Cô Độc Chiến Thần 2 Chương 7 (210): Giấu binh 

Cô Độc Chiến Thần
Tác giả: Huyền Vũ
BỘ THỨ HAI
-----oo0oo-----
Quyển 12 – Tân Cựu Giao Thế
Chương 7 (210): Giấu binh 

Nhóm dịch: Tepga
Sưu Tầm By Chim Ruồi --- 4vn.eu



Trên tường thành bị áp chế lại, đội binh búa thoải mái tới gần sát tường thành, bọn họ tản ra hình chữ nhất, cánh tay cùng ôm cây búa luân phiên cùng nhau lấy trớn đập mạnh lên tường thành.

Bọn họ không có công kích cửa trấn, ai cũng thừa biết cửa trấn đã bị chặn bít kín, tường trấn làm bằng gỗ cũng dễ dàng bị phá vỡ mà.

Nghe tiếng va chạm ầm ầm ngay phía dưới mình, đám binh sĩ Áo Đặc Hàn ở hướng này, cũng không ngẩng đầu lên, ngồi xổm trên tường thành trực tiếp ôm đá tảng, du quán, cây lăn, còn thêm cỏ khô cứ như vậy ném ra bên ngoài, “ầm bùng” đủ loại tiếng vang lên, nhưng không có tiếng kêu thảm thiết nào phát ra, tuy rằng rất kỳ lạ, nhưng cũng không có người nào dám đứng lên nhìn thử xem.



Mà đúng lúc này, quân bản trận Khang Tư bên ngoại thành, sau một tiếng lệnh tên bắn rào rào lên tường thành phía có đội binh búa đang công kích, mỗi lần mấy ngàn mũi tên bắn như mưa, liên tục ba lần rải lên vị trí tường thành này, tất cả binh lính núp sau phần gỗ nhô lên trên tường thành đều bị tên cắm thành con nhím, tuyệt đối không có khả năng lại ném vật nặng xuống phía dưới nữa.

Đội binh búa dưới chân tường hoàn toàn không quan tâm phía trên ném xuống cái gì, bởi vì binh thuẫn bài giơ tấm chắn lên kết hợp cùng một chỗ áp vào tường thành tạo thành một mái che bằng gỗ, thay đội binh búa ngăn chặn vật thể nặng rơi xuống đỉnh đầu.

Đội binh thuẫn bài hiện tại cũng không dễ chịu lắm, đá tảng dầu mỡ các thứ nện lên trên thuẫn gỗ vẫn còn chịu đựng được, nhưng lực đánh vào của cây gỗ thô thì lớn, hai tay đều bị chấn đến tê buốt. Nếu không phải mái che này run nhè nhẹ, nếu không phải hai tên binh sĩ chống chung một tấm chắn, nếu không phải tường trấn này không cao lắm, chỉ sợ sẽ bị va đập chết ngay tại chỗ rồi.

Xa xa nhìn lại, Khang Tư có thể nhìn thấy xung quanh bốn phía đám binh đó đều là đá tảng đầu gỗ, lại còn rất nhiều cỏ khô, nhìn cỏ khô gần như lên tới đầu gối của binh thuẫn bài. Ai cũng đều biết rõ chỉ cần một đốm lửa, những binh sĩ đó không chết cháy cũng sẽ bị trọng thương.

Sĩ quan Áo Đặc Hàn ngồi chồm hổm bên trên thấy một màn như vậy, không khỏi tức giận kêu lên:
- Cung tiến thủ! Châm lửa hỏa tiến bắn xuống bọn binh búa phía dưới cho ta! Phía dưới bọn chúng đã chồng chất một đám dầu mờ cùng cỏ khô, đốt cháy bọn chúng cho ta!

Gã sĩ quan này ra lệnh xong, tất cả binh lính quanh thân đều chần chừ. Gã sĩ quan tuy rằng cực kỳ tức giận, nhưng cũng biết hiện tại nếu cưỡng bức ép buộc bọn họ, nói không chừng sẽ tạo phản ngay tại chỗ đây.

Nghĩ đến ân đức của Áo Đặc Hàn với bản thân mình, gã sĩ quan này cắn răng một cái, cầm lấy cây cung, châm hỏa tiễn, sau đó hít một hơi đứng bật dậy, nhắm phía đội binh búa buông dây cung bắn tên.

Mới vừa buông dây cung ra, gã sĩ quan này đã bị mấy mũi tên bắn chết, tuy nhiên hỏa tiễn đã bắn trúng cỏ khô tẩm dầu mỡ, ngọn lửa lập tức nhanh chóng cháy lên.

Chỉ một mũi hỏa tiễn cũng không thể cháy bùng lan rộng ra được, một tên binh thuẫn bài bên cạnh đó liền giậm đập mấy cái liền dập tắt mồi lửa.

Tuy nhiên gã sĩ quan liều chết công kích lại làm cái gương cho đám sĩ quan Áo Đặc Hàn, vì thế một cây, hai cây, mười cây hai mươi cây hỏa tiễn kèm theo tiếng kêu thảm thiết của chủ nhân nó, cắm vào đống cỏ khô, nhiều mồi lửa như vậy, khó tránh khỏi dập tắt không kịp, vì thế rốt cục bốc lên ngọn lửa lớn.

Đội binh thuẫn bài Khang Tư dưới tường thành phát hiện không có cách nào dập tắt được, nên dứt khoát không thèm để ý tới ngọn lửa thiêu đốt, mà chuyên tâm kìm giữ thuẫn gỗ, còn binh sĩ cầm búa cũng rõ ràng tình huống nguy cấp, nghiến răng nghiến lợi không quản tới mạng sống dộng mạnh búa vào tường trấn, bởi vì bọn họ biết chỉ trong chốc lát nữa thì có thể phá vỡ chỗ tường thành này rồi.

Nhìn thấy cảnh này Khang Tư lắc đầu, hướng tên lính liên lạc bên người nói:
- Truyền lệnh cho đội ngàn người thứ ba tiến đến dập lửa! Truyền lệnh toàn quân tiến lên!

