Câu Chuyện Bắc Kinh Chương 18


Chương 18
Theo ý kiến của mẹ, bà muốn ngày 11 sẽ là đám cưới của tôi và Lin Jing Ping.

Tôi không đồng ý, tôi thấy mình chưa có sự chuẩn bị. Tôi mua một căn hộ 4 phòng ngủ và một sảnh ở Yun Dong Cun và đã trang trí thành phòng tân hôn. Tôi cùng Jing Ping tới Hong Kong. Tôi đã mua chiếc nhẫn kim cương 2 cara cùng hàng đống trang phục, mỹ phẩm và những thứ lặt vặt khác nhưng tôi vẫn thấy chưa chuẩn bị đủ. 


Bei Ou đã trở thành nơi hẹn hò tạm thời của tôi và Lanyu. Em bây giờ ở trong khu tập thể của công ty, em nói như vậy sẽ thuận tiện hơn để đi làm. Vậy nên tôi lại càng ít tới đó hơn.



Tôi bận đưa Jing Ping đi giới thiệu với bạn bè giới kinh doanh, hầu hết mọi người đều biết tôi sắp kết hôn. Hình như họ còn thấy đố kị với tôi, tôi thấy rất đắc ý. Tôi và Lanyu chỉ gặp nhau 2 đến 3 lần mỗi tuần. 

-------------------------------

Hôm ấy, tôi gọi Lanyu đến Lin Shi Cun đón tôi. Khi chúng tôi vừa bước ra cửa, không ngờ Jing Ping đột nhiên quay về. Hai người họ đã bất ngờ đụng mặt nhau. Cả 3 đều thấy ngại, nhất là Lanyu. Sau đấy, cả hai người đều rất nhanh nói lời cáo từ với nhau. Họ cũng không hỏi gì về đối phương. Hai người họ đều là những người thông minh nên nhất định đã đoán ra điều gì đó. 

Cả ngày hôm ấy chỉ toàn những chuyện xui xẻo. Đầu tiên là Jing Ping nói với tôi ông chủ của cô muốn đưa cô sang Mĩ đào tạo thêm, cô ấy muốn đi. Tôi bảo chúng ta sắp kết hôn rồi, cô nói sợ rằng đành phải đợi thôi. Thật sự tôi thấy mình có lỗi với cô. Tiếp theo Liu Zheng lại bảo rằng đêm qua mẹ tôi đã call cho anh vì chuyện của Lanyu.

“ Sao mẹ lại biết? ” Tôi hoảng loạn 

“ Tôi cũng không hiểu! Nhưng có vẻ là bà biết cũng nhiều đấy! ”

“ Và anh đã nhận? ”

“ Tôi không khẳng định, nhưng cũng chẳng thể phủ nhận. Tôi không thể mở to mắt mà nói dối bà! ” Anh nói khó khăn.

“ Anh … hay ho thật đấy! ” Tôi nổi giận 

“ Han Dong! Chuyện này không sớm thì muộn cũng sẽ bị lộ. Nếu anh vẫn cứ dây dưa giữa hai người họ thì mẹ anh thế nào rồi cũng biết.”

“ Jing Ping cũng hay chuyện? ” Tôi hỏi

“ Tôi không dám khẳng định nhưng tôi nghĩ đúng là vậy.”

“ Shit! ” Tôi giận đến điên người. Không còn biết phải làm thế nào.

Quả nhiên chưa đầy 10.AM tôi bị mẹ gọi về nhà. Vừa đặt chân vào nhà, tôi thấy mình thật tồi tệ khi nhìn vào đôi mắt mọng đỏ và tuyệt vọng của bà.

“ Xiao Dong! Con không được làm chuyện vô liêm sỉ như thế! Con có còn là người nữa không? ” Mẹ tôi bật khóc, đây là lần đầu tiên bà nặng lời với tôi như thế.

“ Ai nói cho mẹ nghe vậy? Thật sự không có chuyện này. Chắc chắn có người muốn hại con.” Tôi cố tìm cách biện minh.

“ Con giấu chúng ta bao nhiêu năm rồi? May thay bố con mất sớm, nếu hôm nay ông ấy biết chuyện … chẳng phải chết còn dễ chịu hơn sao? ” Mẹ tôi khóc to hơn.

Tôi thấy hối hận khủng khiếp, không nói được gì.

“ Từ khi sinh ra con, mẹ đã không muốn con phải chịu sự oan uổng nào. Khi con đi nhà trẻ, khi mẹ biết con bị bắt nạt liền tới làm ầm lên với cô giáo con. Con khôn lớn từng ngày từng ngày và thành tích học tập của con rất xuất sắc. Bố mẹ tự hào vì con biết bao, con biết ko? ”

Mẹ tôi gần như khóc ko thành tiếng nữa.

“ Nhìn con tốt nghiệp rồi kinh doanh. Bây giờ còn là Giám đốc của Shi Huo và được nhiều người khác tôn trọng, bố mẹ vui lắm. Thế mà cố nhiên con lại làm ra chuyện tệ hại đến vậy. Nếu để ai khác biết họ còn xem con là người nữa ko? Hả? Khi con nuôi một con thú nhỏ và thấy nó bị hành hạ con cũng thấy đau khổ mà. Nếu để mẹ nhìn thấy mọi người xem thường con, phỉ bang con thà để mẹ chết đi còn hơn. Mẹ sợ lắm! ” Mẹ tôi nức nở.

Mắt tôi cay cay, trong lòng như bị ai đó đâm một nhát sâu. Ít ra tôi cũng là một con người, nhìn người mẹ đang đau đớn vì mình sao tôi có thể chịu đựng được. Ngó vào đôi mắt sưng đỏ của mẹ … Tôi nghĩ tới Lanyu … Tình yêu của em và cả những cảm xúc của tôi, giờ chúng chẳng còn là cái cóc khô gì. Tôi chấn tĩnh sau vài giây.

“ Mẹ hiểu lầm rồi, bây giờ nhiều người giàu đều chơi trò như vậy và họ thách đố nhau xem ai tiêu tiền nhiều nhất. Căn bản chỉ là đùa giỡn thôi mẹ ạ, chỉ là dắt một thằng bé ra ngoài dạo chơi.Con chán trò này từ lâu rồi, giờ đây con đang mê đua ngựa. Con thích coi mấy con ngựa giống ấy mẹ ạ .”

Có vẻ như mẹ tôi bị thuyết phục, bà ngừng khóc và ngó tôi.

“ Thật ra Trung Quốc từ xưa đã có trò như vậy, bọn người giàu đều thế. Mẹ nhớ Tsai Ming ko? Anh ấy cũng thế. Chỉ là cũng ăn cơm và trò chuyện thôi, chẳng có gì xảy ra cả.”

Tôi nói bừa, cốt yếu chỉ để mẹ ko đau lòng nữa. Bà đã tin lời tôi, tôi nói tuần sau sẽ kết hôn với Jing Ping và cuối cũng bà cũng mỉm cười.

Lin Jing Ping cũng biết chuyện Lanyu những cô làm ra vẻ hoàn toàn mù tịt. Tôi nghĩ làm cách nào để chơi bài ngửa với Lanyu. Kết thúc triệt để quan hệ giữa tôi và em. Đây hoàn toàn không phải vì Jing Ping, cũng không chỉ do mẹ tôi mà do bản thân tôi. Tôi phát hiện mình không chỉ vì tình dục mới dây dưa với Lanyu. Khi tôi càng ở gần bên em, tôi lại càng rơi vào mê cung tình ái. Càng ít gặp em, tôi càng thấy nhớ. 

Dự báo thời tiết hôm ấy sẽ có gió lớn vào buổi tối. Quả nhiên gió mạnh cuồn cuộn ùa đến.

-------------------------------

Tỉnh dậy vào sáng sớm, trời quang đẵng với ánh nắng rực rỡ. Chỉ có lá cây là trụi hết, tất cả gợn lên một vẻ đẹp thê lương. Lanyu vẫn nằm ngủ trên nệm, em bảo hôm nay có thể đi làm một tý. Em luôn thích nằm sấp và ngửa mặt về một bên. Tôi đứng trước giường, nhìn chăm chú vào mặt em. Rất lâu sau, em trở mình khiến chăn tuột khỏi người. Thân hình gợi cảm của em lại lộ ra trước mặt tôi. Sau những giờ phút cuồng loạn đêm qua, may ra có chúa mới biết quần short của em đang ở đâu. Tôi đến gần và nhẹ nhàng đắp lại tấm chăn cho em.

Tôi … phải chăng thứ tôi cần chỉ là thân thể của Lanyu thôi sao … tất cả chỉ để thoả mãn dục vọng của mình thôi sao. Nếu phải chia tay với em, tôi sẽ mất những gì …Tôi cứ nhìn em như thế, nghĩ ngợi và chờ đợi em tỉnh dậy.

Rồi em tỉnh giấc, khi em chợt chú ý đến cái nhìn chăm chú từ tôi em mỉm cười. Sau đấy lại dùng ánh mắt nửa khiêu khích nửa gợi tình nhìn tôi. Nhất định em lại nghĩ tôi đang muốn quan hệ với em. Sao em lại có thể ngốc đến thế ?!? 

“ Mặc áo vào đi! ”

Tôi nói rồi quay lưng đi nhanh khỏi phòng ngủ. Thật không phải nếu tôi đề cập chuyện chia tay trong khi em đang không mặc gì như thế. Sau khi rửa mặt, em đến nhà bếp tìm thức ăn. Căn nhà này vốn giống như một lữ quán lâm thời. Tủ lạnh chẳng có gì ngoài một ít bánh và vài lon Coca.Với chuyện ăn uống thì Lanyu rất dễ chịu. Em khui lon nước và xé túi bánh ăn như bữa sáng.

Tôi nhìn em. Chẳng biết phải bắt đầu từ đâu.

“ Anh thấy mình thật có lỗi với em! Đã dẫn em đến bước đường này. Anh không thể làm hại em hơn nữa! ”

Tôi mặt dày mày dạn mở miệng .

“ Có chuyện gì với anh thế? ” Em vừa ăn vừa nói.

“ Anh biết em luôn oán hận anh! Anh có lỗi với em! ” 

“ Em chưa bao h làm thế! ”

Bình thường em vẫn nhạy cảm như thế mà hôm nay lại ngu ngơ đến lạ.

“ Đừng gạt anh! Em bây h không thèm ghe lời anh, không xem anh ra gì cả.”

Tôi phải tìm được một lý do xác đáng để chia tay .

Em khẽ lườm tôi.

“ Sao lại không nghe anh? Anh muốn em đi điều trị, em đã điều trị. Anh muốn qua lại thế này với em, em cũng đồng ý. Anh muốn em ra ngoài quen biết người khác, em đang thử xem sao.” 

Tôi nhìn em kinh ngạc, sao em lại như thế?

“ Anh chỉ muốn tốt cho em thôi! Đừng giở giọng như vậy! ”

“ Hô! Anh làm thế vì con điếm ấy hả? ”

Em nhìn tôi với vẻ khinh miệt. Sự phẫn nộ cuồn cuộn trong tôi. Không phải vì nghe thấy em gọi Jing Ping như thế mà vì tôi không cho phép em hỗn láo với tôi như thế.

“ Ai là điếm! Em mới là điếm! Một thằng điếm! ”

Em không trả lời, ngồi yên vài giây rồi bỏ lon nước xuống và nhắm mắt hướng ra cửa đi thẳng. Tôi vội nắm em lại.

“ Em đi đâu? ”

“ Đừng chạm vào tôi! ” 

Em giẫy tay tôi ra với vẻ kinh tởm. Nhưng tôi vẫn nắm chặt tay em.

“ Anh chưa nói hết! ” Tôi lên tiếng .

“ Anh muốn chia tay triệt để với tôi chứ gì? Ha! Ngoài kia thiếu gì những bãi cỏ xanh hơn. Tôi hiểu từ lâu rồi. Tôi sẽ không đeo bám anh đâu! ”

Em nói lạnh lùng và kiên quyết. Tôi sững sờ, có nằm mơ tôi cũng không không nghĩ em sẽ hành động như vậy. 

Tôi thả tay em ra, quay lưng ngồi xuống sofa. Không thể thốt nên lời. Tôi lấy gói thuốc trên bàn và châm một điếu. Nhận thấy tay cầm thuốc của mình đang run nhẹ, tôi chỉ có thể giữ chặt nó bằng tay trái.

Lanyu không bỏ đi mà ngồi trở xuống ghế sofa. Chúng tôi trầm mặc như thế rất lâu.

“ Anh không sống một mình giữa cái vũ trụ này. Anh còn có sự nghiệp, mẹ già. Anh sợ khi ở gần em… em sẽ không huỷ hoại anh chứ? ” Tôi lúng túng.

“ Anh không phải đồng tính. Anh cần một cuộc sống bình thường.” Tôi lại nói với vẻ khẳng định.

Lanyu với tay sang và nắm lấy tay tôi. Bốn mắt giao nhau, trông em hết sức bình tĩnh và gượng cười.

“ Em biết sẽ như thế! Em chờ đợi ngày này từ lâu lắm rồi! Giờ em không còn sợ nữa! Bây giờ anh kết hôn. Có thể 2 năm sau em cũng vậy! ”

Em nói và tôi nhìn vào mắt em. Ngoài hai chữ ‘đau khổ ’ ra tôi không còn có thể thấy bất cứ cái gì khác.

Em cũng ngó tôi chăm chú, chúng tôi chỉ nhìn nhau. Đôi mắt ưu sầu của em ngấn lệ. Không đợi em khóc thành tiếng tôi vội quay mặt đi, như một người phụ nữ sợ rơi lệ trước mặt em.

“ Han Dong! Đừng như thế! Thật sự không có gì đâu mà! ” Em khuyên tôi trong thổn thức.

Tôi là cái thứ quái quỷ gì thế này? Chính tôi đã bỏ rơi em, vậy mà giờ đây lại phải để em an ủi ngược lại mình. Tôi xem thường bản thân. Dù sao hai chúng tôi đều muốn giữ lại chút tự tôn của đàn ông… nên chia tay trong nụ cười. Trước lúc chia ly em vẫn nép sát vào lòng tôi, nghe tôi nói.

“ Phải biết tự chăm sóc bản thân. Đổ bệnh phải đi khám bác sĩ, phát sốt nhất định phải đến bệnh viện…” Em cười, vậy được hiểu là “ Vâng? ”

“ Nếu có quen ‘ bạn ’ phải cẩn thận, đừng để bị lây bệnh.” Em cúi đầu “ Tuy rằng đã hứa sẽ không liên lạc nữa, nhưng nếu có chuyện gì khẩn cấp nhất định phải đến tìm anh. Nghe chưa? ”

Em gật gật, đầu cúi xuống thấp hơn... Hôm ấy em bảo sẽ để tôi đi trước, tôi hi vọng như thế em sẽ khá hơn. Em ngồi trên thành ghế sofa, cười buồn. Tim tôi đau như bị ai xé nát. Tôi không dám nhìn em thêm, quay người đi ra cửa. Chúng tôi đã chia tay ‘ triệt để ’ như vậy đấy!

Nguồn: truyen8.mobi/wDetail/control/chapter_id/70287


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận