Chương 19 Mất mát! Tôi chưa bao giờ có cảm giác như vậy! Giống như tôi bị lạc mất thứ gì đó rất quan trọng nhưng lại không thể tìm lại được. Nhưng dù sao, lý trí bảo tôi đừng đùa với lửa nữa. Cũng may, niềm vui đám cưới nhanh chóng làm nguôi ngoai sự rầu rĩ của tôi.
Hôn lễ được tổ chức ở Jing Hua, rất náo nhiệt và đầy thể diện. Nụ cười nở rộ trên mặt mẹ tôi. Trong vòng tròn những người bạn than, chúng tôi bày đủ trò. Tôi và Jing Ping cùng ăn quả táo treo lủng lẳng giữa không trung, còn thêm vài mẩu bánh ngọt. Bị buộc phải thuận lại quá trình yêu nhau, cùng hát Fu Qi Shuang Shuang Ba Jia Huan đã được ‘ chế tác ’. Tôi thật sự thấy hạnh phúc, không phải vì đã có được Jing Ping mà do tôi nhận được rất nhiều lời chúc từ họ hàng thân thuộc. Tuy đây là lần đầu tôi kết hôn nhưng cuộc sống hậu_kết_hôn thì không hề xa lạ với tôi.
Tôi và Lanyu dù không hề có đến một tờ giấy chứng nhận nào trên phương diện pháp luật nhưng chúng tôi đã trải qua cuộc sống như những đôi vợ chồng khác, bình thường và thật lòng. Jing Ping đã nộp đơn từ chức nơi công ty cũ và cô hy vọng đến làm việc nơi tôi. Đúng là tôi không thích thế nhưng cũng đồng ý đáp ứng yêu cầu của cô.Sau khi kết hôn, tôi bắt đầu một cách chậm rãi từ từ nhận biết con người mới của Jing Ping. Với tất cả những việc như ăn, uống, mặc cô đều hết sức kĩ lưỡng và hoàn toàn chỉ xài đồ hiệu. Đến giấy vệ sinh dùng trong WC cũng không dùng loại thường. Cô ấy bảo tôi rằng tất cả những thứ gắn mác ‘ hàng hiệu ’ trong nước chỉ là những thứ rác rưởi. Hàng Hong Kong cũng đến là tệ. Lại nói rằng chỉ có ở Japan và đại lộ số 5 ở New York hoa lệ mới là chánh phẩm. Rồi ngày ngày đến Beauty Salon chăm sóc da mặt hay làm tóc. Cô đã nhận một người giúp việc. Đơn giản vì với bộ móng tay vừa dài, vừa được chăm sóc kĩ lưỡng lẽ dĩ nhiên chẳng thể làm việc nhà được.Tôi không quan tâm lắm đến việc tài khoản của mình bị hao hụt bao nhiêu cho mấy vụ đó, chỉ thây lạ cho một cô gái xuất thân tầm thường. Một người nghèo, một kẻ đi làm thuê lại có thể hưởng thụ vinh hoa phú quý theo cái kiểu đó là chuyện đương_nhiên_đã_như_thế.Về việc tôi tặng cho cô một chiếc xe Japan nhập khẩu có vẻ như cô không được vừa ý lắm và đang rất hy vọng có được một chiếc xe sản xuất từ Germany. Cô cũng từng hỏi vì sao tôi không mua biệt thự ngoài ngoại ô, tôi nói ở trong đô thị hay gần gần như thế thì hay hơn. Nhưng cô vẫn rất dịu dàng, ngọt ngào và rộng lượng.Hôm ấy sau khi quan hệ, cô ấy trườn lên người tôi. Tôi nhìn vào đôi mắt trong veo của cô.“ Ha! Em giống một con cáo tinh ranh! ” Tôi cười và nói“ Thế còn anh? ” Cô cũng cười.“ Anh là một con cừu non béo tốt và ngu dốt ! ”“ Ha! Anh là đồ hư hỏng! ” Cô vừa nói vừa đánh nhẹ tôi. “ Thật ra anh là một người thông minh, lãng mạn, đa tình và cẩn thận. Một chàng playboy giảo hoạt! ”Trông cô có một chút đắc ý. Nhưng dường như những nhận xét của cô cũng không hẳn vô lý.