Cờ lệnh phất liên tục, tiếng kèn cũng “ò e” vang lên. Nghe tiếng kèn, binh sĩ của Khang Tư trong vòng lửa cháy biết rõ ràng đây là mệnh lệnh gì, tất cả đều hưng phấn gào thét càng dộng mạnh búa vào tường thành. Lĩnh chủ không có để mặc cho mình bị thiêu cháy, đương nhiên mình phải hưởng ứng cho xứng đáng với mệnh lệnh này, nhất định phải phá vỡ tường trấn trước khi toàn quân đến!

Mà trong trận hình mai rùa từ đầu binh sĩ nhìn ngọn lửa càng ngày càng lớn, càng lo lắng mà không làm gì được, lập tức tản ra, ào ào chạy tới đám lửa. Toàn lực chạy với khoảng cách mười thước thời gian cũng chỉ mấy giây mà thôi, cho nên đám người Áo Đặc Hàn còn chưa kịp có phản ứng, đội binh thuẫn bài đã dùng tấm chắn đập dập ngọn lửa, cung tiến thủ thì cảnh giác địch nhân trên tường thành.

Còn đại quân của Khang Tư bên này, vừa bắn tên vừa bước nhanh tới đây. Tên bay “vù vù vèo vèo” khiến bọn lính trên tường thành hoàn toàn không thể ngóc đầu lên, chỉ đành nghe mệnh lệnh có hơi điên cuồng của các sĩ quan tùy tiện ném bậy đồ vật này nọ xuống.

Mà ngay tại thời điểm hỗn loạn này, đội binh búa bên kia đột nhiên truyền đến tiếng vang “ầm” một tiếng, Ngay sau đó vang lên tiếng hoan hô ầm ĩ: Tường thành trấn bị phá vỡ rồi!

Đội binh đao và búa đảm nhận công việc quan trọng và khó khăn nhất là đám đầu tiên vọt vào chỗ hổng, dũng mãnh chém giết binh sĩ của Áo Đặc Hàn bố trí phòng thủ chỗ tường thành này, đội binh thuẫn bài lập tức ào ào theo sát phía sau, tiếp đó là đại quân phía sau vừa trông thấy tình huống, thật hưng phấn dị thường, dùng tốc độ bức phá xông thẳng tới chỗ hổng.

Binh sĩ Áo Đặc Hàn trên tường thành vừa thấy tường trấn bị phá, có người thất vọng biến sắc, có người sợ tới mức sắc mặt trắng xanh, còn có người điên cuồng hò hét giơ cao binh khí chạy tới phía lỗ hổng. Công thành chiến, chiến đấu trên đường phố bùng phát.

Khang Tư được hộ vệ vây quanh hạn chế ở ngoài trấn, thấy một màn như vậy, liền truyền lệnh nói:
- Cho bọn họ biết! Đầu hàng không giết!

Đối mặt với lúc chiến đấu một mất một còn, Khang Tư cũng không sử dụng cái cớ quang minh chính đại gì nữa. Dù thế nào thì cuối cùng mình cũng phải khống chế vùng đất này mà thôi, hơn nữa mục đích này ai cũng đều biết rõ. Nếu đã như vậy cần gì phải mượn cớ, ngược lại có khi tiêu diệt mất huyết khí của dũng sĩ.

Quân số bên Khang Tư hơn rất nhiều so với quân Áo Đặc Hàn, hơn nữa lòng quân của quân Khang Tư ổn định cộng với chỉ huy thống nhất, còn binh lực quân Áo Đặc Hàn hơn phân nửa đều là người từ tòa thành Cáp Nhĩ bắt ép đưa vào. Nếu ở thời điểm không có việc gì còn có thể bị sĩ quan và lão binh kiềm chế, hoặc ở thời điểm thắng lợi bọn họ cũng sẽ vui lòng phục tòng mệnh lệnh.

Nhưng hiện tại trấn đã bị phá, quân Khang Tư người ta chẳng những quân số nhiều hơn mình, hơn nữa bản thân mình còn là bên bị mang tiếng phản nghịch, cứ như vậy làm sao còn chút tinh thần nào đi theo Áo Đặc Hàn tác chiến chứ?

“Dù sao bản thân mình cũng là tù binh, làm tù binh cho người nào cũng như nhau.”
Kẻ mang ý niệm này trong đầu vừa nghe vang lên khẩu hiệu “Đầu hàng không giết” lập tức đám tráng đinh vốn của tòa thành Cáp Nhĩ đó đều có ý nghĩ này, khi bọn hắn gặp binh Khang Tư lập tức quỳ xuống đầu hàng.

Thiếu đám tráng đinh này, binh lực trong tay Áo Đặc Hàn giảm xuống rất nhanh, chờ đến khi quân Khang Tư bao vây bọn họ ở giữa trấn, bên người Áo Đặc Hàn chỉ còn lại ba bốn trăm người, còn lại nếu không phải chết trận thì đã đầu hàng Khang Tư.

Nhìn bên ngoài đông nghẹt binh sĩ, binh khí cùng cung tên lấp lóe hàn quang, lại nhìn quân sĩ trong hệ thống bên mình thở dồn dập, vết thương đầy mình, bộ dáng ỉu xìu. Tuy rằng bọn chúng mỏi mệt không còn tinh thần không còn khí lực, nhưng vẫn gắng gượng chống đỡ bảo vệ cho mình, Áo Đặc Hàn vừa xúc động vừa thất vọng thở dài hướng bên ngoài kêu lên:
- Ta... Kỵ sĩ Áo Đặc Hàn! Xin được gặp Khang Tư đại nhân!

Sĩ quan quân Khang Tư vây quanh bên ngoài đương nhiên tinh thần đang hăng hái chỉ muốn tiêu diệt Áo Đặc Hàn cùng toàn quân của hắn, như vậy công lao mới coi như hoàn mỹ. Đáng tiếc còn chưa kịp hạ lệnh, thủ lãnh đối phương đã yêu cầu gặp thủ lãnh bên mình. Chuyện như vậy kẻ làm thuộc hạ tuyệt đối không có quyền xử lý, vì thế yêu cầu này lập tức được báo cáo với Khang Tư.

Nhận được tin Khang Tư cười cười:
- Ta cũng muốn gặp mặt ngươi!
Nói xong liền theo cửa trấn đã sớm được dọn dẹp và rộng mở đi vào vòng vây tại trung tâm trấn.

- Áo Đặc Hàn! Ngươi có gì lời muốn nói?

Khang Tư thần sắc bình thản nhìn Áo Đặc Hàn trong đám người.

Áo Đặc Hàn xuyên qua khe hở giữa vòng hộ vệ nhìn thấy Khang Tư bên ngoài vẻ mặt ung dung tự tại, một người một mình đứng đó, hộ vệ bên người gần nhất đều ở xa hơn hai thước, trong mắt hắn hiện lên một tia phức tạp.

Áo Đặc Hàn bước ra tay giương cung tên nhắm chuẩn vào Khang Tư. Toàn quân Khang Tư lập tức ồ lên, đám hộ vệ toàn bộ đều ào tới chặn trước thân mình Khang Tư, nhưng bị Khang Tư khoát tay chặn lại, đám hộ vệ thực rất bất đắc dĩ lui ra. Chỉ có điều tất cả vũ khí của quân sĩ Khang Tư ở xa xa đều nhắm thẳng vào Áo Đặc Hàn.

- Ngươi không sợ ta giết ngươi sao? Nên biết rằng khoảng cách gần thế này, khẳng định ta sẽ không bắn lệch, hơn nữa ta nhìn bộ dáng ngươi hình như cũng không có mặc khôi giáp.
Áo Đặc Hàn nhìn chằm chằm Khang Tư hỏi.

Khang Tư cười cười:
- Tốc độ loại cung tên của ngươi chậm lắm! Không giết được ta! Nếu là cung nỏ, may ra còn có thể.

Nghe nói như thế, Áo Đặc Hàn thật choáng váng mặt mày, vốn hắn còn tưởng rằng Khang Tư hoặc là nói: “Ngươi là Kỵ sĩ, sẽ không đê tiện như vậy.” Hoặc là nói: “Ngươi không dám, bởi vì phía sau ngươi còn có nhiều thủ hạ như vậy.” Trả lời tương tự như vậy mới đúng, nhưng hoàn toàn không nghĩ tới hắn lại trả lời dùng cung tên này không giết được hắn!

“Lại dám coi thường ta như vậy?!” Áo Đặc Hàn hận không thể cứ như vậy bắn tên giết chết Khang Tư tại đương trường! Nhưng hắn không dám, bởi vì hắn biết, chỉ cần mình bắn tên, thuộc hạ mình, người nhà mình khẳng định sẽ bị người ta dùng phương pháp tàn nhẫn nhất xử tử. Áo Đặc Hàn nhìn vẻ mặt bình thản của Khang Tư, thở dài ném cung tên xuống nói:
- Ngươi thắng rồi! Ta hy vọng ngươi không cần làm nhục vinh dự của ta. Nhưng cũng hy vọng ngươi có thể cho ta nhận được đãi ngộ phù hợp với thân phận của ta.

Binh sĩ củaÁo Đặc Hàn bên này, hoặc là nhẹ nhàng thở ra buông xuống binh khí, hoặc là bi phẫn ném mạnh binh khí. Còn quan binh bên Khang Tư thì hoan hô ầm ĩ lên, bởi vì Áo Đặc Hàn nói lời này đã chứng tỏ hắn đầu hàng, một bên thủ lãnh thế lực đầu hàng, chiến tranh cũng kết thúc. Khang Tư chăm chú nhìn Áo Đặc Hàn đang đợi câu trả lời quyết định của mình, một hồi lâu sau hắn mới lắc đầu nói:
- Thật có lỗi ta chấp nhận sự đầu hàng của ngươi, nhưng ta không tiếp nhận sự trung thành cống hiến sức lực của ngươi.

Nghe nói như thế tất cả mọi người không khỏi sửng sốt, Áo Đặc Hàn khi nào thì nói qua phải nguyện trung thành cống hiến sức lực? Trong lời nói của hắn yêu cầu đãi ngộ như vậy chính là lời nói quy định khi quý tộc bị bắt thôi mà.

Nhưng nhìn đến Áo Đặc Hàn vội vàng hỏi vì sao, mọi người mới thật choáng váng. Thì ra người nầy thật sự có ý muốn đầu nhập vào lĩnh chủ đại nhân đây! Lĩnh chủ đại nhân làm sao thấy trước được vậy?

- Lý do rất đơn giản, ta không muốn người đời hiểu lầm Tử tước Cáp Nhĩ là bị ta và các ngươi kết bè cấu kết cùng nhau lật đổ.

Khang Tư thản nhiên nói một câu khiến Áo Đặc Hàn ủ rũ gục đầu xuống, mà người xung quanh cũng lộ ra vẻ bừng tỉnh chợt hiểu.

Đúng thế! Tử tước Cáp Nhĩ là bị đám người Áo Đặc Hàn bức bỏ thành đi, hiện tại Khang Tư đánh vào thành khẳng định phải dùng lý do chiêu bài biểu dương chính nghĩa vì Tử tước Cáp Nhĩ.

Mà nếu thời điểm treo tấm chiêu bài này mà còn mời chào tên phản nghịch Áo Đặc Hàn, vậy thì thực sẽ có người hoài nghi hết thảy chuyện này có phải Khang Tư giở trò quỷ hay không đây! Vì thanh danh của mình, thật đúng là không thể tiếp nhận tên phản nghịch Áo Đặc Hàn này được.

- Tuy nhiên...

Khang Tư vừa nói ra hai chữ này, Áo Đặc Hàn lập tức ngẩng đầu lên, chỉ có điều câu nói kế tiếp khiến hắn hoàn toàn tiêu tan hy vọng, mất đi ý đồ gia nhập vào hệ thống Khang Tư để chờ ngày quật khởi.

- Bởi vì ngươi đầu hàng đã giúp cho binh sĩ của ta giảm bớt tổn thất, cho nên ta chấp thuận ngươi có được tiền mặt một vạn kim tệ, cho phép ngươi mang theo người nhà thân thích rời khỏi lãnh địa của ta.

Áo Đặc Hàn gật gật đầu cam chịu Khang Tư an bài, nếu Khang Tư đã nói rõ không cần mình nguyện trung thành, vậy thì mình ở lại phụ cận lãnh địa này khẳng định sẽ không có tiền đồ. Nếu không có hạn chế danh ngạch thân thuộc, như vậy mang theo thân thuộc, sĩ quan và thủ hạ thân tín của mình cùng đi, một vạn kim tệ coi như là một khoản tiền không nhỏ, có hai thứ này ở địa phương khác cũng có thể quậy ra trò đây.

