Bích Túc đột nhiên xuất chưởng, đôi thiết chưởng đập nứt đá đập thẳng về phía ngực của Triệu Quang Nghĩa.
Kẻ thù đang ở trước mặt, đôi tay chỉ cần đánh trúng ngực của Triệu Quang Nghĩa thì hắn có mười phần nắm chắc xuyên thẳng qua được phủ tạng hắn. Trong nháy mắt sẽ làm cho lục phủ ngũ tạng của Triệu Quang Nghĩa nát vụn, cho dù là thần tiên cũng đừng mơ cứu được tính mạng hắn. Công phu thấu cốt kình mà hắn khổ luyện không giống các loại công phu khác, chỉ cần đánh trúng vào phủ tạng của đối phương thì tuyệt đối là một đòn chí mạng.
Oan hồn của Thủy Nguyệt đang ở chốn u minh nhìn hắn, hắn sắp có thể báo thù cho nữ nhân hắn yêu thương rồi. Song chưởng xuất kích ra, đồng thời hai chân hắn cũng vẽ một đường lực đạo, nhất kích đắc thủ, hắn sắp có thể xuyên qua được rồi, phải nhanh chóng cho tên thái tử gia này một chưởng chí mạng trước khi các cao thủ đại nội phản ứng lại.
Hắn đã đồng ý với công chúa Vĩnh Khánh, sẽ vì nàng mà giết chết một người, hắn không muốn nợ nàng. Sau khi một kích đắc thủ, hắn cần phải nhanh chóng chạy trốn, đương nhiên thoát được là tốt, không thoát được thì hắn chết cũng không còn gì hối tiếc. Chỉ cần đại thù của Thủy Nguyệt có thể báo, hắn coi như đã hoàn thành tâm nguyện của mình rồi. Giơ tay nhấc chân giết chết một hoàng đế và một thái tử. Lấy cơn giận của thất phu làm khăn tang cho thiên hạ, oanh liệt như vậy cả đời này cũng đáng.
Nhưng hắn tuyệt đối không ngờ rằng Triệu Quang Nghĩa lại nhận ra hắn. Là một thích khách, điều mà hắn không đạt nhất không phải là lòng gan dạ, quyết tâm, dũng khí hay võ công của hắn, mà lại là dung mạo đặc biệt của hắn.
Ngày đó, khi ở đầu đường Lạc Dương, hắn chỉ quay mặt ra thoáng nhìn một cái thì đôi mắt đào hoa đó đã lưu lại rất sâu trong ký ức của Triệu Quang Nghĩa, vừa rồi khi mới nhìn hắn, đột nhiên đã làm cho hắn cảnh giác.
Bích Túc nam sinh nữ tướng, cho hắn cơ hội tiếp cận với Triệu Quang Nghĩa, nhưng đôi mắt đào hoa này lại cũng phá hỏng đại kế vốn một kích tất thành của hắn. Đúng là thành cũng vì nó, bại cũng vì nó. Khi song chưởng của hắn đưa ra, Triệu Quang Nghĩa đã cảnh giác ngẩng đầu lên, kinh ngạc nhìn song chưởng lao về phía mình. Triệu Quang Nghĩa theo phản xạ nghiêng người sang một bên, giơ cánh tay phải lên đỡ. Song chưởng của Bích Túc đập vào cánh tay và đầu vai hắn, Triệu Quang Nghĩa hét to lên một tiếng, chỉ cảm thấy vai đau nhức đến tận xương, còn cánh tay thì đã bị gãy.
Bích Túc vốn muốn một chưởng giết chết Triệu Nguyên Tá đang ngồi bên cạnh, rồi nhanh chóng xuất kích với Triệu Quang Nghĩa, nhưng đáng tiếc tình thế có biến, không ngờ một chưởng chí mạng của hắn lại bị Triệu Quang Nghĩa thần xui quỷ khiến tránh được. Hắn vẫn chưa nhận ra rằng đây là vì đôi mắt của mình quá đặc biệt, dẫn tới sự cảnh giác của Triệu Quang Nghĩa, chỉ là thầm hối tiếc. Nhưng động tác dưới chân hắn rất nhanh, thân hình đã bật lên, muốn quay người lại cũng không kịp nữa. Trong lòng Bích Túc rất hận, quyết định giải quyết Triệu Nguyên Tá rồi quay người đuổi theo Triệu Quang Nghĩa, cho dù không thể thoát thân thì xuống dưới cừu tuyền làm bạn với Thủy Nguyệt cũng tốt.
