được toàn thành thì lão phu sẽ hợp tác với họ".
Đang nói, một người con gái chừng hai lăm hai sáu tuổi dắt một đứa nhỏ tầm tám tuổi vào trong phòng, đứa trẻ đó mắt vẫn còn lim dim buồn ngủ.
Trúc Vận đang nghe ngóng tin tức, ánh mắt lập tức dừng lại ở đứa bé. Đứa bé bày là Cửu Vĩ cháu trưởng của Lý Nhất Đức.
Vừa thấy Lý Nhất Đức, người phụ nữ đó bèn thấp người thi lễ: "Cha". Đứa bé thì vung tay ra khỏi tay mẹ nó, chạy đến bên gọi "Ông nội".
"Cháu ngoan". Lý Nhất Đức mỉm cười ôm lấy đứa cháu, nói: "Cháu ngoan của ta, Lý gia ta gặp phải phiền phức lớn, ông cần phải liên kết với một bộ lạc lớn, và họ muốn ông lấy ra một bảo bối quý trọng nhất để làm con tin, và vật bảo bối quý trọng ấy chính là đứa cháu ngoan của ta, cháu có dám làm con tin cho Lý gia ta không?"
Đứa bé có tóc trái đào, bím tóc đế hai bên, khá giống với người Hồ tây vực, nhìn bề ngoài, dũng mãnh, mày rậm mắt to, có nét giống với Lý Nhất Đức, Lý Nhất Đức vừa hỏi, nó không hề chần chừ, lớn tiếng nói: "Cháu dám".
"A". Người phụ nữ xinh đẹp kêu lên một tiếng, rồi vội vàng bịt miệng lại, mắt lộ vẻ lo lắng, nhưng quy định của Lý gia rất nghiêm, trường hợp này không có người đàn bà chen miệng vào, dù người tham gia là con trai mình, phụ nữ nhìn bố chồng với ánh mắt cầu khẩn, song không dám nói thêm lời nào.
Lý Nhất Đức vuốt tóc đứa cháu, cười nói: "Cửu Vĩ à, nếu như ông nội không tin tưởng người ta, họ sẽ lấy cái đầu của cháu, cháu cũng không sợ ư?"
Cửu Vĩ ngây thơ nói: "Không sợ, ông từng nói, không sợ thì mới xứng là đấng nam nhi, sợ chết thì không còn là người của Lý gia ta rồi".
Lý Nhất Đức cười lớn, khen: "Ngoan quá, cháu tôi ngoan quá, đây mới là hạt giống của Lý gia ta chứ, ha ha ha…"
Hắn chỉ về phía Trúc Vận vỗ vào mông đứa trẻ, nói: "Đi đi, nghe lời tỷ tỷ nhé, chẳng bao lâu, ông sẽ đến đón cháu về".
Trúc Vận mặt giãn ra cười nói: "Tiểu đệ đệ, lại đây nào".
Cửu Vĩ quay đầu lại nhìn ông, Lý Nhất Đức nói: "Đi đi".
Đứa trẻ đó nhảy xuống khỏi đùi ông, chạy nhanh tới mặt Trúc Vận,lớn tiếng nói: "Ngươi muốn giết thì giết đi, nam nhi Lý gia ta chẳng có gì sợ chết hết".
Trúc Vận bật cười nói: "Tiểu đệ đệ tức giận rất đáng yêu, tỷ tỷ rất quý ngươi, sao có thể giết đệ được chứ. Đệ tên là Cửu Vĩ đúng không? Tên rất hay, lại đây nào, qua chỗ tỷ tỷ đi nào".
Trúc Vận cười hì hì vẻ khách khí, đặt tay lên vai Cửu Vĩ. Ngón tay thon dài, các ngón tay như hoa. Đôi bàn tay ấy khiến bao chàng trai phải si mê.
Tay Trúc Vận khẽ đặt lên vai Cửu Vĩ, rồi mới thản nhiên cười: "Bí mật này sau khi thành phá, và không phải bí mật gì, nhưng giờ người biết lại không nên quá nhiều, ngoài tiểu huynh đệ này ra, lão gia tử có thể để cho người khác rút khỏi sao?"
Lý Nhất Đức không hề chần chừ, vỗ tay, hai võ sĩ đứng bên cạnh lui ra ngoài, người phụ nữ xinh đẹp lo lắng nhìn đứa con, mở miệng muốn nói gì, song chỉ thở dài, lặng lẽ thi lễ rồi khẽ lui ra ngoài.
*******
Sáng sớm ngày thứ hai, Dương Hạo lại hướng tới chỗ tập kết dưới thành, hai mặt đông, bắc, Da Luật Tà Khinh cũng rất ăn ý chỉ huy quân tới tấn công, như trận đại chiến hôm qua cũng đã nổ ra rồi.
Sân Lý gia lúc này bận rộn không thua gì soái trướng trong quân của Khánh Vương, những nhân vật quan trọng đi ra ra vào vào, liên tục có người nhận lệnh đi, rồi lặng lẽ được điều động, quân sĩ, dân tráng khắp thành chạy đi chạy lại.
Phụ trách đánh úp đoạt thành, ám sát chỗ ở Khánh Vương, dấy lửa nổ ra khắp bốn phía tạo thành thế còn có một sứ mệnh đặc biệt, chế ngự được tính mạng cha con Lưu Kế Nghiệp đều là tuộc hạ của mình điều động, khua chiêng gõ mõ sắp xếp.
Còn Dương Hạo cũng lấy quyền chỉ huy công thành ngày hôm nay giao cho Chiết Duy Chính, bản thân hắn ở trong quân, chủ soái hắn, thân tín, trong quá trình công thành lặng lẽ nổi lên cơn sóng gió động trời.
Trời đã tối, Dương Hạo như hôm qua, vẫn tu binh, sĩ binh tinh nhuệ về doanh trại, quân tốt nhất, món ăn ngon nhất đem ra nghênh đón họ. Dương Hạo không màng đến thiệt hơn chí ít cũng có một phần ba quân được che chở, đánh nhau thì phải có người chết, phải có tổn thất, nhưng binh sĩ trải qua trận chiến khốc liệt, mỗi người đều là một thứ tài sản quý báu. Hắn có tiền có lương thực, chỉ cần có lãnh thổ của mình thì có thể mở rộng được quân đội, nhưng đội quân này là đám ô hợp, vẫn là có một dũng mãnh tác chiến, đội quân có hiệu lệnh truyền thống tốt đẹp, trọng trách lần này cần có vài lão binh.
Thủ quân trong thành cũng đã cố gắng hết sức một ngày đại chiến, Dương Đan Mặc toàn thân lấm lét nhễ nhại mồ hôi, đến áo giáp cũng không muốn cởi, nằm vật lên giường, cứ như hắn là người sắt vậy, một ngày bôn ba ngoài chiến trường cũng đã khiến hắn đủ mệt, cổ họng đau nhức, không cất nên lời, khác gì người câm, những món ăn ngon được bê vào, Dương Đan Mặc vẫn nằm trên giường, không muốn dậy ăn.
"Tướng quân, cơm canh đã chuẩn bị xong". Tên đầu bếp cung kính nói.
"Để đó đi, lão tử nghỉ ngơi tí rồi hẵng ăn". Dương Đan Mặc nhắm nghiền mắt lại, mệt mỏi không muốn nói.
"Tướng quân, cơm nóng, để lâu nguội mất ngon, hay là người dậy ăn luôn đi cho nóng".
Tên đầu bếp ân cần nói, bưng cơm canh lên trước, Dương Đan Mặc tức giận, hoắc mắt, mắng: "Lão tử khi nào ăn chả được, không can hệ đến ngươi". truyện được lấy tại t.r.u.y.ệ.n.y-y
Hắn quát lớn, toàn bộ cơm canh nghiêng rồi đổ xuống mặt, bát nước hắt vào mặt hắn, đau đến nỗi khiến hắn kêu um lên, hắn không tự chủ được nhắm mắt lại. Hắn thấy không ổn, một tay ôm lấy mặt, một tay rút đao bên hông, nhưng mắt hắn nào có thể mở được, một lưỡi đao hung hăng bổ lên cổ hắn, chiếc đầu rơi xuống, đao vẫn hung hăng bổ xuống, chém ngay vào cổ họng của tên nằm trên giường, tên đầu bếp lau máu tươi trên mặt, rồi chạy ra ngoài.