Khi Áo Đặc Hàn mang theo gia quyến, thủ hạ dưới tay chuẩn bị rời đi, Khang Tư nhận được báo cáo của thuộc hạ. Đối với chuyện này Khang Tư không cho là đúng: đám binh sĩ cuối cùng còn đi theo bên người Áo Đặc Hàn đều thuộc về hắn tận trung với hắn, mình có cưỡng ép giữ lại chẳng những không có lợi ngược lại chỗ xấu nhiều hơn. Cứ để Áo Đặc Hàn mang đi tránh phải lo lắng bố trí bọn chúng, nên liền khoát tay chặn lại, để Áo Đặc Hàn mang theo mấy trăm tráng đinh ngang nhiên ào ào rời khỏi trấn.

Khi quân Khang Tư kiểm kê xong tồn kho cùng hộ tịch trong thôn trấn chuẩn bị nghỉ ngơi, lúc này đội quân nhu của Khang Tư mới đến nơi, bánh xe gần như bị bùn đất lấp kín.

Khang Tư chính là ngại tốc độ hành quân của đội quân nhu chậm cho nên mới cho đại quân đi trước một bước, hiện tại có đội quân nhu trợ giúp, vệ đội Khang Tư tự nhiên bắt đầu nghỉ ngơi thoải mái.

Theo thời gian trôi qua, nhóm tráng đinh trấn Thanh Hương theo sau tới tham chiến cũng lục tục đến nơi. Vốn trong lòng người còn có chút lo lắng Khang Tư sẽ thất bại, nhìn đến quân Khang Tư thật dễ dàng thoải mái tiêu diệt tên phản nghịch chiếm cứ một cái thôn trấn. Tất cả đều bội phục không thôi, hơn nữa dũng khí lại tăng cao đến cơ hồ không biết trời cao đất rộng là gì.

Ba gã Huân tước Phất Lan lại bị đám bằng hữu bọn họ giựt giây liền hướng Khang Tư xin được phân phối nhiệm vụ.

Mà Khang Tư lại tùy tiện cho lính đi thông báo với các quý tộc Cáp Nhĩ lĩnh không có tham gia với phản nghịch, truyền lệnh triệu tập binh mã công kích ba tên phản nghịch còn lại, đồng thời nói cho bọn họ biết: nếu các quý tộc không phục tòng mệnh lệnh, thì cho phép quân đội trực thuộc Khang Tư, cũng chính là đám tráng đinh Phất Lan chạy từ Thanh Hương lĩnh theo đến, phát động công kích các quý tộc đó.

Kỳ thật nếu nói thẳng ra, mệnh lệnh này thuộc loại mệnh lệnh tầm bậy, bởi vì với tính cách lưu manh của đám côn đồ Phất Lan này, khẳng định sẽ sợ hãi kẻ mạnh bắt nạt kẻ yếu. Quý tộc có thực lực mạnh cho dù không muốn xuất binh bọn họ cũng không dám làm gì, mà thực lực yếu đuối, cho dù nguyện ý xuất binh bọn họ cũng sẽ tìm lấy cớ tiêu diệt đối phương.

Tuy nhiên Khang Tư cũng không thèm để ý chuyện đó.

Đầu tiên chính mình không muốn chia quân, tại đây mùa tuyết đọng chưa tan hết, chia quân chính là tìm khổ, cũng chính là hoan nghênh người ta phục kích. Nhưng lại cần phải có người đi áp chế đám quý tộc nhỏ một chút, mà đám tráng đinh Phất Lan này đến hỗ trợ chính là lựa chọn tốt nhất.

Thứ hai là, quý tộc Cáp Nhĩ lĩnh cùng với dân lãnh địa bọn họ cũng không phải là dân lãnh địa dưới trướng của mình, thậm chí còn có thể xem là địch nhân. Mà đám lưu manh Thanh Hương lĩnh này dù gì cũng là dân lãnh địa của mình, hơn nữa là thủ hạ biết nghe lệnh làm việc. Vậy thì không cần nói cũng biết phải chiếu cố cho bên mình rồi.

Thứ ba là, đây cũng là thử nghiệm xem đám người Phất Lan có tác dụng lớn gì hay không, nếu ba tên này vì một chút ích lợi mà dám vi phạm mệnh lệnh của mình, như vậy bọn họ cũng chẳng có gì đáng để trông cậy.

Theo bản thân Khang Tư ở địa vị cao lâu ngày, chút thủ đoạn nhỏ này của kẻ bề trên thật sự là tiện tay lấy ra để sử dụng mà thôi. Với chuyện này Khang Tư cảm thấy rất bình thường, một kẻ bề trên không chút tâm tư riêng, chẳng những hại mình mà còn hại người. Nhất là nếu gây thương tổn cho người đi theo mình, chuyện này kẻ bề trên nhất định phải ngăn ngừa.

Đám người Phất Lan này đương nhiên là người tinh ranh, vừa nhận được mệnh lệnh vượt qua mong đợi này, lập tức liền hiểu được ẩn chứa bên trong thật nhiều chỗ tốt, ngay tức thì triệu tập tráng đinh đi theo bọn họ cùng xuất phát.

Trước kia thời điểm trấn Thanh Hương còn thuộc về Tử tước lĩnh Cáp Nhĩ, bọn họ coi như dân anh chị của Tử tước lĩnh Cáp Nhĩ nên cũng thu thập không ít tin tình báo về Tử tước lĩnh Cáp Nhĩ, cho nên quý tộc nào ở đâu, tính tình từng quý tộc thế nào, bọn họ đương nhiên là biết rõ từng chi tiết.

Một tên tiểu đầu mục đi theo ba người Phất Lan hành động chuẩn bị lao vào chảo nước sôi, chỉ vào một cái trang viên đề nghị:
- Ba vị đại nhân! Chủ nhân trang viên này tuy rằng cũng là Kỵ sĩ, nhưng lãnh địa Kỵ sĩ chỉ có hơn ba trăm mẫu. Căn cứ tin tình báo của chúng ta, người Kỵ sĩ này chỉ có thể nuôi một trăm tên tráng đinh, trang bị cung nỏ áo giáp các thứ có muốn cũng không cần nghĩ tới. Mà bên chúng ta tổng cộng ít nhất có ba bốn trăm người, tiêu diệt kỵ sĩ này hẳn là không thành vấn đề.

Ba gã Huân tước Phất Lan liếc nhìn nhau một cái, sau đó Phất Lan gật gật đầu nói:
- Đúng không thành vấn đề! Tuy nhiên chúng ta cũng xem thử Kỵ sĩ này có nguyện ý phục tòng mệnh lệnh của lĩnh chủ đại nhân hay không đã.

Tiểu đầu mục lộ vẻ mặt không quan tâm:
- Hừ! Chỉ cần chúng ta nói hắn không muốn phục tòng mệnh lệnh của lĩnh chủ đại nhân, vậy không phải chúng ta có thể diệt sạch trang viên này sao? Còn hỏi cái gì chứ?



Lời này vừa nói ra, ba gã Huân tước lập tức dùng ánh mắt nhìn người chết lạnh lùng nhìn chằm chằm vào tên tiểu đầu mục, Phất Lan lại nghiến răng nghiến lợi nói:
- Hỏi cũng không hỏi đã nói người ta là phản nghịch? Ngươi muốn chết thì trực tiếp cắt cổ chết là xong việc! Không cần kéo chúng ta xuống nước!

- Ái chà! Sao lại nói như thế?
Tên tiểu đầu mục lộ thần sắc vừa kinh ngạc vừa khó hiểu.

- Mẹ nó! Biết chúng ta làm thế nào có được tước vị Huân tước không?
Phất Lan phẫn nộ quát.

- Này không phải lĩnh chủ đại nhân nhìn trúng ba vị đại nhân sao.
Tên tiểu đầu mục nói đến đây vội nịnh thêm một câu:
- Đương nhiên ba vị đại nhân lập công huân cũng là nguyên nhân trọng yếu.

- Đúng! Nhưng không chỉ như vậy, chúng ta sở dĩ trở thành Huân tước, là vì chúng ta hiểu được cái gì nên làm, cái gì không nên làm. Nói cho ngươi biết, phải đoán được ý của lĩnh chủ đại nhân, như vậy ngươi cứ ôm chắc chân lĩnh chủ đại nhân, lĩnh chủ đại nhân nói như thế nào, ngươi làm như thế đó! Một khi ngươi tự cho là đúng cố tình làm bậy, cho dù ngươi có lập được công lao lớn hơn chúng ta đi nữa, cũng không có khả năng nhận được phong thưởng!

Phất Lan trừng mắt nói.

Tiểu đầu mục cũng là người cơ trí, chớp chớp mắt mấy cái liền hiểu được đây là chuyện gì xảy ra.

Tuy nhiên mặc dù hắn hiểu rõ ràng, nhưng vẫn có hơi luyến tiếc thật nhiều chỗ tốt nếu cướp bóc trang viên, hắn không khỏi nuốt nuốt nước miếng nói:
- Dù sao các báo cáo đều là chúng ta báo lên, chỉ cần chúng ta không nói, nói không chừng lĩnh chủ đại nhân căn bản sẽ không biết chúng ta làm ra chuyện đó?

Phất Lan vỗ đầu:
- Ngươi không nghĩ xem, một cái trang viên hư hỏng này có đáng giá bao nhiêu chứ? Lĩnh chủ đại nhân tùy tiện ban cho phần thưởng chính là tốt gấp mấy lần trang viên này!
Nói đến đây Phất Lan không kiên nhẫn khoát tay:
- Ngươi qua một bên đi! Ta phái người khác đi thông báo.

- Đừng vậy mà! Ta đi không được sao?
Tên tiểu đầu mục đương nhiên không muốn bỏ qua cơ hội lập công như vậy, không đợi đáp ứng liền chạy đi.

Còn như một mình đối mặt với một Kỵ sĩ tuyên bố thông cáo có thể có chuyện gì nguy hiểm hay không? Người lăn lộn kiếm cơm ăn hàng ngày như hắn căn bản là không quan tâm tới vấn đề này.

Khiến tên tiểu đầu mục cảm thấy có điểm khác lạ là, lão Kỵ sĩ già trong bầu không khí trầm lặng trước mắt lại còn hỏi hắn là lĩnh chủ nào truyền đạt mệnh lệnh, rồi sau khi biết được đáp án, lại đột nhiên hai mắt sáng rực lên ngỏ lời phục tòng mệnh lệnh.

Tên tiểu đầu mục tuy rằng rất thất vọng, nhưng sau khi đi vào trang viên, cũng thấy được trang viên cũ nát, lợi hại cho lắm cũng chỉ có vậy thôi, hắn thầm nghĩ xong cáo từ quay về báo cáo với Phất Lan.

Đám người Phất Lan thấy hoàn thành nhiệm vụ một cách dễ dàng, liền chuẩn bị tìm tới mục tiêu kế tiếp, mà đúng lúc này trong sân nhà có động tĩnh.

Tên tiểu đầu mục quay đầu lại vừa nhìn thấy, lơ đểnh nói:
- Lão già Kỵ sĩ kia thật đúng là nóng tính, không ngờ lại xuất binh ngay, cũng không nghĩ lại xem lão có bao nhiêu người chứ! Cũng không thèm chờ minh hữu tới liền một mình chạy đi thảo phạt phản nghịch. Đây không phải đồ ăn dọn sẵn mời người ta tới ăn đâu?

Nghe nói như thế cả đám không kìm được quay đầu lại nhìn, vừa trông thấy đám tráng đinh đều nuốt nuốt nước miếng ừng ực, mà tên tiểu đầu mục thì rất là kinh ngạc nói:
- Ái chà! Không ngờ lão già này lại còn có thứ giáp kỵ sĩ quý giá như vậy, lại còn có một con ngựa khỏe mạnh nữa chứ! Xem ra thật đúng cái gọi là thuyền cũ cũng có mấy cân đinh đây! Lão già này khẳng định trước kia là một Kỵ sĩ rất có năng... Ái...

Tên tiểu đầu mục nói đến đây lập tức đưa tay dụi mắt, ngay sau đó kinh hô:
- Trời ạ! Ta không phải hoa mắt chứ?

Tiếng kêu kinh hãi của tên tiểu đầu mục khiến mọi người đều quay đầu nhìn lại lần nữa, vừa thấy cả đám đều hít một hơi khí lạnh, tất cả đều há hốc miệng ngẩn người nhìn về phía cổng trang viên.

Chỉ nhìn thấy lão nhân Kỵ sĩ kia toàn thân mặc giáp kỵ sĩ trắng như tuyết, cưỡi con ngựa cao to, một mình một ngựa dẫn đầu đám thủ hạ đi ra ngoài trang viên.

Nếu chỉ là một trăm binh sĩ, mọi người cũng không kinh ngạc gì lắm, nhưng nhìn đội ngũ kia càng lúc càng dài, quân số càng ngày càng nhiều, tính phỏng chừng ít nhất có hơn một ngàn người nối tiếp đi ra ngoài trang viên.

Mà nếu chỉ là một ngàn tên binh sĩ bình thường có thể nói chắc lão nhân Kỵ sĩ kia nổi điên mới lấy tất cả nam đinh tá điền, cả người già yếu trong lĩnh địa cũng lôi ra đi dẹp loạn. Trang viên này khẳng định có thể vét ra được đội quân ngàn người đấy.

Nhưng, một ngàn tên lính này đều là hán tử cường tráng, hơn nữa điều kỳ quái nhất là, không ngờ toàn bộ đội quân đều mặc áo giáp, tay cầm binh khí tinh xảo!

Càng làm cho người ta khó có thể chấp nhận là: phía sau đội ngũ lại có mấy chục chiếc xe ngựa lớn chứa đầy vật tư. Mãi đến lúc chi đội quân này biến mất ở trong tấm mắt, tất cả mọi người mới bừng tỉnh lại. Vừa chợt tỉnh lập tức nhớ tới vừa rồi còn chuẩn bị nếu như đối phương không đồng ý xuất binh thì lập tức tấn công nữa đấy! Lúc này xem ra, chính mình thật đúng là vừa mới bước một chân vào quan tài đây!

Tên tiểu đầu mục lại bị dọa đến mặt không còn chút máu, ai mà ngờ trang viên cũ nát như thế lại có binh lực mạnh mẽ như vậy chứ!

Mà ba người Phất Lan đang lúc sợ hãi, lập tức nghĩ đến liền cho người báo tin tức này với Khang Tư. Khang Tư nhận được tin có hơi phân vân suy nghĩ.

Hắn biết đây là đội quân gì, nhưng không rõ lắm vì sao những người này lại chờ mình đề nghị mới đi tấn công mấy tên phản nghịch. Theo đạo lý bọn họ nguyện trung thành với đối tượng Tử tước Cáp Nhĩ, hẳn là khi Tử tước Cáp Nhĩ bị Áo Đặc Hàn áp bức phải khởi binh tấn công mới đúng chứ! Nhưng trước đây không lâu bọn họ lại không hề động tĩnh. Việc này quả thật làm cho người ta cảm thấy rất khác thường!

Khang Tư nghĩ tới đây, cũng chỉ tạm thời ở lại thôn trấn nghĩ ngơi dưỡng quân, cũng không nóng lòng tấn công ba tên phản nghịch còn lại. Dù sao ai cũng không biết đội quân ẩn giấu này xuất hiện rốt cuộc có thật sự đi thảo phạt phản nghịch hay không, hơn nữa ai cũng không thể cam đoan bọn họ thảo phạt phản nghịch xong, sau đó có quay đao nhắm vào chính hắn hay không? Thật ra hắn cũng không khác gì một kẻ phản nghịch. Cho nên tốt hơn là yên lặng chờ xem biến hóa.

Đám người Phất Lan không có nhận được mệnh lệnh ngưng thi hành nhiệm vụ, đành phải tiếp tục chấp hành.

Tuy nhiên theo quý tộc bọn họ thăm viếng càng ngày càng nhiều. Bọn họ liền phát hiện sự tình trở nên càng ngày càng kỳ quái.

Đầu tiên xem ra quý tộc giàu đến chảy mỡ có binh mã dồi dào, đều xem thường không xem Khang Tư vào mắt, người vào thông báo đều bị làm nhục một phen chạy ra, đối với hạng quý tộc như vậy, đám bọn họ khẳng định không thể trêu vào, chỉ đành báo lên Khang Tư cầu xin trả thù.

Vì sao quý tộc phú quý giàu có lại có hành động như vậy, mọi người cũng hiểu là chuyện rất bình thường. Dù sao người ta có tiền có binh lực có địa vị, cần gì phải nghe đề nghị của một tên lĩnh chủ bên ngoài phần đất, thật dám ra lệnh sao? Điều này coi như là chuyện thường tình của con người, không có gì là lạ.

Mà quái dị là quý tộc ở những địa phương cũ nát, quý tộc càng là cũ nát càng lớn tuổi, đồng thời cũng là càng nguyện ý phục tòng đề nghị của Khang Tư.

Đừng tưởng rằng những người này là bởi vì yếu thế mới không thể không phục tòng mệnh lệnh, nên biết rằng quý tộc lãnh địa càng cũ nát, binh sĩ ẩn giấu của họ càng tinh nhuệ, số lượng cũng nhiều hơn!

Đám người Phất Lan đã từng gặp qua trong một cái trang viên đã cũ nát đến có thể cho rằng đó là vùng hoang dã, lại đi ra gần hai ngàn hán tử cường tráng võ trang hạng nặng!

Gặp được mấy lần chuyện như vậy, đám Phất Lan tự bảo nhau khi đối mặt với quý tộc cũ nát như vậy rất cung kính, còn khi đối mặt với quý tộc phú quý ngược lại chỉ là thái độ ngang tàng ngạo nghễ. Tuy rằng không ít lần bị quý tộc phú quý khi dễ nhục mạ, nhưng bọn họ vẫn cam chịu, bởi vì bọn họ biết rõ những tên đó không đáng để Khang Tư đặt vấn đề, khẳng định sẽ phải chịu nhiều xui xẻo.

