Ba chị em lại một lần nữa hội tụ, Nam Nam ôm cô nói: "Tiểu Mễ, em gầy đi nhưng bộ ngực lại lớn rồi, có phải hay không được ai đó săn sóc..."
Ôm cô cười lăn cười lộn, Tô Tiểu Mễ nhẹ vung tay lên, "Bớt nói xàm đi, em đây vẫn vô cùng thanh thuần, vẫn là em gái giản dị như ngày nào."
"Thôi đi, sắp thành bà cô già rồi còn kêu mình em gái!" Hạ Tử Vi ở một bên không nhịn được lên tiếng.
Ba người ầm ĩ một phen, Nam Nam nắm cả bả vai của cô nói: "Góc 45 độ, mặc áo sơ mi màu lam đậm, như thế nào?"
"Không tệ, rất đẹp trai, nhìn qua vẫn còn rất có phẩm vị bộ dạng, thế nào? Đừng có nói với em là hôn nhân phai nhạt nghĩ ra ngoài ăn vụng nha!" Tô Tiểu Mễ không chút lưu tình phủ quyết cô.
"Đó là người đàn ông lần trước chị đã sắp xếp cho em, hai người lần trước trời xui đất khiến không gặp được, lần này chị đây lại ban cho em thêm cơ hội, như thế nào?"
"Chị nói người kia chính là người lần trước chị sắp xếp cho em đi gặp mặt?" Tô Tiểu Mễ mở to mắt nhìn về phía cô.
"Đúng vậy a, như thế nào? Lần trước không thành, lần này nhất định thành, hắn là người đàn ông độc thân hoàng kim, khắp mọi mặt đều được ca tụng!" Cô dán vào lỗ tai Tô Tiểu Mễ, ánh mắt của cô nhìn về nơi đó, hướng người đàn ông kia vẫy vẫy tay.
Người kia cũng đưa tay về phía Nam Nam chào lại.
Tô Tiểu Mễ buồn buồn bưng lên một ly rượu, thật TMD! Nếu như mình không lầm đối tượng, không chừng cuộc sống sẽ là một loại tư vị khác, không chừng hiện tại cô chính là bạn gái của người đàn ông đó, không chừng...
Nhưng giờ phút này, hình ảnh người kia lại khắc sâu trong tâm trí cô như vậy, nhớ lại gương mặt đáng chết của Lâm Khải, rượu vào buồn càng sâu, khẽ cười khúc khích mấy phen.
"Hi, Nam Nam! Các vị mỹ nữ!"
"Hi, đại soái ca, tới đây tôi giới thiệu mọi người với nhau." Chị Nam Nam rất nhiệt tình nói " Đây là Tiểu Mễ, anh hiểu?" Cô ý vị thâm trường nhìn người đàn ông kia một cái.
"Vị này đây là Tử Vi, cũng là đại mỹ nữ." Nam Nam thận trọng giới thiệu: "Vị đại soái ca này là Chung Khải."
Bốn người cười vui chạm cốc, Hạ Tử Vi cùng Nam Nam là cố ý tạo cơ hội cho hai người bọn họ, Tô Tiểu Mễ mấy lần muốn tìm cơ hội hỏi Hạ Tử Vi về chuyện Ngô Diệu Linh, lại không có khe hở mà chen vào. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnYY.com
Tô Tiểu Mễ cầm chén rượu nhẹ nhàng lắc... uống... uống... lắc...
Chung Khải ở bên tai cô không ngừng cười nói, so với cô cười rất nhiều, cô để cho mình thoạt nhìn vui vẻ một chút, thỉnh thoảng nói đùa vài câu, sau đó chính yếu vẫn là uống rượu.
Khi cô quay đầu lại lần nữa, bên cạnh đã sớm chỉ còn lại cô cùng Chung Khải.
Trên thực tế, người đàn ông này rất có ngoại hình, cũng có tiếng tăm, nhưng cô đối với hắn không nảy sinh ý niệm gì cả. Đừng nói thích, ngay cả hảo cảm cũng không có, cô tùy ý ở một bên cùng hắn uống chút rượu thuần túy là không muốn lãng phí tâm ý của chị Nam Nam.
"Ngượng ngùng, em đi toilet một chút." Tô Tiểu Mễ nhẹ giọng cắt đứt, người đàn ông này có chút om sòm, cô đã không chịu nổi nữa rồi.
"Có phải là uống nhiều quá rồi hay không, thấy khó chịu?"
"Ừ, có một chút, em đi toilet một chút là ổn." Cô cười.
"Anh đưa em đi!" Hắn rất tích cực, nhiệt tình.
"A..." Đại não Tô Tiểu Mễ nhất thời chán nản, phản ứng đầu tiên là lập tức cự tuyệt: "Không cần, chút rượu này em vẫn còn chịu được, anh đi trước tìm chị Nam Nam đi, lát nữa quay lại em đi tìm mọi người sau, xin lỗi không tiếp được!"
Cô đứng lên, có chút không kịp chờ đợi hướng toilet đi tới, có lúc cảm thấy hoa mắt, bước chân bước cao bước thấp, gần đây cô chỉ cần đụng tới rượu liền không nhịn được uống hơi nhiều, uống nhiều lại thấy khó chịu.
Sau khi cô phun ra hết vào bồn cầu đi ra, cảm giác được có người chặn lại tầm mắt của cô.
"Tô chủ quản, rất có nhã hứng nha?" Lâm Khải không nghĩ tới lại gặp phải cô ở chỗ này.
"Hai ta thật đúng là oan gia ngõ hẹp, đi đâu cũng có thể đụng phải, này TMD cũng quá đúng lúc đi!" Tô Tiểu Mễ say, không nhịn được nói một câu thô tục.
"Không cho nói thô tục." Lông mày của hắn chau lại thành một khối.
"A, đúng... Em nghe lời anh, tốt thôi, không nói thô tục, Lâm tổng..." Cô cười ngây ngô một tiếng, thân thể hơi nghiêng đi tựa vào bên cạnh.
"Cùng anh trở về!" Chỉ có bốn chữ.
"Tại sao? Em không muốn trở về." Cô trực tiếp cự tuyệt.
"Còn muốn tiếp tục cùng người đàn ông om sòm đó tán gẫu? Em cảm thấy em có thể cùng người khác tán gẫu, lên giường sao?" Trong mắt của hắn mang ý châm chọc cô.
"Nhàm chán..." Cô có chút khinh thường trở lại.
"Em lại còn nói an nhàm chán!" Lâm Khải đem thân thể mình đè cô ở trên tường thật chặt.
"Thế nào? Anh lại có hăng hái rồi, muốn chơi trò kích thích... Muốn ở chỗ này muốn em? Nơi này bất kì lúc nào cũng có người ra vào nha!" Cô cười hì hì.
"Tô Tiểu Mễ, em tự trọng lại cho anh!" Hắn ghét bộ dạng phóng túng hiện tại của cô.
"Cũng chỉ là làm tình nhân của người khác, ở trước mặt chủ nhân, phóng túng một chút, anh không phải là thích hơn sao?" Tay nhỏ bé của cô ngược lại đặt lên cằm của hắn, nhẹ nhàng sờ nắn.
"Chớ khơi lửa trong người anh!" Hắn bởi vì thanh âm của cô cho nên có chút phản ứng.
"Thế nào? Anh không phải nói rất yêu thích thân thể của em sao? Bây giờ lại không dám muốn? Anh cũng sợ sao? Anh đâu phải là kiểu người dễ sợ hãi? Hay là sợ người phụ nữ đang ở nơi đó chờ anh nhìn thấy a?" Từ nơi này nhìn ra, cô thấy Lãnh Tĩnh Thi an tĩnh ngồi ở bàn, bên cạnh cô còn có hai người đàn ông, đó không phải là bạn bè của Lâm Khải thì chắc cũng là khách hàng.
Nhưng bất kể như thế nào, cô luôn dễ dàng nhìn thấy bọn họ thân mật một màn, tâm liền giống bị đao cắt khó chịu.
"Tô Tiểu Mễ, em đừng có quá đáng, anh hạn cho em ba phút chuẩn bị, đi về nhà cho anh. Jackson sẽ ở bên ngoài đón em! Bằng không hậu quả...em biết!"
"Em không muốn nhận hậu quả như lần thứ nhất... Có thể hay không...?" Thanh âm của cô mang theo tiếng khóc cùng một tia cầu khẩn, mặc dù như vậy, chính tay cô đã đẩy nắm ruột của mình ra.
Lâm Khải nghe lời này, tâm... chợt đau, ngơ ngác nhìn bóng lưng cô đang nhanh chóng vọt đến cửa.
*********
Tô Tiểu Mễ lại đến bệnh viện, bác sĩ nói cho cô biết, ba của cô đã được chuyển đến bệnh viện XX. Đó là một bệnh viện tư nhân xa hoa, phục vụ cao cấp, kỹ thuật tân tiến.
Không cần đoán, cô cũng biết là ai làm, hắn là muốn dùng những thứ này thu phục cô sao? Hắn càng muốn cô cảm ơn hắn, cô càng không muốn.
Ba ngày sau, công ty đưa ra thông báo bổ nhiệm, Thôi Viên Viên thăng làm Tổng giám, đồng thời giám thị hai tổ, nói cách khác cấp trên của Tô Tiểu Mễ cùng Hạ Tử Vi không còn là Lâm Khải, mà là Thôi Viên Viên.
Thư bổ nhiệm vừa tới, Hạ Tử Vi và cô lập tức vào phòng giải khát.
"Tiểu Mễ, cậu có tin mình không?" Cô lôi kéo tay Tô Tiểu Mễ nói.
"Cậu muốn nói về cái gì?"
"Mình quả thật có nghĩ tới đem đoạn clip kia của Ngô Diệu Linh truyền đi, ai bảo cô ta mỗi lần đều giành hợp đồng của mình! Nhưng cuối cùng mình vẫn là còn do dự, muốn đợi thêm một hai ngày nữa rồi tính, nhưng không có nghĩ tới đoạn clip đã bị truyền đi, nhưng mình thề, mình không có làm. Hồi nãy đọc thông báo, mình liền biết là ai làm rồi."
"Ý cậu là..." Tô Tiểu Mễ bụm miệng, liếc mắt nhìn bốn phía không có ai mới nhẹ giọng nói: "Thôi Viên Viên?"
"Ngô Diệu Linh cùng Hà Kình đi, cô ấy lập tức liền thăng chức, không phải cô thì là người nào? Từ ngày đầu tiên cô ấy vào công ty, mình liền cảm thấy con người này thật không đơn giản, lợi hại." Hạ Tử Vi nhẹ nhàng nói.
Tô Tiểu Mễ chỉ ngồi nghe, cũng không có phát biểu ý kiến.
"Tiểu Mễ, cậu có phải còn chưa tin mình?" Nhìn cô không nói lời nào Hạ Tử Vi thiếu chút nữa lại nóng nảy với cô.
"Không có, mình sao lại không tin cậu! Cậu nói chưa từng làm liền nhất định chưa từng làm, mình chỉ là thấy loại thủ đoạn này của người kia sinh lòng sợ hãi, Dung Khoa gần đây thay đổi nhân sự quá nhiều, người tiến vào càng ngày càng lợi hại, mình bắt đầu cảm thấy cuộc sống ở đây rất đè nén."
"Hai tụi mình từ chức đi, mình đây cũng không muốn làm nữa!" Hạ Tử Vi lôi kéo cô.
"Không được, ba mình nằm viện còn cần đến mình. Mình phải đi làm, không có tiền lương không được." Cô chỉ có thể lấy cớ như vậy.
"Vậy mình đi trước, tìm được việc tốt cậu cũng theo đó từ chức, cùng lắm thì mình thay cậu nuôi người nhà!" Hạ Tử Vi rất hào khí nói.
Tô Tiểu Mễ nghe, trong lòng một hồi ấm áp.
Tô Tiểu Mễ vừa về tới bàn làm việc, nhìn thấy Thôi Viên Viên đứng ở trước mặt của cô, mặt lộ vẻ mỉm cười.
"Thôi tổng, chào ngài!" Cô đứng lên cười.
"Tô chủ quản, đây là tuần trước phía công ty bàn các tình huống về tiêu thụ, cô xem lại, chỗ nào không tốt sửa sang lại một chút, đưa thêm các ý tưởng của cô vào, xem có thể tăng doanh thu lên hay không!" Thanh âm của Thôi Viên Viên rất bình thản, không nhìn ra có cái gì bởi vì thăng chức mà đắc ý, nhưng từ cách giao phó công việc đến tác phong, làm thế nào cũng không che dấu được trong lòng Tiểu Mễ phát ra loại cảm giác sợ hãi kia... Khẽ nhếch mày, loại khẽ nhếch mày này là trí mạng, bởi vì đó là biểu lộ trạng thái tự tin.
"Vâng, tôi sẽ làm ngay!"
"Hội nghị thường kỳ thứ hai, cô phân tích cho ban lãnh đạo nghe!"
"Được, tôi sẽ cố gắng!" Cô đáp ứng.
"Vất vả cho cô rồi, Tô chủ quản!" Nói xong, liền đạp giày cao gót màu đen xoay người rời đi, mà vị trí bên cạnh cô đã trống không, sẽ là chuẩn bị cho vị trí chủ quản marketing mới, cô hiện tại có thể có được một góc nhỏ độc lập tạm thời trong phòng làm việc.
Tô Tiểu Mễ còn chưa kịp ngồi xuống, điện thoại di động liền vang lên, là Lý Triết.
"Tiểu Mễ, mùa đông đến sớm, đóng cửa sổ lại đi, gió lớn!"Thanh âm quan tâm rất ôn nhu.
Tô Tiểu Mễ xoay người lại thấy học trưởng đứng ở cửa sổ đối diện nhìn cô, hướng cô vẫy tay. Có lúc một ngày một cú điện thoại, có lúc là hai ngày một cú điện thoại thăm hỏi cô, giống như đã thành thói quen của hắn.
"Ừ, cám ơn!" Cô chỉ là nhàn nhạt đáp trả lại.
"Tiểu Mễ, hôm nay tan việc cùng nhau đi ăn cơm có được hay không?" Hắn ở đầu dây bên kia rất ôn nhu nói.
Tô Tiểu Mễ cơ hồ không hề nghĩ ngợi liền cự tuyệt: "Hôm nay em có việc, không thể cùng anh đi ăn cơm."
"Hôm nay là sinh nhật của anh, xem ra em cũng quên!" Hắn tùy ý khẽ cười.
"Học trưởng, em..." Tô Tiểu Mễ có chút thật xin lỗi, sờ soạng một cái đầu mỉm cười nghiêng người nói, lại nhìn thấy có người ở hướng về phía cô cười, lúc thấy cô ta, Tô Tiểu Mễ theo bản năng tắt điện thoại di động.