Binh lính thủ quân nghe thấy gì đó sợ hãi, vội vàng chạy vào trong lều xem, chỉ thấy một cái xác không đầu trên giường, đầu dữ dằn của Dương Đan Mặc để bên trái người hắn, sau lều có một lỗ hổng lớn, khi họ xông vào, một tên đã chạy mất tiêu qua cái lỗ hổng đó ra ngoài, hai tên sĩ binh sợ hãi, lập tức chạy đuổi theo, một tên toan chạy qua lỗ hổng đó thì một mũi tên bắn lén lao tới, cắm thẳng vào cổ hắn, tiễn sắc bén đâm xuyên qua cổ, mũi tên kề sát mắt phải của tên chạy sau, khiến hắn sợ hãi trán đổ mồ hôi, lại một mũi tên nữa bắn mạnh về phái đỉnh đầu của hắn.
Giống như viên tướng cao cấp Dương Đan Mặc bị sát hại không có nhiều, phần lớn tướng lĩnh dùng đồ không phải là đầu bếp Ngân Châu, thị vệ vào ra liên tục, không dễ đến kề bên. Dương Hạo vạch ra kế hoạch này lấy cái đầu của hắn không phải… mà là dựa vào kinh nghiệm chỉ huy chiến trận trên thực tế cấp quân quan làm chủ.
Chức vị của họ không cao, nhưng nếu không có hỗ trợ, lại cần dân tráng bình thường, mối qua lại giữa binh Ngân Châu là tốp người thuộc hạ dễ nhất, còn đám người này một khi chết đi, thì trước khi tướng tá nhận lệnh mới sẽ lập tức mất tác dụng của chỉ huy, toàn quân bị tê liệt, hiệu quả sẽ rõ rệt hơn giết một viên tướng, cũng càng dễ dàng thuận lợi.
Vào lúc này, Tiểu Dã Khả Nhi cầm đầu bốn vạn năm nghìn đội quân tinh nhuệ của Đảng Hạng Thất Thị cũng đã nhanh chóng từ nơi ẩn núp của họ đến doanh trại Dương Hạo. Bốn vạn năm nghìn tinh binh, là thực lực tiềm tàng của Dương Hạo, toàn bộ bốn vạn năm nghìn tinh binh này rất thiện chiến và dũng mãnh, nếu như để họ công thành, sợ rằng sẽ là bia đỡ đạn, nhưng kỵ binh này dùng để tác chiến sơn dã, hỗn chiến giữa đường hẻm thì lại không hề kém hơn bất cứ đội quân nào.
Dương Hạo cầm cự lại sự đau khổ, vẫn chưa dám đưa ra đội quân dự bị, một phần là vì thép tốt thì dùng làm lưỡi dao, họ dùng để công thành, tác dụng không rõ rệt, mặt khác là vì nếu như không lấy được thành Ngân Châu, không thể hình thành lên một chiến lược thọc sâu tự động tiến thối ở trên địa lý, không thể đi nhờ vả Đảng Hạng Thất Thị bí mật của hắn cho thiên hạ biết, giờ, cuối cùng dã đến lúc dùng họ rồi.
Dưới nam thành, Lý chỉ huy không quản mệt nhọc, chỉ huy toàn bộ quân sĩ tu bổ lại tường thành, đóng chặt cửa thành, cho thấy đám tinh binh Khiết Đan mệt mỏi, nhìn thấy hắn như có thêm sức mạnh, vui vẻ rút sang một bên nghỉ ngơi, họ cởi bỏ áo giáp, bỏ đao thương xuống, ngồi nhàn rỗi nhặn đá vụn ném chơi, bụng đói kêu réo lên, nuốt nước bọt ừng ực nhìn về chỗ cơm tập thể đã nấu chín, binh Ngân Châu bỗng giống như đám người điên, cầm lấy bội đao lao thẳng như mãnh hổ về phía bọn họ.
Lúc này, dân tráng đã rơi rụng ít nhiều theo sự sắp xếp có sẵn, bắt đầu ra tay với đám quân quan nhìn thẳng bọn họ. Máu sung lên, thây ngã xuống, thủ tướng nam thành Dương Đan Mặc bị giết, rất nhiều tướng tá trong quân đồng thời cũng bị thiệt mạng, binh Ngân Châu và dân tráng bỗng nhiên tạo phản, binh Khiết Đan mất đi tướng chỉ huy nên tan rã, gỗ đá chặn cửa thành bị dỡ bỏ, đầu thành có cái cầu treo, từng cây đuốc như Lưu Tinh bị người từ đầu thành phao qua, chiếu sáng vào đường vào thành.
Quân đội của Tiểu Dã Khả Nhi người như hùm cọp, ngựa như rồng, lao nhanh vào, tiếng trống đánh vang rền như sấm, tiếng hò hét nổ tung trời.
Lúc này, khắp nơi trong thành đã dấy lửa chiến tranh, Lưu Kế Nghiệp ngồi trong tù phát hiện ra mấy tên lính Khiết Đan đã ăn no uống say nằm ở cái bàn ở giữa, gáy khò khò như sấm, song vẫn thấy có gì đó khác thường, thấy tên đó luôn bị người Khiết Đan đến kêu đi hét, luôn bị sai vặt bỗng lén lút đi đến, tay cầm một lưỡi dao nhỏ, tóm lấy bím tóc của tên binh Khiết Đan như cầm cái đầu lợn, rồi lập tức đi về phía người thứ hai…
*******
Da Luật Thịnh quất ngựa chạy như điên, gió thổi tới tấp vào mặt hắn, trong bóng đêm không biết có bao nhiêu binh mã cũng quất ngựa như vậy chạy đuổi theo hắn, lòng hoảng sợ, hắn chỉ có thể nhìn thấy phía xa xa lũ người cầm đuốc như nước sông chảy cuồn cuộn đuổi theo hắn.
Bại trận lần này, bại tới mức hắn sắp giết chết Da Luật Hiền, từng giờ từng phú ngồi ghế Hoàng đế không hiểu ra sao cả. Lần đó không chuẩn bị chu toàn, nhưng đã tính đi tính lại rồi, đến cửa doanh trại có mấy tên binh sĩ chiếm lấy kế hoạch tiến vào, song có điều không thể ngờ là xuất hiện ba tên nô lệ, làm hỏng đại sự của hắn. Lần này, hắn vốn nghĩ rằng không thể sức mạnh nào phá được thành Ngân Châu, có thể kháng lại được ba năm năm với Khiết Đan, Lô Châu, mãi đến khi chúng chết, hao tổn hết sạch thì chúng mới không còn sức lực đâu mà phản nữa, và điều càng không thể mảy may nghĩ đến đó chính là đã chiếm được một nửa binh và dân tráng Ngân Châu thì bỗng nhiên chúng lại tạo phản.
Đến khi hắn ngộ ra điều đó thì khắp thành đã dấy chiến trận, tướng soái thì tìm không thấy đâu, khắp nơi chiến tranh liên miên, nơi nơi là những cái xác chết ngổn ngang, binh Ngân Châu tạo phản, dân tráng Ngân Châu tạo phản, dân chúng toàn thành loạn lạc.
Đêm tối, binh Đảng Hạng công thành như có thần tiên giúp đỡ, nhanh chóng chiếm được phủ Khánh Vương, Đông Thành, Bắc Thành, Nam Thành, binh lính xông vào thành, thời loạn đã đến.
Tình hình như thế có muốn chỉ huy thì cũng chẳng có tác dụng gì, Khánh Vương quyết định thật nhanh, lập tức chỉ huy binh, dẫn binh giết hướng tây vực, dù biết rõ Dương Hạo vây thành, cố ý để chừa lại tây vực để làm bẫy đường sống thoát chết, lcus này cũng chỉ có thể liều mình xông đến, nếu như không thể đi nữa, thì không đợi đến trời sáng, hắn có thể chết dưới lưỡi đao của một tên vô danh tiểu tốt nào đó.
Da Luật Thịnh nhổ lấy lá cờ, xông thẳng về phía tây vực, miệng hét lớn, không ít binh Khiết Đan đánh trận thấy đại kỳ Khánh Vương thì tụ tập lại, đuổi theo hắn hướng về phía tây vực, nửa đường gặp Da Luật Mặc Thạch lãnh binh phía trước tìm hắn, hai bên hợp binh lại, chạy tới phủ Khánh Vương chính là gần Ngân Châu phòng ngự sử phủ, không biết từ đâu lại giết một đội mặc giáp đen ở ngực, khăn cuốn đầu, khiến binh mã đoản đao tấm chắn, người tuy không đến năm trăm người song sát khí đằng đằng, khí thế hừng hực, xông thẳng tới đại kỳ của Da Luật Thịnh, Da Luật Mặc Thạch vội vàng phân thân binh, đích thân cực địch, giờ không biết sống chết thế nào, có bình yên mà tháo chạy hay không. Tiếng rầm rầm khua chiêng gõ mõ giống như đám lửa hủy diệt đến chỗ này.
"A" một tiếng kêu thảm, một sĩ binh phía trước bỗng ngã từ trên yên ngựa xuống, Da Luật Thịnh há hốc mồm, đoạn đường phía trước có kẻ mai phục, lúc này kỵ binh xông về phía trước liên tiếp ngã nhào từ trên ngựa xuống, chỉ nghe thấy tiếng ngựa hí vang, một người một ngựa lồm cồm bò dậy, Da Luật Thịnh hô lớn: "Phía trước có bẫy, mau chạy về phía bắc".
Ánh lửa bập bùng trong đêm tối, Da Luật Thịnh cũng không biết được nó là con đường hay là đường đất hoang, đám người ngựa quẹo hướng bắc mà chạy, truy binh đuổi tới gần, binh mã đuổi theo như bay phi đến gần chúng, nhằm hướng Da Luật Thịnh để lấy bằng được đầu của hắn, một đám thì bắn tiễn về phía trước chúng, rõ ràng đây là kế hoạch được vạch ra chu toàn, hắn sao dễ dàng chạy cho được.
Da Luật Thịnh ghìm chiến mã nhìn về phía tây, bên đó một màn đen u tối, không biết sẽ có bao nhiêu cái bẫy chờ hắn, nhìn sang phía nam, là rừng rú, nhìn sang phía đông, khắp nơi là lửa đuốc, hắn như đứng giữa bốn mũi tên bao vây, Da Luật Thịnh tức giận, giật mạnh cương ngựa, cầm đao trong tay, hét lớn: "Thà chết trận, quyết không hàng, giết".
"Giết, giết, giết". Tiếng hô vàng, Da Luật Thịnh nghe rõ mồn một, trấn an lại, những binh sĩ theo hắn chạy ra thành còn khoảng nghìn người, đám nhân mã này chỉ có tham chiến và không biết chừng cái mạng sẽ không còn tồn tại nữa.
Hắn hét lớn, quất mạnh roi vào hông ngựa, quay lại nhìn đám truy binh theo hắn, binh sĩ cùng tộc và đám Hoàng đế Khiết Đan thề chết truy bắt cho hắn, mối thù không đội trời chung này người bộ tộc Bạch Cam không chút do dự đi theo hắn nguyện sống chết…
Cấp bách là toàn bộ nhân mã của Da Luật Tà Chẩn, binh phân thành bốn ngả đường, mỗi ngả có khoảng bốn vạn binh, vừa nhìn thấy Da Luật Thịnh quay người đánh tới, Da Luật Tà Chẩn cười nhạt một tiếng, trong màn đêm ánh sáng không đủ chiếu rõ ngọn cờ, và khi đuổi theo lệnh hô chiêng gõ trống, hắn lập tức dựa vào ngọn lửa mà xếp chúng lại thành một chữ cờ hiệu, hiệu lệnh cho ba bộ thành vòng tròn vây lấy quân địch, đề phòng có tên nào đó chạy thoát được, đám quân tản ra tạo trận hình, bức ép phủ Da Luật Thịnh.