Không ngờ Triệu Quang Nghĩa bị hắn đánh một chưởng ngã lên tháp, tuy rất đau đớn, nhưng mắt thấy nữ ni ác độc đang xông về phía con trai mình, dù sao cũng là cốt nhục chí thân, sao có thể thấy chết không cứu. Hắn dùng tay trái đập một cái, mấy chiếc án bay lên không trung, lao về phía Bích Túc, đồng thời hắn hét lên: "Hộ giá, có thích khách".
Triệu Quang Nghĩa không biết nội công, thứ hắn luyện là thực đả ngạnh công pháp, nhưng ngạnh công cũng tốt, bất kỳ một loại võ công nào, khi luyện đến cảnh giới đăng phong tạo cực thì đều là một công phu tốt đủ để giết người. Triệu Quang Nghĩa đã làm phủ doãn Khai Phong mười năm rồi, nhưng võ công của hắn lại thay đổi. Nếu như giao thủ chính diện, cộng thêm vận dụng kỹ xảo và thân pháp thì hắn không phải là đối thủ của Bích Túc.
Nhưng công phu hai mươi mấy năm so với công phu mà Bích Túc chỉ khổ luyện ba bốn năm thì so về nền tảng hắn vẫn chắc chắn hơn, công lực hùng hậu hơn. Toàn lực của quyền này cũng không phải là yếu, thiết chưởng đập một cái, cái kỷ án xoay vòng vòng rồi xé gió lao về phía Bích Túc. Chiếc kỷ án đương nhiên sẽ nhanh hơn động tác của con người, nó đập mạnh vào sau lưng Bích Túc. Bích Túc nghe tiếng gió, vốn đã định tránh ra, nhưng một kích không đáng là gì, chỉ cầu để lại được tính mạng của kẻ thù tại nơi này, cho nên hắn không tránh ra.
Hắn để mặc cho chiếc kỷ án đập vào lưng, kỷ án vỡ vụn, Bích Túc không tránh, vẫn lao thẳng về phía Triệu Nguyên Tá, chỉ là lưng chịu một kích giống như thiết chùy, động tác bị chậm hơn một chút. Triệu Nguyên Tá cũng biết võ công, so với hắn không chỉ kém một bậc, nhưng trong lúc quá kinh ngạc vẫn có thể tránh ra phía sau theo bản năng, chưởng này chưa thể đập trúng.
Bích Túc gào lên một tiếng, vốn đã dùng hết sức tiếp tục tiến về phía trước thì cánh tay phải đột nhiên lại giơ dài ra hơn nửa thước, giống như cánh tay đó có thể tự dài ra được.
Võ công của hắn là loại công phu hỗn tạp, hắn đã theo Trúc Vận và cha của nàng học được rất nhiều loại công phu tạp kỹ, Nhu thái cực, tẩu bát quái, hữu thần thông tí quyền, vừa rồi nhất thủ đó chính là thông tí quyền. Bích Túc vốn đã dùng hết lực, nhưng đã mượn chiêu thức này để cánh tay phải có thể đài ra hơn thêm nửa thước, quyền này đã đập trúng vào Triệu Nguyên Tá, Triệu Nguyên Tá lập tức bị chặt đứt hai xương sườn, kêu lên một tiếng rồi máu phun ra tung tóe, phun cả vào mặt Bích Túc.
Người Triệu Nguyên Tá bay lên, đập vào tường rồi rơi xuống đất, lập tức hôn mê. Nếu như không phải Triệu Quang Nghĩa nhanh chóng đánh cái kỷ án đó ngăn cản thì hắn đã mất mạng dưới chưởng này của Bích Túc, cho dù có giữ được tính mạng thì lục phủ ngũ tạng cũng bị trọng thương.
Bích Túc liên tục xuất hai quyền, quyền thứ nhất làm thương hoàng đế, quyền thứ hai làm thương thái tử, đáng tiếc hai đòn này đều không phải là đòn chí mạng. Mắt hắn không khỏi tức muốn nổ tung ra, hắn nảy người quay thân, giống như một con hổ điên, lại lao về phía Triệu Quang Nghĩa. Cánh tay phải của Triệu Quang Nghĩa mềm nhũn buông xuống, hoàn toàn không thể dùng lực, cho dù hắn có một làm thần đế một tay thì cũng phải dưỡng thương rồi thích ứng với vận động một tay đã, bây giờ hắn hoàn toàn không thể đánh trả lại. Triệu Quang Nghĩa lo lắng chạy vào trong thiện phòng, hất mọi thứ ra để ngăn cản sự truy sát của hắn.
Tình hình này rất giống với lúc thích khách Kinh Kha thích sát Tần vương. Hai người đuổi nhau trong phòng như trò mèo đuổi chuột, hắn cũng không có cách nào khác là phải đuổi theo. Bích Túc đuổi giết phía sau, bình phong, ghế... bay tứ tung ra chặn đường hắn. Tất cả các chướng ngại vật có thể ném ra đều được ném, chỉ kéo dài được một chút thời gian thì đám thị vệ đại nội đã xông vào thiện phòng.
Khi vừa thấy Bích Túc đang giơ chưởng đuổi theo Triệu Quang Nghĩa, trong lòng Vĩnh Khánh tim đập thình thịch, thấy Triệu Quang Nghĩa bị thương nhưng không chết, trái tim nàng liền trầm lại, đợi khi thị vệ đại nội xông vào, nàng biết đại thế đã mất. Lúc này mà không giết được Triệu Quang Nghĩa thì ngay cả ba người nhà nàng cũng sẽ không thoát được, cho nên nàng vờ hoảng loạn, vừa kêu lớn bắt thích khách, vừa kéo Tống hoàng hậu và Triệu Đức Phương tháo chạy khỏi thiện phòng.
Hoàng đế gặp thích khách, đám thị vệ đều luống cuống chân tay, vội vã xông vào thiện phòng, cũng có mấy người muốn bảo vệ nương nương và Kỳ vương, công chúa ra ngoài, nhưng Vĩnh Khánh công chúa liền hô lớn: "Thái tử bị thương, đang hôn mê bất tỉnh, mau vào cứu thái tử, thích khách chỉ có một, ta ở đây không sao". Liền đuổi được bọn họ đi.
Vĩnh Khánh mang Tống hoàng hậu và Triệu Đức Phương trốn vào căn phòng bên cạnh, ở đây sớm đã đào một ám đạo thông với đất, cả nhà trốn vào địa đạo đó, lập tức đóng cửa đá lại. Có mấy thái giám và cung nữ nhìn thấy, bất giác há mồm trợn mắt. Nhất thời hoàn toàn không hiểu tình hình gì đang xảy ra, chỉ biết công chúa đã đưa nương nương trốn vào ám thất để đảm bảo an toàn. xem tại t_r.u.y.ệ.n.y_y
Trong địa đạo, cho dù trên tường có cắm đuốc, nhưng vẫn hết sức tối tăm.
Những bước chân hỗn loạn truyền tới, Vĩnh Khánh đi đầu, vội vã dẫn Tống hoàng hậu và Triệu Đức Phương chạy về phía trước, phía sau là nha hoàn thân cận của nàng, cùng nàng xuất giá nữ ni Lâm Nhi. Từ xa xa, ở phía sau truyền đến những âm thanh mạnh va đập vào đá, đó là tiếng có người đang dùng sức phá cửa động, muốn đuổi vào.
Chạy một mạch về phía trước, đường đi nhỏ hẹp đã rộng hơn, xuất hiện một không thất vuông vắn, trong thất có đặt một chiếc bàn, trên chiếc bàn đặt lộn xộn mấy bộ y phục, một phu nhân và một thiếu niên đang đứng cạnh bàn. Ánh đuốc trong động lập lòe chiếu vào khuôn mặt họ, hiện lên dung nhan có phần u ám. Y phục mà phu nhân cùng thiếu niên này mặc giống y hệt với y phục của Tống hoàng hậu và Triệu Đức Phương. Tống hoàng hậu và Triệu Đức Phương chạy tới tĩnh thất, vừa thấy có người, lại ăn mặc giống hệt mình, không khỏi như nhìn thấy quỷ, nhưng công chúa Vĩnh Khánh lại không chút kinh ngạc.
Lâm Nhi đưa tay lên tường tìm kiếm một chút, kéo tay một cái, một đống bùn đất liền đổ xuống, để lộ ra một cửa động tối đen như mực. Công chúa Vĩnh Khánh liền vội vã quay đầu lại nói: "Mau lên! Mẫu hậu, người và Đức Phương mau theo Lâm Nhi rời khỏi đây".
Tống hoàng hậu kinh ngạc: "Vĩnh Khánh, con không đi cùng chúng ta sao?".
"Mẫu hậu, con sẽ đi tìm hai người, bây giờ con vẫn chưa thể rời khỏi đây. Mọi người đi trước đi!".
"Không được, muốn đi thì chúng ta cùng đi. Vĩnh Khánh...".
Công chúa Vĩnh Khánh nghiêm giọng nói: "Mẫu hậu, nếu như còn chần chừ thì tất cả tâm huyết của con gái đều sẽ uổng phí hết, ba mẫu tử ta nếu như chôn xương ở đây. Vĩnh Khánh chết cũng không tiếc, nhưng Đức Phương vạn nhất có mệnh hệ gì thì cha từ đây sẽ không có người hương khói! Mẫu hậu, đại cục làm trọng, mong người mang Đức Phương rời khỏi đây, con gái tự có cách thoát thân!".
Tống hoàng hậu trên con đường chạy trốn, tim đập loạn như muốn rớt ra khỏi lồng ngực, bà vừa không nỡ bỏ lại Vĩnh Khánh, vừa lo lắng truy binh đuổi đến. Đang lúc do đự thì nghe nàng nhắc đến Triệu Đức Phương, nhớ tới giọt máu nối dõi duy nhất của vong phu, nên cũng không thể khước từ được nữa, đành phải cất bước, kéo Triệu Đức Phương đi. Lâm Nhi lấy một ngọn đuốc từ trên tường xuống, bước trước vào con đường hầm, dẫn đường đi: "Nương nương, hãy đi theo nô tì".
Triệu Đức Phương vội nói: "Tỷ tỷ, sao tỷ không đi theo đệ? Nếu tỷ không đi Đức Phương cũng không đi, cho dù có chết thì cả nhà chúng ta cùng chết!".
Nó đang muốn chạy trở lại thì Tống hoàng hậu liền nắm chặt tay nó, giữ chặt rồi kéo đi, nó không thể thoát được: "Đức Phương, mau đi theo mẫu hậu, tỷ tỷ sẽ đi gặp chúng ta, trên đường nhất thiết phải cẩn thận!".
Công chúa Vĩnh Khánh vội vàng đẩy đệ đệ của mình vào trong động, rồi nàng nhanh chóng cầm những bản gỗ dựng lại. Phu nhân và thiếu niên đóng giả làm hoàng hậu và Triệu Đức Phương khí sắc đều tái nhợt, sợ hãi tim đập chân run, nhưng họ cũng hiểu sự tình khẩn cấp, vội giúp công chúa Vĩnh Khánh nhặt gỗ lên chặn cửa động lại, rồi vội vã quét bùn đất ướt lên.
Cửa động sau khi bị đóng, dưới ánh đèn mờ ảo, nhìn thoáng sẽ không có gì khác thường, công chúa Vĩnh Khánh lúc này mới dừng lại. Nàng không lập tức hành động mà nghiêng tai nghe ngóng động tĩnh, những tiếng rầm rầm truyền đến, biết được cửa động đã bị phá, truy binh rất nhanh sẽ xử lý đống đá và đuổi tới. Lúc này nàng liền lấy một bó đuốc từ trên tường xuống, nói với hoàng hậu giả và Kỳ vương giả: "Đi theo ta, Sùng Hiếu Khải Tây, Cô Thần Lâm".