Không nói tới năm ngàn binh sĩ trong tay Khang Tư, chỉ riêng binh sĩ tinh nhuệ của các quý tộc nghèo xác xơ kia cũng không sai biệt lắm có hơn một vạn người. Một vạn năm ngàn binh sĩ khẳng định đủ để tiêu diệt đám quý tộc đó! 

Trải qua đám Phất Lan bọn họ một phen cố gắng, quý tộc trực thuộc Tử tước lĩnh Cáp Nhĩ trừ ba tên phản nghịch, toàn bộ quý tộc khác đều ghé qua. Đáng tiếc bọn họ đầy nhiệt tình như thế nhưng hoàn toàn không có phát huy được năng lực của mình, không có cơ hội kiến lập công huân, bởi vì sau khi dạo qua một vòng cơ sở các quý tộc, bọn họ mới phát hiện ba bốn trăm người của mình hoàn toàn không đủ mạnh, không có một quý tộc nào họ có thể trêu chọc được. Tuy nhiên bọn họ cũng có công lao rất lớn, bởi vì bọn họ lần này ghé thăm, đã làm cho quý tộc toàn bộ lãnh địa được phân chia rõ ràng làm ba thành phần.

Loại thứ nhất chính là ba tên phản nghịch cùng minh hữu của chúng, tính đại khái có mười ba người; loại thứ hai chính là quý tộc phú quý khinh thường không xem Khang Tư trong mắt, tổng cộng là ba mươi bốn người; cuối cùng chính là quý tộc nghèo túng phục tòng mệnh lệnh của Khang Tư, bề ngoài nghèo nàn túng thiếu bên trong cường tráng, tổng cộng mười tám người.

Mà mười tám quý tộc này, binh sĩ dưới tay ít nhất có năm trăm quân, nhiều nhất có hai ngàn quân. Nói cách khác tổng cộng có khoảng một vạn năm ngàn binh sĩ tinh nhuệ võ trang hạng nặng.

Khi nhận được con số này, Khang Tư cũng có hơi sững sờ: 
- Tử tước Cáp Nhĩ rốt cuộc làm thế nào giấu nhiều binh sĩ tinh nhuệ như vậy được? Chẳng lẽ bên trong trang viên của mười tám quý tộc này có địa đạo ngầm? Đám binh sĩ đó rốt cuộc dùng để làm gì? Không ngờ lại ẩn giấu nghiêm mật như vậy? Nếu thật sự có, vậy Tử tước Cáp Nhĩ tiêu phí tinh thần sức lực cũng quá lớn đi?

Giáp Nhị gật mạnh đầu.

Quý tộc ngầm giấu binh dưới địa đạo trong nhà nhiều như vậy cũng không phải là một hai năm có thể xây dựng được, hơn nữa tin tức về những binh sĩ này trước đây vẫn không ai biết, có thể tưởng tượng công tác giữ bí mật nhiều thận trọng và nghiêm mật biết bao.

Càng kỳ lạ hơn là, nhiều khôi giáp binh khí và đãi ngộ lương hướng binh sĩ như vậy khẳng định là một con số tài sản khổng lồ mới có thể chống đỡ được.

Không phải coi thường Tử tước Cáp Nhĩ tiền nhiệm, nhưng nếu thật tính theo tình hình kinh tế bên ngoài của Cáp Nhĩ lĩnh, khẳng định sẽ kiếm không được tài chính và vật tư khổng lồ như vậy.

Nhưng người ta quả thật làm được, mà còn thần bí đến ngay cả con của lão cũng không biết, điều này khiến cho thống lĩnh mật vệ Giáp Nhị cảm thấy bội phục sâu sắc.

- Chủ thượng! Thuộc hạ nghĩ rằng: Tử tước Cáp Nhĩ tiền nhiệm này nhất định cất dấu một cái bí mật rất trọng đại, tuy rằng chúng ta đã đoán ra Tử tước Cáp Nhĩ từng có ước định với Bá tước Bỉ Khắc, khẳng định hai bên đều có bí mật binh doanh, nhưng không nghĩ tới Tử tước Cáp Nhĩ lại giấu binh sĩ tinh nhuệ nhiều như vậy. Với mắt nhìn của thuộc hạ xem ra, một vạn năm ngàn quân này tiêu diệt ba vạn giấu binh của Bá tước Bỉ Khắc là chuyện dễ dàng, cho nên khẩn thiết xin chủ thượng phái Giáp Linh đến giám thị các quý tộc ẩn giấu binh sĩ này.

Giáp Nhị rất cẩn thận đưa ra thỉnh cầu, nếu không phải lo lắng bí mật này sẽ mang đến nguy hại cho chủ thượng, chính hắn cũng sẽ không nghĩ đến phải điều động Giáp Linh tách rời chủ thượng. Bởi vì chuyện này quả thực không thể làm khác được, cũng vì thủ hạ dưới tay vốn không có mật vệ cao cấp như vậy.

Chính mình tự thân đi làm thật ra cũng được, nhưng bản thân mình phải phụ trách trù tính tình báo. Phái Giáp Nhất đi thì càng không cần phải nói, hắn chính là quản lý quân đội.

Tuy nhiên phái Giáp Linh đi rồi, mình và Giáp Nhất nhất định phải ở bên người chủ thượng bất cứ lúc nào, bằng không vạn nhất xảy ra chuyện không may, vậy thì chính mình đưa ra đề nghị điều Giáp Linh đi cũng đủ đáng tội chết vạn lần rồi.

Khang Tư gật đầu:
- Ừ! Quả thật cần tìm hiểu một chút mới được. Tử tước Cáp Nhĩ không giao bí mật giấu binh cho đứa con của mình, mà đám thân tín nắm trong tay giấu binh của lão cũng căn bản không thèm quan tâm tới sống chết của tân nhiệm Tử tước, điều này khiến ta cảm thấy rất kỳ lạ.

- Dạ! Chủ thượng! Thuộc hạ có dự đoán rằng, thuộc hạ có mối nghi ngờ.
Không biết vì sao hắn lại có hai câu nói mâu thuẫn như vậy:
- Các quý tộc này sở dĩ không thèm quan tâm tới sống chết của tân nhiệm Tử tước, có thể do bọn họ cho rằng tiền nhiệm Tử tước Cáp Nhĩ là bị tân nhiệm Tử tước hại chết hay không?

Giáp Nhị đưa ra ý nghĩ của mình. Trước kia mật vệ không cần suy nghĩ nhiều, nhưng hiện tại hắn là tổng trưởng, đương nhiên phải có lối suy nghĩ và ý tưởng riêng của mình, bằng không cái gì cũng đều không hiểu, thì làm sao quản lý khâu tình báo giúp chủ thượng? Vì cái gì chuyện chủ thượng nghĩ đến mà hắn cũng không nghĩ tới? Đây chính là tổng trưởng Tương Văn dạy bảo đấy.

Khang Tư cau mày nói:
- Có khả năng rất lớn là vì nguyên nhân này, tuy nhiên còn có điểm không thể giải thích, xem bọn hắn có thể trở thành quý tộc giấu binh, chứng tỏ bọn họ tuyệt đối trung thành với Tử tước Cáp Nhĩ, theo lý mà nói sau khi Tử tước Cáp Nhĩ qua đời, phò lên một người có huyết mạch gia tộc Cáp Nhĩ để kế thừa gia tộc Cáp Nhĩ chứ, như thế nào để mặc cho Tử tước Cáp Nhĩ thế chấp cả tòa thành, để mặc cho gia tộc Cáp Nhĩ cứ như vậy bị diệt vong?

Giáp Nhị cũng nhíu mày khổ sở suy nghĩ, đó là một vấn đề rất khó giải thích. Tuy nhiên đột nhiên hắn như linh quang chợt lóe, có điểm khó tin nói:
- Chủ thượng! Ngài nghĩ xem các quý tộc giấu binh đó có khả năng chỉ nguyện trung thành với riêng cá nhân Tử tước Cáp Nhĩ, mà không phải nguyện trung thành với gia tộc Cáp Nhĩ hay không?

- Không có khả năng đâu? Tử tước Cáp Nhĩ là chủ nhân của gia tộc Cáp Nhĩ, nguyện trung thành với lão không phải là nguyện trung thành với gia tộc Cáp Nhĩ sao? Ngươi vì sao lại nghĩ ra kết luận như vậy?
Khang Tư rất nghi hoặc hỏi.

- Chủ thượng! Thuộc hạ là nghĩ tới tuổi tác của mười tám vị quý tộc giấu binh. Nên nhớ rằng tuổi trẻ nhất trong bọn họ đều có thể làm tổ phụ của Tử tước Cáp Nhĩ. Sau khi thuộc hạ biết bọn họ là quý tộc giấu binh, đã cố ý đi tra xét qua thân phận quý tộc của bọn họ trong tư liệu còn lại của tòa thành Cáp Nhĩ, thuộc hạ phát hiện ra thậm chí sớm nhất có thể ngược dòng đến hơn trăm năm về trước. Có thể nói mười tám vị quý tộc giấu binh này, đã tồn tại ở Cáp Nhĩ lĩnh cũng không có thay đổi tên họ, so với Tử tước Cáp Nhĩ, bọn họ mới xem như chân chính là quý tộc bản địa.

Giáp Nhị vừa nói vừa sắp xếp lại dòng suy nghĩ của mình.

- Ồ! Ý của ngươi là, nếu bọn họ xuất thân là quý tộc lâu đời của địa phương này, như vậy thì khả năng không lớn nguyện trung thành với gia tộc Cáp Nhĩ, nhưng có khả năng người mà Tử tước Cáp Nhĩ nguyện trung thành cùng với họ là một người?
Khang Tư hỏi.

- Đúng vậy! Tuy nhiên điều này không phải là suy đoán cuối cùng của thuộc hạ.
Giáp Nhị nói.

- Suy đoán cuối cùng? Thật sự có quan hệ với Tử tước Cáp Nhĩ cùng mười tám vị quý tộc giấu binh trong đó?
Khang Tư hỏi.

- Đúng vậy! Thuộc hạ nghĩ rằng quan hệ giữa Tử tước Cáp Nhĩ cùng mười tám vị quý tộc giấu binh là quan hệ cấp trên cấp dưới. Như là quan hệ cấp trên và cấp dưới trong cùng một tổ chức một bộ ngành nào đó. Thuộc hạ nghĩ rằng có lẽ bởi vì nguyên nhân này, bọn họ mới không thèm quan tâm tới sống chết của Tử tước Cáp Nhĩ tân nhiệm, bởi vì Tử tước Cáp Nhĩ mới không phải thành viên trong tổ chức, không có liên quan với bọn họ!

Giáp Nhị càng nói càng kích động, cũng càng nói càng rúng động, không ngờ Cáp Nhĩ lĩnh lại giấu một tổ chức thần bí mà khủng bố thế này?! Không được, mình tuyệt đối không cho phép ở trong lãnh địa của chủ thượng có tổ chức nằm ngoài vòng kiểm soát của chủ thượng!

Khang Tư cũng bị chấn động một hồi, sẽ không trùng hợp như vậy chứ? Tùy tiện hành động một lần mở rộng địa bàn liền đào ra một tổ chức thần bí không biết năng lượng lớn bao nhiêu, không biết vũ lực mạnh bao nhiêu, cũng không biết thành viên là ai?

Nhưng nếu tổ chức thần bí này bố trí bí mật thận trọng như thế, hơn nữa xem ra hẳn là đã bố trí một đoạn thời gian rất lâu rồi. Nhưng vì sao mình chỉ đưa ra đề nghị một cái, các quý tộc giấu binh bọn họ hoàn toàn không có người nào biết tới, bỗng dưng cùng một loạt xông ra?

Nghĩ vậy, Khang Tư đột nhiên cả người chấn động giống như bị sét đánh, nhìn thấy bộ dáng Khang Tư, Giáp Nhị vội hỏi:
- Chủ thượng! Ngài không có việc gì chứ?

Khang Tư hai mắt tản ra tia hào quang kỳ lạ, có phần không tin tưởng nhìn Giáp Nhị hỏi:
- Ngươi nói xem bọn họ có khả năng là một phần tử của hậu duệ Cổ quốc hay không?

Nguồn: tunghoanh.com/co-doc-chien-than-2/quyen-12-chuong-7-Utgaaab.html


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận