Tản văn 20 Có một người vẫn đợi Cố chấp đâu phải lỗi của ai? Tin yêu đâu phải tội mà ngần ngại?
Yêu thì yêu, thế thôi!
Người chẳng cần về thì nơi đây vẫn cứ đợi, mãn đời!
Lâu lắm rồi mới phải thức dậy vào đúng giờ giấc sinh hoạt bình thường của cuộc sống thường nhật. Nói cho đúng là sau một đêm hồ như không thể chợp mắt thì việc thấy ngoài trời đã sáng là một niềm an ủi, ít ra cũng có thể bật dậy thoát khỏi đám bùng nhùng chiếu chăn lạnh ngắt chẳng thể dỗ giấc cho mình. Chân trần bước về quán cũ của những ngày mà hạnh phúc đơn giản chỉ cần cà phê đắng và-nắm-lấy-tay-nhau.
Còn bây giờ, chỉ muốn xin một hiên nắng đầy, một ly nước trong veo để mình uống cạn hết mệt nhoài của đời thường nhật. Cũng phải thôi, đời vội quá, nhiều bon chen ồn ã, con người ta cứ vô tình quên mất mình cũng có sóng trong lòng... Cứ thế này, hỏi sao chẳng thể nào vị tha với mùa Đông - cái mùa khiến lòng người chông chênh và bần thần hơn cả. Ai đó bảo mùa này là mùa An lành, An nhiên... chứ riêng nó thấy gọi đây là mùa của Bất An coi bộ đúng hơn. Những ngày cuối năm cứ vô hình nhắc nhớ cho người ta nhiều niềm riêng đã cố giấu suốt 12 tháng trời, cứ xốn xang cồn cào khi một tuổi nữa sắp mất mà nhìn lại đoạn đường đã qua vẫn vô chừng là lung lay. Chưa bao giờ chúng ta cảm thấy cần một điểm tựa, một bờ vai, một vòng tay như bây giờ, bởi đâu ai muốn một mình đón thời khắc thiếu nắng ấm, dư gió lạnh trong mùa-của-bất-an này. Nhưng nó không chỉ cần một người đơn thuần bên cạnh, nó cần một ai đó có-thể-hiểu-mình. Mà người ơi, có hiểu không? Ai đó bảo trái tim người vốn dĩ bằng nước được cất vào lồng ngực thành băng, chỉ cần chạm nhẹ bằng chút thân nhiệt ấm nồng từ “người dưng” là tự khắc, tim chảy tan thành nước bất khả vãn hồi. Thế nên, trải qua mỗi lần yêu là thêm một lần trái tim người cạn kiệt, cứ vỡ òa thành nước cho đến lúc kiệt cùng, bốc hơi thành sương mai. Ấy vậy mà, vẫn thương hoài đấy thôi. Cố chấp đâu phải lỗi của ai? Tin yêu đâu phải tội mà ngần ngại? Yêu thì yêu, thế thôi! Người chẳng cần về thì nơi đây vẫn cứ đợi, mãn đời! Nhớ lại bài thơ của chính mình đã viết hồi năm 15 - 16 tuổi. Gần 10 năm sau, cảm xúc ấy vẫn y nguyên, có lẽ vì đã là đợi chờ, thì 1 năm hay 10 năm, cũng hệt vậy mà thôi. “Có một người vẫn đợi với heo may
Với lá rơi vô tình trên lối nhỏ
Một người xa thu âm thầm qua ngõ
Lá vẫn rơi, day dứt, vẫn mong chờ.
Có một người vẫn đợi mối tình thơ
Đợi bước về một người đi xa mãi
Đợi một thời xa rồi bao khờ dại
Dĩ vãng xưa đã mãi ngủ quên rồi.
Có một người vẫn đợi chỉ mình thôi
Dẫu người đi không một lần tiếc nhớ
Dẫu thu về ngỡ ngàng rồi dang dở
Lá thu rơi cản nẻo gió sang mùa...
Có một người vẫn đợi cả trong mơ
Để giật mình khi một mình trên phố
Ai thoáng qua mà như là ai-đó
Dẫu biết rằng hình bóng chỉ là mơ!
Có một người vẫn đợi vẫn ngu ngơ
Dẫu mùa sang người đi bên xuân mới
Người ở lại vẫn chờ trông vời vợi
Vẫn thu vàng, vẫn lá hững hờ rơi...”