Boss Yêu Nghiệt Chớ Mập Mờ Chương 104: Chúng ta đã không còn quan hệ

Bên trong một toà cao ốc ở Bắc Kinh, trong phòng truyền đến thanh âm lay động cực kỳ mập mờ...

"Ừ... A... anh Thành... Mau đi..." Tóc dài của người phụ nữ tán ở sau ót, từ phía sau nhìn thật xinh đẹp mà quyến rũ, cô cưỡi trên người một người đàn ông, nhanh chóng vận động thân thể của mình, phập phồng lên xuống, bắt đầu khởi động qua lại.

"Tiểu lẳng lơ... Sướng hay không?..."

"Thoải mái...Sảng khoái, rất sảng khoái... Ừ... A... Thật... Cứng rắn...Thật thoải mái..." Người phụ nữ nhắm hai mắt, cắn môi, phát ra thanh âm thoải mái hưởng thụ.

"So với lão già kia của em anh có phải rất lợi hại hay không?" Người ở phía dưới nhanh chóng chỉa vào cô, đỡ eo của cô nhanh chóng động lên.

"Oh... Lợi hại... Thật là lợi hại... Không biết so với lão già kia lợi hại hơn gấp bao nhiêu lần... anh mới là người có thể để cho em nếm đến tư vị của đàn ông a, lão già kia... A a a..."

"Lão già kia thế nào?"

"Ừ...anh thật là bại hoại..." Cô cười duyên dâm mỹ, cúi đầu hung hăng cắn nụ hồng mai của người phía dưới.

"A... Đau... Nhẹ một chút... em... tiểu lẳng lơ..." Tay của hắn dùng sức vỗ cái mông nhỏ của cô.

"Thật là đau... anh Thành..." Lời của cô vừa nói, cái mông lại nhanh chóng động lên, dùng sức ngồi xổm xuống lại ngồi xổm xuống, dục vọng của cô gái này cực kỳ mãnh liệt mà hung mãnh, tất cả những thứ cô muốn lão già kia hiện tại cũng không thể cho cô.

"Nhìn em thật phóng đãng... anh Thành lợi hại hay là lão già lợi hại...?" Tay của hắn lại mạnh mẽ vỗ cái mông của cô.

"Ừ... anh Thành thật là xấu... Thật là xấu, thật là xấu..." Cô ôm đầu, lớn tiếng kêu lên "Đương nhiên là anh Thành lợi hại... anh Thành thật là giỏi... Thật là giỏi..."

"Em lẳng lơ... Lẳng lơ chết người... Nhìn xem anh có hay không cho em chết..."Người phía dưới vừa dứt lời, liền lật người đè người phụ nữ xuống

# đã che giấu #

"A a... A a... anh Thành thật là mạnh... Thật là lợi hại... Em cũng sắp không chịu nổi... Um..." Thanh âm của người phụ nữ cực kỳ lẳng lơ.

Bên trong phòng, một mảnh xuân quang... Hai thân thể đang điên cuồng đòi lấy đối phương, hoàn toàn không biết, giờ phút này cửa được mở ra, một người đàn ông đang mở cửa đi vào.

Người kia vừa vào đến cửa phòng, liền bị tiếng thở gấp kiều mỵ kia làm kinh hãi, bước chân dừng ở chỗ đó, ông giận đến gương mặt phát xanh, tiện tay cầm một vật liền đi vào.

"Cẩu nam nữ... Các ngươi đôi cẩu nam nữ đáng chết này... Ta muốn giết các ngươi... Giết các ngươi..." Tâm tình của ông rất kích động, vung đồ liền hướng lên người đôi nam nữ đó đánh xuống.

"A..."

"A..."

Hai người trên giường đồng thời kinh hô.

Đặc biệt là nữ, khi dục vọng vừa đạt đến đỉnh, cư nhiên bị lão già này đánh loạn, trong lòng cô cực kỳ không thoải mái, thân thể trần truồng, không cố kỵ chút nào đứng lên, duỗi tay ra, dùng sức níu lại thứ trên tay lão già, hung hăng giật ra, đến trên tay mình, không chút khách khí liền ném đồ lên sàn trước mặt lão.

Sắc mặt cô dữ tợn nhìn người trung niên trước mắt, hoàn toàn khác với ôn nhu bình thường, "Lâm Tuấn Thiên, ông có gì phải tức giận? Tuổi một xấp dày rồi, chẳng lẽ muốn tôi một cô gái như hoa như ngọc thủ trinh tiết cho ông sao?"

"Đặng Miêu Miêu, cô ăn của tôi, mặc của tôi, dùng của tôi, cô lại dám phản bội tôi!!! Còn công khai mang đàn ông về nhà, hôm nay tôi sẽ để cho cô đẹp mặt." Lâm Tuấn Thiên tức đến cả người phát run.

"Ha ha... Phản bội ông...? Ông cho rằng ông là ai, là CEO của Dung Khoa? Ông chẳng qua là nhân vật nhỏ bị đuổi ra ngoài đường, chỉ bằng ông, còn muốn bảo tôi thủ trinh tiết cho, ông có bản lãnh khiến cho tôi hài lòng sao? Huh...!!!" Người phụ nữ mặt bởi vì tức giận mà vặn vẹo, lại bởi vì dục vọng mà hồng hào.

"Có phải không thể phản bác hay không...? Lâm Tuấn Thiên, hiện tại tôi đang ở trước mặt ông nè, ông có thể đụng đến tôi sao? Huh..." Cô từng bước từng bước tới gần hắn, hai bông hoa trước ngực cô run run, người phụ nữ vuốt thân thể của mình đứng ở trước mặt hắn, sắc mặt Lâm Tuấn Thiên trắng bệch, không có dục vọng lại kinh hoảng không ngừng.

"Có phải cảm giác mình rất vô năng hay không? Một cô gái như hoa như ngọc như tôi, thân thể tuổi trẻ, ông cũng chỉ có thể nhìn một chút, sờ một cái, muốn cắn cũng cắn không được, coi như cắn được đi, chỗ đó của ông cũng mềm ra, không tới ba phút liền xong chuyện. Ông cho rằng ông có thế khiến cho tôi thỏa mãn sao? Trước kia tôi nằm ở trên người ông, ông liền cho rằng mình vẫn còn rất cường tráng sao? Nếu không phải là nhìn đến việc ông rất tốt với tôi, tôi đã sớm cho một cái tát bỏ đi rồi, hừ..."

"Đặng Miêu Miêu, cô dâm đãng..." Lâm Tuấn Thiên tức đến tay phát run.

"Đúng vậy, tôi chính là dâm đãng... tôi chính là lẳng lơ, ông có muốn biết một người con gái một khi đã lẳng lơ thì có thể lẳng lơ đến mức nào không? Hiện tại tôi liền để cho ông mở rộng tầm mắt, xem người có thể khiến cho tôi thật sự lẳng lơ." Cô lè lưỡi, đi về phía anh Thành.

"Miêu Miêu..." Anh Thành còn có chút chột dạ, ngay cả quần lót hắn cũng đã mặc vào.

Đặng Miêu Miêu lại lớn mật kích thích Lâm Tuấn Thiên, cởi xuống quần của anh Thành, ngạo nghễ đứng thẳng, triển hiện hùng phong của đàn ông, cô yêu thích không buông tay nhìn nơi đó, liếm môi.

"Thấy không? Cái tôi muốn chính là như vậy, đây mới gọi là đàn ông... một người đàn ông chân chính...!" Nói xong, cô một hớp ngậm xuống, dùng cả lưỡi để lấy lòng nó.

"Um... Miêu Miêu..." Thân thể của người kia chợt run lên, người con gái này thật sự là muốn khiến cho hắn phát điên sao? Bất quá trước mặt Lâm Tuấn Thiên, hắn cảm thấy như vậy thật kích thích, đặc biệt là trước một người đàn ông năng lực đã đến hồi yếu đuối, đây là việc làm mà người đàn ông rất khoái chí khi có thể khoe khoang trước mặt người đàn ông khác. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.

"Các ngươi..." Lâm Tuấn Thiên đứng ở nơi đó, hai chân muốn động lại không nhúc nhích được.

Đặng Miêu Miêu ngẩng đầu lên, lè lưỡi, yêu mị nói, "Anh Thành... em muốn... giết chết em đi... dùng sức... em muốn..."

Người đàn ông nghe được chỉ thị, rất dùng sức vùi mình vào trong thân thể cô, dùng sức đụng cô.

Đặng Miêu Miêu ngước đầu nhìn về Lâm Tuấn Thiên, lớn tiếng rên rỉ, "Um...Thật thoải mái... Anh Thành thật là lợi hại... Cứng quá... Thật... khiến cho em sảng khoái... Em muốn mau hơn chút nữa... Nhanh một chút... A... A..."

Lâm Tuấn Thiên giận đến mức muốn nhặt đồ ném đi một lần nữa, nhưng vừa khi khom lưng xuống, thân thể ông không tự kìm hãm được trực tiếp té xuống, đụng vào trên đất phát ra một tiếng vang nặng nề.

"Miêu Miêu... Lâm Tuấn Thiên ngất xỉu kìa..." Anh Thành có chút lo lắng.

"Giả bộ chết đó mà..." Đặng Miêu Miêu rất khinh thường nói, lại tự lo hưởng thụ.

"Không giống a, lão già kia không phải là bị cao huyết áp sao? Sẽ không xảy ra chuyện gì chứ, mau đưa đến bệnh viện đi, chớ để người chết, mắc công xảy ra chuyện lớn, anh không muốn bị liên lụy." Anh Thành đã tỉnh táo lại một chút, không có ý định tiếp tục nữa, vỗ vỗ mặt của cô, "Hôm nào khác, anh nhất định khiến em thỏa mãn!"

Nói xong, hắn rút mình ra, Đặng Miêu Miêu nghẹn miệng, thật là lão già chết lúc nào không chết, lại lựa ngay lúc này làm mất hứng của bản cô nương.

Lâm Tuấn Thiên bởi vì huyết áp lại tăng cao mà bị đưa đến bệnh viện, giờ phút này, bác sĩ đang cứu chữa.

Đặng Miêu Miêu lấy di động của Lâm Tuấn Thiên gọi điện thoại cho An Ôn.

"Này, là An Ôn sao?" Thanh âm của Đặng Miêu Miêu coi như tương đối ôn hòa.

An Ôn nhận lấy điện thoại, lại không nghĩ rằng dùng điện thoại của Lâm Tuấn Thiên gọi tới lại là thanh âm của phụ nữ, bà cố gắng nhẫn nhịn không phát giận. Hai người dầu sao cũng đã ly hôn, Lâm Tuấn Thiên còn muốn giở trò quỷ gì?

"Uh, có chuyện gì không?" Bà lạnh nhạt trả lời.

"Tôi chỉ là muốn báo cho bà biết một tiếng, chồng trước của bà bệnh cũ tái phát, tôi không có tiền chữa bệnh cho ông ta, nếu bà không muốn nhìn thấy ông ta chết thì nhanh chóng đưa tiền đến bệnh viện XX."

"Tôi và ông ấy đã ly hôn, không còn bất cứ quan hệ gì nữa." An Ôn có chút lạnh lùng trả lời.

"Tới hay không là chuyện của bà, dù sao tôi cũng đã chuyển lời, đối với người kia tôi cũng không có hứng thú, dù sao tôi sẽ không bỏ tiền. Bà muốn cứu thì cứu, không thích cứu thì thôi, bản cô nương đây không tâm tình giằng co với bà nữa, bye bye!" Nói xong liền cúp điện thoại.

An Ôn cầm chặt điện thoại, bà làm sao cũng không có nghĩ đến, người phụ nữ của Lâm Tuấn Thiên thật là người sau so với người trước ngày một kém hơn, đại gia khuê tú như bà không muốn, lại muốn đi trêu chọc những người phụ nữ trơ trẽn kia. Vào bệnh viện còn cần vợ trước đi nuôi bệnh, đây là chuyện nực cười cỡ nào.

Bà đi ra đi vào hai vòng ở phòng khách, đến tột cùng vẫn mềm lòng, cầm túi xách liền ra khỏi cửa. Bất kể như thế nào, hai người cũng đã là vợ chồng mấy thập niên rồi, cứu hắn một mạng dù sao cũng chỉ tổn thất ít tiền. Ở trong tiềm thức của bà, bà càng muốn đi xem bộ dáng sa sút của hắn hiện tại, cho là những cô gái trẻ tuổi kia thương hắn, quay đầu lại, lấy hết một chút tiền gửi ngân hàng của hắn rồi hất hắn đi, không biết bây giờ trong lòng hắn đang cảm thấy thế nào?

Bác sĩ nói với An Ôn, Lâm Tuấn Thiên chính là tâm tình bị sock nghiêm trọng mới có thể tái phát cao huyết áp. Nếu trễ một bước nữa, có thể họ khó giữ được tánh mạng, dặn dò bà về sau đừng để hắn bị sock như vậy nữa, gần đây thân thể của hắn trở nên càng ngày càng hỏng bét.

An Ôn đi vào phòng bệnh của hắn, vẫn ưu nhã cao quý, ly hôn rồi bà ngoại trừ gầy đi một chút, những thứ khác vẫn không có thay đổi, khí chất cao quý bồi dưỡng từ nhỏ đó cũng không có biến mất, ngược lại càng ngày càng có ý vị.

Bà là một người phụ nữ xinh đẹp, cũng là một người phụ nữ lạnh lùng. Tình cảm của bà luôn được chôn sâu trong lòng, rất ít khi biểu hiện ra ngoài.

Ly hôn chưa tới hai tháng, Lâm Tuấn Thiên đã gầy gò đến mức khiến An Ôn có chút giật mình. Hắn giờ phút này, nhìn qua già đi rất nhiều, hai mắt nhắm chặt, không biết cặp mắt kia còn có thể thâm thuý khiến cho bà trầm luân hay không?

Bà từ từ ngồi xuống, hơn nhiều năm rồi, bọn họ không có an tĩnh ở chung một chỗ như thế này.

Những thứ ông ta để lại cho bà, cho tới bây giờ đều là bóng lưng và ngôn ngữ lãnh đạm, ngay cả chuyện phòng the của vợ chồng, ông cũng đều là buồn bực cậy mạnh làm xong, không có kêu tên của bà trong quá trình làm, càng sẽ không cho bà khúc dạo đầu ôn nhu, thậm chí ngay cả vuốt ve cũng rất ít khi biểu hiện.

Mí mắt Lâm Tuấn Thiên chớp chớp, phát hiện mình còn sống, may mắn lại càng thêm bi ai, hắn cư nhiên cũng có thể luân lạc tới trình độ hôm nay, khi hắn mỉm cười quay đầu, phát hiện An Ôn ngồi bên giường, tim của hắn giống như là bị thứ gì bóp nghẹn một chút.

Nguồn: truyenyy.com/doc-truyen/boss-yeu-nghiet-cho-map-mo/chuong-104/


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận