Nhân sinh… là Trang Chu mộng hồ điệp… hay hồ điệp mộng Trang Chu.
Đêm lạnh như nước, mưa rơi tí tách ngoài cửa sổ, gõ lên mái hiên như một bản hòa âm bất tận, người trong phòng chìm vào cơn mộng trong tiếng nhạc êm ái, mộng về nơi đâu, mưa vẫn rơi bên ngoài cửa sổ, cuộc đời này nếu chỉ như một giấc mộng, tình nào tựa giọt mưa đêm.
Tất cả đã bắt đầu từ đâu? Có lẽ chỉ là một chớp mắt trong mơ, hai người đứng dưới mưa trong rừng hoa hạnh, người đàn ông lạnh lùng cao lớn nắm tay cô gái khả ái nhỏ nhắn, gió khẽ phất qua, mùi hoa lan tỏa, tiếng cười như chuông bạc của cô gái quanh quẩn không tan.
Người đàn ông nghiêng người, nhìn cô gái, cô gái ngẩng đầu, không biết nói gì, sương mờ bao phủ, không thể thấy rõ tướng mạo và vẻ mặt.
Lại là giấc mộng đấy, người đàn ông thở hổn hển, không kiềm chế được lấy từ dưới gối chiếc nhẫn bạc giản dị, đặt trong lòng bàn tay vuốt ve, như thể chỉ làm thế mới có thể bình tĩnh trở lại.
Từ nhỏ hắn đã có thiên phú hơn người, nhưng hắn biết, được thế không phải vì hắn là thiên tài, mà là vì đêm nào hắn cũng nằm mơ, trong mơ có một cậu bé từ một đứa trẻ con ngây thơ trở thành một thiếu niên trưởng thành bản lĩnh hơn người, đêm nào hắn cũng chứng kiến bé trai kia trưởng thành trong mơ, như thể hắn chính là bé trai kia.
Nhưng hai người không giống nhau, thế giới này làm sao có thể có hai người giống nhau hoàn toàn, mặc dù hắn có trí nhớ của bé trai kia, hắn cũng không phải bé trai đấy, hắn là hắn, là thiếu gia của dòng họ Hạ nổi danh Tô Châu, hắn tên Hạ Tử Di.
“Tử Di thiếu gia có thể nói là thiếu gia thông minh nhất dòng họ Hạ, ngay cả tộc trưởng cũng nói nhất định sau này thiếu gia có thể làm rạng rỡ tổ tông dòng họ.”
“Tử Di thiếu gia tuy rằng mới bảy tuổi, nhưng đã học hết cả Luận Ngữ, thật sự rất giỏi, có những lúc cậu ấy thắc mắc cả thầy giáo cũng không trả lời được.”
“Tử Di thiếu gia múa kiếm thật đẹp, không biết sau này cô nương nhà nào may mắn thành thiếu phu nhân của chúng ta.”
“Tử Di thiếu gia hôm nay lại vào hoa viên ngắm hoa, thật không hiểu tại sao thiếu gia lại thích hoa chỉ lan, đấy chẳng phải là một giống hoa dại sao?”
“Không hiểu sao Tử Di thiếu gia lại ngẩn người, xem ra cậu ấy thật sự không thích mưa, mỗi khi có mưa lại có vẻ bất an.”
“Tử Di thiếu gia đã mười tám rồi, sao vẫn chưa chịu lấy vợ, lão gia phu nhân đã xem mặt hết các cô nương chưa chồng ở Tô Châu này.”
Trong mộng ngoài bé trai kia, còn có một tiểu cô nương, hắn không thấy rõ dung mạo, nhưng không hiểu tại sao lại biết khi nàng cười đôi mắt hình quả hạnh cong cong như vầng trăng non, còn hiện hai lúm đồng tiền, khi tức giận sẽ nhăn mũi, dẩu đôi môi anh đào, lúc khổ sở lại cụp hàng mi tựa như hai cánh bướm.
Hạ Tử Di biết tên nàng, trong mộng bé trai kia gọi nàng biểu muội, nhưng cũng có lúc gọi tên nàng, nàng có một cái tên không lấy gì làm văn vẻ – Chỉ Lan, rõ ràng chỉ là một giống hoa lan dại dễ dàng bắt gặp, không có gì đặc biệt, không biết tại sao hắn lại ấn tượng sâu sắc.
Giấc mơ tựa như một vở kịch, như thơ Lý Bạch viết, “Chàng cưỡi ngựa tre đến, đùa mai ở giường bên. Trường Can chung một xóm, đôi trẻ rất hồn nhiên.” (Trường Can hành – Lý Bạch – người dịch: không rõ)
Thanh mai trúc mã, đôi trẻ vô tư, bé gái lau nước mắt đi theo bé trai, bé trai cau mày dừng bước, cuối cùng vẫn quay người cầm tay cô bé, cô bé cũng nín khóc mỉm cười. Bé trai bất đắc dĩ bước chậm lại, có chút trách móc, nhưng vẫn vụng trộm nhìn cô gái, chờ hai lúm đồng tiền hiện ra mới yên tâm.
Thời thơ bé như thoi đưa, hai đứa bé ngây thơ làm bạn với nhau, cùng nhau chơi đùa đọc sách luyện chữ, dắt tay nhau đi qua thời non nớt, cho nhau đoạn ký ức đơn thuần.
Nhưng sự thật luôn tàn nhẫn, trao hy vọng, lại không chút do dự đoạt lại, rốt cuộc chàng trai trưởng thành không hiểu cô gái, hắn có nữ nhân khác, xinh đẹp đáng yêu, quyến rũ động lòng người, đủ kiểu nữ nhân vây quanh hắn, tình cảm trẻ thơ rốt cuộc không thắng được cảm giác kích thích khi mới trải sự đời.
Hai con người tâm đầu ý hợp chậm rãi trở thành xa lạ, cô gái quanh quẩn trong phòng thêu hoa đọc sách, chàng trai tự do bên những nữ nhân khác, cô gái thầm oán hận chàng trai, chàng trai vì áy náy mà không dám gặp cô gái.
Nguyên nhân rồi đến kết quả, hiển nhiên kết quả của bọn họ là bi kịch. Hạ Tử Di không hiểu chàng trai nghĩ gì, cũng không hiểu hành động của cô gái, hắn chỉ là một khán giả, lạnh lùng nhìn hai người thăng trầm.
Ngẫu nhiên hắn sẽ nhớ đến ánh mắt hối hận trong mộng, nhưng có liên quan gì đến hắn, hắn là Hạ Tử Di, không phải Ái Tân Giác La Huyền Diệp. Hạ Tử Di cười trào phúng, cũng chỉ là một giấc mộng, đau khổ hay hối hận, đều không liên quan đến hắn.
Hạ Tử Di là người kiên định, hắn tự tin bản thân sẽ không bị ảnh hưởng, giấc mộng có chân thật như bản thân trải nghiệm thì cũng đã sao, giờ hắn là tiểu thiếu gia nhà họ Hạ, cũng chỉ là tiểu thiếu gia nhà họ Hạ.
Khi màn đêm buông xuống, nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ, hắn lại nghĩ đến cô gái kiên định rời bỏ quê hương, lý do gì khiến nàng tình nguyện buông tha vinh hoa phú quý trong tầm tay, lựa chọn một thân một mình lưu lạc.
Hạ Tử Di không hiểu, chẳng phải nữ nhân đều giống nhau, cố gắng hết mình vì sủng ái của đàn ông, hao hết tâm lực sinh con đẻ cái, lúc trẻ sống dựa vào chồng, về già sống dựa vào con trai, chữ NHẪN kia chính là để diễn tả tâm sự đau thương của phụ nữ trong thời phong kiến.
Nếu cô gái trong mộng gả cho chàng trai, dựa vào tình cảm từ lúc thơ bé hẳn là có thể giành được vị trí độc nhất vô nhị trong lòng chàng trai, nhưng nàng dứt áo ra đi, tuy Hạ Tử Di không hiểu, nhưng không ngại vỗ tay tán thưởng nàng.
Có lẽ duyên phận bắt đầu từ đó, nhân vật chính trong mộng thay đổi, biến thành một chàng trai khác, ngoài ý muốn là người đó có ngoại hình giống hắn như đúc, ngay cả thân phận cũng giống, Hạ Tử Di bật cười, giấc mộng này thật sự rất thú vị.
Tâm trạng hờ hững bỗng chốc kích động, thậm chí còn dành nhiều thời gian nghỉ ngơi hơn để được nhìn thấy cô gái. Không còn tâm trạng thờ ơ lạnh nhạt, Hạ Tử Di bắt đầu đồng cảm, hoặc vì cùng tên, hoặc vì có hứng thú với cô gái kia, dù có là nguyên nhân gì, đến khi Hạ Tử Di nhận ra thì hắn đã không thể dứt ra nữa.
Hạ Tử Di vẫn rất hiểu bản thân, hắn là người lạnh lùng, danh hiệu thiên tài từ ngày nhỏ bảo trì cho hình tượng cao ngạo lạnh lúng trong trẻo, mọi người đều cho rằng thiếu gia không thấy có ai xứng đáng, hắn nên cao cao tại thượng, nhìn xuống đám người trần mắt thịt, không hỉ nộ ái ố như đám người phàm.
Nhưng chúng quy hắn chẳng phải thần tiên, vì vậy cũng có một ngày mắc đọa, hắn đã bại trận, bại trận bởi một giấc mơ nực cười.
“Hồng thường hà bí bộ diêu quan, điền anh luy luy bội san san.” (ở đây câu thơ tả trang phục cô dâu). Trong mộng Chỉ Lan mặc mũ phượng áo cưới, ngồi kiệu hoa đến trước mặt hắn trong ánh chiều tà, hắn cầm đầu kia dải lụa đỏ, tiếng chiêng trống ăn mừng rộn rã, trời chiều đỏ thắm, áo cưới đỏ thắm, người con gái áo đỏ trước mắt tràn ngập tầm nhìn của hắn.
Cho đến tận lúc nhấc khăn của Chỉ Lan, hắn vẫn thấy chần chừ, nếu đây chỉ là một giấc mộng, vậy tâm trạng hồi hộp này của hắn là tại sao. Hạ Tử Di lấy lại bình tĩnh, cầm gạt từ tay nha hoàn, bàn tay khẽ run, hai chân cứng ngắc, nhưng vẫn kiên trì đi từng bước đến trước giường.
Gạt không nặng, chỉ có mười sáu lạng (khoảng 600g hiện nay), khắc Nam Đẩu lục tinh, Bắc Đẩu thất tinh, tam tinh Phúc Lộc Thọ, hợp thành con số mười sáu (tượng trưng cho viên mãn). Tay phải Hạ Tử Di khẽ run, vén khăn che của Chỉ Lan.
Dưới ánh nến lung linh, hắn nhìn thấy một gương mặt như hoa như ngọc, nhưng chiếm trọn tầm mắt hắn không phải dung nhan tuyệt sắc kia, mà đôi mắt vui sướng kỳ vọng chứa chan tình yêu say đắm, đời này hắn chưa từng gặp đôi mắt nào đẹp hơn thế, sáng như vì sao lấp lánh trên trời, trong như khe suối nơi núi sâu.
“Tử Di.” Giọng nói như chim oanh mới hót làm hắn sực tỉnh, đôi môi anh đào hé mở, như chờ đợi đôi môi người tình. Bàn tay búp măng hươ hươ trước mặt hắn, nụ cười mỉm như chế giễu hắn thất thần.
“Chỉ Lan.” Hạ Tử Di thấy mình ngồi xuống bên cạnh nàng, cầm bàn tay búp măng nõn nà, làn da trắng hồng của nàng như một đóa hoa sắp hé nở.
Hạ Tử Di sống hơn mười năm, chưa từng thấy cảm giác khô nóng thôi thúc như thế, dường như bắt đầu từ trái tim, theo dòng máu lan đến toàn thân, từ trong ra ngoài đều đang kêu gào hắn có nàng, để hai người không còn khoảng cách.
Hạ Tử Di biết, từ giờ phút đấy trở đi, hắn bắt đầu rơi vào cạm bẫy, cạm bẫy ngọt ngào mang tên Chỉ Lan.
Hắn bắt đầu điên cuồng hỏi thăm tin tức kinh thành, bắt đầu lợi dụng lực lượng của dòng họ Hạ bồi dưỡng tử sĩ, lúc này hắn mới biết, thì ra mộng cũng không phải giả, thật sự có một cô gái tên Đông Chỉ Lan.
Hắn đến kinh thành, bởi vì hắn có rất nhiều chuyện muốn nghiệm chứng, hắn muốn biết Đông Chỉ Lan đấy có phải cô gái trong mộng không, ý nghĩ đấy thật nực cười, ngay chính hắn cũng không dám tin bản thân lại có lúc điên rồ như thế.
Hắn từng nhìn thấy nàng từ xa, chỉ liếc mắt cũng biết đúng là nàng! Nhất định là nàng! Gương mặt quen thuộc, vẻ mặt quen thuộc, phong cách quen thuộc, hắn tìm được cô gái trong mộng rồi! Hạ Tử Di không thể kiềm chế mà run lên, nàng cách hắn không xa, chỉ là khoảng cách mấy bước chân, hắn sẽ được giáp mặt nàng, nhưng hắn không thể, bởi vì bên cạnh nàng có một người khác, Ái Tân Giác La Huyền Diệp.
Môi cô gái hơi sưng đỏ, như vừa bị hôn, nàng vòng tay qua gáy kẻ kia, bị hắn bế xuống khỏi xe ngựa, thái độ thẹn thùng, còn có không tình nguyện, nhưng kẻ kia không buông tha nàng, cũng không e dè mà nắm tay nàng, ánh mắt trìu mến, động tác dịu dàng, tựa như che chở bảo bối quan trọng nhất.
Hạ Tử Di cắn chặt răng, hắn vẫn đứng tại chỗ không nhúc nhích gì, bởi vì hắn biết, lúc này hắn không có lực lượng gì cướp lấy nàng, vì thế hắn chỉ có thể chờ, chờ đến khi nàng cam tâm tình nguyện rời khỏi kẻ kia, bằng không hắn không có cơ hội nào.
Vì thế hắn trở về Tô Châu, bắt đầu chuẩn bị, hắn vẫn nghĩ hắn có thể may mắn như người trong mộng, trong mưa bụi Giang Nam, cầu trên Tây Hồ, gặp người con gái cầm ô từ từ đi về phía hắn.
Nhưng không, hắn nghe được tin tức Tam Aka ở kinh thành đại hôn, đích phúc tấn chính là đại cách cách nhà họ Đông. Cô gái trong mơ không mặc xiêm y lục nhạt, cầm ô đi về phía hắn, ngược lại mặc cát phục đích phúc tấn gả cho Tam Aka nhà Ái Tân Giác La.
Một năm, hai năm, ba năm, bốn năm, Hạ Tử Di chưa từng thấy thời gian trôi lâu như thế, hắn bơ vơ đi trên cầu, hắn biết, ở một nơi rất xa, có lồng giam bằng vàng son, cùng lúc đó, ở lồng vàng, người con gái trong giấc mơ của hắn đang chậm rãi bước trên những bậc cầu thang dẫn lên điện Thái Hòa, trở thành tân Hoàng hậu Đại Thanh.
“Ha ha.” Hạ Tử Di cúi đầu cười khẽ, không sao hết, hắn hiểu nàng, chỉ cần Hoàng đế kia phạm một sai lầm, Chỉ Lan sẽ đến bên hắn, sai lầm mà bất cứ gã đàn ông cũng dễ dàng mắc phải, hắn có thể chờ, sẽ mãi chờ.