----------------------------Thời gian thấm thoắt trôi nhanh. Tôi cùng Lanyu xa nhau đã được nửa năm rồi. Chúng tôi đều giữ lời hứa, không liên lạc cùng nhau nữa. Nhưng mỗi khi cell đổ chuông, tôi cứ nghi không biết phải Lanyu gọi không. Không hiểu tôi đang trông chờ hay sợ hãi nữa. Hôm chia tay, biểu hiện từ em khiến tôi thấy sợ. Em bình tĩnh, ung dung và lý trí. Em kiên cường hơn cả sự tưởng tượng của tôi. Và cũng vì lẽ đó tôi bớt lo lắng đi rất nhiều.Tôi cố gắng hết mức không nghĩ đến Lanyu, không nhớ đến tình cảm của cả hai.Nhưng cứ khi quan hệ cùng Jing Ping tôi lại nhớ đến em. Tôi chạm vào thân thể trắng ngần và đầy đặn của Jing Ping, nhìn vào nét mặt kiều diễm của cô nhưng không thể nào thấy hưng phấn. Tôi khép mắt, gương mặt thanh tú của Lanyu lại trôi nổi hiện ra trong trí óc tôi. Tôi lại như được chạm vào làn da mượt mà, khoẻ mạnh và có sức đàn hồi của em. Cái ấy của tôi dần cương cứng. Tôi không dám nghĩ thêm nữa vì như thế tôi sẽ muốn liếm lên cơ thể em, và rồi sẽ vỡ mộng.Tôi vội vàng dang rộng hai chân Jing Ping và đưa dương vật vào. Nhưng thật đau khổ vì tôi không thể xuất tinh được. Vì không đủ ‘ khốc liệt ’, tôi chỉ nhờ vào sự hoang tưởng mà lên đến đỉnh. Về sau mỗi khi quan hệ cùng Jing Ping, tôi phần lớn vào từ phía sau. Thời gian đầu còn được nhưngchuyện này càng về sau càng khiến tôi bất mãn. Chỉ còn cách nhờ tay mà giải quyết vấn đề tình dục.Sau cùng tôi quyết định đi tìm vài cậu trai khác. Đấy là một người đã từng gặp tôi vài lần, có vẻ ngoài gần 25, 26 và do bạn tôi giới thiệu đến. Tôi không nhớ rõ về cậu ta lắm, chỉ nhớ có sự thông minh và nhanh nhẹn trong ánh mắt cậu. Nhất định vì cái lý do lâu không quan hệ cùng các cậu trai nên tôi với cậu ta làm hết sức hăng. Đến lúc cao trào tôi lảm nhảm cái gì đó. Xong việc, cậu ta nhìn tôi cười và hỏi chắc có quen ai tên Lanyu. Lúc quan hệ tôi cũng gọi tên người ấy.Tôi nghĩ nên call cho Lanyu, không vì lý do gì cả. Chỉ để xem em có sống tốt hay không thôi.-----------------------------Tôi gọi vào cell em, khoá máy. Đành gọi về đơn vị của em. Một người phụ nữ nghe máy.“ Xin lỗi. Phiền cô cho tôi gặp Lanyu! ” Tôi nói“ Ông là ai? ” Cô ta hỏi.Tôi ghét nhất là khi gọi điện thoại tìm người cứ bị hỏi vớ vẩn.“ Tôi là bạn cùng học ĐH với Lanyu.” Tôi kiên nhẫn.“ Cậu ta không làm ở đây nữa.” Cô ta lãnh đạm “ Lanyu chuyển đơn vị ah? ”“ Bị đuổi việc rồi! ” Hình như cô ta đã hết nhẫn nại. “ … Vì sao? ” Tôi chợt thấy sợ hãi.“ Không rõ! ” Thái độ cô ta vô cùng khó chịu nên tôi đành gác máy. Chập choạng tối, tôi call đến Bei Ou. Không có ai nghe máy, đến nửa đêm vẫn vậy.Ngày thứ 2, tôi nhờ Liu Zheng đến cục thu phí điện thoại điều tra xem tình hình liên lạc từ cell của Lanyu và số máy ở Bei Ou. Vì chi phí của hai số máy trên vẫn do phía công ty chi trả. Liu Zheng trở về và nói rằng từ hơn nửa năm nay 2 số máy đó không hề được sử dụng. Một cảm giác bất an dấy lên trong tôi.“ Hay để tôi đến đơn vị cậu ta. Xem rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra.” Liu Zheng đề nghị.“ Mình cùng đi! ” Tôi sợ phải nghe tin dữ.Liu Zheng mang giấy giới thiệu đi với mục đích từ nơi công ty cũ đến tìm Lanyu mà điều tra.Một thằng cha bên Bảo vệ và một cán bộ Ban nhân sự tiếp chúng tôi.“ Là thế này. Gần 5 tháng trước, công ty chúng tôi nhận được mấy bản fax về một vài hành vi lưu manh của Lanyu.” Cán bộ nhân sự nói.“ … ”Tôi cùng Liu Zheng đều cảm thấy ngỡ ngàng . “ Thành nhóc ấy lúc vừa đến đây trông còn giống người. Là sinh viên của Hua Da mà, trông cũng đường đường chính chính lắm. Hoá ra lại là một thằng điếm.” Thằng cha bảo vệ khua môi múa mép bổ sung thêm.“ Có thể xem qua bản fax ấy không ? ” Vẫn là Liu Zheng nhanh nhạy .“ Có một bản ở chỗ tôi ! ”Gã bảo vệ trông vô cùng hăng hái. Có lẽ do đã lâu, bản fax đã ố vàng. Chữ được đánh máy mà ra. Có nội dung Lanyu ở bên ngoài dụ dỗ đàn ông và kiếm tiền bằng cách ấy. Nói rằng em đi khách sạn như cơm bữa và sẵn sàng phục vụ cho bất cứ gã đàn ông nào.Tôi nhìn chăm chăm vào bản fax, không hiểu mình đang phẫn nộ hay tởm lợm. Có cái gì đó ngắc ngứ ngay cổ họng, chỉ chực nôn ra.“ Chuyện này cũng không hoàn toàn đúng. Vì bản thân cậu ấy không thừa nhận. Chỉ một bản fax cũng không đủ kết luận.” Cán bộ nhân sự nói.“ Nhưng ông cứ thử nhìn cách nó ăn diện và tiêu xài xem. Một sinh viên vừa ra trường đào đâu ra lắm tiền như thế. Nghe nói cái đồng hồ nó đeo cũng cao giá lắm đấy! ”Gã bảo vệ phản bác.Tôi đau khổ nghĩ đến cái đồng hồ Rado tôi mua từ Hoa Kỳ về cho em.“ Và thế là khai trừ cậu ấy? ” Liu Zheng hỏi người cán bộ.“ Không! Cậu ta từ chức. Tự ý thôi việc. Ha! Một sinh viên, mới hơn 20 có thể đến đâu được chứ? Cậu ta làm việc cũng được, rất có trách nhiệm và nhiệt tình. Có mối quan hệ rất tốt với đồng nghiệp. Bảo rằng dụ dỗ đàn ông khác trong công ty nhưng tôi không thấy cậu ta dụ dỗ ai hay làm gì đại loại thế. ” Vẫn là ông người cán bộ nói .“ Nếu hai người muốn tuyển dụng cậu ta thì cũng nên thử xem. Dù sao cũng là sinh viên trường danh giá. Nhưng phải cẩn thận với mầm mống AIDS cậu ta mang trong người.” Người cán bộ tiếp tục .“ Cậu ấy bị AIDS? ” Tôi và Liu cùng lúc thốt lên.“ Hai ông không hay ah? Bác sĩ phòng Y tế của công ty tôi nói có thể là vậy.” Giọng người cán bộ nghe khá nghiêm túc.Tôi vừa muốn cười vừa muốn khóc. Bao tử tôi đang quặn và xoay 180 độ, chỉ muốn nôn thốc nôn tháo. Từ công ty ấy đi ra. Liu Zheng nói với tôi.“ Là ai mà ngu ngốc thế này? Làm chuyện thất đức vậy. Đúng là đen thật! ”“ Anh nói xem cậu ta đi đâu? ” Tôi hỏi “ Chắc đi xin việc khác rồi. Nhất định vẫn trong lãnh vực kiến trúc thôi! ” Căn bản em đã không ở Bei Ou. Em sống ở đâu? Sao em không đến tìm tôi? Đã nói trước nếu có chuyện khẩn nhất định phải tìm gặp tôi. Tính lui lại thời gian, ngày em nhận được bản fax cũng là ngày tôi cưới vợ. Có thể em đã đến tìm nhưng tôi không biết. Em có vượt qua được không? Em không làm chuyện ngu ngốc chứ? Đầu óc tôi cứ trăn trở vì những câu hỏi đó. Dạ dày tôi hơi nhói. Tôi muốn cố hết sức thăm hỏi xem tình hình của Lanyu và xuất xứ bản fax kia nhưng không có kết quả.Lần đầu tôi nhận thấy Beijing rộng lớn cỡ nào. Không một ai biết em cả, ngay trong các ngành kiến trúc cũng không thấy em. Tôi không có số phone dưới nhà em nhưng có địa chỉ. Tôi nhờ Liu Zheng đến Đông Bắc một chuyến. Cha em bảo gần 1 năm qua em chẳng liên lạc cùng gia đình. Em cứ tan biến đi như chưa từng tồn tại.Thật khó khăn cho tôi khi hình dung lại tâm trạng mình lúc ấy. Tuy không đau bằng lúc chia tay em nhưng cứ như có một tảng đá đè nặng trong lòng. Tôi bị khủng hoảng, cảm giác tội lỗi vây quanh. Tôi lo sợ em xảy ra chuyện, lo sợ sự phán xét của lương tâm. Tôi là một người lạc quan, vui vẻ. Nhưng trong thời gian đó, tôi trở nên u uất.